Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Lượt xem : |
i vào vách tường thịt.
“Ừ… a...” Anh từng cái va chạm khiến cô rên rỉ yêu kiều. “Lại dùng sức một chút a...” Cô lắc lắc cái mông tròn, khi anh đi vào, càng ma sát sâu hơn, thật sảng khoái. Đôi mắt đẹp trong suốt đã sớm cuồng loạn, cô mất lý trí, bị tình dục bao vây, chỉ muốn bản thân được cảm giác sung sướng hơn.
Tay nhỏ bé nâng mặt anh lên, cô hôn môi anh, đầu lưỡi kịch tính cùng anh quấn quít, mút ra nước miếng nhỏ xuống, hơi thở hai người đã sớm hỗn độn.
Anh dùng lực hôn trả lại cô, môi lưỡi như bánh quai chèo nhiệt tình quấn quít, mà bàn tay cũng đưa đến trước ngực cô, tóm được vú mềm. Năm ngón tay thu hẹp, cầm nắm bầu vú trắng nõn, ngón tay kéo đi đầu vú, mà nam tính cũng nặng nề chuẩn bị lên đỉnh, khiến ái dịch ướt nhẹp.
Hai người ân ái đã sớm ẩm ướt, mỗi một lần xâm nhập mà phát ra âm thanh mê người khiến người ta xấu hổ.
“Ừ...” Kịch liệt hôn để cô gần như không thể hô hấp, tại thân thể không dừng giao hoạt, tăng lên khoái cảm khiến cô sắp nổi điên.
Tay của cô kích động giữ chặt vai của anh, móng tay xâm nhập da thịt của anh, vách tường thịt lại chặt khít, cảm giác sảng khoái.
Cảm nhân được hoa tâm cấp tóc co rút lại, bàn tay giữ chặt eo nhỏ nhắn, đâm càng sâu hơn, thấy cô há mồm rên rỉ, anh lại muốn cô dùng đầu lưỡi này liếm qua dục vọng của anh.
Nam tính to dài nhất thời cứng rắn hơn mấy phần, anh dùng lực hôn cô, yêu chết ngọt ngào của cô, suy nghĩ nếu cái miệng nhỏ nhắn này ngậm dục vọng của anh nhất định rất tuyệt.
Tưởng tượng khiến cho lửa dục của anh càng tăng lên, nhưng anh không vội, về sau còn rất nhiều cơ hội.
Con mồi không thích hợp ăn hết trong một lần, mà phải từ từ ăn dần, khai phá tất cả ngọt ngào của cô.
Anh ngậm lưỡi của cô, đột nhiên dùng lực, đâm thật sâu vào hoa tâm.
“Ưmh... ừ...” Cô run rấy kịch liệt, u cốc mãnh liệt co rút lại run rẩy, đầu ngón tay bởi vì hưng phấn mà xẹt qua da thịt của anh.
Mà anh hưởng thụ hoa tâm chặt khít kia, bả vai đau nhói khiến anh vỡ bờ, đột nhiên chạy nước rút phía sâu,cuối cùng chất lỏng nóng rực xuất vào hoa tâm ướt át kia.
Chương 7
“Nha...” Mạnh Nhược Kiều khóc rống, lông mày nhọn khẽ nhéo, trong óc cảm thấy có nhiều hỗn độn, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô mệt mỏi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà, chờ đau đớn trong đầu nhanh chóng biến mất.
Kỳ quái sao cô cảm giác thân thể rất mệt mỏi nhỉ?
Cô nghĩ đến tối hôm qua làm “mộng tình”, so với bảy ngày tước còn kịch liệt hơn, tựa như chân thật trải qua vậy, tỉnh lại cũng có cảm giác như vừa qua một cuộc đại chiến.
A! Cuộc sống này còn bao lâu nữa?
Cô có nên tuỳ tiện tìm một người đàn ông tốt, chơi tình một đêm, như vậy “mộng tình” sẽ kết thúc chứ?
Có thể tưởng tượng như vậy, cô cảm giác có cái gì thiếu thiếu, chậm rãi ngồi dậy. “A?” Kỳ lạ, cảm giác thân thể là lạ, không khỏi chua xót đau đớn.
Cô cúi đầu, trợn tròn mắt khiếp sợ - Cô sao có thể không mặc gì????
Dùng sức vén lên chăn bông, cô thấy thân thể trần như nhộng, là như thế nào?? Cô mơ “mộng tình” mà khiến toàn thân cở sạch như vậy sao? Hình như không đúng nha!
Cô đưa tay vuốt ngực, lại nhìn thấy các dấu hôn rãi rác, ở bụng, bắp đùi đến cả những chỗ kín đáo cũng có… Cô dù thế nào đi nữa cũng không thể đem chính mình hôn thành cái dạng này nha? Hơn nữa giữa hai chân không khỏi bủn rủn…
Sắc mặt cô tức thời biến sắc, trong lòng có dự cảm không tốt.
Tình một đêm!
Cô không phải là uống rượu say rồi chạy đi làm tình một đêm chứ?
“Không thể nào!” Cô nhớ cô ở quầy rượu dạy dỗ một tên háo sắc, sau đó đi ra quầy rượu! Sau đó sau đó...
Mộng tình lại bắt đầu!
A a! Cô chỉ nhớ nội dung của “mộng tình”, những thứ khác không nhớ á!
Tốt! Coi như là trải qua tình một đêm, nhưng với ai? Cùng cô tình một đêm rồi chạy đi hả? Sẽ chiếm hết tiện nghi của cô, sau đó phủi mông đi luôn à?
Bì bõm!
Cửa phòng tắm trong phòng đột nhiên mở ra, Mạnh Nhược Kiều ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người đứng ở cửa phòng tắm, cô bị dọa đến mất hồn.
Không! Ngàn vạn lần không thể!
“Anh, Phạm Sĩ Hách!” Cô kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, thấy anh chỉ quấn khăn tắm ở thắt lưng, tay cô bắt đầu run lên. “Anh… anh tại sao lại ở nhà tôi...”
Cô không thể nào hiểu rõ mọi chuyện được, không! Không thể nào… Có khi là anh chỉ đến nhà cô tắm nhờ, mặc dù lý do vô lý này thế nào cô cũng không tin.
Phạm Sĩ Hách dựa vào cửa phòng tắm, mặc dù trên người chỉ quấn khăn tắm, nhưng anh lại tự do như là đang ở nhà mình, tròng mắt đen nhìn vào người cô, ánh mắt nóng rực.
Tầm mắt của anh để cô cúi đầu, phát hiện ra chăn mềm trên người trượt xuống tới thắt lưng, bộ ngực trắng tuyết hoàn toàn lộ ra ngoài.
“A! Phạm Sĩ Hách, anh nhắm mắt lại! Không cho phép nhìn!” Cô kêu lên, vội vàng lấy chăn bọc mình chặt.
Phạm Sĩ Hách nhún vai, môi mỏng khẽ nhếch. “Có khác biệt gì không? Tối hôm qua tôi đã xem hết, hôn qua, toàn thân cao thấp của em nơi nào tôi không chạm qua.”
“Anh… anh...” Mỗi một câu nói của anh làm cho Mạnh Nhược Kiều vừa thẹn vừa tức, môi cô run, mắt đẹp dùng sức trừng anh.
“Họ Phạm kia, sao anh lại dám làm thế với em vợ của mình chứ? Anh không sợ tôi nói cho ba tôi nói sao? Còn nữa, anh không sợ Mạnh Uyển Lôi biết sao?” Nhắc tới ba chữ Mạnh Uyển Lôi, khí thế của cô giảm xuống, âm thanh cũng nhỏ dần.
“Em có thể nói, điện thoại đang ở cạnh em, em có thể cho người ta bắt gian tại trận luôn cũng được.” Anh cười, không sợ cô uy hiếp.
“Anh…” Tại sao anh ta không sợ sệt tí gì vậy?
Phạm Sĩ Hách đi về phía bên giường, mới vừa tắm rửa xong nên thân thể tràn đầy cám dỗ nồng nặc, cơ ngực theo hô hấp mà phập phòng, bắp chân tráng kiện bởi vì anh đi lại mà lộ ra đường cong mê người, khăn tăm bên hông có chút lỏng, có thể rơi xuống bất kì lúc nào.
Mạnh Nhược Kiều choáng váng, nước miếng trong miệng tiết ra. “Em lại suy nghĩ đen tối về tôi sao?” Trên mặt cô hiện rõ vẻ đói khát như vậy, để cho anh bỏ qua cũng không được.
“À? Tôi... Tôi nào có?” Giọng nói của cô chột dạ, thấy anh lên giường, cô sợ chỉ một chút nữa cũng nhảy dựng lên, đành phải đem chăn cuốn chặt hơn, liều mạng lui về phía sau co lại. “Này! Anh lên đó làm gì? Đi xuống!”
“Không có sao?” Phạm Sĩ Hách nhìn cô, gương mặt tuấn tú chứa đựng nhàn nhạt nhẹ trào. “Em không phải liên tục mấy ngày nay đều trong mộng tình với tôi ấy à?”
“Làm sao anh biết... Uhm!” Cô che miệng.
“Tối hôm qua có những gì thì em đều nói với tôi rồi, chẳng nhẽ em đã quên tối qua đã làm gì với tôi sao? Hử?” Âm thanh của anh rất thấp rất trầm, thân thể càng đến gần cô.
Cô lại ngửi thấy mùi thơm trên người anh, đó là sữa tắm cô hay dùng, bây giờ lại xuất hiện trên người anh, cảm giác rất kỳ quái -
Giống như đã làm chuyện xấu gì vậy.
Cô nghĩ đến giấc mơ đêm qua, nếu như không phải là mơ, này, cô đã… Mạnh Nhược Kiều nhớ lại cô to gan cử động như thế nào, nhớ ra cô đã hấp dẫn anh ra sao, thậm chí còn vô cùng chủ động...
Nha... Cô thật nhớ chết mà!
Thấy sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh, Phạm Sĩ Hách biết cô nhớ ra cái gì, gương mặt tuấn tú gần sát cô, lộ ra nụ cười mê người. “Em thèm thuồng tôi rất lâu rồi đúng không? Hửm?”
“Không
“Ừ… a...” Anh từng cái va chạm khiến cô rên rỉ yêu kiều. “Lại dùng sức một chút a...” Cô lắc lắc cái mông tròn, khi anh đi vào, càng ma sát sâu hơn, thật sảng khoái. Đôi mắt đẹp trong suốt đã sớm cuồng loạn, cô mất lý trí, bị tình dục bao vây, chỉ muốn bản thân được cảm giác sung sướng hơn.
Tay nhỏ bé nâng mặt anh lên, cô hôn môi anh, đầu lưỡi kịch tính cùng anh quấn quít, mút ra nước miếng nhỏ xuống, hơi thở hai người đã sớm hỗn độn.
Anh dùng lực hôn trả lại cô, môi lưỡi như bánh quai chèo nhiệt tình quấn quít, mà bàn tay cũng đưa đến trước ngực cô, tóm được vú mềm. Năm ngón tay thu hẹp, cầm nắm bầu vú trắng nõn, ngón tay kéo đi đầu vú, mà nam tính cũng nặng nề chuẩn bị lên đỉnh, khiến ái dịch ướt nhẹp.
Hai người ân ái đã sớm ẩm ướt, mỗi một lần xâm nhập mà phát ra âm thanh mê người khiến người ta xấu hổ.
“Ừ...” Kịch liệt hôn để cô gần như không thể hô hấp, tại thân thể không dừng giao hoạt, tăng lên khoái cảm khiến cô sắp nổi điên.
Tay của cô kích động giữ chặt vai của anh, móng tay xâm nhập da thịt của anh, vách tường thịt lại chặt khít, cảm giác sảng khoái.
Cảm nhân được hoa tâm cấp tóc co rút lại, bàn tay giữ chặt eo nhỏ nhắn, đâm càng sâu hơn, thấy cô há mồm rên rỉ, anh lại muốn cô dùng đầu lưỡi này liếm qua dục vọng của anh.
Nam tính to dài nhất thời cứng rắn hơn mấy phần, anh dùng lực hôn cô, yêu chết ngọt ngào của cô, suy nghĩ nếu cái miệng nhỏ nhắn này ngậm dục vọng của anh nhất định rất tuyệt.
Tưởng tượng khiến cho lửa dục của anh càng tăng lên, nhưng anh không vội, về sau còn rất nhiều cơ hội.
Con mồi không thích hợp ăn hết trong một lần, mà phải từ từ ăn dần, khai phá tất cả ngọt ngào của cô.
Anh ngậm lưỡi của cô, đột nhiên dùng lực, đâm thật sâu vào hoa tâm.
“Ưmh... ừ...” Cô run rấy kịch liệt, u cốc mãnh liệt co rút lại run rẩy, đầu ngón tay bởi vì hưng phấn mà xẹt qua da thịt của anh.
Mà anh hưởng thụ hoa tâm chặt khít kia, bả vai đau nhói khiến anh vỡ bờ, đột nhiên chạy nước rút phía sâu,cuối cùng chất lỏng nóng rực xuất vào hoa tâm ướt át kia.
Chương 7
“Nha...” Mạnh Nhược Kiều khóc rống, lông mày nhọn khẽ nhéo, trong óc cảm thấy có nhiều hỗn độn, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô mệt mỏi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà, chờ đau đớn trong đầu nhanh chóng biến mất.
Kỳ quái sao cô cảm giác thân thể rất mệt mỏi nhỉ?
Cô nghĩ đến tối hôm qua làm “mộng tình”, so với bảy ngày tước còn kịch liệt hơn, tựa như chân thật trải qua vậy, tỉnh lại cũng có cảm giác như vừa qua một cuộc đại chiến.
A! Cuộc sống này còn bao lâu nữa?
Cô có nên tuỳ tiện tìm một người đàn ông tốt, chơi tình một đêm, như vậy “mộng tình” sẽ kết thúc chứ?
Có thể tưởng tượng như vậy, cô cảm giác có cái gì thiếu thiếu, chậm rãi ngồi dậy. “A?” Kỳ lạ, cảm giác thân thể là lạ, không khỏi chua xót đau đớn.
Cô cúi đầu, trợn tròn mắt khiếp sợ - Cô sao có thể không mặc gì????
Dùng sức vén lên chăn bông, cô thấy thân thể trần như nhộng, là như thế nào?? Cô mơ “mộng tình” mà khiến toàn thân cở sạch như vậy sao? Hình như không đúng nha!
Cô đưa tay vuốt ngực, lại nhìn thấy các dấu hôn rãi rác, ở bụng, bắp đùi đến cả những chỗ kín đáo cũng có… Cô dù thế nào đi nữa cũng không thể đem chính mình hôn thành cái dạng này nha? Hơn nữa giữa hai chân không khỏi bủn rủn…
Sắc mặt cô tức thời biến sắc, trong lòng có dự cảm không tốt.
Tình một đêm!
Cô không phải là uống rượu say rồi chạy đi làm tình một đêm chứ?
“Không thể nào!” Cô nhớ cô ở quầy rượu dạy dỗ một tên háo sắc, sau đó đi ra quầy rượu! Sau đó sau đó...
Mộng tình lại bắt đầu!
A a! Cô chỉ nhớ nội dung của “mộng tình”, những thứ khác không nhớ á!
Tốt! Coi như là trải qua tình một đêm, nhưng với ai? Cùng cô tình một đêm rồi chạy đi hả? Sẽ chiếm hết tiện nghi của cô, sau đó phủi mông đi luôn à?
Bì bõm!
Cửa phòng tắm trong phòng đột nhiên mở ra, Mạnh Nhược Kiều ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người đứng ở cửa phòng tắm, cô bị dọa đến mất hồn.
Không! Ngàn vạn lần không thể!
“Anh, Phạm Sĩ Hách!” Cô kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, thấy anh chỉ quấn khăn tắm ở thắt lưng, tay cô bắt đầu run lên. “Anh… anh tại sao lại ở nhà tôi...”
Cô không thể nào hiểu rõ mọi chuyện được, không! Không thể nào… Có khi là anh chỉ đến nhà cô tắm nhờ, mặc dù lý do vô lý này thế nào cô cũng không tin.
Phạm Sĩ Hách dựa vào cửa phòng tắm, mặc dù trên người chỉ quấn khăn tắm, nhưng anh lại tự do như là đang ở nhà mình, tròng mắt đen nhìn vào người cô, ánh mắt nóng rực.
Tầm mắt của anh để cô cúi đầu, phát hiện ra chăn mềm trên người trượt xuống tới thắt lưng, bộ ngực trắng tuyết hoàn toàn lộ ra ngoài.
“A! Phạm Sĩ Hách, anh nhắm mắt lại! Không cho phép nhìn!” Cô kêu lên, vội vàng lấy chăn bọc mình chặt.
Phạm Sĩ Hách nhún vai, môi mỏng khẽ nhếch. “Có khác biệt gì không? Tối hôm qua tôi đã xem hết, hôn qua, toàn thân cao thấp của em nơi nào tôi không chạm qua.”
“Anh… anh...” Mỗi một câu nói của anh làm cho Mạnh Nhược Kiều vừa thẹn vừa tức, môi cô run, mắt đẹp dùng sức trừng anh.
“Họ Phạm kia, sao anh lại dám làm thế với em vợ của mình chứ? Anh không sợ tôi nói cho ba tôi nói sao? Còn nữa, anh không sợ Mạnh Uyển Lôi biết sao?” Nhắc tới ba chữ Mạnh Uyển Lôi, khí thế của cô giảm xuống, âm thanh cũng nhỏ dần.
“Em có thể nói, điện thoại đang ở cạnh em, em có thể cho người ta bắt gian tại trận luôn cũng được.” Anh cười, không sợ cô uy hiếp.
“Anh…” Tại sao anh ta không sợ sệt tí gì vậy?
Phạm Sĩ Hách đi về phía bên giường, mới vừa tắm rửa xong nên thân thể tràn đầy cám dỗ nồng nặc, cơ ngực theo hô hấp mà phập phòng, bắp chân tráng kiện bởi vì anh đi lại mà lộ ra đường cong mê người, khăn tăm bên hông có chút lỏng, có thể rơi xuống bất kì lúc nào.
Mạnh Nhược Kiều choáng váng, nước miếng trong miệng tiết ra. “Em lại suy nghĩ đen tối về tôi sao?” Trên mặt cô hiện rõ vẻ đói khát như vậy, để cho anh bỏ qua cũng không được.
“À? Tôi... Tôi nào có?” Giọng nói của cô chột dạ, thấy anh lên giường, cô sợ chỉ một chút nữa cũng nhảy dựng lên, đành phải đem chăn cuốn chặt hơn, liều mạng lui về phía sau co lại. “Này! Anh lên đó làm gì? Đi xuống!”
“Không có sao?” Phạm Sĩ Hách nhìn cô, gương mặt tuấn tú chứa đựng nhàn nhạt nhẹ trào. “Em không phải liên tục mấy ngày nay đều trong mộng tình với tôi ấy à?”
“Làm sao anh biết... Uhm!” Cô che miệng.
“Tối hôm qua có những gì thì em đều nói với tôi rồi, chẳng nhẽ em đã quên tối qua đã làm gì với tôi sao? Hử?” Âm thanh của anh rất thấp rất trầm, thân thể càng đến gần cô.
Cô lại ngửi thấy mùi thơm trên người anh, đó là sữa tắm cô hay dùng, bây giờ lại xuất hiện trên người anh, cảm giác rất kỳ quái -
Giống như đã làm chuyện xấu gì vậy.
Cô nghĩ đến giấc mơ đêm qua, nếu như không phải là mơ, này, cô đã… Mạnh Nhược Kiều nhớ lại cô to gan cử động như thế nào, nhớ ra cô đã hấp dẫn anh ra sao, thậm chí còn vô cùng chủ động...
Nha... Cô thật nhớ chết mà!
Thấy sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh, Phạm Sĩ Hách biết cô nhớ ra cái gì, gương mặt tuấn tú gần sát cô, lộ ra nụ cười mê người. “Em thèm thuồng tôi rất lâu rồi đúng không? Hửm?”
“Không
Bài viết liên quan!