Tiểu thuyết Kẻ Gian Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước-full
Lượt xem : |
Ngọc Nhi dùng cơm xong, rất tự nhiên nghiêng người ôm lấy cô.
Tất Ngọc nhi cũng lười kháng nghị, quay đầu hướng hai người nói lời từ biệt.
Hắn trực tiếp ôm cô trở về trên xe, cô cúi đầu nhìn xem đồng hồ, cô đã đáp muộn chuyến tàu ban đêm trở lại Tân Trúc.
Chỉ là xe chậm chạp không khởi động, cô nhìn hướng người trên ghế lái, hiếu kỳ mở miệng, “Khúc quản lí, làm sao vậy?”
“Cô cảm thấy tôi cùng Giản tiểu thư rất thích hợp?” Thanh âm của hắn rất nguy hiểm, nội liễm bình thường đã biến mất, rõ ràng chính là bất mãn cùng tức giận.
“Bởi vì Khúc quản lí ưu tú như vậy, công tác lại nghiêm túc, bình thường với người ngoài lại rất có nguyên tắc.” Cô thông minh phát giác được không đúng, liều mạng nịnh bợ.
“Cô thật sự là nghĩ như vậy sao?” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ, trong nội tâm một cổ ý niệm không hiểu trong đầu chậm rãi thành hình.
“Thật sự.” Cô cật lực gật đầu, dù sao cũng là ngày cuối cùng rồi, lời nói dối có thiện ý coi như là làm ơn.
“Muốn cùng tôi kết giao sao?” Hắn đột nhiên toát ra một câu.
“A...... Ân.” Cô dùng hư từ ứng phó, nếu như trực tiếp cự tuyệt, chẳng phải thừa nhận lời nói mới rồi hoàn toàn là vô dụng.
“Được rồi!” Hắn gật gật đầu, khởi động xe.
Được rồi?
Đó là cái giọng điệu gì?
Quên đi, mặc kệ, chỉ cần chịu đưa cô về nhà là tốt rồi. Tất Ngọc Nhi nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, không nghĩ tới ngày cuối cùng tại Đài Bắc, đúng là trải qua tại nhà Khúc quản lí, điều này làm cho nội tâm của cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Đúng rồi, Khúc quản lí còn không biết chuyện cô muốn tạm rời cương vị công tác, cô không để lại dấu vết trộm dò xét khuôn mặt nghiêm khắc của hắn, quên đi, hay là không cần phải nói cho hắn biết trước, dù sao ngày mai đi làm hắn dĩ nhiên là sẽ biết, cô từ trước đến nay chán ghét không khí ly biệt, đặc biệt loại đồng nghiệp này nửa đời không quen.
Chỉ là lương tâm có chút ít băn khoăn, trừ ra những ngôn ngữ ác độc kia, kỳ thật hắn đối với cô coi như không tệ.
Cô chưa phát giác một hơi thở dài ra, theo lý thuyết cô nên rất vui vẻ phải ly khai, chỉ là trong lòng vẫn nặng trịch, ép tới cô không cách nào thở dốc.
“Không cần phải thở dài buồn bã, như bà già vậy.” Người đàn ông ở ghế lái xem cô liên tục buồn bã, nhịn không được lại muốn giáo huấn cô.
“Dạ, Khúc quản lí, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Chương 5
Ngoại ô thành phố Tân Trúc, một tiệm trà bình thường mang đầy phong cách cổ tại trấn nhỏ lẳng lặng đứng trên đường.
Quán nhỏ có một phong cách cổ mang danh xưng —— “Đắc ý trà phường”, trà phường dùng cây trúc xanh biếc vây bố quanh mình khéo léo thành như cái song chắn, ngăn trở ầm ĩ náo động ở bên ngoài, khúc nhạc cổ điển ung dung quanh quẩn, trợ giúp là không khí yên lặng thanh thản, cũng bởi vì như thế, hấp dẫn không ít bà nội trợ sau khi hoàn thành việc nhà, liền hẹn nhau ba, năm bạn tốt đến đây, thưởng thức phong vị cổ kính nhàn nhã này.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, ở vị trí quản lý mới – Tất Ngọc Nhi ngẩng đầu, nhìn bộ dáng đi xuống lầu với quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt, lo lắng nói: “Lại mất ngủ?” Đưa tay rửa sạch, rót một ly trà sữa cô ấy yêu nhất.
“Ừ.” Đường Thành Ân vuốt vuốt hai mắt mệt mỏi, ngồi xuống truớc quầy, tiếp nhận trà sữa, hớp một ngụm, thỏa mãn ngâm ra tiếng.
“Có muốn ăn chút gì hay không?”
“Không cần.”
Chuông gió nhẹ lay động, Đường Thành Ân miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía khách đi tới, “Cái bàn này hay là giao cho cậu, mình còn chưa có tỉnh.” Đánh ngáp một cái.
Tất Ngọc Nhi nhìn hình dáng bạn tốt vẻ mặt mệt mỏi, cười lắc đầu, tiến đến lần lượt đưa thực đơn.
Sau khi cô trở lại Tân Trúc không bao lâu, bạn tốt thời kì đại học Đuờng Thành Ân liền biết được cô là thân phận không việc làm, cố gắng mời cô gia nhập vào cổ phần Đắc ý trà phường, mà cô sau khi đi thăm qua trà gian phường này, rất xúc động liền gật đầu đáp ứng.
Cô xúc động mình thực may mắn, ít nhất điều này làm cho cô tìm được một điều quan trọng trong cuộc sống.
Gian trà phường này tuy chưa làm qua quảng cáo bao nhiêu, mà chi phí là do hơn phân nửa khách hàng trên đường đi qua nơi đây bị hấp dẫn vào cửa, ngược lại trở thành khách quen, buôn bán coi như ổn định, bình thường cô hay đợi ở trong tiệm hỗ trợ, đương nhiên cô cũng thuận ý chuyển lên trên lầu cùng Đuờng Thành Ân trở thành bạn cùng phòng.
Tính thời gian cũng gần hai tháng, cuộc sống của cô trôi qua rất bình thường, hình ảnh học trưởng Tiểu Thành đã chậm rãi biến mất giữa cuộc sống của cô, cảm giác thất tình, mất mát cũng dần dần nhạt đi, ngược lại ngẫu nhiên cô nghĩ đến chuyện ăn cơm ở nhà Khúc quản lí tại Đài Bắc.
Tuổi của cô cũng lớn rồi, lúc trước tất cả tâm tư đều lao vào một người người đàn ông, đột nhiên yêu say đắm trở thành công toi, hôm nay có thể nắm giữ cô cũng chỉ có gian trà phường này.
Cô quyết định tương lai sẽ làm một phụ nữ hiện đại độc lập tự chủ!
“Đúng rồi, vừa rồi má Tất có gọi điện thoại tới, nói bà chờ một chút sẽ đến.” Đường Thành Ân chống gò má. “Muốn cậu để ý một chút.”
“Oh......” Xem ra tuần trước cô thoái thác ăn cơm gặp mặt với “con của Lâm luật sư”, sắp sửa tới đây.
Cô rủ vai xuống, mẹ đối với hôn nhân đại sự của cô rất lo lắng, có cơ hội đi ra chỗ hỏi thăm ở đâu còn có người con trai trong sạch không có tai tiếng, vội vã giới thiệu cho con gái của mình.
Có khi đem cô lừa gạt ra ngoài ăn cơm, có khi trực tiếp đem người đưa vào trong nhà, lần trước càng khoa trương giả bộ bệnh, liền vì muốn cô cùng Y Sinh phòng khám bệnh gặp mặt, dùng bất cứ phương pháp thủ đoạn tồi tệ nào, làm cho cô rất là bối rối.
“Việc ở tiệm giao cho mình xử lý.” Đường Thành Ân câu ra khóe miệng, “Cậu trước phải đổi bộ sườn xám xuống lần nữa.”
“Không cần phải giễu cợt mình.” Cô oa oa gọi.
“Có người đến.” Đường Thành Ân trông thấy hình thể hơi đẫy đà của má Tất, tranh thủ thời gian tiến lên tiếp đón. “Má Tất.”
Tất Ngọc Nhi không tình nguyện chính là đi ra phía sau, chuẩn bị cốc nước.
“Tiểu Ân, đã lâu không gặp.” bà Tất nhiệt tình cho Đừơng Thành Ân một cái ôm. “Tại sao lại gầy vậy?”
Cô sờ lên eo Đường Thành Ân, “Hôm nào đến nhà má Tất, sẽ tẩm bổ cho con.” Bà nhìn xung quanh, “Nha đầu nhà bác đâu?”
“Trong này.” Tất Ngọc Nhi bưng cốc nước đi ra, “Mẹ, mẹ muốn ngồi ở đâu?”
Bà Tất nhìn chung quanh một vòng, tự chọn lấy góc bên cạnh dòng chảy hữu tình, lôi kéo con gái cùng ngồi xuống, đôi mắt lợi hại quét đến con gái vẫn là một thân đồng phục, lập tức gương mặt lạnh xuống, “Nha đầu, tạp dề của con còn mặc làm gì?”
“Mẹ, con đang làm việc a!”
“Không sao, thật sự.” Đường Thành Ân lắc đầu, “Hạnh phúc của cậu tương đối quan trọng.”
“Nghe được không? Tiểu Ân thực hiểu chuyện, giống như con sao!” bà Tất ngón trỏ đâm huyệt thái dương cô, bực bội sao mình sinh đứa con đần đến như vậy.
“Được rồi!” Tất Ngọc Nhi bỉu môi, ngoan ngoãn cởi tạp dề xuống.
Tiếng chuông vang lên lanh lảnh, bóng dáng thon dài ưu nhã đi tới.
Mọi người đình chỉ động tác, nín hơi nhìn về phía cửa ra vào.
Khúc quản lí?! Tất Ngọc Nhi trừng mắt nhìn, cô nhìn lầm rồi sao?
Đườn
Tất Ngọc nhi cũng lười kháng nghị, quay đầu hướng hai người nói lời từ biệt.
Hắn trực tiếp ôm cô trở về trên xe, cô cúi đầu nhìn xem đồng hồ, cô đã đáp muộn chuyến tàu ban đêm trở lại Tân Trúc.
Chỉ là xe chậm chạp không khởi động, cô nhìn hướng người trên ghế lái, hiếu kỳ mở miệng, “Khúc quản lí, làm sao vậy?”
“Cô cảm thấy tôi cùng Giản tiểu thư rất thích hợp?” Thanh âm của hắn rất nguy hiểm, nội liễm bình thường đã biến mất, rõ ràng chính là bất mãn cùng tức giận.
“Bởi vì Khúc quản lí ưu tú như vậy, công tác lại nghiêm túc, bình thường với người ngoài lại rất có nguyên tắc.” Cô thông minh phát giác được không đúng, liều mạng nịnh bợ.
“Cô thật sự là nghĩ như vậy sao?” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ, trong nội tâm một cổ ý niệm không hiểu trong đầu chậm rãi thành hình.
“Thật sự.” Cô cật lực gật đầu, dù sao cũng là ngày cuối cùng rồi, lời nói dối có thiện ý coi như là làm ơn.
“Muốn cùng tôi kết giao sao?” Hắn đột nhiên toát ra một câu.
“A...... Ân.” Cô dùng hư từ ứng phó, nếu như trực tiếp cự tuyệt, chẳng phải thừa nhận lời nói mới rồi hoàn toàn là vô dụng.
“Được rồi!” Hắn gật gật đầu, khởi động xe.
Được rồi?
Đó là cái giọng điệu gì?
Quên đi, mặc kệ, chỉ cần chịu đưa cô về nhà là tốt rồi. Tất Ngọc Nhi nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, không nghĩ tới ngày cuối cùng tại Đài Bắc, đúng là trải qua tại nhà Khúc quản lí, điều này làm cho nội tâm của cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Đúng rồi, Khúc quản lí còn không biết chuyện cô muốn tạm rời cương vị công tác, cô không để lại dấu vết trộm dò xét khuôn mặt nghiêm khắc của hắn, quên đi, hay là không cần phải nói cho hắn biết trước, dù sao ngày mai đi làm hắn dĩ nhiên là sẽ biết, cô từ trước đến nay chán ghét không khí ly biệt, đặc biệt loại đồng nghiệp này nửa đời không quen.
Chỉ là lương tâm có chút ít băn khoăn, trừ ra những ngôn ngữ ác độc kia, kỳ thật hắn đối với cô coi như không tệ.
Cô chưa phát giác một hơi thở dài ra, theo lý thuyết cô nên rất vui vẻ phải ly khai, chỉ là trong lòng vẫn nặng trịch, ép tới cô không cách nào thở dốc.
“Không cần phải thở dài buồn bã, như bà già vậy.” Người đàn ông ở ghế lái xem cô liên tục buồn bã, nhịn không được lại muốn giáo huấn cô.
“Dạ, Khúc quản lí, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Chương 5
Ngoại ô thành phố Tân Trúc, một tiệm trà bình thường mang đầy phong cách cổ tại trấn nhỏ lẳng lặng đứng trên đường.
Quán nhỏ có một phong cách cổ mang danh xưng —— “Đắc ý trà phường”, trà phường dùng cây trúc xanh biếc vây bố quanh mình khéo léo thành như cái song chắn, ngăn trở ầm ĩ náo động ở bên ngoài, khúc nhạc cổ điển ung dung quanh quẩn, trợ giúp là không khí yên lặng thanh thản, cũng bởi vì như thế, hấp dẫn không ít bà nội trợ sau khi hoàn thành việc nhà, liền hẹn nhau ba, năm bạn tốt đến đây, thưởng thức phong vị cổ kính nhàn nhã này.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, ở vị trí quản lý mới – Tất Ngọc Nhi ngẩng đầu, nhìn bộ dáng đi xuống lầu với quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt, lo lắng nói: “Lại mất ngủ?” Đưa tay rửa sạch, rót một ly trà sữa cô ấy yêu nhất.
“Ừ.” Đường Thành Ân vuốt vuốt hai mắt mệt mỏi, ngồi xuống truớc quầy, tiếp nhận trà sữa, hớp một ngụm, thỏa mãn ngâm ra tiếng.
“Có muốn ăn chút gì hay không?”
“Không cần.”
Chuông gió nhẹ lay động, Đường Thành Ân miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía khách đi tới, “Cái bàn này hay là giao cho cậu, mình còn chưa có tỉnh.” Đánh ngáp một cái.
Tất Ngọc Nhi nhìn hình dáng bạn tốt vẻ mặt mệt mỏi, cười lắc đầu, tiến đến lần lượt đưa thực đơn.
Sau khi cô trở lại Tân Trúc không bao lâu, bạn tốt thời kì đại học Đuờng Thành Ân liền biết được cô là thân phận không việc làm, cố gắng mời cô gia nhập vào cổ phần Đắc ý trà phường, mà cô sau khi đi thăm qua trà gian phường này, rất xúc động liền gật đầu đáp ứng.
Cô xúc động mình thực may mắn, ít nhất điều này làm cho cô tìm được một điều quan trọng trong cuộc sống.
Gian trà phường này tuy chưa làm qua quảng cáo bao nhiêu, mà chi phí là do hơn phân nửa khách hàng trên đường đi qua nơi đây bị hấp dẫn vào cửa, ngược lại trở thành khách quen, buôn bán coi như ổn định, bình thường cô hay đợi ở trong tiệm hỗ trợ, đương nhiên cô cũng thuận ý chuyển lên trên lầu cùng Đuờng Thành Ân trở thành bạn cùng phòng.
Tính thời gian cũng gần hai tháng, cuộc sống của cô trôi qua rất bình thường, hình ảnh học trưởng Tiểu Thành đã chậm rãi biến mất giữa cuộc sống của cô, cảm giác thất tình, mất mát cũng dần dần nhạt đi, ngược lại ngẫu nhiên cô nghĩ đến chuyện ăn cơm ở nhà Khúc quản lí tại Đài Bắc.
Tuổi của cô cũng lớn rồi, lúc trước tất cả tâm tư đều lao vào một người người đàn ông, đột nhiên yêu say đắm trở thành công toi, hôm nay có thể nắm giữ cô cũng chỉ có gian trà phường này.
Cô quyết định tương lai sẽ làm một phụ nữ hiện đại độc lập tự chủ!
“Đúng rồi, vừa rồi má Tất có gọi điện thoại tới, nói bà chờ một chút sẽ đến.” Đường Thành Ân chống gò má. “Muốn cậu để ý một chút.”
“Oh......” Xem ra tuần trước cô thoái thác ăn cơm gặp mặt với “con của Lâm luật sư”, sắp sửa tới đây.
Cô rủ vai xuống, mẹ đối với hôn nhân đại sự của cô rất lo lắng, có cơ hội đi ra chỗ hỏi thăm ở đâu còn có người con trai trong sạch không có tai tiếng, vội vã giới thiệu cho con gái của mình.
Có khi đem cô lừa gạt ra ngoài ăn cơm, có khi trực tiếp đem người đưa vào trong nhà, lần trước càng khoa trương giả bộ bệnh, liền vì muốn cô cùng Y Sinh phòng khám bệnh gặp mặt, dùng bất cứ phương pháp thủ đoạn tồi tệ nào, làm cho cô rất là bối rối.
“Việc ở tiệm giao cho mình xử lý.” Đường Thành Ân câu ra khóe miệng, “Cậu trước phải đổi bộ sườn xám xuống lần nữa.”
“Không cần phải giễu cợt mình.” Cô oa oa gọi.
“Có người đến.” Đường Thành Ân trông thấy hình thể hơi đẫy đà của má Tất, tranh thủ thời gian tiến lên tiếp đón. “Má Tất.”
Tất Ngọc Nhi không tình nguyện chính là đi ra phía sau, chuẩn bị cốc nước.
“Tiểu Ân, đã lâu không gặp.” bà Tất nhiệt tình cho Đừơng Thành Ân một cái ôm. “Tại sao lại gầy vậy?”
Cô sờ lên eo Đường Thành Ân, “Hôm nào đến nhà má Tất, sẽ tẩm bổ cho con.” Bà nhìn xung quanh, “Nha đầu nhà bác đâu?”
“Trong này.” Tất Ngọc Nhi bưng cốc nước đi ra, “Mẹ, mẹ muốn ngồi ở đâu?”
Bà Tất nhìn chung quanh một vòng, tự chọn lấy góc bên cạnh dòng chảy hữu tình, lôi kéo con gái cùng ngồi xuống, đôi mắt lợi hại quét đến con gái vẫn là một thân đồng phục, lập tức gương mặt lạnh xuống, “Nha đầu, tạp dề của con còn mặc làm gì?”
“Mẹ, con đang làm việc a!”
“Không sao, thật sự.” Đường Thành Ân lắc đầu, “Hạnh phúc của cậu tương đối quan trọng.”
“Nghe được không? Tiểu Ân thực hiểu chuyện, giống như con sao!” bà Tất ngón trỏ đâm huyệt thái dương cô, bực bội sao mình sinh đứa con đần đến như vậy.
“Được rồi!” Tất Ngọc Nhi bỉu môi, ngoan ngoãn cởi tạp dề xuống.
Tiếng chuông vang lên lanh lảnh, bóng dáng thon dài ưu nhã đi tới.
Mọi người đình chỉ động tác, nín hơi nhìn về phía cửa ra vào.
Khúc quản lí?! Tất Ngọc Nhi trừng mắt nhìn, cô nhìn lầm rồi sao?
Đườn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1059/5193
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1059/5193
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt