Tiểu thuyết Không Làm Kẻ Bạc Tình-full
Lượt xem : |
với lời nói của hắn, coi hắn như người tàng hình.
“Không cần phải lạnh lùng như thế, em là phụ nữ hay là đàn ông? Em có suy nghĩ đến việc theo anh không?” Triệu Chính Học bị sắc làm mờ mắt, nhìn thấy người đẹp băng sơn thì dục vọng muốn chinh phục lại dâng lên, “Công phu trên giường của anh cam đoan sẽ không làm em thất vọng đâu.”
“Tôi khuyên anh không nên đến gần nữa.” Ôn Tưởng Huân không nhịn được mà cảnh cáo hắn.
Đáng tiếc người được cảnh cáo mắt có quá nhiều lòng trắng, dung lượng trong não cũng không lớn, hình như không cảm nhận được giọng nói toàn mùi thuốc súng của cô.
“Nếu như anh muốn đến gần thì em có thể làm gì anh? Cắn anh à?” Phụ nữ ngoài miệng thì nói không cần nhưng thực ra trong lòng lại rất muốn. Triệu Chính Học tự cho là đúng khều nhẹ bả vai của cô.
Ôn Tưởng Huân hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn thẳng vào cái tên ngu ngốc không biết sống chết, “Anh có phải là người không?”
“Anh đương nhiên là người……..”
“Không, anh không phải là người, anh là…….” Cánh môi hoàn mỹ của Ôn Tưởng Huân mở ra đóng vào nói nhẹ một câu, một giây sau, Triệu Chính Học giống như trúng tà, ngoan ngoan buông cánh tay không quy củ xuống, tự mình đi đến bồn hoa im lặng ngồi đó.
Sau khi Triệu Bình Phát vào phòng thấy cảnh tượng con trai ngồi bên cạnh bồn hoa kêu gâu gâu rất kỳ dị.
“Chính Học, con làm sao vậy? Đừng dọa cha.” Ông thấy con trai giơ chân lên giống tư thế con cún đi tiểu thì sốt ruột kéo vạt áo con trai. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao mà đột nhiên con lại thành như vậy?”
Sao lại thế này? Viêm Ngưỡng Tu không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là chuyện tốt do ai làm, hắn nhìn về phía Ôn Tưởng Huân mặt không chút biểu cảm nào.
“Vừa rồi hắn ta không lễ phép với em.” Cho nên cô mới thôi miên hắn, nhưng mà cô đã cảnh cáo hắn trước rồi, là do hắn ta không nghe lời.
Viêm Ngưỡng Tu nhướn mày.
“Giám đốc Triệu, con trai ông đúng là không đơn giản, dám động đến người của tôi?”
Triệu Bình Phát cảm thấy lòng trầm xuống, ông đã nghe nói người của Viêm Ngưỡng Tu đều không dễ chọc. Ông không ngờ Chính Học lại không biết nhìn, ăn tim gấu mật hổ, dám có hành động xấu với người bên cạnh Viêm Ngưỡng Tu?
Trời ạ! Đừng nói là có thể giải thích được tật xấu này của Chính Học, mà sợ rằng một cơ hội của công ty vất vả lắm mới có được cũng sẽ bị hủy, lần này thì phải làm sao mới tốt.
“Viêm, Viêm tiên sinh…. Ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo tính toán với chúng tôi…..” Không còn kịp nữa rồi, khi sư tử khát máu mà bị chọc giận thì không có cách nào bình ổn lửa giận trong ngực, Viêm Ngưỡng Tu trừng mắt nhìn cái tên lốt người lòng chó.
“Ba ngày sau tôi sẽ đến tiếp nhận nơi này, và cả sản nghiệp mà ông sở hữu.” Anh vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà đối phương không đáng giá với sự đồng tình thì anh cũng vui vẻ thu hồi lại một chút sự thương tâm đồng tình của anh.
Viêm Ngưỡng Tu không để ý đến người phía sau đang đau khổ cầu xin, anh dẫn Ôn Tưởng Huân rời khỏi văn phòng toàn mùi khai nước tiểu.
Đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, đột nhiên Viêm Ngưỡng Tu dừng bước, xoay người lại, Ôn Tưởng Huân đi sau anh suýt nữa thì va vào lồng ngực rắn chắc của anh.
“Hắn ta làm gì với em?”
“Cái gì?” Ôn Tưởng Huân không đoán được anh sẽ hỏi điều này, cô có chút kinh ngạc.
“Không phải em nói là hắn ta không lễ phép với em sao?”
“Vâng, hắn nói chuyện rất tùy tiện.” Cô không cần tốn nhiều sức để có thể thôi miên được hắn, có thể thấy được đầu của tên đó đúng là phế vật!
“Chỉ vậy thôi?” Chỉ thế mà cô biến người ta thành con chó nhỏ đi tiểu ở bồn hoa hả?
“Hắn còn động vào em.” Chỉ cần nghĩ đến thôi là cô lại thấy ghê tởm, da gà nổi đầy người.
Việc này không thể tha thứ, cô là người của anh, không có sự cho phép của anh mà có người dám đụng đến cô? Viêm Ngưỡng Tu hơi hối hận vì không bẻ gãy cổ hắn.
“Hắn chạm vào chỗ nào trên người em?”
“Bả vai.” Những câu hỏi của anh làm tim Ôn Tưởng Huân đập nhanh hơn, hay là anh đang ghen?
Viêm Ngưỡng Tu nhăn mày, “Chỉ có bả vai?” Đây là phản ứng gì? Cái gì mà chỉ có? Lông mày Ôn Tưởng Huân cũng nhíu lại.
“Như vậy còn chưa đủ sao?”
“Hắn chỉ chạm vào vai em mà em đã biến hắn thành một con chó nhỏ, còn anh đêm nào cũng nói những lời hạ lưu bên tai em, không chỉ chạm vào bờ vai mà còn những nơi khác, chắc hẳn anh nên bị em băm vằm thành trăm đoạn hả?” Viêm Ngưỡng Tu tà nịnh cười khẽ.
Ôn Tưởng Huân đỏ mặt bác bỏ, “Cái này không giống!”
“Không giống chỗ nào?” Viêm Ngưỡng Tu hỏi, giống như là không hiểu thật.
“Anh….. em…..” Đáng chết, chẳng lẽ ông chủ thật sự không biết địa vị của anh ở trong lòng cô sao?
“Em thử nói xem nào.” Viêm Ngưỡng Tu luôn luôn lạnh như băng, con ngươi đạm như nước có một chút nghiền ngẫm, anh đúng là hơi tò mò.
Anh có thể chạm vào cô nhiều như vậy, người khác chỉ chạm vào cô một chút cũng không được. Đừng nói là, cô là người có quan niệm cổ hủ…. anh là bạn giường của cô đã ba năm, đây hẳn không phải là lý do chứ?
Chẳng lẽ anh thật sự không nghĩ đến tâm ý của cô sao? Ôn Tưởng Huân chán nản.
“Dù sao thì tên phế vật kia không động vào em là được rồi.” Cho dù giải thích nhiều nữa cũng vô dụng, nói không chừng còn làm anh phản cảm, cô lựa chọn cách nói vô hại nhất.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô một hồi lâu, dường như anh muốn tìm ra một chút dấu vết từ trên mặt cô. Mặc dù anh cảm thấy vẻ mặt của cô không được tự nhiên nhưng đôi mắt cô rũ xuống làm anh không tìm ra được chút manh mối nào.
Khả năng che giấu cảm xúc của cô cũng chẳng kém gì anh, quả thật không hổ là đồng bọn ưng ý của anh.
Cô có nghe lầm không? Anh đang cười? Hơn nữa anh còn cười rất vui vẻ. Lúc anh cười rộ lên thật sự rất mê người, Ôn Tưởng Huân nhìn đến choáng váng.
Có cái gì buồn cười sao? Cô rất ít khi thấy cảm xúc của anh lộ rõ như vậy.
“Tâm tình của anh rất tốt nên cười, được không?” Viêm Ngưỡng Tu như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, chả mấy khi anh tốt bụng trả lời.
“Bởi vì em bị người khác sờ nên tâm tình của anh tốt sao?” Cô thề, nếu anh dám gật đầu thì cô nhất định sẽ vặn gãy cổ anh.
Cô gái này theo anh lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tâm tình của anh tốt hay không tốt cũng không cần lý do sao? “Em nói hắn chạm vào bả vai em hả?” Bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa lên bả vai cô.
Anh nhớ tới bộ dạng cô rên rỉ dưới người anh, đúng là anh không thể chịu nổi chuyện cô bị người đàn ông khác chạm vào, cho dù chỉ là bả vai mà thôi.
Đột nhiên anh có thể hiểu được cảm giác của cô, cho đến nay người chạm vào cô chỉ có anh, cô chỉ thuộc về anh, đương nhiên là không có thói quen bị người khác đụng chạm, cũng không thể để cho người khác đụng chạm được.
Sau khi hiểu rõ được điều này, tâm tình của Viêm Ngưỡng Tu rất tốt, anh cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng của cô, tinh tế nhấm nháp sự ngọt ngào trong miệng cô.
Đầu tiên Ôn Tưởng Huân sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô ở nơi công cộng, tuy rằng cô không biết là do anh tâm huyết dâng trào hay là uống nhầm thuốc, nhưng mà cũng làm cho cô lần đầu tiên cảm nhận được nụ hôn nồng nhiệt m
“Không cần phải lạnh lùng như thế, em là phụ nữ hay là đàn ông? Em có suy nghĩ đến việc theo anh không?” Triệu Chính Học bị sắc làm mờ mắt, nhìn thấy người đẹp băng sơn thì dục vọng muốn chinh phục lại dâng lên, “Công phu trên giường của anh cam đoan sẽ không làm em thất vọng đâu.”
“Tôi khuyên anh không nên đến gần nữa.” Ôn Tưởng Huân không nhịn được mà cảnh cáo hắn.
Đáng tiếc người được cảnh cáo mắt có quá nhiều lòng trắng, dung lượng trong não cũng không lớn, hình như không cảm nhận được giọng nói toàn mùi thuốc súng của cô.
“Nếu như anh muốn đến gần thì em có thể làm gì anh? Cắn anh à?” Phụ nữ ngoài miệng thì nói không cần nhưng thực ra trong lòng lại rất muốn. Triệu Chính Học tự cho là đúng khều nhẹ bả vai của cô.
Ôn Tưởng Huân hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn thẳng vào cái tên ngu ngốc không biết sống chết, “Anh có phải là người không?”
“Anh đương nhiên là người……..”
“Không, anh không phải là người, anh là…….” Cánh môi hoàn mỹ của Ôn Tưởng Huân mở ra đóng vào nói nhẹ một câu, một giây sau, Triệu Chính Học giống như trúng tà, ngoan ngoan buông cánh tay không quy củ xuống, tự mình đi đến bồn hoa im lặng ngồi đó.
Sau khi Triệu Bình Phát vào phòng thấy cảnh tượng con trai ngồi bên cạnh bồn hoa kêu gâu gâu rất kỳ dị.
“Chính Học, con làm sao vậy? Đừng dọa cha.” Ông thấy con trai giơ chân lên giống tư thế con cún đi tiểu thì sốt ruột kéo vạt áo con trai. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao mà đột nhiên con lại thành như vậy?”
Sao lại thế này? Viêm Ngưỡng Tu không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là chuyện tốt do ai làm, hắn nhìn về phía Ôn Tưởng Huân mặt không chút biểu cảm nào.
“Vừa rồi hắn ta không lễ phép với em.” Cho nên cô mới thôi miên hắn, nhưng mà cô đã cảnh cáo hắn trước rồi, là do hắn ta không nghe lời.
Viêm Ngưỡng Tu nhướn mày.
“Giám đốc Triệu, con trai ông đúng là không đơn giản, dám động đến người của tôi?”
Triệu Bình Phát cảm thấy lòng trầm xuống, ông đã nghe nói người của Viêm Ngưỡng Tu đều không dễ chọc. Ông không ngờ Chính Học lại không biết nhìn, ăn tim gấu mật hổ, dám có hành động xấu với người bên cạnh Viêm Ngưỡng Tu?
Trời ạ! Đừng nói là có thể giải thích được tật xấu này của Chính Học, mà sợ rằng một cơ hội của công ty vất vả lắm mới có được cũng sẽ bị hủy, lần này thì phải làm sao mới tốt.
“Viêm, Viêm tiên sinh…. Ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo tính toán với chúng tôi…..” Không còn kịp nữa rồi, khi sư tử khát máu mà bị chọc giận thì không có cách nào bình ổn lửa giận trong ngực, Viêm Ngưỡng Tu trừng mắt nhìn cái tên lốt người lòng chó.
“Ba ngày sau tôi sẽ đến tiếp nhận nơi này, và cả sản nghiệp mà ông sở hữu.” Anh vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà đối phương không đáng giá với sự đồng tình thì anh cũng vui vẻ thu hồi lại một chút sự thương tâm đồng tình của anh.
Viêm Ngưỡng Tu không để ý đến người phía sau đang đau khổ cầu xin, anh dẫn Ôn Tưởng Huân rời khỏi văn phòng toàn mùi khai nước tiểu.
Đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, đột nhiên Viêm Ngưỡng Tu dừng bước, xoay người lại, Ôn Tưởng Huân đi sau anh suýt nữa thì va vào lồng ngực rắn chắc của anh.
“Hắn ta làm gì với em?”
“Cái gì?” Ôn Tưởng Huân không đoán được anh sẽ hỏi điều này, cô có chút kinh ngạc.
“Không phải em nói là hắn ta không lễ phép với em sao?”
“Vâng, hắn nói chuyện rất tùy tiện.” Cô không cần tốn nhiều sức để có thể thôi miên được hắn, có thể thấy được đầu của tên đó đúng là phế vật!
“Chỉ vậy thôi?” Chỉ thế mà cô biến người ta thành con chó nhỏ đi tiểu ở bồn hoa hả?
“Hắn còn động vào em.” Chỉ cần nghĩ đến thôi là cô lại thấy ghê tởm, da gà nổi đầy người.
Việc này không thể tha thứ, cô là người của anh, không có sự cho phép của anh mà có người dám đụng đến cô? Viêm Ngưỡng Tu hơi hối hận vì không bẻ gãy cổ hắn.
“Hắn chạm vào chỗ nào trên người em?”
“Bả vai.” Những câu hỏi của anh làm tim Ôn Tưởng Huân đập nhanh hơn, hay là anh đang ghen?
Viêm Ngưỡng Tu nhăn mày, “Chỉ có bả vai?” Đây là phản ứng gì? Cái gì mà chỉ có? Lông mày Ôn Tưởng Huân cũng nhíu lại.
“Như vậy còn chưa đủ sao?”
“Hắn chỉ chạm vào vai em mà em đã biến hắn thành một con chó nhỏ, còn anh đêm nào cũng nói những lời hạ lưu bên tai em, không chỉ chạm vào bờ vai mà còn những nơi khác, chắc hẳn anh nên bị em băm vằm thành trăm đoạn hả?” Viêm Ngưỡng Tu tà nịnh cười khẽ.
Ôn Tưởng Huân đỏ mặt bác bỏ, “Cái này không giống!”
“Không giống chỗ nào?” Viêm Ngưỡng Tu hỏi, giống như là không hiểu thật.
“Anh….. em…..” Đáng chết, chẳng lẽ ông chủ thật sự không biết địa vị của anh ở trong lòng cô sao?
“Em thử nói xem nào.” Viêm Ngưỡng Tu luôn luôn lạnh như băng, con ngươi đạm như nước có một chút nghiền ngẫm, anh đúng là hơi tò mò.
Anh có thể chạm vào cô nhiều như vậy, người khác chỉ chạm vào cô một chút cũng không được. Đừng nói là, cô là người có quan niệm cổ hủ…. anh là bạn giường của cô đã ba năm, đây hẳn không phải là lý do chứ?
Chẳng lẽ anh thật sự không nghĩ đến tâm ý của cô sao? Ôn Tưởng Huân chán nản.
“Dù sao thì tên phế vật kia không động vào em là được rồi.” Cho dù giải thích nhiều nữa cũng vô dụng, nói không chừng còn làm anh phản cảm, cô lựa chọn cách nói vô hại nhất.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô một hồi lâu, dường như anh muốn tìm ra một chút dấu vết từ trên mặt cô. Mặc dù anh cảm thấy vẻ mặt của cô không được tự nhiên nhưng đôi mắt cô rũ xuống làm anh không tìm ra được chút manh mối nào.
Khả năng che giấu cảm xúc của cô cũng chẳng kém gì anh, quả thật không hổ là đồng bọn ưng ý của anh.
Cô có nghe lầm không? Anh đang cười? Hơn nữa anh còn cười rất vui vẻ. Lúc anh cười rộ lên thật sự rất mê người, Ôn Tưởng Huân nhìn đến choáng váng.
Có cái gì buồn cười sao? Cô rất ít khi thấy cảm xúc của anh lộ rõ như vậy.
“Tâm tình của anh rất tốt nên cười, được không?” Viêm Ngưỡng Tu như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, chả mấy khi anh tốt bụng trả lời.
“Bởi vì em bị người khác sờ nên tâm tình của anh tốt sao?” Cô thề, nếu anh dám gật đầu thì cô nhất định sẽ vặn gãy cổ anh.
Cô gái này theo anh lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tâm tình của anh tốt hay không tốt cũng không cần lý do sao? “Em nói hắn chạm vào bả vai em hả?” Bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa lên bả vai cô.
Anh nhớ tới bộ dạng cô rên rỉ dưới người anh, đúng là anh không thể chịu nổi chuyện cô bị người đàn ông khác chạm vào, cho dù chỉ là bả vai mà thôi.
Đột nhiên anh có thể hiểu được cảm giác của cô, cho đến nay người chạm vào cô chỉ có anh, cô chỉ thuộc về anh, đương nhiên là không có thói quen bị người khác đụng chạm, cũng không thể để cho người khác đụng chạm được.
Sau khi hiểu rõ được điều này, tâm tình của Viêm Ngưỡng Tu rất tốt, anh cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng của cô, tinh tế nhấm nháp sự ngọt ngào trong miệng cô.
Đầu tiên Ôn Tưởng Huân sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô ở nơi công cộng, tuy rằng cô không biết là do anh tâm huyết dâng trào hay là uống nhầm thuốc, nhưng mà cũng làm cho cô lần đầu tiên cảm nhận được nụ hôn nồng nhiệt m
Bài viết liên quan!