Tiểu thuyết Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng-full
Lượt xem : |
òi đi thăm Hỉ Nhạc. Vì nể mặt bác Thế, Hạ Thiên Khoát bất đắt dĩ mang cô theo, không ngờ lại làm thương tổn Mạc Ưu. Anh chưa bao giờ nghĩ vẻ mặt của kẻ lắm tiền lại làm cho người ta chán ghét đến mức này, có lẽ trong lúc bất tri bất giác anh cũng từng dùng thái độ này mà vênh mặt hất hàm sai khiến cô. Vẻ mặt giống như muốn khóc vừa rồi của cô làm tim anh bị bóp nghẹt, cảm giác người bị thương tổn cũng chính là anh. . . . . .
Nhưng thương tổn đã tạo thành, cô đối với anh chắc càng thêm ghét cay ghét đắng? Dù sao mọi nhục nhã đều là do anh mà ra. Hạ Thiên Khoát kéo cửa sổ ra, nhưng có chút do dự. Anh lẳng lặng đứng ở cạnh cửa nhìn về phía Mạc Ưu và Hỉ Nhạc đang sóng vai mà ngồi cùng nhau, bả vai nhỏ bé và yếu ớt tựa hồ có chút rung động, làm cho anh cảm thấy đau lòng. Anh thở dài một hơi thật sâu, nhưng vẫn cố lấy dũng khí bước vào hoa viên.
“Hỉ Nhạc, cưng nói mẹ nên buông tha sao?” Mạc Ưu như đang tự nói tự đáp, nước mắt uỷ khuất chảy xuống. “Chỉ là vừa rồi mẹ không nỡ bỏ Bảo Bảo và đứa bé mà chạy . . . . .” Cô không biết mình kiên trì là đúng hay sai, nhưng bởi vì sự kiên trì như vậy làm cho cô mất đi tôn nghiêm, thậm chí gần đây tâm tư cố kìm nén cũng bị lung lay.
Một khi những thứ này đều mất đi, cô còn có thể trở với cuộc sống như trước, gánh vác đống nợ năm trăm vạn sao? Cô gặp bất hạnh hết thảy đều là từ khi gặp ma vương, là anh, chính là anh khiến cuộc sống của cô trở nên rối loạn, là anh!
Mạc Ưu ủy khuất đang thầm mắng Hạ Thiên Khoát, còn anh thì hết sức nhẹ nhàng tiến tới, sau lưng truyền đến tiếng bước chân làm cô quay đầu lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn sắc mặt trầm trọng của Hạ Thiên Khoát. Cho rằng anh là tới giáo huấn mình, Mạc Ưu phẫn hận đứng dậy, bão nổi không báo trước: “Đừng nghĩ tôi phải xin lỗi, tôi thấy mình đúng, người sai chính là vị tiểu thư kia! Có tiền là nhất, có thể tùy tiện chà đạp người khác sao? Tôi cũng là người nhờ có cha có mẹ mà lớn lên, cũng có tự tôn. . . . . . Tôi không ăn trộm không cướp của, cũng không ngửa tay xin tiền ai, chẳng lẽ đáng đời mặc cho người ta nhục nhã sao? Người phụ nữ kia là như thế, anh cũng là như thế. . . . . .” Cô lau nước mắt trên mặt, thoáng thở một ngụm, lai tiếp tục bất bình rống giận. “Cuộc sống của tôi vốn đang trôi qua tốt đẹp, tôi cũng đang cố gắng làm việc, hết sức chăm sóc tốt những chú chó kia . . . . . Cũng là bởi vì không cẩn thận mà vác trên lưng món nợ lớn như vậy, gà mẹ cố gắng nuôi con, kết quả khiến cho chính mình bị hành hạ, còn bị anh. . . . . .” Cô nghẹn ngào thổn thức, lòng tan nát nói: “Tùy tiện là có thể trở thành món đồ chơi trên giường? Tôi đây là cái gì? Đáng không?” Nước có bao nhiêu thì đổ hết bấy nhiêu, ủy khuất cùng với khẩu khí giễu cợt đồng loạt kháng nghị.
Hạ Thiên Khoát cắn chặt hàm răng, cô lên án anh làm cho anh càng thêm đau lòng và áy náy. Anh chậm rãi đi về hướng Mạc Ưu đang kích động không thôi, đơn giản chỉ vươn tay đem cô ôm vào lòng, không để ý cô đang giãy dụa dùng nắm đấm đánh trả, dùng ngữ điệu nhu hòa đáp lại cô. “Cô không cần phải xin lỗi Anh Mị, tôi đã đưa cô ta rời đi. . . . . . Cô đúng, là cô ta không đúng, cô không sai. . . . . .” Cảm giác người trong ngực dần dần khôi phục lại bình tĩnh, anh nhu hòa nói: “Tôi chưa từng xem cô như đồ chơi, cũng không muốn thấy cô thành ra như vậy, tôi thật xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi!”
Mặc dù vẫn đoán không ra tâm tư của anh, nhưng một câu “Thực xin lỗi” này giống như bùa chú quét đi mọi ủy khuất của cô, tất cả phẫn nộ đều hóa thành nhẹ giọng mà khóc nức nở. Cô nắm chặt cổ áo tây trang của anh, tức giận mà khóc, anh chỉ vỗ nhẹ lưng của cô, giống như dỗ dành trẻ con đang giận dỗi.
Từ hôm đó về sau, hai người cùng cảm giác bản thân mình đang có cái gì xáo động. Chỉ cần Hạ Thiên Khoát về nhà, Mạc Ưu sẽ trốn vào phòng với Hỉ Nhạc vì cô không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với anh.
Cô cảm thấy mệt mỏi quá, không muốn thử nắm lấy đồ không phải của mình. Thái độ của Hạ Thiên Khoát chuyển biến 180 độ, anh không còn nghiêm mặt, ánh mắt luôn không tự chủ được đặt lên thân ảnh bé nhỏ kia, hoặc là chủ động tiếp cận cô.
Hiện tại, bữa sáng nào anh cũng ở lại phòng ăn, an vị ngồi ở bàn ăn ngoài cửa sổ. Mạc Ưu ngồi ghế cao cách đó không xa, , hai người cách nhau một phương, rất ít nói chuyện với nhau. Nhưng mỗi lần cô vừa quay đầu, bắt gặp ánh mắt chứa đầu cảm xúc khó hiểu của anh, trái tim bị xáo trộn, khiến cho cô không được tự nhiên liên tục vuốt tóc, kinh hoàng,
Anh rốt cuộc muốn thế nào? Đã tự nhủ không hề chờ đợi điều gì, nhưng thái độ của anh vẫn không khỏi làm cho cô miên man suy nghĩ, bởi vì cô không còn cách nào như trước , đối với nhất cử nhất động của anh mà thờ ơ.
“Bụng Hỉ Nhạc càng lúc càng lớn, chắc sắp sinh rồi?” Hạ Thiên Khoát nhìn Hỉ Nhạc nằm ở trên cỏ phơi nắng, chủ động phá vỡ sự im lặng. Gần đây anh vì chuyện giao hàng mà tới tận khuya mới trở về nhà, căn bản không có thời gian ân cần với Hỉ Nhạc, cũng biết Mạc Ưu đang trốn anh.
“Đúng, còn có một tuần.” Cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt kia , trên mặt anh hiện lên sự vui vẻ làm cho tâm tư cô rung động. Cô rất nhanh dời tầm mắt, cũng nhìn Hỉ Nhạc. “Tôi tính buổi chiều mang Hỉ Nhạc đi siêu âm, nhìn xem có mấy đứa.”
“Hai đứa?” Hạ Thiên Khoát có vẻ hào hứng bừng bừng.
“Hai đứa . . . . . .” Anh hỏi cái này làm gì vậy? Chẳng lẽ anh cũng muốn đi? Mạc Ưu thầm thì trong lòng.
“Khoảng 1 giờ tôi tới đón các cô.”
Thật đúng là bị cô đoán trúng.
“Chúng tôi. . . . . . Có thể sao?.” Anh đột nhiên quan tâm tới tiểu bảo bảo của Hỉ Nhạc, làm cho cô có chút khó tin.
“Tôi quan tâm tới Hỉ Nhạc không được sao?” Thấy cô tựa hồ không chào đón mình, anh có chút bất mãn, da mặt nhăn lại.
“Anh muốn đi thì cứ đi!” Sau khi từ biệt cô lại thấp giọng lầu bầu: Anh là ông chủ, tôi còn có thể nói gì? Trước kia nói không cần chó con, bây giờ lại muốn quấn lấy, trong lòng của anh rốt cuộc nghĩ cái gì? Mạc Ưu khó có thể lý giải tâm tình bất định của Hạ Thiên Khoát.
Hạ Thiên Khoát xem thấu tâm tư của cô, thình lình trả lời một câu: “Mẹ tiểu bảo bảo cũng đi, bố chồng là tôi có thể vắng mặt sao?” Anh hướng cô nhếch lên khóe miệng.
Mạc Ưu chứng kiến cảnh này khóe miệng cũng nhếch lên.
“Tôi đi làm, nhớ chờ tôi.”
…
Ngạc nhiên nhìn, cuối cùng cô cũng cảm giác được tâm tình vui vẻ của Hỉ Nhạc.
“Có thấy không? Bên trong có 5 đứa bé đó——” Bác sĩ chỉ vào trong màn hình, Mạc Ưu và Hạ Thiên Khoát đồng thời chồm lên nhìn cho rõ.”Vậy chúng nó khỏe mạnh sao?” Mạc Ưu ân cần hỏi , hồn nhiên không phát giác gò má của hai người đang dán lại thật gần. “Lấy tình huống trước mắt, sức khỏe của Hỉ Nhạc rất tốt, chó con cũng rất bình thường, sẽ không có vấn đề gì.” Giọng nói của bác sĩ Vương thập phần dịu dàng thân thiết.
“Thật tốt quá!” Mạc Ưu cũng nhẹ nhõm hẳn, quay đầu nhìn về phía bên cạnh cười cực kỳ vui vẻ với Hạ Thiên Khoát, lúc này mới phát hiện môi của anh dán với cô rất gần, thiếu chút nữa muốn đụng vào môi cô. Hai người nhìn nhau, trao đổi lấy sự mừng rỡ, thiếu chút nữa đã quên bác sĩ và Hỉ Nhạc đang ngồi đó.
“Sắp có thành viên mới, mẹ và papa của Hỉ Nhạc chắc rất vui vẻ nhỉ?”
Trong lời nói có hai từ thật ám muội. Hai người bỗng hoàn hồn. Mạc Ưu không tỏ vẻ gì đi về hướng Hỉ Nhạc, ôm lấy nó.
“Đúng đó, như vậy trong nhà náo nhiệt hơn nhiều. . . . . .”Hạ Thiên Khoát cười trả lời, đồng thời gi
Nhưng thương tổn đã tạo thành, cô đối với anh chắc càng thêm ghét cay ghét đắng? Dù sao mọi nhục nhã đều là do anh mà ra. Hạ Thiên Khoát kéo cửa sổ ra, nhưng có chút do dự. Anh lẳng lặng đứng ở cạnh cửa nhìn về phía Mạc Ưu và Hỉ Nhạc đang sóng vai mà ngồi cùng nhau, bả vai nhỏ bé và yếu ớt tựa hồ có chút rung động, làm cho anh cảm thấy đau lòng. Anh thở dài một hơi thật sâu, nhưng vẫn cố lấy dũng khí bước vào hoa viên.
“Hỉ Nhạc, cưng nói mẹ nên buông tha sao?” Mạc Ưu như đang tự nói tự đáp, nước mắt uỷ khuất chảy xuống. “Chỉ là vừa rồi mẹ không nỡ bỏ Bảo Bảo và đứa bé mà chạy . . . . .” Cô không biết mình kiên trì là đúng hay sai, nhưng bởi vì sự kiên trì như vậy làm cho cô mất đi tôn nghiêm, thậm chí gần đây tâm tư cố kìm nén cũng bị lung lay.
Một khi những thứ này đều mất đi, cô còn có thể trở với cuộc sống như trước, gánh vác đống nợ năm trăm vạn sao? Cô gặp bất hạnh hết thảy đều là từ khi gặp ma vương, là anh, chính là anh khiến cuộc sống của cô trở nên rối loạn, là anh!
Mạc Ưu ủy khuất đang thầm mắng Hạ Thiên Khoát, còn anh thì hết sức nhẹ nhàng tiến tới, sau lưng truyền đến tiếng bước chân làm cô quay đầu lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn sắc mặt trầm trọng của Hạ Thiên Khoát. Cho rằng anh là tới giáo huấn mình, Mạc Ưu phẫn hận đứng dậy, bão nổi không báo trước: “Đừng nghĩ tôi phải xin lỗi, tôi thấy mình đúng, người sai chính là vị tiểu thư kia! Có tiền là nhất, có thể tùy tiện chà đạp người khác sao? Tôi cũng là người nhờ có cha có mẹ mà lớn lên, cũng có tự tôn. . . . . . Tôi không ăn trộm không cướp của, cũng không ngửa tay xin tiền ai, chẳng lẽ đáng đời mặc cho người ta nhục nhã sao? Người phụ nữ kia là như thế, anh cũng là như thế. . . . . .” Cô lau nước mắt trên mặt, thoáng thở một ngụm, lai tiếp tục bất bình rống giận. “Cuộc sống của tôi vốn đang trôi qua tốt đẹp, tôi cũng đang cố gắng làm việc, hết sức chăm sóc tốt những chú chó kia . . . . . Cũng là bởi vì không cẩn thận mà vác trên lưng món nợ lớn như vậy, gà mẹ cố gắng nuôi con, kết quả khiến cho chính mình bị hành hạ, còn bị anh. . . . . .” Cô nghẹn ngào thổn thức, lòng tan nát nói: “Tùy tiện là có thể trở thành món đồ chơi trên giường? Tôi đây là cái gì? Đáng không?” Nước có bao nhiêu thì đổ hết bấy nhiêu, ủy khuất cùng với khẩu khí giễu cợt đồng loạt kháng nghị.
Hạ Thiên Khoát cắn chặt hàm răng, cô lên án anh làm cho anh càng thêm đau lòng và áy náy. Anh chậm rãi đi về hướng Mạc Ưu đang kích động không thôi, đơn giản chỉ vươn tay đem cô ôm vào lòng, không để ý cô đang giãy dụa dùng nắm đấm đánh trả, dùng ngữ điệu nhu hòa đáp lại cô. “Cô không cần phải xin lỗi Anh Mị, tôi đã đưa cô ta rời đi. . . . . . Cô đúng, là cô ta không đúng, cô không sai. . . . . .” Cảm giác người trong ngực dần dần khôi phục lại bình tĩnh, anh nhu hòa nói: “Tôi chưa từng xem cô như đồ chơi, cũng không muốn thấy cô thành ra như vậy, tôi thật xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi!”
Mặc dù vẫn đoán không ra tâm tư của anh, nhưng một câu “Thực xin lỗi” này giống như bùa chú quét đi mọi ủy khuất của cô, tất cả phẫn nộ đều hóa thành nhẹ giọng mà khóc nức nở. Cô nắm chặt cổ áo tây trang của anh, tức giận mà khóc, anh chỉ vỗ nhẹ lưng của cô, giống như dỗ dành trẻ con đang giận dỗi.
Từ hôm đó về sau, hai người cùng cảm giác bản thân mình đang có cái gì xáo động. Chỉ cần Hạ Thiên Khoát về nhà, Mạc Ưu sẽ trốn vào phòng với Hỉ Nhạc vì cô không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với anh.
Cô cảm thấy mệt mỏi quá, không muốn thử nắm lấy đồ không phải của mình. Thái độ của Hạ Thiên Khoát chuyển biến 180 độ, anh không còn nghiêm mặt, ánh mắt luôn không tự chủ được đặt lên thân ảnh bé nhỏ kia, hoặc là chủ động tiếp cận cô.
Hiện tại, bữa sáng nào anh cũng ở lại phòng ăn, an vị ngồi ở bàn ăn ngoài cửa sổ. Mạc Ưu ngồi ghế cao cách đó không xa, , hai người cách nhau một phương, rất ít nói chuyện với nhau. Nhưng mỗi lần cô vừa quay đầu, bắt gặp ánh mắt chứa đầu cảm xúc khó hiểu của anh, trái tim bị xáo trộn, khiến cho cô không được tự nhiên liên tục vuốt tóc, kinh hoàng,
Anh rốt cuộc muốn thế nào? Đã tự nhủ không hề chờ đợi điều gì, nhưng thái độ của anh vẫn không khỏi làm cho cô miên man suy nghĩ, bởi vì cô không còn cách nào như trước , đối với nhất cử nhất động của anh mà thờ ơ.
“Bụng Hỉ Nhạc càng lúc càng lớn, chắc sắp sinh rồi?” Hạ Thiên Khoát nhìn Hỉ Nhạc nằm ở trên cỏ phơi nắng, chủ động phá vỡ sự im lặng. Gần đây anh vì chuyện giao hàng mà tới tận khuya mới trở về nhà, căn bản không có thời gian ân cần với Hỉ Nhạc, cũng biết Mạc Ưu đang trốn anh.
“Đúng, còn có một tuần.” Cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt kia , trên mặt anh hiện lên sự vui vẻ làm cho tâm tư cô rung động. Cô rất nhanh dời tầm mắt, cũng nhìn Hỉ Nhạc. “Tôi tính buổi chiều mang Hỉ Nhạc đi siêu âm, nhìn xem có mấy đứa.”
“Hai đứa?” Hạ Thiên Khoát có vẻ hào hứng bừng bừng.
“Hai đứa . . . . . .” Anh hỏi cái này làm gì vậy? Chẳng lẽ anh cũng muốn đi? Mạc Ưu thầm thì trong lòng.
“Khoảng 1 giờ tôi tới đón các cô.”
Thật đúng là bị cô đoán trúng.
“Chúng tôi. . . . . . Có thể sao?.” Anh đột nhiên quan tâm tới tiểu bảo bảo của Hỉ Nhạc, làm cho cô có chút khó tin.
“Tôi quan tâm tới Hỉ Nhạc không được sao?” Thấy cô tựa hồ không chào đón mình, anh có chút bất mãn, da mặt nhăn lại.
“Anh muốn đi thì cứ đi!” Sau khi từ biệt cô lại thấp giọng lầu bầu: Anh là ông chủ, tôi còn có thể nói gì? Trước kia nói không cần chó con, bây giờ lại muốn quấn lấy, trong lòng của anh rốt cuộc nghĩ cái gì? Mạc Ưu khó có thể lý giải tâm tình bất định của Hạ Thiên Khoát.
Hạ Thiên Khoát xem thấu tâm tư của cô, thình lình trả lời một câu: “Mẹ tiểu bảo bảo cũng đi, bố chồng là tôi có thể vắng mặt sao?” Anh hướng cô nhếch lên khóe miệng.
Mạc Ưu chứng kiến cảnh này khóe miệng cũng nhếch lên.
“Tôi đi làm, nhớ chờ tôi.”
…
Ngạc nhiên nhìn, cuối cùng cô cũng cảm giác được tâm tình vui vẻ của Hỉ Nhạc.
“Có thấy không? Bên trong có 5 đứa bé đó——” Bác sĩ chỉ vào trong màn hình, Mạc Ưu và Hạ Thiên Khoát đồng thời chồm lên nhìn cho rõ.”Vậy chúng nó khỏe mạnh sao?” Mạc Ưu ân cần hỏi , hồn nhiên không phát giác gò má của hai người đang dán lại thật gần. “Lấy tình huống trước mắt, sức khỏe của Hỉ Nhạc rất tốt, chó con cũng rất bình thường, sẽ không có vấn đề gì.” Giọng nói của bác sĩ Vương thập phần dịu dàng thân thiết.
“Thật tốt quá!” Mạc Ưu cũng nhẹ nhõm hẳn, quay đầu nhìn về phía bên cạnh cười cực kỳ vui vẻ với Hạ Thiên Khoát, lúc này mới phát hiện môi của anh dán với cô rất gần, thiếu chút nữa muốn đụng vào môi cô. Hai người nhìn nhau, trao đổi lấy sự mừng rỡ, thiếu chút nữa đã quên bác sĩ và Hỉ Nhạc đang ngồi đó.
“Sắp có thành viên mới, mẹ và papa của Hỉ Nhạc chắc rất vui vẻ nhỉ?”
Trong lời nói có hai từ thật ám muội. Hai người bỗng hoàn hồn. Mạc Ưu không tỏ vẻ gì đi về hướng Hỉ Nhạc, ôm lấy nó.
“Đúng đó, như vậy trong nhà náo nhiệt hơn nhiều. . . . . .”Hạ Thiên Khoát cười trả lời, đồng thời gi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2676/3512
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2676/3512
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt