Tiểu thuyết Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng-full
Lượt xem : |
i cửa ra vào, dùng biểu tình có chút ngượng ngùng nói: “Anh đã về rồi!”
“Ừ!” Hạ Thiên Khoát hừ nhẹ một tiếng, trên mặt không biểu lộ gì. Anh trực tiếp đi vào phòng bếp, đem bữa tối từng món lấy ra.
Mạc Ưu vội vàng đi theo phía sau, nâng tay phải đã bỏ băng vải quơ lên trước mặt anh.”Tay của tôi đã tốt lắm, tôi tới tự lấy là được rồi.”
Hạ Thiên Khoát thả đồ ăn trong tay ra, nhàn nhạt nói: “Vậy sau này tôi không cần phải “hầu hạ” cô nữa.”
Ngữ khí của anh nghe chừng có chút mất hứng, dường như trước kia làm như vậy là vạn bất đắc dĩ hoặc là vũ nhục thân phận tôn quý của anh, nhưng chỉ có chính anh mới cảm thụ được cái cảm giác mất mát kỳ lạ này.
“Cám ơn anh. . . . . .” Cho là anh đang phàn nàn, Mạc Ưu vội vàng mở miệng cảm ơn, khẩu khí lại có vẻ xa cách, thậm chí mang theo sự thất vọng, những việc làm trước kia thực ra có nguyên nhân rất rõ ràng, chỉ là chính cô nghĩ sai, suy nghĩ lung tung . . . . .
“Từ nay về sau cẩn thận một chút, đừng nghĩ tôi sẽ lại hầu hạ cô!” Anh không biết nên xử lý cái cảm xúc lạ lẫm này như thế nào, đành phải dùng vẻ lạnh nhạt thường ngày để che dấu.
“Tôi biết. . . . . .” Mạc Ưu lặng yên hâm nóng đồ ăn, cũng hiểu được hết thảy lại trở về như ban đầu.
Phép màu đã biến mất. . . . . . Có lẽ, nó chỉ tồn tại trong ảo tưởng của cô.
Đêm nay trời nóng lạ thường, mặc dù có bật điều hòa, Mạc Ưu vẫn buồn bực không ngủ được, cô quyết định đến hoa viên hít thở không khí, co quắp tựa ở ghế nằm nhìn lên bầu trời đêm toả sáng, vốn tưởng rằng cảnh tượng như vậy có thể làm cho những suy nghĩ táo bạo thoáng bình tĩnh, nhưng mấy ngày nay hình ảnh cùng anh bên nhau lại không ngừng xuất hiện trong đầu, còn có nụ hôn kia. . . . . .
Mấy ngày nay anh lại trở lại vẻ lạnh nhạt như trước, phảng phất trước đây hết thảy chưa từng xảy ra, cô cũng cẩn thận giữ một khoảng cách với anh, tự nhắc nhở rằng giữa người hầu và ông chủ nên có chừng mực. Chỉ là, một khi trái tim đang đóng kín bị mở ra một góc, rất nhiều suy đoán cùng ảo tưởng không nên có sẽ thừa dịp len vào, ngay khi cô đang muốn bình tâm lại thì một rung động không nhỏ bỗng kích khởi. Không thể tiếp tục như vậy nữa, cô không thể lại nhảy múa theo tiết tấu của ma vương! Mặc dù Mạc Ưu tự cảnh cáo chính mình như vậy, nhưng cũng không thể phủ nhận lòng cô đã bị kích khởi gợn sóng.
Nhìn qua bể bơi đang tỏa ánh sáng xanh lam dưới ánh trăng, bể bơi đầy nước xanh trong tựa hồ kêu gọi cô, bơi lội tựa hồ là phương pháp tốt để khôi phục lại sự bình tĩnh. Nhưng mà, cô căn bản không mang đồ tắm.
Hiện tại đã hai giờ đêm, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ chính thất ở lầu hai tối như mực, cô nghĩ thầm ma vương chắc đã ngủ say, vì vậy cởi áo T – shirt và quần ngắn, trên người chỉ mặc nội y màu trắng kiểu thể thao cùng quần lót bằng bông, khởi động ấm người một chút, liền chậm rãi bước vào trong bể bơi.
Cô đầu tiên là bơi kiểu ếch qua lại mấy lần, cảm nhận cảm giác nổi trên mặt nước, cảm giác mình như là một ngôi sao nhỏ phiêu du giữa tinh không mênh mông.
Cô nhắm mắt lại thả lỏng thân thể như ở trạng thái không trọng lực, thẳng đến cảnh giới vô niệm . . . . . .
Hạ Thiên Khoát bị tiếng khua nước rất nhỏ đánh thức, trong nhà tuy có lắp đặt thiết bị an ninh, nhưng anh vẫn cảnh giác, không dám lơ là. Sau khi xuống giường, đi chân trần chậm rãi bước về hướng bên cửa sổ, xốc lên một góc bức màn, không phát hiện kẻ xâm nhập khả nghi, lại bắt gặp một Mỹ nhân ngư tuyệt sắc. Thật vất vả mới thoáng bình tĩnh được nỗi lòng, lại bị cảnh tượng trước mắt đảo loạn lần nữa.
Từ nhỏ anh đã học cách không cho bất kỳ kẻ nào làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình, trong lòng anh cũng không thấy khác biệt giữa sự thất vọng và chờ mong. Nhưng từ sau khi người phụ nữ này xuất hiện, anh bắt đầu cảm thấy không đúng.
Đối với các loại ý nghĩ và hành động không nên có, anh vừa tức giận chính mình mất tự chủ, tầm mắt và suy nghĩ rồi lại vẫn không tự chủ được vòng quanh cô, tựa như kim loại đã bị nam châm hấp dẫn.
Anh thừa nhận trên phương diện nào đó cảm thấy cô rất hấp dẫn, bởi vì cô và những người phụ nữ mình gặp qua không giống, nhưng chỉ là cảm giác mới lạ quấy phá nhất thời, hay là việc bỗng có người làm bạn khiến cho anh bắt đầu sinh ra tình cảm ỷ lại? Hạ Thiên Khoát cũng không trả lời được.
Trên thương trường bất luận việc khó gì đều không thể làm cho anh nhíu mày, nhưng ở phương diện tình cảm, anh còn là một đứa trẻ vừa chập chững học bước, ngay cả mình muốn đi đâu cũng không biết.
Nhưng có thể khẳng định là, chỉ cần nhìn thân thể lồi lõm hấp dẫn bơi trong nước, dục vọng từ lâu chưa bị khai phá liền tự động bừng bừng phấn chấn, càng làm mãnh liệt thêm cảm giác lần trước hôn môi cô. Anh vội vàng muốn có được cô, muốn cảm nhận lần nữa xúc cảm nhấm nháp cô trong miệng, như tơ lụa nhẵn nhụi, nếm từng tấc làn da nõn nà, thậm chí giữ lấy cô. . . . . .
Mạc Ưu nằm trôi nổi trên mặt nước, cảm giác có chút buồn ngủ, cô chậm rãi bơi hướng chỗ,cầu thang mở rộng đầu ngón tay lại bỗng nhiên đụng phải một làn da ấm áp, sợ tới mức cô kinh hô một tiếng, cả người mất thăng bằng ngã vào trong nước.
Đứng ở trong nước Hạ Thiên Khoát liền vươn tay vớt cô lên, cô bị sặc nước, chỉ có thể bắt lấy cánh tay của anh ho mãnh liệt.
“Tôi thật sự đáng sợ như vậy sao?” Cô phản ứng giống như gặp quỷ làm cho trong lòng của anh có chút không vui.
Mạc Ưu vẫn ho khan không ngừng, không cách nào trả lời, chỉ có thể dùng ánh mắt nén giận nhìn anh, trong nội tâm thầm mắng: Ai bảo anh luôn vô thanh vô tức xuất hiện?
Gò má cùng và bờ môi yêu kiều vì ho khan càng thêm ửng hồng, nhìn thấy nét mặt của cô mang theo giận dữ, lại làm cho Hạ Thiên Khoát nhìn đến mê mẩn, đôi mắt thâm thúy lập tức trở nên u ám, hai ngọn lửa dục vọng bắt đầu chớp động lên.
Mạc Ưu ở bên cạnh thở hào hển, nhưng ánh mắt như là bị anh giữ chặt không cách nào dời đi.
Ký ức về nụ hôn kia làm trong cơ thể lại dâng lên luồng nhiệt khí, làm cho cô hít thở càng thêm dồn dập, dòng điện kỳ diệu trong lúc đó lưu chuyển trong sóng mắt, sáng lên, khi cô còn không kịp phản ứng thì bờ eo bé nhỏ đã bị nâng lên, bị giữ chặt trong lồng ngực tinh tráng của anh, môi mềm trong nháy mắt đã bị chiếm lấy.
Lưỡi của anh bá đạo tiến quân thần tốc, cô chủ động mở ra đôi môi anh đào đón ý hưởng ứng anh cuồng mãnh xâm chiếm, trong miệng theo hai đầu lưỡi quấn giao không ngừng thấm ra nước bọt từ khóe miệng rỉ xuống.
Sự tự cảnh cáo cùng lý trí đều bị tình cảm mãnh liệt này cọ rửa mà tan biến, cô tựa hồ đối với loại xúc cảm thân mật này đã thành nghiện, thậm chí khát vọng càng nhiều. . . . . .
“Uhm . . . . .” Bị hôn đến thần trí mê loạn, Mạc Ưu cảm giác toàn thân nổi lên khoái cảm tê dại, thực tế dưới bụng truyền đến áp lực cùng nhiệt khí khó hiểu, làm cho cô nhịn không được giãy dụa eo thon, làm hai trái rất tròn trước ngực ma sát lấy lồng ngực rắn chắc của anh.
Hạ Thiên Khoát dùng bàn tay chống đỡ thân thể nhẹ bỗng, nhưng cô không ngừng vặn vẹo khiến anh thiếu chút nữa chân đứng không vững, tay anh vuốt ve đồng thời tách ra đôi chân thẳng tắp thon thả của cô, để thằng nhỏ bừng bừng phấn chấn vểnh lên vừa vặn đứng vững giữa nơi ấm áp của cô, ngực càng bị hai gò núi mềm mại truyền đến từng trận tê dại. Tay trái vây quanh sau lưng cô cởi móc áo nịt, rất nhanh giải phóng hai gò bồng đảo bị áp bách đ
“Ừ!” Hạ Thiên Khoát hừ nhẹ một tiếng, trên mặt không biểu lộ gì. Anh trực tiếp đi vào phòng bếp, đem bữa tối từng món lấy ra.
Mạc Ưu vội vàng đi theo phía sau, nâng tay phải đã bỏ băng vải quơ lên trước mặt anh.”Tay của tôi đã tốt lắm, tôi tới tự lấy là được rồi.”
Hạ Thiên Khoát thả đồ ăn trong tay ra, nhàn nhạt nói: “Vậy sau này tôi không cần phải “hầu hạ” cô nữa.”
Ngữ khí của anh nghe chừng có chút mất hứng, dường như trước kia làm như vậy là vạn bất đắc dĩ hoặc là vũ nhục thân phận tôn quý của anh, nhưng chỉ có chính anh mới cảm thụ được cái cảm giác mất mát kỳ lạ này.
“Cám ơn anh. . . . . .” Cho là anh đang phàn nàn, Mạc Ưu vội vàng mở miệng cảm ơn, khẩu khí lại có vẻ xa cách, thậm chí mang theo sự thất vọng, những việc làm trước kia thực ra có nguyên nhân rất rõ ràng, chỉ là chính cô nghĩ sai, suy nghĩ lung tung . . . . .
“Từ nay về sau cẩn thận một chút, đừng nghĩ tôi sẽ lại hầu hạ cô!” Anh không biết nên xử lý cái cảm xúc lạ lẫm này như thế nào, đành phải dùng vẻ lạnh nhạt thường ngày để che dấu.
“Tôi biết. . . . . .” Mạc Ưu lặng yên hâm nóng đồ ăn, cũng hiểu được hết thảy lại trở về như ban đầu.
Phép màu đã biến mất. . . . . . Có lẽ, nó chỉ tồn tại trong ảo tưởng của cô.
Đêm nay trời nóng lạ thường, mặc dù có bật điều hòa, Mạc Ưu vẫn buồn bực không ngủ được, cô quyết định đến hoa viên hít thở không khí, co quắp tựa ở ghế nằm nhìn lên bầu trời đêm toả sáng, vốn tưởng rằng cảnh tượng như vậy có thể làm cho những suy nghĩ táo bạo thoáng bình tĩnh, nhưng mấy ngày nay hình ảnh cùng anh bên nhau lại không ngừng xuất hiện trong đầu, còn có nụ hôn kia. . . . . .
Mấy ngày nay anh lại trở lại vẻ lạnh nhạt như trước, phảng phất trước đây hết thảy chưa từng xảy ra, cô cũng cẩn thận giữ một khoảng cách với anh, tự nhắc nhở rằng giữa người hầu và ông chủ nên có chừng mực. Chỉ là, một khi trái tim đang đóng kín bị mở ra một góc, rất nhiều suy đoán cùng ảo tưởng không nên có sẽ thừa dịp len vào, ngay khi cô đang muốn bình tâm lại thì một rung động không nhỏ bỗng kích khởi. Không thể tiếp tục như vậy nữa, cô không thể lại nhảy múa theo tiết tấu của ma vương! Mặc dù Mạc Ưu tự cảnh cáo chính mình như vậy, nhưng cũng không thể phủ nhận lòng cô đã bị kích khởi gợn sóng.
Nhìn qua bể bơi đang tỏa ánh sáng xanh lam dưới ánh trăng, bể bơi đầy nước xanh trong tựa hồ kêu gọi cô, bơi lội tựa hồ là phương pháp tốt để khôi phục lại sự bình tĩnh. Nhưng mà, cô căn bản không mang đồ tắm.
Hiện tại đã hai giờ đêm, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ chính thất ở lầu hai tối như mực, cô nghĩ thầm ma vương chắc đã ngủ say, vì vậy cởi áo T – shirt và quần ngắn, trên người chỉ mặc nội y màu trắng kiểu thể thao cùng quần lót bằng bông, khởi động ấm người một chút, liền chậm rãi bước vào trong bể bơi.
Cô đầu tiên là bơi kiểu ếch qua lại mấy lần, cảm nhận cảm giác nổi trên mặt nước, cảm giác mình như là một ngôi sao nhỏ phiêu du giữa tinh không mênh mông.
Cô nhắm mắt lại thả lỏng thân thể như ở trạng thái không trọng lực, thẳng đến cảnh giới vô niệm . . . . . .
Hạ Thiên Khoát bị tiếng khua nước rất nhỏ đánh thức, trong nhà tuy có lắp đặt thiết bị an ninh, nhưng anh vẫn cảnh giác, không dám lơ là. Sau khi xuống giường, đi chân trần chậm rãi bước về hướng bên cửa sổ, xốc lên một góc bức màn, không phát hiện kẻ xâm nhập khả nghi, lại bắt gặp một Mỹ nhân ngư tuyệt sắc. Thật vất vả mới thoáng bình tĩnh được nỗi lòng, lại bị cảnh tượng trước mắt đảo loạn lần nữa.
Từ nhỏ anh đã học cách không cho bất kỳ kẻ nào làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình, trong lòng anh cũng không thấy khác biệt giữa sự thất vọng và chờ mong. Nhưng từ sau khi người phụ nữ này xuất hiện, anh bắt đầu cảm thấy không đúng.
Đối với các loại ý nghĩ và hành động không nên có, anh vừa tức giận chính mình mất tự chủ, tầm mắt và suy nghĩ rồi lại vẫn không tự chủ được vòng quanh cô, tựa như kim loại đã bị nam châm hấp dẫn.
Anh thừa nhận trên phương diện nào đó cảm thấy cô rất hấp dẫn, bởi vì cô và những người phụ nữ mình gặp qua không giống, nhưng chỉ là cảm giác mới lạ quấy phá nhất thời, hay là việc bỗng có người làm bạn khiến cho anh bắt đầu sinh ra tình cảm ỷ lại? Hạ Thiên Khoát cũng không trả lời được.
Trên thương trường bất luận việc khó gì đều không thể làm cho anh nhíu mày, nhưng ở phương diện tình cảm, anh còn là một đứa trẻ vừa chập chững học bước, ngay cả mình muốn đi đâu cũng không biết.
Nhưng có thể khẳng định là, chỉ cần nhìn thân thể lồi lõm hấp dẫn bơi trong nước, dục vọng từ lâu chưa bị khai phá liền tự động bừng bừng phấn chấn, càng làm mãnh liệt thêm cảm giác lần trước hôn môi cô. Anh vội vàng muốn có được cô, muốn cảm nhận lần nữa xúc cảm nhấm nháp cô trong miệng, như tơ lụa nhẵn nhụi, nếm từng tấc làn da nõn nà, thậm chí giữ lấy cô. . . . . .
Mạc Ưu nằm trôi nổi trên mặt nước, cảm giác có chút buồn ngủ, cô chậm rãi bơi hướng chỗ,cầu thang mở rộng đầu ngón tay lại bỗng nhiên đụng phải một làn da ấm áp, sợ tới mức cô kinh hô một tiếng, cả người mất thăng bằng ngã vào trong nước.
Đứng ở trong nước Hạ Thiên Khoát liền vươn tay vớt cô lên, cô bị sặc nước, chỉ có thể bắt lấy cánh tay của anh ho mãnh liệt.
“Tôi thật sự đáng sợ như vậy sao?” Cô phản ứng giống như gặp quỷ làm cho trong lòng của anh có chút không vui.
Mạc Ưu vẫn ho khan không ngừng, không cách nào trả lời, chỉ có thể dùng ánh mắt nén giận nhìn anh, trong nội tâm thầm mắng: Ai bảo anh luôn vô thanh vô tức xuất hiện?
Gò má cùng và bờ môi yêu kiều vì ho khan càng thêm ửng hồng, nhìn thấy nét mặt của cô mang theo giận dữ, lại làm cho Hạ Thiên Khoát nhìn đến mê mẩn, đôi mắt thâm thúy lập tức trở nên u ám, hai ngọn lửa dục vọng bắt đầu chớp động lên.
Mạc Ưu ở bên cạnh thở hào hển, nhưng ánh mắt như là bị anh giữ chặt không cách nào dời đi.
Ký ức về nụ hôn kia làm trong cơ thể lại dâng lên luồng nhiệt khí, làm cho cô hít thở càng thêm dồn dập, dòng điện kỳ diệu trong lúc đó lưu chuyển trong sóng mắt, sáng lên, khi cô còn không kịp phản ứng thì bờ eo bé nhỏ đã bị nâng lên, bị giữ chặt trong lồng ngực tinh tráng của anh, môi mềm trong nháy mắt đã bị chiếm lấy.
Lưỡi của anh bá đạo tiến quân thần tốc, cô chủ động mở ra đôi môi anh đào đón ý hưởng ứng anh cuồng mãnh xâm chiếm, trong miệng theo hai đầu lưỡi quấn giao không ngừng thấm ra nước bọt từ khóe miệng rỉ xuống.
Sự tự cảnh cáo cùng lý trí đều bị tình cảm mãnh liệt này cọ rửa mà tan biến, cô tựa hồ đối với loại xúc cảm thân mật này đã thành nghiện, thậm chí khát vọng càng nhiều. . . . . .
“Uhm . . . . .” Bị hôn đến thần trí mê loạn, Mạc Ưu cảm giác toàn thân nổi lên khoái cảm tê dại, thực tế dưới bụng truyền đến áp lực cùng nhiệt khí khó hiểu, làm cho cô nhịn không được giãy dụa eo thon, làm hai trái rất tròn trước ngực ma sát lấy lồng ngực rắn chắc của anh.
Hạ Thiên Khoát dùng bàn tay chống đỡ thân thể nhẹ bỗng, nhưng cô không ngừng vặn vẹo khiến anh thiếu chút nữa chân đứng không vững, tay anh vuốt ve đồng thời tách ra đôi chân thẳng tắp thon thả của cô, để thằng nhỏ bừng bừng phấn chấn vểnh lên vừa vặn đứng vững giữa nơi ấm áp của cô, ngực càng bị hai gò núi mềm mại truyền đến từng trận tê dại. Tay trái vây quanh sau lưng cô cởi móc áo nịt, rất nhanh giải phóng hai gò bồng đảo bị áp bách đ
Bài viết liên quan!