Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Lượt xem : |
c gương trên bồn rửa tay, nhìn thấy thấy gương mặt đỏ hồng của mình, Lãnh Tĩnh hơi nổi giận, nóng ran như thế là vì sao? Là bởi vì bắt gặp "vận động trên bàn"?
Có chút xem thường bản thân.
Tìm chiếc áo ngủ càng mỏng càng mát hơn, lần nữa chạy thẳng tới phòng tắm.
Cũng trong lúc đó, căn phòng sát vách.
Địch Mặc nhìn đồng hồ, đã qua rạng sáng. Người phụ nữ kia nói dối đúng là mặt không đỏ tim không đập nhanh, gian phòng này căn bản không có phòng tắm, không có đồ dùng rửa mặt mới tinh thì thôi đi, mấu chốt là ngay cả bồn đi tiểu cũng không có!
Thử mở khóa, không có kết quả. Địch Mặc nhắm chừng phụ nữ kia đã ngủ, đi tới sân phơi, liếc mắt ước lượng xong cự ly của hai bên sân phơi, Địch Mặc hoạt động gân cốt một chút, trên vách tường hai sân phơi có đường ống, bấu víu vào chúng, dùng cả tay chân nhảy một cái, Địch Mặc đã vững vàng đứng ở trên sân của phòng của người phụ nữ kia.
Xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ chưa được kéo kín nhìn vào trong, bên trong tối đen như mực. Cô quả thật đã ngủ. . . . . . Địch Mặc kéo cửa sổ ra, lặng yên không một tiếng động tiến vào.
Liếc một cái vào tấm ga giường có chút xốc xếch, Địch Mặc nhắm thẳng cửa phòng mà đi, ngay lúc này, từ khe cửa của cánh cửa bên tay trái kia phát ra ánh sáng.
Bên trong cánh cửa đó chắc là. . . . . . phòng tắm?
Địch Mặc bất giác dừng lại chân. Sau đó tăng nhanh bước chân đi về phía cửa phòng.
Tay của anh mới vừa nắm lấy tay cầm cửa, "Lạch cạch" một tiếng—— trong phòng tắm lại truyền ra âm thanh chuyển động của cái tay cầm cửa. Địch Mặc dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, cửa phòng tắm đã mở ra.
Người phụ nữ này bước ra.
Vì nguyên nhân phản quang, Địch Mặc nhìn không ra nét mặt của cô, bước chân của cô đến gần chậm chạp rất khác thường, hô hấp so với bình thường nặng hơn, Địch Mặc lo lắng người phụ nữ này nổi đóa lên, vội nói, "Tôi chỉ là mượn đường đi qua phòng của cô mà thôi, không có ác ý."
Tiếng nói vừa ngớt, đồng thời tay của cô đặt trên cổ tay hắn.
Tay của cô. . . . . . nóng quỷ dị. . . . .
Chương 7: Phương thuốc tốt chữa căn bệnh cô đơn!
Beta: Thiên chân
Sáng sớm tinh mơ, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuyên qua gian phòng thì Lãnh Tĩnh tỉnh lại.
Khẽ hé mắt, lấy tay chặn lại ánh nắng mặt trời, riêng một động tác này thôi cũng đã khiến cho cô khó chịu muốn nôn.
Đầu đau như muốn nứt ra, giống như đêm hôm trước say rượu, Lãnh Tĩnh âm thầm mắng một tiếng, thử ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra một cánh tay không nhúc nhích được.
Cô mơ hồ nhìn về phía tay mình, kinh hãi…
Cổ tay của mình lại bị. . . . . . cột vào cột giường? ?
Không chỉ có như thế, dây đai áo ngủ của cô cũng bị xé rách, giường đệm lộn xộn giống như bãi chiến trường, cổ tay của cô, trên mắt cá chân đều có vết nhéo xanh tím. . . .
Ngắn ngủn vài giây đồng hồ kinh hãi, Lãnh Tĩnh kinh ngạc đến độ nói không nên lời, mà điều hoàn toàn giáng cho cô một cú phải hồn phi phách tán, là sát phía sau vang lên một giọng nam có chút mệt mỏi: “Đã tỉnh rồi hả ?”
Giọng nói có mang theo chút buồn ngủ khiến cho Lãnh Tĩnh bỗng dưng lâm vào tình trạng hóa đá, chậm chạp mà máy móc quay đầu lại …
Địch Mặc nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống đầu, nhìn cô mỉm cười.
Lãnh Tĩnh sửng sốt một giây, hai giây, ba giây ——”A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
Trong lúc nhất thời trong phòng ngủ vang dội tiếng thét chói tai của Lãnh Tĩnh, nếu không phải bị trói tay, Lãnh Tĩnh đã sớm cấu nát gương mặt kia của hắn không còn hình dạng rồi, Địch Mặc nhanh chóng lật người xuống giường, né tránh ‘ngũ chỉ thần công’ của cô, âm thầm tính toán tốt khoảng cách, đứng cách bên giường cô một tấc xa ngón ‘ngũ chỉ thần công’ kia, nhìn cô phí công quơ múa tay, trong mắt của hắn che giấu nụ cười, ngoài mặt thì cau mày ngoáy ngoáy lỗ tai: “Đừng kêu nữa, màng nhĩ của tôi đều muốn thủng rồi.”
Kém một tấc nữa cô là có thể bắt được hắn, kém một tấc mà thôi! Lãnh Tĩnh thở hổn hển, đầu óc từ trước tới nay có kinh nghiệm dày dạn hứng chịu mọi tai ương nhanh chóng suy nghĩ đủ loại tình huống có thể xảy tối qua, bất cứ một loại khả năng nào đều đủ để cho cô chặt hắn làm trăm mảnh, Lãnh Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Anh đã làm gì tôi?”
Địch Mặc đặc biệt vô tội, “Không phải tôi đã làm gì cô, phải nói là cô đã làm gì tôi mới đúng.”
Lãnh Tĩnh làm lơ, giải thoát cánh tay bị cột, “vụt” một cái nhảy dựng lên nhào về phía hắn, Địch Mặc không kịp tránh, cánh tay mở ra, lòng bàn tay liền chống đúng cái trán của cô, cách một cánh tay của hắn, quả đấm của cô căn bản không rơi vào trên người hắn được, Địch Mặc lúc này mới tiếp tục nói: ” Tối hôm qua cô giống như ăn phải xuân dược vậy, nếu không phải là tôi trói chặt cô lại, cô suýt nữa thì cưỡng bức tôi rồi.”
Tư thế này cực kỳ tức cười, Lãnh Tĩnh vừa giận vừa hờn: “Vậy vết thương trên người của tôi ở đâu ra?”
“Trinh tiết của tôi suýt chút nữa rơi vào trong tay cô, lẽ nào cô cũng không cho phép tôi có chút phản kích tự vệ à?”
Hắn còn làm ra vẻ cười tủm tỉm, hoàn toàn không giống với vẻ hổn hển tức giận của cô, Lãnh Tĩnh đầu váng mắt hoa, cánh tay mỏi nhừ, giọng nói tắc nghẽn, cũng không có hơi sức rống lên, vẫn còn muốn cậy mạnh: “Quỷ mới tin anh! Buông, buông tôi ra!”
Gương mặt Địch Mặc lộ ra chút tà ý, một tay kéo lên vạt áo của mình: “Cô xem đi, cô cắn lên người tôi những vết này. . . ” Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người trong nhà đồng thời im bặt, ngoài phòng QQ nữ lại đã phát ra giọng nói: “Con nhóc Lãnh? Tỉnh chưa?”
“Buông tôi ra!” Lãnh Tĩnh miệng hùm gan sứa trừng mắt một cái với tiểu bạch kiểm, vẫn cứ nghiến răng nghiến lợi, nhưng âm lượng lại thấp xuống.
Địch Mặc nhẹ nhàng buông tay, trong mắt lại tràn đầy cảnh giác, nhìn chằm chằm cô, nếu như kế tiếp cô muốn phản kích, hắn nhanh chóng có thể phản ứng lại được.
Sự thật chứng minh hắn quá lo lắng đi, Lãnh Tĩnh kéo ra cửa tủ quần áo, lôi cái áo ngủ bọc thêm lên người, trực tiếp đi ra mở cửa.
Lãnh Tĩnh chỉ kéo ra một cái khe cửa, cố gắng không để cho người trong nhà nào đó bị lộ ra ánh sáng. QQ nữ thấy cô bình yên vô sự, vui mừng thở ra một hơi, “Mới vừa rồi là cậu thét chói tai? Làm tớ hoảng sợ, tớ còn tưởng rằng cậu đem chính mình cho. . . .” Vừa nói vừa không quên hí mắt nhìn vào trong nhà, đáng tiếc không thấy gì cả.
Lãnh Tĩnh một tay kéo tay cầm trên cửa, một tay chặt nắm cổ áo, nhịp tim đập càng nhanh, trên mặt không tỏ vẻ gì: “Cái gì?”
QQ nữ ngượng ngùng nói rõ, quanh co lòng vòng giả vờ thần bí, “Tối hôm qua tớ lấy được thứ tốt ở CrazyNight, vốn là muốn cùng hưởng thụ với ‘quả dâu nhỏ’, đáng tiếc bị cậu uống nhầm rồi. . . “
Lãnh Tĩnh sửng sốt một chút.
CrazyNight. . . .
Đồ tốt. . .
Quả dâu nhỏ. . .
Từng đoạn trí nhớ đứt đoạn bắt đầu được tập hợp lại trong đầu, Lãnh Tĩnh dần dần như đã hiểu ra, các ngón tay bất giác cứng lại, sắc mặt trầm xuống, QQ nữ có hơi chột dạ, lặng lẽ lui về phía sau: “Tiểu Lãnh à, chuyện như vậy cũng không nên trách chị đây, là tự em đã cầm nhầm cái ly. Thứ kia có thể nói là thuốc tốt trị bệnh cô đơn phòng không, em không có đàn ông, coi như chị đây bỏ mất những thứ yêu thích thôi. Ăn không có tác dụng phụ, em yên tâm. . . . . .”
Lãnh Tĩnh từ từ gật đầu, từ từ đóng cửa lại, từ từ quay đầu lại, từ từ “lướt” trở về phòng, từ từ trở lại trước mặt Địch Mặc: “Được rồi, tôi thừa nhận anh là chính nhân quân tử.”
Địch Mặc nghe vậy, nụ cười nở được phân nửa, cô lại đột nhiê
Có chút xem thường bản thân.
Tìm chiếc áo ngủ càng mỏng càng mát hơn, lần nữa chạy thẳng tới phòng tắm.
Cũng trong lúc đó, căn phòng sát vách.
Địch Mặc nhìn đồng hồ, đã qua rạng sáng. Người phụ nữ kia nói dối đúng là mặt không đỏ tim không đập nhanh, gian phòng này căn bản không có phòng tắm, không có đồ dùng rửa mặt mới tinh thì thôi đi, mấu chốt là ngay cả bồn đi tiểu cũng không có!
Thử mở khóa, không có kết quả. Địch Mặc nhắm chừng phụ nữ kia đã ngủ, đi tới sân phơi, liếc mắt ước lượng xong cự ly của hai bên sân phơi, Địch Mặc hoạt động gân cốt một chút, trên vách tường hai sân phơi có đường ống, bấu víu vào chúng, dùng cả tay chân nhảy một cái, Địch Mặc đã vững vàng đứng ở trên sân của phòng của người phụ nữ kia.
Xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ chưa được kéo kín nhìn vào trong, bên trong tối đen như mực. Cô quả thật đã ngủ. . . . . . Địch Mặc kéo cửa sổ ra, lặng yên không một tiếng động tiến vào.
Liếc một cái vào tấm ga giường có chút xốc xếch, Địch Mặc nhắm thẳng cửa phòng mà đi, ngay lúc này, từ khe cửa của cánh cửa bên tay trái kia phát ra ánh sáng.
Bên trong cánh cửa đó chắc là. . . . . . phòng tắm?
Địch Mặc bất giác dừng lại chân. Sau đó tăng nhanh bước chân đi về phía cửa phòng.
Tay của anh mới vừa nắm lấy tay cầm cửa, "Lạch cạch" một tiếng—— trong phòng tắm lại truyền ra âm thanh chuyển động của cái tay cầm cửa. Địch Mặc dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, cửa phòng tắm đã mở ra.
Người phụ nữ này bước ra.
Vì nguyên nhân phản quang, Địch Mặc nhìn không ra nét mặt của cô, bước chân của cô đến gần chậm chạp rất khác thường, hô hấp so với bình thường nặng hơn, Địch Mặc lo lắng người phụ nữ này nổi đóa lên, vội nói, "Tôi chỉ là mượn đường đi qua phòng của cô mà thôi, không có ác ý."
Tiếng nói vừa ngớt, đồng thời tay của cô đặt trên cổ tay hắn.
Tay của cô. . . . . . nóng quỷ dị. . . . .
Chương 7: Phương thuốc tốt chữa căn bệnh cô đơn!
Beta: Thiên chân
Sáng sớm tinh mơ, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuyên qua gian phòng thì Lãnh Tĩnh tỉnh lại.
Khẽ hé mắt, lấy tay chặn lại ánh nắng mặt trời, riêng một động tác này thôi cũng đã khiến cho cô khó chịu muốn nôn.
Đầu đau như muốn nứt ra, giống như đêm hôm trước say rượu, Lãnh Tĩnh âm thầm mắng một tiếng, thử ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra một cánh tay không nhúc nhích được.
Cô mơ hồ nhìn về phía tay mình, kinh hãi…
Cổ tay của mình lại bị. . . . . . cột vào cột giường? ?
Không chỉ có như thế, dây đai áo ngủ của cô cũng bị xé rách, giường đệm lộn xộn giống như bãi chiến trường, cổ tay của cô, trên mắt cá chân đều có vết nhéo xanh tím. . . .
Ngắn ngủn vài giây đồng hồ kinh hãi, Lãnh Tĩnh kinh ngạc đến độ nói không nên lời, mà điều hoàn toàn giáng cho cô một cú phải hồn phi phách tán, là sát phía sau vang lên một giọng nam có chút mệt mỏi: “Đã tỉnh rồi hả ?”
Giọng nói có mang theo chút buồn ngủ khiến cho Lãnh Tĩnh bỗng dưng lâm vào tình trạng hóa đá, chậm chạp mà máy móc quay đầu lại …
Địch Mặc nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống đầu, nhìn cô mỉm cười.
Lãnh Tĩnh sửng sốt một giây, hai giây, ba giây ——”A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
Trong lúc nhất thời trong phòng ngủ vang dội tiếng thét chói tai của Lãnh Tĩnh, nếu không phải bị trói tay, Lãnh Tĩnh đã sớm cấu nát gương mặt kia của hắn không còn hình dạng rồi, Địch Mặc nhanh chóng lật người xuống giường, né tránh ‘ngũ chỉ thần công’ của cô, âm thầm tính toán tốt khoảng cách, đứng cách bên giường cô một tấc xa ngón ‘ngũ chỉ thần công’ kia, nhìn cô phí công quơ múa tay, trong mắt của hắn che giấu nụ cười, ngoài mặt thì cau mày ngoáy ngoáy lỗ tai: “Đừng kêu nữa, màng nhĩ của tôi đều muốn thủng rồi.”
Kém một tấc nữa cô là có thể bắt được hắn, kém một tấc mà thôi! Lãnh Tĩnh thở hổn hển, đầu óc từ trước tới nay có kinh nghiệm dày dạn hứng chịu mọi tai ương nhanh chóng suy nghĩ đủ loại tình huống có thể xảy tối qua, bất cứ một loại khả năng nào đều đủ để cho cô chặt hắn làm trăm mảnh, Lãnh Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Anh đã làm gì tôi?”
Địch Mặc đặc biệt vô tội, “Không phải tôi đã làm gì cô, phải nói là cô đã làm gì tôi mới đúng.”
Lãnh Tĩnh làm lơ, giải thoát cánh tay bị cột, “vụt” một cái nhảy dựng lên nhào về phía hắn, Địch Mặc không kịp tránh, cánh tay mở ra, lòng bàn tay liền chống đúng cái trán của cô, cách một cánh tay của hắn, quả đấm của cô căn bản không rơi vào trên người hắn được, Địch Mặc lúc này mới tiếp tục nói: ” Tối hôm qua cô giống như ăn phải xuân dược vậy, nếu không phải là tôi trói chặt cô lại, cô suýt nữa thì cưỡng bức tôi rồi.”
Tư thế này cực kỳ tức cười, Lãnh Tĩnh vừa giận vừa hờn: “Vậy vết thương trên người của tôi ở đâu ra?”
“Trinh tiết của tôi suýt chút nữa rơi vào trong tay cô, lẽ nào cô cũng không cho phép tôi có chút phản kích tự vệ à?”
Hắn còn làm ra vẻ cười tủm tỉm, hoàn toàn không giống với vẻ hổn hển tức giận của cô, Lãnh Tĩnh đầu váng mắt hoa, cánh tay mỏi nhừ, giọng nói tắc nghẽn, cũng không có hơi sức rống lên, vẫn còn muốn cậy mạnh: “Quỷ mới tin anh! Buông, buông tôi ra!”
Gương mặt Địch Mặc lộ ra chút tà ý, một tay kéo lên vạt áo của mình: “Cô xem đi, cô cắn lên người tôi những vết này. . . ” Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người trong nhà đồng thời im bặt, ngoài phòng QQ nữ lại đã phát ra giọng nói: “Con nhóc Lãnh? Tỉnh chưa?”
“Buông tôi ra!” Lãnh Tĩnh miệng hùm gan sứa trừng mắt một cái với tiểu bạch kiểm, vẫn cứ nghiến răng nghiến lợi, nhưng âm lượng lại thấp xuống.
Địch Mặc nhẹ nhàng buông tay, trong mắt lại tràn đầy cảnh giác, nhìn chằm chằm cô, nếu như kế tiếp cô muốn phản kích, hắn nhanh chóng có thể phản ứng lại được.
Sự thật chứng minh hắn quá lo lắng đi, Lãnh Tĩnh kéo ra cửa tủ quần áo, lôi cái áo ngủ bọc thêm lên người, trực tiếp đi ra mở cửa.
Lãnh Tĩnh chỉ kéo ra một cái khe cửa, cố gắng không để cho người trong nhà nào đó bị lộ ra ánh sáng. QQ nữ thấy cô bình yên vô sự, vui mừng thở ra một hơi, “Mới vừa rồi là cậu thét chói tai? Làm tớ hoảng sợ, tớ còn tưởng rằng cậu đem chính mình cho. . . .” Vừa nói vừa không quên hí mắt nhìn vào trong nhà, đáng tiếc không thấy gì cả.
Lãnh Tĩnh một tay kéo tay cầm trên cửa, một tay chặt nắm cổ áo, nhịp tim đập càng nhanh, trên mặt không tỏ vẻ gì: “Cái gì?”
QQ nữ ngượng ngùng nói rõ, quanh co lòng vòng giả vờ thần bí, “Tối hôm qua tớ lấy được thứ tốt ở CrazyNight, vốn là muốn cùng hưởng thụ với ‘quả dâu nhỏ’, đáng tiếc bị cậu uống nhầm rồi. . . “
Lãnh Tĩnh sửng sốt một chút.
CrazyNight. . . .
Đồ tốt. . .
Quả dâu nhỏ. . .
Từng đoạn trí nhớ đứt đoạn bắt đầu được tập hợp lại trong đầu, Lãnh Tĩnh dần dần như đã hiểu ra, các ngón tay bất giác cứng lại, sắc mặt trầm xuống, QQ nữ có hơi chột dạ, lặng lẽ lui về phía sau: “Tiểu Lãnh à, chuyện như vậy cũng không nên trách chị đây, là tự em đã cầm nhầm cái ly. Thứ kia có thể nói là thuốc tốt trị bệnh cô đơn phòng không, em không có đàn ông, coi như chị đây bỏ mất những thứ yêu thích thôi. Ăn không có tác dụng phụ, em yên tâm. . . . . .”
Lãnh Tĩnh từ từ gật đầu, từ từ đóng cửa lại, từ từ quay đầu lại, từ từ “lướt” trở về phòng, từ từ trở lại trước mặt Địch Mặc: “Được rồi, tôi thừa nhận anh là chính nhân quân tử.”
Địch Mặc nghe vậy, nụ cười nở được phân nửa, cô lại đột nhiê
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2766/3602
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2766/3602
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt