Tiểu thuyết Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng-full
Lượt xem : |
Em sẽ chạy thoát khỏi anh. . . . . . Ma vương xấu xa!”
Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng đã học được trải nghiệm, trong lúc bất tri bất giác cảm nhận được cái vật nam tính của anh ở dưới lớp vải đang vùng vẫy ham muốn . . .Nhưng lúc này cô chỉ biết mình đã rơi vào mật ngọt, thật hạnh phúc. . . . . .
“Em cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Tiểu ma nữ?. . .” Anh ngữ khí bá đạo, sẵng giọng ,đồng thời dùng đôi tay tráng kiện ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô kéo lên cao, nhẹ nhàng chạm vào hoa tâm, lập tức chuyển tư thế, tiến vào cô.
Mạc Ưu bị làm cho bất ngờ, thét lên một tiếng, còn không kịp thở, thân hình mảnh mai đã lần nữa cùng anh triền miên, không hề có khe hở, ôm trọn lấy anh, toàn tâm toàn ý.
“Ma vương. . . . . .”
Cánh cửa rõ ràng đã mở ra, nhưng Mạc Ưu vẫn ngoan cố đối đầu, quyến luyến không nỡ xa rời.
Ngoại trừ ngày đầu tiên đến thăm Bảo Bảo ra, thời gian còn lại cô đều cảm thấy rất lười khi phải rời nhà.
Bà La rốt cục cũng đi làm lại, hơn nữa thái độ trái ngược lúc trước, không cho Mạc Ưu làm một chuyện gì, còn chủ động giúp cô một ngày chuẩn bị ba bữa cơm.
Phần lớn thời gian, Mạc Ưu với Hỉ Nhạc đều ở trong phòng cùng đàn chó con, nhưng tâm tư lại đặt ở phương xa, nhớ tới lúc Hạ Thiên Khoát ở bên cạnh mình, nghĩ xem bây giờ anh đang làm gì. . . . . .
Trước đây chưa bao giờ cô biết thế nào là nỗi nhớ nhung. Mười giờ tối, Mạc Ưu vẫn chưa muốn vào phòng ngủ. Vì sau khi Hạ Thiên rời đi, mỗi buổi tối cô đều ngủ trên giường của anh , khoác lên cái áo ngủ của anh coi như an ủi nỗi tưởng niệm hơi thở của anh, nhưng sự vắng vẻ này vẫn làm cho cô cảm thấy thật khó chịu.
“Còn ba ngày. . . . . .” Bên cô là Hỉ Nhạc đang cùng nằm trên ghế sôfa, đàn chó con thất thần nhìn mẹ nhúc nhích bên người, chúng nó đã có thể mở mắt, nhưng chưa tập đi được.
Việc cô ở cùng với Hạ Thiên Khoát đã giúp những đứa trẻ này lấp đầy chỗ trống trong lòng! Đứa thứ nhất là anh cả, tên Ưu Ưu; đứa kế tiếp là chị hai, tên Nhạc Nhạc, cái tên dành để kỷ niệm chú chó đầu tiên Hạ Thiên Khoát nuôi dưỡng; thứ ba là cậu nhỏ Thiên Thiên; thứ tư là cô bé Hỉ Hỉ; cuối cùng là bé út với mái tóc trời sinh giống Bảo Bảo, cho nên lấy tên là Bách Bách.
Cô hi vọng anh có thể kịp nhìn thấy đàn chó con tập tành đi những bước đầu tiên, cùng cô chia sẻ niềm vi được nhìn thấy chúng trưởng thành trong vui sướng. Không có ai nói cho cô biết cảm giác mong chờ này lại khó khăn đến vậy, ngay cả một giây cô cũng không chờ nổi nữa rồi. . . . . .
Dù cho thân thể mệt mỏi , nhưng cô vẫn không muốn trở về phòng ngủ, sẽ chỉ làm cho cô càng thêm nhớ tới Hạ Thiên Khoát, cùng anh ôm nhau ngủ thật ấm áp.
“Lạnh quá. . .” Cô ôm đệm, thân thể co rúm lại, cảm giác được mí mắt càng lúc càng trĩu nặng, lâm vào tình trạng mơ màng ngủ, không nghe thấy được tiếng động cơ của xe đang truyền tới bên tai.
Hành trình vốn kéo dài đến một tuần, nhưng Hạ Thiên Khoát không thể nhịn được khi không thấy cô ở bên, cố gắng trở về sớm hơn ba ngày.
Khi đứng ở sân bay, anh lại có chút cảm giác e sợ. Trên đường đi, anh hết sức kiềm chế để không gọi điện thoại về nhà, để tránh nghe được tin tức Mạc Ưu đã rời đi.
Trong lòng anh càng thấp thỏm lo âu. Tình cảm của hai người giờ đây đã gắn bó hơn lần đầu tiên. Lúc trước, anh chỉ cảm thấy mất mát, thất lạc, nhưng, tâm tình giờ này, có thể nói là bất an tựa như mất đi một bộ phận quan trọng nào đó trên cơ thể.
Anh nhanh chóng rảo bước đến cổng, phân phó A Xương đem hành lý đặt ở cửa trước. Tuy chậm rãi đi vào đại sảnh nhưng lòng lại đang run sợ, bất chợt phát hiện ánh đèn yếu ớt từ phòng khách phát ra làm cho tâm tình anh trầm xuống.
Thẫn thờ trong giây lát, Hạ Thiên Khoát nhẹ nhàng hướng tới phòng của Hỉ Nhạc. Vừa thấy được thân ảnh đang nằm trên ghế sôfa làm cho anh nặng nề mà thở phào một hơi, cảm nhận được một cổ tâm tình mãnh liệt đang phản kháng trong lồng ngực hướng tới cuống họng.
Anh lẳng lặng ngồi xổm bên người Mạc Ưu, lòng bàn tay dịu dàng vỗ về cô gái suy yếu mệt mỏi này, làm cho anh không khỏi đau lòng.
Mặc dù động tác nhu hòa nhưng Mạc Ưu vẫn bị đánh thức. Mí mắt hé mở, nhìn thấy thân ảnh mà cô ngày ngày nhớ đến, không tự giác mà giương môi tạo ra một nụ cười ngọt ngào.
“Anh đã về rồi. . . . . .” Gương mặt tươi cười chào mừng anh về của cô lúc này so với những cái ôm đối với anh còn ấm áp hơn.
“Tại sao không vào trong phòng ngủ?” Anh khẽ chạm vào gò má lạnh băng của cô, lông mày hơi nhíu lại.
Mạc Ưu dùng thân mình ôm trọn bàn tay của anh, kiều mị mà phàn nàn: “Anh hại em ngủ không được. . . . . .”
“Để tôi ôm em vào phòng . . . . . .” Hạ Thiên Khoát duỗi hai tay ra, cô tự nhiên mà bám chặt ở cổ anh.
Nhẹ nhàng kéo áo ngủ lại, cô lười biếng ngáp một cái, vùi sâu vào lòng anh hơn, mí mắt lần nữa khép lại.
“Em rất nhớ anh. . . . . .” Cô mơ hồ lầu bầu một tiếng nhưng Hạ Thiên Khoát lại có thể nghe thấy rõ ràng .
“Tôi cũng vậy…….rất nhớ em.” Trong lòng Hạ Thiên Khoát lúc này đang xuất hiện một loại vui sướng khó nói nên lời.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Ưu bừng tỉnh. Cô phút chốc đứng dậy, vội vàng dọn dẹp giường ngủ, cảm giác được đã có người nào đó lặng lẽ nằm bên. Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Tối hôm qua hình như cô mơ màng thấy anh đã về nhà. . . Không kịp mang vào đôi dép lê, cô vội vã nhảy khỏi giường, lao thẳng người xuống dưới lầu. Chợt thấy phòng khách không có một bóng người, Mạc Ưu đành nén lại cảm giác cô đơn đi vào nhà bếp, chợt thấy Hạ Thiên Khoát đã chuẩn bị bữa sáng, xem báo chí, hình ảnh này làm mắt cô đỏ hoe.
Mạc Ưu thẫn thờ đứng lại một chỗ, phút chốc hốc mắt lại thêm phiếm hồng, Hạ Thiên Khoát thấy thế, nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống mà ân cần hỏi: “Sao em không ngủ thêm chút nữa?”
Mạc Ưu không nói không rằng, xoay người rời đi cùng với nước mắt đang chảy xuống , luống cuống trở về phòng của mình.
Sự thật là cô cũng rất muốn chạy tới lòng ngực của anh mà thổ lộ hết tâm tình mình đã trải qua mấy ngày nay, nhưng cô không làm được, cũng không thể làm như vậy. . . . . . Vì nhận thức được điều này nên cô cảm thấy bất đắc dĩ, tâm trạng lâm vào tình cảnh khó chịu không biết nên làm như thế nào, buồn khổ.
“Không thích nhìn thấy tôi trở về sao?” Hạ Thiên Khoát lập tức theo sát cô vào trong phòng, nhìn thấu được nội tâm của cô đang giãy dũa đem giấu tại đáy mắt.
Lưng cô cứng đờ, lại không muốn đối mặt với Hạ Thiên Khoát vì sợ anh nhìn thấy hết tâm tư của mình, sợ anh biết được cô đã động tâm với anh nên chỉ có thể khẩu thị tâm phi nén giận mà kể lể: “Đây là nhà của anh, anh muốn trở về thì trở về, ai có thể ngăn được anh!” Ngữ khí không vui, tâm tình vì anh mà phập phồng bất định, càng tức chính mình thương anh như thế, nên không khống chế được mà nổi giận!
Hạ Thiên dịu dàng đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng mà ôm trọn lấy cô, đem đầu tựa ở bả vai Mạc Ưu, toàn bộ cơ thể đều dán lên cô, thâm tình mà nói:
“Không có ai bắt tôi về nhà. . . Nhưng có một người phụ nữ có thể khiến tôi bước ra khỏi nhà rồi lại vội vã quay về, hại tôi bay đến Châu Âu cố gắng hoàn tất chính sự cho sớm rồi lập tức ngồi lên máy bay hai mươi tiếng đồng hồ, hiện tại mệt mỏi muốn chết. . . . . . Em nói xem tôi nên tìm người nào chịu trách nhiệm đây?”
Ngữ khí lên án của anh lại như một lời thân mật nhẹ nhàng thoáng qua bên
Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng đã học được trải nghiệm, trong lúc bất tri bất giác cảm nhận được cái vật nam tính của anh ở dưới lớp vải đang vùng vẫy ham muốn . . .Nhưng lúc này cô chỉ biết mình đã rơi vào mật ngọt, thật hạnh phúc. . . . . .
“Em cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Tiểu ma nữ?. . .” Anh ngữ khí bá đạo, sẵng giọng ,đồng thời dùng đôi tay tráng kiện ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô kéo lên cao, nhẹ nhàng chạm vào hoa tâm, lập tức chuyển tư thế, tiến vào cô.
Mạc Ưu bị làm cho bất ngờ, thét lên một tiếng, còn không kịp thở, thân hình mảnh mai đã lần nữa cùng anh triền miên, không hề có khe hở, ôm trọn lấy anh, toàn tâm toàn ý.
“Ma vương. . . . . .”
Cánh cửa rõ ràng đã mở ra, nhưng Mạc Ưu vẫn ngoan cố đối đầu, quyến luyến không nỡ xa rời.
Ngoại trừ ngày đầu tiên đến thăm Bảo Bảo ra, thời gian còn lại cô đều cảm thấy rất lười khi phải rời nhà.
Bà La rốt cục cũng đi làm lại, hơn nữa thái độ trái ngược lúc trước, không cho Mạc Ưu làm một chuyện gì, còn chủ động giúp cô một ngày chuẩn bị ba bữa cơm.
Phần lớn thời gian, Mạc Ưu với Hỉ Nhạc đều ở trong phòng cùng đàn chó con, nhưng tâm tư lại đặt ở phương xa, nhớ tới lúc Hạ Thiên Khoát ở bên cạnh mình, nghĩ xem bây giờ anh đang làm gì. . . . . .
Trước đây chưa bao giờ cô biết thế nào là nỗi nhớ nhung. Mười giờ tối, Mạc Ưu vẫn chưa muốn vào phòng ngủ. Vì sau khi Hạ Thiên rời đi, mỗi buổi tối cô đều ngủ trên giường của anh , khoác lên cái áo ngủ của anh coi như an ủi nỗi tưởng niệm hơi thở của anh, nhưng sự vắng vẻ này vẫn làm cho cô cảm thấy thật khó chịu.
“Còn ba ngày. . . . . .” Bên cô là Hỉ Nhạc đang cùng nằm trên ghế sôfa, đàn chó con thất thần nhìn mẹ nhúc nhích bên người, chúng nó đã có thể mở mắt, nhưng chưa tập đi được.
Việc cô ở cùng với Hạ Thiên Khoát đã giúp những đứa trẻ này lấp đầy chỗ trống trong lòng! Đứa thứ nhất là anh cả, tên Ưu Ưu; đứa kế tiếp là chị hai, tên Nhạc Nhạc, cái tên dành để kỷ niệm chú chó đầu tiên Hạ Thiên Khoát nuôi dưỡng; thứ ba là cậu nhỏ Thiên Thiên; thứ tư là cô bé Hỉ Hỉ; cuối cùng là bé út với mái tóc trời sinh giống Bảo Bảo, cho nên lấy tên là Bách Bách.
Cô hi vọng anh có thể kịp nhìn thấy đàn chó con tập tành đi những bước đầu tiên, cùng cô chia sẻ niềm vi được nhìn thấy chúng trưởng thành trong vui sướng. Không có ai nói cho cô biết cảm giác mong chờ này lại khó khăn đến vậy, ngay cả một giây cô cũng không chờ nổi nữa rồi. . . . . .
Dù cho thân thể mệt mỏi , nhưng cô vẫn không muốn trở về phòng ngủ, sẽ chỉ làm cho cô càng thêm nhớ tới Hạ Thiên Khoát, cùng anh ôm nhau ngủ thật ấm áp.
“Lạnh quá. . .” Cô ôm đệm, thân thể co rúm lại, cảm giác được mí mắt càng lúc càng trĩu nặng, lâm vào tình trạng mơ màng ngủ, không nghe thấy được tiếng động cơ của xe đang truyền tới bên tai.
Hành trình vốn kéo dài đến một tuần, nhưng Hạ Thiên Khoát không thể nhịn được khi không thấy cô ở bên, cố gắng trở về sớm hơn ba ngày.
Khi đứng ở sân bay, anh lại có chút cảm giác e sợ. Trên đường đi, anh hết sức kiềm chế để không gọi điện thoại về nhà, để tránh nghe được tin tức Mạc Ưu đã rời đi.
Trong lòng anh càng thấp thỏm lo âu. Tình cảm của hai người giờ đây đã gắn bó hơn lần đầu tiên. Lúc trước, anh chỉ cảm thấy mất mát, thất lạc, nhưng, tâm tình giờ này, có thể nói là bất an tựa như mất đi một bộ phận quan trọng nào đó trên cơ thể.
Anh nhanh chóng rảo bước đến cổng, phân phó A Xương đem hành lý đặt ở cửa trước. Tuy chậm rãi đi vào đại sảnh nhưng lòng lại đang run sợ, bất chợt phát hiện ánh đèn yếu ớt từ phòng khách phát ra làm cho tâm tình anh trầm xuống.
Thẫn thờ trong giây lát, Hạ Thiên Khoát nhẹ nhàng hướng tới phòng của Hỉ Nhạc. Vừa thấy được thân ảnh đang nằm trên ghế sôfa làm cho anh nặng nề mà thở phào một hơi, cảm nhận được một cổ tâm tình mãnh liệt đang phản kháng trong lồng ngực hướng tới cuống họng.
Anh lẳng lặng ngồi xổm bên người Mạc Ưu, lòng bàn tay dịu dàng vỗ về cô gái suy yếu mệt mỏi này, làm cho anh không khỏi đau lòng.
Mặc dù động tác nhu hòa nhưng Mạc Ưu vẫn bị đánh thức. Mí mắt hé mở, nhìn thấy thân ảnh mà cô ngày ngày nhớ đến, không tự giác mà giương môi tạo ra một nụ cười ngọt ngào.
“Anh đã về rồi. . . . . .” Gương mặt tươi cười chào mừng anh về của cô lúc này so với những cái ôm đối với anh còn ấm áp hơn.
“Tại sao không vào trong phòng ngủ?” Anh khẽ chạm vào gò má lạnh băng của cô, lông mày hơi nhíu lại.
Mạc Ưu dùng thân mình ôm trọn bàn tay của anh, kiều mị mà phàn nàn: “Anh hại em ngủ không được. . . . . .”
“Để tôi ôm em vào phòng . . . . . .” Hạ Thiên Khoát duỗi hai tay ra, cô tự nhiên mà bám chặt ở cổ anh.
Nhẹ nhàng kéo áo ngủ lại, cô lười biếng ngáp một cái, vùi sâu vào lòng anh hơn, mí mắt lần nữa khép lại.
“Em rất nhớ anh. . . . . .” Cô mơ hồ lầu bầu một tiếng nhưng Hạ Thiên Khoát lại có thể nghe thấy rõ ràng .
“Tôi cũng vậy…….rất nhớ em.” Trong lòng Hạ Thiên Khoát lúc này đang xuất hiện một loại vui sướng khó nói nên lời.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Ưu bừng tỉnh. Cô phút chốc đứng dậy, vội vàng dọn dẹp giường ngủ, cảm giác được đã có người nào đó lặng lẽ nằm bên. Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Tối hôm qua hình như cô mơ màng thấy anh đã về nhà. . . Không kịp mang vào đôi dép lê, cô vội vã nhảy khỏi giường, lao thẳng người xuống dưới lầu. Chợt thấy phòng khách không có một bóng người, Mạc Ưu đành nén lại cảm giác cô đơn đi vào nhà bếp, chợt thấy Hạ Thiên Khoát đã chuẩn bị bữa sáng, xem báo chí, hình ảnh này làm mắt cô đỏ hoe.
Mạc Ưu thẫn thờ đứng lại một chỗ, phút chốc hốc mắt lại thêm phiếm hồng, Hạ Thiên Khoát thấy thế, nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống mà ân cần hỏi: “Sao em không ngủ thêm chút nữa?”
Mạc Ưu không nói không rằng, xoay người rời đi cùng với nước mắt đang chảy xuống , luống cuống trở về phòng của mình.
Sự thật là cô cũng rất muốn chạy tới lòng ngực của anh mà thổ lộ hết tâm tình mình đã trải qua mấy ngày nay, nhưng cô không làm được, cũng không thể làm như vậy. . . . . . Vì nhận thức được điều này nên cô cảm thấy bất đắc dĩ, tâm trạng lâm vào tình cảnh khó chịu không biết nên làm như thế nào, buồn khổ.
“Không thích nhìn thấy tôi trở về sao?” Hạ Thiên Khoát lập tức theo sát cô vào trong phòng, nhìn thấu được nội tâm của cô đang giãy dũa đem giấu tại đáy mắt.
Lưng cô cứng đờ, lại không muốn đối mặt với Hạ Thiên Khoát vì sợ anh nhìn thấy hết tâm tư của mình, sợ anh biết được cô đã động tâm với anh nên chỉ có thể khẩu thị tâm phi nén giận mà kể lể: “Đây là nhà của anh, anh muốn trở về thì trở về, ai có thể ngăn được anh!” Ngữ khí không vui, tâm tình vì anh mà phập phồng bất định, càng tức chính mình thương anh như thế, nên không khống chế được mà nổi giận!
Hạ Thiên dịu dàng đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng mà ôm trọn lấy cô, đem đầu tựa ở bả vai Mạc Ưu, toàn bộ cơ thể đều dán lên cô, thâm tình mà nói:
“Không có ai bắt tôi về nhà. . . Nhưng có một người phụ nữ có thể khiến tôi bước ra khỏi nhà rồi lại vội vã quay về, hại tôi bay đến Châu Âu cố gắng hoàn tất chính sự cho sớm rồi lập tức ngồi lên máy bay hai mươi tiếng đồng hồ, hiện tại mệt mỏi muốn chết. . . . . . Em nói xem tôi nên tìm người nào chịu trách nhiệm đây?”
Ngữ khí lên án của anh lại như một lời thân mật nhẹ nhàng thoáng qua bên
Bài viết liên quan!