Tiểu thuyết - Kim Chủ Định Đoạt
Lượt xem : |
ự nhận mình xui xẻo được chưa!
“Mọi việc là cô gây ra, cô phải nghĩ cách giải quyết chứ.” Anh giữ chặt cô, “Theo tôi về.” Đừng nghĩ rằng mình không có liên quan.
“Tôi còn phải đi làm.” Cô cố gắng rút cổ tay đang bị anh nắm chặt, anh ta thật bạo lực mà!
“Thiếu tiền, tôi sẽ bù cho cô.” Anh không để ý cô đang giãy giụa, kéo cô đi.
“Cứu với ——” cô kêu to.
Một tay anh che miệng cô, tay kia giữ lấy đôi tay không an phận của cô, “Cô muốn để tôi khiêng đi? Hay là muốn tự mình đi?” Anh lạnh lẽo cười nhìn cô.
“A a a ——” Mắt của cô mở lớn, nói không rõ ràng.
“Cô tự mình đi chứ?” Anh hỏi. Cô lập tức gật đầu như giã tỏi.
“Nếu cô còn làm ồn nữa, tôi đây cũng không nói chuyện tử tế nữa đâu, hiểu chưa?” Anh hài lòng nhìn cô gật đầu đồng ý, lúc này mới buông tay ra, nhưng lại nắm tay cô.
Cô hổn hển, còn chưa kịp thở, lại bị anh lôi đi về phía trước, “Này, tôi có chân, anh buông ra.”
“Tôi sợ chuyện ngoài ý muốn.” Cô gái này nhiều mưu mô, giữ chặt một chút có lẽ sẽ không gặp bất trắc.
Không phải anh muốn lợi dụng thời cơ ăn đậu hũ của cô chứ (sàm sỡ á)! Cô bất mãn chu miệng nói: “Này, anh hứa sẽ bù tiền lương cho tôi, tôi muốn hai ngàn.”
“Cái này còn phải xem biểu hiện của cô.” Anh cũng không quay đầu lại nói, đã quá rõ cách đối phó với cô nàng này.
Tên keo kiệt này. . . . . . Bàng Tử Lê thì thào mắng chửi. “Này, đi chậm một chút !” Cô không theo kịp.
Trên đường đi, cô gái liên tục mắng chàng trai ác đến cực điểm, đồng thời trong lòng vô cùng thương tiếc nụ hôn đầu bị mất.
“Cô và Hạo Cấp có quan hệ như thế nào?” Ông Mạc đeo kính, dùng ánh mắt khôn khéo đánh giá cô gái trước mặt.
“Chúng tôi chỉ gặp nhau mấy lần, nói chuyện chưa được vài câu, tôi và anh ta không quen biết.” Bàng Tử Lê cười giả tạo.
“Phải không?” Ông Mạc nhìn về phía con trai, “Từ khi nào con lại cãi nhau ầm ĩ với người không quen biết?”
“Chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn.” Ở chung với cô gái ngu ngốc này, chuyện gì cũng đều trở nên nghiêm trọng. “Huống chi chuyện cãi nhau là vì cô gái này.” Mạc Hạo Cấp nói, mặt không có chút cảm xúc.
“Này, anh nói chuyện lịch sự một chút.” Cô trừng mắt liếc anh, cô sẽ không ngậm đắng nuốt cạy nhận lời vu khống đâu.
Ông Mạc nhíu này, cô gái này sao lại không có dáng vẻ của một cô gái chút nào?
“Được rồi, tôi đã giúp anh nói rõ mọi chuyện, tôi có thể về rồi chứ?”
“Con và cô ta không có quan hệ là tốt rồi.” Ông Mạc gật đầu, “Cô có thể về.” Ông thấy con trai mình đối xử với cô gái này khác với những người khác, nên mới lầm tưởng giữa hai người có gì đó.
Cô không nói một lời đi ra khỏi phòng, quen biết Mạc Hạo Cấp, cô cũng rất uất ức mà? Nếu không phải hôm nay đang ở nhà người ta, cô trở mặt lâu rồi.
“Cô xuống phòng khách chờ một chút.” Trước lúc cô muốn đóng cửa, Mạc Hạo Cấp gọi cô lại.
“Có chuyện gì?” Cô quay đầu liếc anh, thời gian của cô cũng là thời gian chứ bộ? Kẻ có tiền chết tiệt, anh ta về đến nhà lập tức thay đổi thành bộ dạng lạnh như băng, trông thật khó ưa mà.
“Cô không lấy tiền công sao?” Chỉ có điều, anh không muốn cô đi khỏi nhanh như vậy.
“A ~~ vậy phiền anh nhanh một chút.” Cô luôn bị anh ta chọc giận đến quên cả lấy tiền, tất cả điều là lỗi của anh ta, cô đóng cửa lại, đến phòng khách chờ.
“Cô ơi, mời dùng trà.” Quản gia rót một cốc nước ấm cho cô.
“Cám ơn.” Cô cẩn thận cầm cốc trà, liếc trộm quản gia, tò mò hỏi: “Bác luôn làm việc ở đây sao?”
“Phải”
Cô vỗ vỗ vai của ông “Bác đã phải vất vả rồi.” Đều là người cùng khổ, cô có thể hiểu cảm giác bất đắc dĩ vì cuộc sống của quản gia.
Trong phòng sách vọng ra tiếng quát lớn của ông Mạc, Bàng Tử Lê hơi sợ một chút, đầy thắc mắc nhìn quản gia “Bọn họ đang cãi nhau sao?”
“Ông chủ đang nói chuyện với cậu chủ.” Vẻ mặt quản gia không thay đổi, giải thích.
“Đó là nói chuyện à…!” Cô chậc lưỡi ngạc nhiên.
Quản gia cầm lấy ống nghe, nhấn nút, “Làm phiền bà chủ xuống phòng sách một chút.”
“Bác gọi bà chủ tới làm gì?”
“Để nói chuyện dễ dàng hơn.”
“Hmm, bác thật thú vị!” Khuyên can thì khuyên can, dùng nhiều chữ diễn tả như vậy không mệt sao?
Cửa phòng bị đẩy ra, Bàng Tử Lê và quản gia cùng nhìn về phía cửa phòng.
Chỉ thấy Mạc Hạo Cấp nghiêm mặt, nhanh chóng rời khỏi phòng sách.
Bàng Tử Lê thấy anh quên sự tồn tại của cô, vội vàng kêu: “Này, tôi còn chưa lấy tiền!” Rồi đuổi theo.
Anh nhìn cô một cái, nắm tay cô lôi đi.
“Anh đi chậm chút coi!” Cô vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía quản gia, “Cám ơn bác đã tiếp đãi, hẹn gặp lại.” Vẫy tay nói tạm biệt.
“Đi thong thả.” Quản gia gật đầu thăm hỏi.
“Xin hỏi. . . . . . Anh có thể buông tay ra chưa?” Bàng Tử Lê theo Mạc Hạo Cấp đi khỏi nhà họ Mạc, cô thấy tâm trạng anh không vui, giọng điệu từ tốn lại, nhưng nếu anh cứ nắm tay cô như vậy, hôm nào cô mua cho anh trái cà tím, để anh tha hồ mà nắm.
Mạc Hạo Cấp buông cô ra, vẫn không nói lời nào.
“Này, anh sao vậy?” Bàng Tử Lê chầm chậm đuổi theo.
“Tôi bị cha tôi đuổi khỏi nhà.” Anh nhếch miệng, nhưng mà không có ý cười.
Hả! Mọi chuyện nghiêm trọng đến như vậy! Cô chú ý quan sát sắc mặt của anh “Anh. . . . . . Không sao chứ?” Mặc dù rất ghét tên keo kiệt này, nhưng bị đuổi ra khỏi nhà, cảm giác rất thê thảm.
Anh quay đầu, nhìn thẳng cô, cô gái ngu ngốc này không phải là đang thông cảm cho anh chứ?
“Tôi. . . . . . Có vấn đề sao?” Anh nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô thấy không tự nhiên.
“Không sao hết.”
“Được rồi ~~ Chuyện của nhà anh, tôi là người ngoài không thể giúp gì được, chỉ có thể chúc anh may mắn, còn việc kia. . . . . .” Cô cười cười, trên mặt đầy vẻ tham quan nịnh bợ.
“Muốn tiền?”
“Ai ——” Anh nói thẳng thừng như vậy, hại cô thấy ngại ngại.
“Về nhà cô trước đi!” Anh thản nhiên nói, “Bây giờ trên người tôi không có đồng nào, cho tôi mượn điện thoại gọi về nhà, bảo người mang tiền tới.”
“Biết rồi.” Tội nghiệp cho cô, muốn lấy tiền mà cũng khó khăn, cô có chút không tình nguyện nhìn anh, “Tiền điện thoại anh trả.”
Mạc Hạo Cấp nói với người trong điện thoại một chuỗi địa chỉ, dặn dò thêm vài câu, mới cúp điện thoại.
“Mang tiền đến chưa?” Bàng Tử Lê lo lắng hỏi.
“Chúng ta ở chỗ này, cô còn sợ tôi chạy mất sao?” Mạc Hạo Cấp miễn cưỡng mở miệng.
Nói thật, cô hi vọng ở đây là tiền chứ không phải người.
“Bàn Tử Lê, tôi chưa ăn cơm, cô đi nấu gì ăn đi.” Anh dùng chân đá cô gái đối diện.
Thật là quá đáng, chỉ biết sai bảo cô. “Tôi không biết nấu cơm, ở đây cũng không có thức ăn.” Lời nói của cô mang vẻ tiếc nuối trêu chọc anh.
“Cô đi mua.” Tính cách cậu ấm ngang ngược của anh đã lộ ra rõ ràng.
“Anh tự đi đi.” Cô đâu phải người hầu hèn mọn, sao phải đi hầu hạ tên cậu ấm này.
“Cô còn đang nợ tôi tiền đấy.” Nhìn thái độ miễn cưỡng của cô, Mạc Hạo Cấp cảm thấy cô gái này hoàn toàn không coi anh ra gì.
“Tôi có sữa, anh tự đi pha.” Cô chỉ vào bếp.
“Không phải là không có nước nóng sao?”
“Đun nước sôi là được
“Mọi việc là cô gây ra, cô phải nghĩ cách giải quyết chứ.” Anh giữ chặt cô, “Theo tôi về.” Đừng nghĩ rằng mình không có liên quan.
“Tôi còn phải đi làm.” Cô cố gắng rút cổ tay đang bị anh nắm chặt, anh ta thật bạo lực mà!
“Thiếu tiền, tôi sẽ bù cho cô.” Anh không để ý cô đang giãy giụa, kéo cô đi.
“Cứu với ——” cô kêu to.
Một tay anh che miệng cô, tay kia giữ lấy đôi tay không an phận của cô, “Cô muốn để tôi khiêng đi? Hay là muốn tự mình đi?” Anh lạnh lẽo cười nhìn cô.
“A a a ——” Mắt của cô mở lớn, nói không rõ ràng.
“Cô tự mình đi chứ?” Anh hỏi. Cô lập tức gật đầu như giã tỏi.
“Nếu cô còn làm ồn nữa, tôi đây cũng không nói chuyện tử tế nữa đâu, hiểu chưa?” Anh hài lòng nhìn cô gật đầu đồng ý, lúc này mới buông tay ra, nhưng lại nắm tay cô.
Cô hổn hển, còn chưa kịp thở, lại bị anh lôi đi về phía trước, “Này, tôi có chân, anh buông ra.”
“Tôi sợ chuyện ngoài ý muốn.” Cô gái này nhiều mưu mô, giữ chặt một chút có lẽ sẽ không gặp bất trắc.
Không phải anh muốn lợi dụng thời cơ ăn đậu hũ của cô chứ (sàm sỡ á)! Cô bất mãn chu miệng nói: “Này, anh hứa sẽ bù tiền lương cho tôi, tôi muốn hai ngàn.”
“Cái này còn phải xem biểu hiện của cô.” Anh cũng không quay đầu lại nói, đã quá rõ cách đối phó với cô nàng này.
Tên keo kiệt này. . . . . . Bàng Tử Lê thì thào mắng chửi. “Này, đi chậm một chút !” Cô không theo kịp.
Trên đường đi, cô gái liên tục mắng chàng trai ác đến cực điểm, đồng thời trong lòng vô cùng thương tiếc nụ hôn đầu bị mất.
“Cô và Hạo Cấp có quan hệ như thế nào?” Ông Mạc đeo kính, dùng ánh mắt khôn khéo đánh giá cô gái trước mặt.
“Chúng tôi chỉ gặp nhau mấy lần, nói chuyện chưa được vài câu, tôi và anh ta không quen biết.” Bàng Tử Lê cười giả tạo.
“Phải không?” Ông Mạc nhìn về phía con trai, “Từ khi nào con lại cãi nhau ầm ĩ với người không quen biết?”
“Chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn.” Ở chung với cô gái ngu ngốc này, chuyện gì cũng đều trở nên nghiêm trọng. “Huống chi chuyện cãi nhau là vì cô gái này.” Mạc Hạo Cấp nói, mặt không có chút cảm xúc.
“Này, anh nói chuyện lịch sự một chút.” Cô trừng mắt liếc anh, cô sẽ không ngậm đắng nuốt cạy nhận lời vu khống đâu.
Ông Mạc nhíu này, cô gái này sao lại không có dáng vẻ của một cô gái chút nào?
“Được rồi, tôi đã giúp anh nói rõ mọi chuyện, tôi có thể về rồi chứ?”
“Con và cô ta không có quan hệ là tốt rồi.” Ông Mạc gật đầu, “Cô có thể về.” Ông thấy con trai mình đối xử với cô gái này khác với những người khác, nên mới lầm tưởng giữa hai người có gì đó.
Cô không nói một lời đi ra khỏi phòng, quen biết Mạc Hạo Cấp, cô cũng rất uất ức mà? Nếu không phải hôm nay đang ở nhà người ta, cô trở mặt lâu rồi.
“Cô xuống phòng khách chờ một chút.” Trước lúc cô muốn đóng cửa, Mạc Hạo Cấp gọi cô lại.
“Có chuyện gì?” Cô quay đầu liếc anh, thời gian của cô cũng là thời gian chứ bộ? Kẻ có tiền chết tiệt, anh ta về đến nhà lập tức thay đổi thành bộ dạng lạnh như băng, trông thật khó ưa mà.
“Cô không lấy tiền công sao?” Chỉ có điều, anh không muốn cô đi khỏi nhanh như vậy.
“A ~~ vậy phiền anh nhanh một chút.” Cô luôn bị anh ta chọc giận đến quên cả lấy tiền, tất cả điều là lỗi của anh ta, cô đóng cửa lại, đến phòng khách chờ.
“Cô ơi, mời dùng trà.” Quản gia rót một cốc nước ấm cho cô.
“Cám ơn.” Cô cẩn thận cầm cốc trà, liếc trộm quản gia, tò mò hỏi: “Bác luôn làm việc ở đây sao?”
“Phải”
Cô vỗ vỗ vai của ông “Bác đã phải vất vả rồi.” Đều là người cùng khổ, cô có thể hiểu cảm giác bất đắc dĩ vì cuộc sống của quản gia.
Trong phòng sách vọng ra tiếng quát lớn của ông Mạc, Bàng Tử Lê hơi sợ một chút, đầy thắc mắc nhìn quản gia “Bọn họ đang cãi nhau sao?”
“Ông chủ đang nói chuyện với cậu chủ.” Vẻ mặt quản gia không thay đổi, giải thích.
“Đó là nói chuyện à…!” Cô chậc lưỡi ngạc nhiên.
Quản gia cầm lấy ống nghe, nhấn nút, “Làm phiền bà chủ xuống phòng sách một chút.”
“Bác gọi bà chủ tới làm gì?”
“Để nói chuyện dễ dàng hơn.”
“Hmm, bác thật thú vị!” Khuyên can thì khuyên can, dùng nhiều chữ diễn tả như vậy không mệt sao?
Cửa phòng bị đẩy ra, Bàng Tử Lê và quản gia cùng nhìn về phía cửa phòng.
Chỉ thấy Mạc Hạo Cấp nghiêm mặt, nhanh chóng rời khỏi phòng sách.
Bàng Tử Lê thấy anh quên sự tồn tại của cô, vội vàng kêu: “Này, tôi còn chưa lấy tiền!” Rồi đuổi theo.
Anh nhìn cô một cái, nắm tay cô lôi đi.
“Anh đi chậm chút coi!” Cô vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía quản gia, “Cám ơn bác đã tiếp đãi, hẹn gặp lại.” Vẫy tay nói tạm biệt.
“Đi thong thả.” Quản gia gật đầu thăm hỏi.
“Xin hỏi. . . . . . Anh có thể buông tay ra chưa?” Bàng Tử Lê theo Mạc Hạo Cấp đi khỏi nhà họ Mạc, cô thấy tâm trạng anh không vui, giọng điệu từ tốn lại, nhưng nếu anh cứ nắm tay cô như vậy, hôm nào cô mua cho anh trái cà tím, để anh tha hồ mà nắm.
Mạc Hạo Cấp buông cô ra, vẫn không nói lời nào.
“Này, anh sao vậy?” Bàng Tử Lê chầm chậm đuổi theo.
“Tôi bị cha tôi đuổi khỏi nhà.” Anh nhếch miệng, nhưng mà không có ý cười.
Hả! Mọi chuyện nghiêm trọng đến như vậy! Cô chú ý quan sát sắc mặt của anh “Anh. . . . . . Không sao chứ?” Mặc dù rất ghét tên keo kiệt này, nhưng bị đuổi ra khỏi nhà, cảm giác rất thê thảm.
Anh quay đầu, nhìn thẳng cô, cô gái ngu ngốc này không phải là đang thông cảm cho anh chứ?
“Tôi. . . . . . Có vấn đề sao?” Anh nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô thấy không tự nhiên.
“Không sao hết.”
“Được rồi ~~ Chuyện của nhà anh, tôi là người ngoài không thể giúp gì được, chỉ có thể chúc anh may mắn, còn việc kia. . . . . .” Cô cười cười, trên mặt đầy vẻ tham quan nịnh bợ.
“Muốn tiền?”
“Ai ——” Anh nói thẳng thừng như vậy, hại cô thấy ngại ngại.
“Về nhà cô trước đi!” Anh thản nhiên nói, “Bây giờ trên người tôi không có đồng nào, cho tôi mượn điện thoại gọi về nhà, bảo người mang tiền tới.”
“Biết rồi.” Tội nghiệp cho cô, muốn lấy tiền mà cũng khó khăn, cô có chút không tình nguyện nhìn anh, “Tiền điện thoại anh trả.”
Mạc Hạo Cấp nói với người trong điện thoại một chuỗi địa chỉ, dặn dò thêm vài câu, mới cúp điện thoại.
“Mang tiền đến chưa?” Bàng Tử Lê lo lắng hỏi.
“Chúng ta ở chỗ này, cô còn sợ tôi chạy mất sao?” Mạc Hạo Cấp miễn cưỡng mở miệng.
Nói thật, cô hi vọng ở đây là tiền chứ không phải người.
“Bàn Tử Lê, tôi chưa ăn cơm, cô đi nấu gì ăn đi.” Anh dùng chân đá cô gái đối diện.
Thật là quá đáng, chỉ biết sai bảo cô. “Tôi không biết nấu cơm, ở đây cũng không có thức ăn.” Lời nói của cô mang vẻ tiếc nuối trêu chọc anh.
“Cô đi mua.” Tính cách cậu ấm ngang ngược của anh đã lộ ra rõ ràng.
“Anh tự đi đi.” Cô đâu phải người hầu hèn mọn, sao phải đi hầu hạ tên cậu ấm này.
“Cô còn đang nợ tôi tiền đấy.” Nhìn thái độ miễn cưỡng của cô, Mạc Hạo Cấp cảm thấy cô gái này hoàn toàn không coi anh ra gì.
“Tôi có sữa, anh tự đi pha.” Cô chỉ vào bếp.
“Không phải là không có nước nóng sao?”
“Đun nước sôi là được
Bài viết liên quan!