watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Lượt xem :
rất nhanh đã được mang tới.
Giấy tờ cũng rất nhanh được đem tới.
Cái gì? Giấy tờ?
Lãnh Tĩnh cùng với mấy vị khách lạ trong phòng khách cũng không hiểu mô tê gì, cô ôm hộp khăn giấy chạy xuống lầu mở cửa, lần lượt nhìn mấy thứ được khiêng vào từ cửa: Giường đôi cao cấp, một bộ bồn tắm matxa tự động, một bộ ghế sô pha, thảm lông dài Scotland, một bộ máy tính.
Người giao hàng là một người đàn ông đứng tuổi, đô con, đang từ chổ xe chở hàng chạy tới, nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô gái trước mắt như "Một con dê béo", cười hết sức khéo léo, "Xin ký xác nhận".
"Đây là....?" - Lãnh Tĩnh ngạc nhiên đến mức nước mũi cũng không chảy xuống.
Còn chưa nhận được câu trả lời, từ phía xa có một chiếc xe máy đang đến gần, dừng lại bên cửa, người lái là một anh trai trẻ tuổi, nhỏ con, anh ta kiểm tra số nhà và địa chỉ cẩn thận tới lui sau đó chạy thẳng đến trước mặt Lãnh Tĩnh, cung kính dâng lên... giấy tờ.
Lãnh Tĩnh nhìn người đàn ông đô con bên trái, nhìn anh trai nhỏ con bên phải... Trời ơi đất hỡi! ! ! Có ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra hay không?
Anh trai nhỏ con nói, "Đây là sổ ghi chép mua sắm mà quý khách mua hàng tối qua ở công ty Thanh Khiết".
Ông chú đô con nói, "Những thứ này là quý khách mua một tiếng trước trên kênh mua sắm Thương Thành".
Lãnh Tĩnh đang cố gắng tiêu hóa lời của bọn họ, trước mặt xuất hiện một cánh tay chìa ra, thay cô nhận lấy giấy tờ, "Roẹt roẹt roẹt" dưới tên của cô, "Cô Chủ Kim, trả tiền đi".
Cô gái trong nháy mắt đứng trơ như tượng đá, chuyển giao cho mấy người giao hàng, Địch Mặc đóng cửa lại, vỗ nhẹ vai cô một chút, "Yên tâm, những đồ vật trong nhà có thể trả lần lượt theo kỳ hạn".
Cô vẫn như cũ - không nhúc nhích.
Âm thanh Địch Mặc dịu dàng hơn, "Phòng tôi không có toilet, bồn tắm xoa bóp là tôi thay cô mua, ngày mai tôi tìm người lắp đặt. Sau này thỉnh thoảng cho tôi mượn dùng một chút là được, tôi không có lòng tham đâu".
Cô dường như có nghe thấy, đôi môi từ từ đóng mở, giọng nói rất nhỏ, Địch Mặc ghé sát vào nghe, rốt cuộc nghe hiểu, miệng cô chỉ lập lại một câu, "Tôi muốn giết anh... Tôi Muốn. . . Giết Anh. . .!!!"
Phẩn nộ tiềm ẩn của một cô gái mà bộc phát thì lực sát thương vô cùng khủng khiếp, Địch Mặc lui từng bước từng bước về sau, vẻ mặt thành khẩn chưa từng có, "Công ty Thanh Khiết là tối hôm qua họ giúp cô dọn phòng thiết kế, chẳng phải chính cô cũng thừa nhận bọn họ dọn dẹp sạch sẽ sao?".
Lãnh Tĩnh lặng lẽ siết chặt nắm tay, "Đó là vì tôi không biết anh dùng tên của tôi mời người của công ty Thanh Khiết tới giúp một tay. . ." - tiếng nói vừa dứt, nắm tay quăng tới----
Bàn tay Địch Mặc vừa giữ chặt cô đồng thời cánh tay của cô, tay kia của anh cũng bưng lên cái chén mà anh để sang một bên từ trước, giả bộ đưa cái chén qua, "Canh gừng của cô".
Cô ra sức phất tay, làm thế nào cũng không thể chạm tới anh ta, nhìn cái chén trước mặt sau đó lại nhìn sang anh ta, cứ như vậy, một câu nói lặng lẽ hiện lên trong đầu: Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Cầm lấy chén canh gừng, một hơi uống sạch, nóng tới mức cô phải nhe răng trợn mắt. Đưa tay quẹt miệng, đem cái chén ném qua người anh ta, "Lên lầu!".
Lãnh Tĩnh đi lên lầu, dáng đi như đại gia, người đàn ông lẽo đẽo theo sau giống như con mèo nhỏ. Đến phòng đọc sách, lấy ra cái máy tính đã lâu không sử dụng, "Cạch cạch" một chút, ngoài miệng nói lẩm nhẩm, "Sau này công việc của anh là thợ điện nước, tạp vụ, đầu bếp, bảo mẫu, khuân vác, tài xế cộng thêm chạy việc. Lương tháng 1500".
Địch Mặc gật đầu, Lãnh Tĩnh nhàn nhạt liếc anh ta một cái:
"Đừng có đồng ý nhanh như vậy, tôi đây là mướn anh một tháng 2000, không bao gồm điện nước, không bao ba bữa cơm, cũng không có tăng lương, bỏ qua những thứ này, tương đương mỗi tháng anh thiếu tôi ít nhất 500. Hôm nay anh hại tôi bị cảm, tôi trừ tiền công, tiền dinh dưỡng, tiền chữa bệnh, còn có phí tổn hại tinh thần, tăng lên 5000, mấy cấp trên khác còn chi phí hóa đơn cao hơn nữa----- Đoán chừng bốn tháng sau anh mới tìm được 'mỏ vàng' khác, tới lúc đó anh thiếu tôi. . ."
Lãnh Tĩnh cứ nã đạn liên hoàn 'đùng đùng' một hồi, cuối cùng tính toán trên máy tính một con số dài trước mặt anh, "Đến lúc đó anh thiếu tôi bao nhiêu đây".
Địch Mặc cười không nổi nữa, vô cùng kinh ngạc nhìn cái đóa hoa đầy số trước mặt.
Lãnh Tĩnh để máy tính xuống bàn, phất tay một cái, "Được rồi, tôi đói bụng, bây giờ----- đi nấu cơm đi".
Người đàn ông há miệng muốn phản bác, Lãnh Tĩnh đã biết anh ta lợi hại, chỉ sợ qua mấy câu ngắn ngủn cũng có thể lật gọng mấy lời này của cô nên cô cứ nói liên tiếp một hồi không cho anh ta có cơ hội mở miệng. Cô còn cố tình đẩy vai anh ta đuổi ra ngoài, "Anh đi nấu cơm đi, tôi sẽ làm hợp đồng, quan hệ của chúng ta là chủ nợ và con nợ, cứ vậy đi".
Nói xong, 'Phanh' đóng sầm cửa lại.
Đắc ý chà sát hai tay, vui vẻ lau lau nước mũi, mở máy tính.
Trước khi bắt đầu bản hợp đồng, cô phải xác nhận một chuyện: lúc ở hồ bơi cô nghe được hai cô gái nói chuyện với nhau, nếu như cô không nghe lầm thì là...
Lãnh Tĩnh gõ trên khung tìm kiếm: "Địch Mặc" "Châu báu corrine".

Có hàng trăm kết quả hiện ra, tin tức giả rất nhiều, biến thành quảng cáo cũng nhiều, bỏ đi cái mớ tin tức bên lề này, hết lần này tới lần khác Lãnh Tĩnh cố gắng tìm kiếm thông tin cô cần, chân mày cũng bắt đầu cau lại.
"Người sáng lập Corrine Địch Mặc? Âm mưu đáng sợ!"
Cái tin tức này đứng đầu trong đống tin tức liên quan, được xác định từ nguồn của một trang web có uy tín trên mạng. Lãnh Tĩnh do dự một chút, cuối cùng cũng click vào, một lát sau hai mắt cô mở to hết cỡ.
Quay lại trang đầu của web, tùy tiện vào khu diễn đàn buôn dưa lê hiện lên hàng chữ: "Tám một tên đại gia giả mạo, nhà từ thiện giả mạo, đại gia hai mặt, gia đình danh giá ba đời giả mạo và những danh tiếng giả mạo".
"Địch Mặc" được vinh quang chen vào đội ngũ hàng top ten. Người đứng đầu của trang cũng phân tích hoàn cảnh, gia tài, nơi ở, địa vị, cuối cùng đưa ra kết luận: Những tin vịt trên phố của tên 'Người sáng lập Corrine', nhà xe đều là hàng thuê, khu nhà ở cao cấp không tồn tại, thực chất là một tên lường gạt, chủ trang còn đề nghị Corrine phía công ty Chính thức giải thích một phần, đừng vì một tên giả mạo mà hủy hoại hình tượng của công ty....
Lãnh Tĩnh nhanh chóng rê con chuột kéo xuống, muốn tìm thấy hình của Địch Mặc, nhưng đáng tiếc 'Những sản phẩm giả' từ lúc mở ra cũng bị dán lên một tấm hình, chỉ có Địch Mặc là không có hình.
Một lần nữa quay trở lại trang đầu, tìm thêm lần nữa. Hai mắt Lãnh Tĩnh cũng bắt đầu nổi đom đóm, có chăng chỉ là một bức ảnh cực kỳ mờ, hoặc chỉ có 1/5 gò má, cái khác thì 4/5 lỗ tai với cái ót.
Hết sức quái lạ. . . . .
Cửa phòng không một tiếng động mở ra, một cái đầu khác yên lặng thò vào:
"Bữa tối muốn ăn gì?"
Tự dưng bên tai lại nghe câu nói này, Lãnh Tĩnh giật thót mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Khuôn mặt Địch Mặt trong nháy mắt đập vào mắt.
Không có câu trả lời, anh ta lại hỏi thêm một lần.
"Cứ tùy tiện!" - Lãnh Tĩnh có chút không nhịn được, muốn đuổi anh ta ra ngoài, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, đổi chủ ý, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười một tay tắt trang đang xem, mặc khác ngoắc anh ta tới gần, "Anh qua đây".
Đợi khi đến gần, Lãnh Tĩnh khua tay múa chân kêu anh xoay vòng, bảo, "Xoay người qua, cho tôi coi nửa mặt bên của anh".
Dùng 'tai' để nhận người? Lãnh Tĩnh nhìn lỗ tai anh hết lần này đến lần khác, rốt cuộc phát hiện đây là một việc làm hết sức ngu ngốc! Cuối cùng quyết định buông tha. Tắt máy chuẩn bị trở về phòng chu
<<1 ... 1213141516 ... 66>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
665/4799
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT