Tiểu thuyết Hợp Đồng Tình Yêu Nguy Hiểm-full
Lượt xem : |
ị vừa rồi của tổng giám đốc, liền lại hơi chút lui ra phía sau bảo trì khoảng cách thích hợp, cẩn thận hỏi: “Một tháng bao nhiêu tiền?”
“Không nhất định, phải xem năng lực làm việc cá nhân, nếu ông chủ vừa lòng, cô sẽ ở nhà lớn và đi xe hơi cao cấp giống phu nhân, chỉ là – phải xem cô có năng lực này hay không.”
“Tốt như vậy? Là công việc gì?” Hai mắt mở to tràn đầy chờ mong.
“Trợ lý riêng, thuộc loại phục vụ riêng cho cá nhân.”
“Trợ lý riêng giống thư ký?”
“Không khác lắm.”
“Nhưng thư ký đều phải thông minh, phản ứng lại nhanh, mà tôi ngốc như vậy... được không?”
“Cũng không phải ông chủ nào cũng đều cần thư ký thông minh, thư ký săn sóc ôn nhu cũng rất được hoan nghênh, mà cô, vừa vặn là thuộc loại này.”
“Thật vậy chăng?”
“Yên tâm, cô có thể đảm nhiệm. Vậy có muốn hay không?”
“Muốn!” cô vội vàng gật đầu.
“Xác định?”
“Tôi xác định, xin cô cho tôi cơ hội! Tôi nhất định sẽ cố gắng làm.”
Lý Tuyết Lôi trong mắt lộ ra biến hoá kỳ lạ khó lường. Thật sự là cô gái ngây thơ ở nông thôn, đừng hối hận sao lại như vậy, “Đợi lát nữa tan việc, ở bãi đỗ xe chờ tôi.”
“Hôm nay? Tôi... quần áo của tôi không thích hợp, hay là chờ tôi đi về thay quần áo...”
“Không cần, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị, đúng giờ ở bãi đỗ xe chờ, không thể muộn.”
Lý Tuyết Lôi ra lệnh độc đoán không cho cô có cơ hội bàn bạc, cô ta không nói thêm gì liền rời khỏi nhà kho. Chỉ bỏ lại Hách Linh Nhi vui sướng, vẫn không thể tin được. Trong cái chết vẫn có đường sống*... Cô thật sự có thể “sống” sao?
0
“Phỏng vấn nhất định phải mặc như vậy?”
“Phải!”
Hách Linh Nhi kinh ngạc ngượng ngùng nhìn bản thân trong gương, quả thật giống như cả người đều thay đổi, mái tóc uống cong, son môi tươi tắn, cùng với váy bó sát người, ngay cả cô cũng nhìn không ra bản thân!
“Xem ra tôi không nhìn nhầm.” Lý Tuyết Lôi vừa lòng thưởng thức kiệt tác của mình, cô gái nhỏ này trải qua bàn tay của cô, coi như tạm được.
“Mặc như vậy... có thể chứ?” Cô bất an hỏi, hai tay che đậy bộ ngực bị đè ép mà lộ ra.
“Sao thế? Có vấn đề à?”
“Hình như quá lộ liễu...” Ngại ngùng chỉ vào bộ ngực, quần áo bó sát trên người lộ ra đường cong của bầu vú làm cho người ta nghĩ đến cặp nhũ, giấu không được dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, váy ngắn dài chưa tới đầu ngối làm lộ ra cặp chân thon thả cân đối. Đối với cô vốn thẹn thùng bảo thủ mà nói, mặc như vậy thật sự quá lộ liễu.
“Nếu muốn có được việc, tất nhiên có rất nhiều người cạnh tranh, muốn giành cơ hội này, ngoại hình cũng là thủ đoạn để người chú ý, nếu không cô đi với một thân ăn mặc bình thường, ông chủ nào muốn dùng cô? Trừ phi – cô nghĩ muốn bỏ đi?”
“Không! Tôi... Tôi nhất định phải giành lấy công việc này này.”
“Như vậy mới đúng.” Lý Tuyết Lôi nâng cằm cô lên mỉm cười trấn an: “Khi phỏng vấn nhớ rõ phải mỉm cười như thế này, nghe theo lời của bọn họ mà làm. Đừng giống như một người nhà quê sợ này sợ nọ, hiểu không?”
Cô ngoan ngoãn mà gật đầu, đem lời nói của Lý Tuyết Lôi ghi nhớ trong lòng.
“Cô gái ngoan.” Cô ta khẽ vuốt đầu cô, lộ ra nụ cười hài lòng.
Các cô đi vào một toà cao ốc, thoạt nhìn như là một công ty, một người đàn ông dẫn các cô đến phòng khách quý, chỉ thấy người đàn ông kia cùng Lý Tuyết Lôi chào hỏi một phen, liền hướng Hách Linh Nhi mỉm cười nói: “Hách tiểu thư, xin mới đi theo tôi.”
Cô ngượng ngùng băn khoăn mà nhìn Lý Tuyết Lôi.
“Đi với anh ta đi, cô gái ngoan, tôi sẽ ở đây chờ cô.”
Liền kiềm chế căng thẳng trong lòng, cô đi theo người đàn ông kia lên tầng cao nhất, bước vào một gian phòng 30 mét vuông*, tầm mắt nhìn bốn phía đều thấy phụ nữ xinh đẹp, ước chừng hơn 20 người, đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp giống cô, xinh đẹp, quyến rũ, tao nhã, đủ loại xinh đẹp nào cũng có, làm cô trố mắt há mồm.
0
Đến phỏng vấn tất cả đều là những người xinh đẹp, trừ bỏ ở khuôn mặt xinh đẹp ra, dáng người lại là hạng nhất, trái lại chính cô thật sự là nhìn bình thường đến đáng thương, lòng tự tin của cô không khỏi mất bình tĩnh. Nhưng người khác cũng không cho rằng cô nhìn bình thường, làn da của Hách Linh Nhi vô cùng mịn màng tỉ mỉ, mặc dù không nhìn ra đường cong dáng người, nhưng cũng hoạt bát đáng yêu, làm người ta ghen tỵ nhất chính là độ tuổi của cô, độ tuổi toả ra sự quyến rũ ngây thơ không dính bụi trần. Ở giữa những đoá hoa xinh đẹp chờ người hái, cô như là nụ hoa chưa nở toả ra hương thơm tinh khiết.
Hách Linh Nhi bị dẫn tới một vị trí trong đó, cùng mọi người song song ngồi chờ. Một cô gái tiến vào, nhìn mọi người xung quanh ở chỗ này, liền cung kính tuyên bố qua loa:
“Mời các tiểu thư đến phòng bên cạnh để kiểm tra sức khoẻ.” Những lời này lập tức đưa tới tiếng lẩm bẩm trách mắng. Kiểm tra sức khoẻ? Vẻ mặt Hách Linh Nhi mờ mịt, chưa từng nghe qua người ta khi phỏng vấn muốn kiểm tra sức khoẻ, cũng nghe được tiếng những cô gái khác vui đùa.
“Kiểm tra sức khoẻ? Lại muốn chơi loại này!”
“Sợ chúng tôi có ‘bệnh’ đi!”
“Không, chắc là muốn kiểm tra chúng ta có chặt hay không, có đủ co dãn hay không?”
Những tiếng cười mờ ám vang lên, Hách Linh Nhi nghe không hiểu ra sao, vì sao cô nghe không hiểu nói lời các cô ấy nói? Chẳng lẽ mình thật sự ngu ngốc như vậy sao? Lòng tin của cô dao động hơn.
Đợi mọi người đi vào phòng kiểm tra sức khoẻ, không hẹn mà cùng cởi áo, tháo thắt lưng thì cô thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp. Kiểm tra sức khoẻ muốn cởi sạch toàn bộ? Không thể nào! Trở tay không kịp cô nhìn trước mắt một hai vú đứng thẳng trợn mắt há hốc mồm, nhanh bắt lấy vạt áo chính mình đứng ngây tại chỗ.
“Xin... Xin hỏi... Thật là phải cởi sao...” Quay qua hỏi cô gái đứng kế bên.
Cô ta kia liếc cô một cái, không khách khí mà đánh giá từ trên xuống dưới.
“Vô nghĩa, không cởi thì làm sao kiểm tra? Vớ vẩn!” Quay đầu một cái không hề để ý cô.
Cô không dám hỏi lại, yên lặng cởi quần áo ra, rất chậm, rất chậm, còn trộm nhìn quanh sợ người ta nhìn. Nhưng những người phụ nữ khác đều làm duyên làm dáng, trên mặt các cô tràn ngập tự tin, cũng kiêu ngạo vì dáng người, hoàn toàn không cần quần áo che thân.
Phương Nghị ở bên kia tấm kính thưởng thức cảnh tưởng kiều diễm, liếc mắt một cái thì chú ý tới sự tồn tại của Hách Linh Nhi, nhận ra cô chính là cô gái ngày đó lái xe thiếu chút nữa đụng vào, bề ngoài quyến rự thật đúng là cách biệt một trời một vực với vẻ ngoài quê mùa ngày ấy, không thể tưởng được cô còn có dáng vẻ này! Không khỏi khiến anh hứng thú dạt dào.
Kỳ thật muốn anh không chú ý đến cô cũng khó, bởi vì ở giữa phần đông những người phụ nữ cử chỉ to gan, chỉ có cô có vẻ nao núng thẹn thùng, mỗi khi cởi một phần quần áo thì giống như muốn tính mạng của cô. Hơn nữa khi còn lại nội y thì tay cô chậm chạp không quyết tâm cởi xuống không biết nên cởi áo ngực và quần lót thế nào, lại thỉnh thoảng trố mắt sợ hãi nhìn những người phụ nữ khác, vẻ mặt ngạc nhiên giống như lạc vào khu vườn lớn.
Phương Nghị nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, biểu tình của cô gái nhỏ này cũng thật buồn cười. Giơ tay nhấc chân che dấu không được chuyện cô thật vẫn là xử nữ.
“Chủ tịch, làm sao vậy?” ở một bên, Y đại tỷ tò mò nhìn
“Không nhất định, phải xem năng lực làm việc cá nhân, nếu ông chủ vừa lòng, cô sẽ ở nhà lớn và đi xe hơi cao cấp giống phu nhân, chỉ là – phải xem cô có năng lực này hay không.”
“Tốt như vậy? Là công việc gì?” Hai mắt mở to tràn đầy chờ mong.
“Trợ lý riêng, thuộc loại phục vụ riêng cho cá nhân.”
“Trợ lý riêng giống thư ký?”
“Không khác lắm.”
“Nhưng thư ký đều phải thông minh, phản ứng lại nhanh, mà tôi ngốc như vậy... được không?”
“Cũng không phải ông chủ nào cũng đều cần thư ký thông minh, thư ký săn sóc ôn nhu cũng rất được hoan nghênh, mà cô, vừa vặn là thuộc loại này.”
“Thật vậy chăng?”
“Yên tâm, cô có thể đảm nhiệm. Vậy có muốn hay không?”
“Muốn!” cô vội vàng gật đầu.
“Xác định?”
“Tôi xác định, xin cô cho tôi cơ hội! Tôi nhất định sẽ cố gắng làm.”
Lý Tuyết Lôi trong mắt lộ ra biến hoá kỳ lạ khó lường. Thật sự là cô gái ngây thơ ở nông thôn, đừng hối hận sao lại như vậy, “Đợi lát nữa tan việc, ở bãi đỗ xe chờ tôi.”
“Hôm nay? Tôi... quần áo của tôi không thích hợp, hay là chờ tôi đi về thay quần áo...”
“Không cần, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị, đúng giờ ở bãi đỗ xe chờ, không thể muộn.”
Lý Tuyết Lôi ra lệnh độc đoán không cho cô có cơ hội bàn bạc, cô ta không nói thêm gì liền rời khỏi nhà kho. Chỉ bỏ lại Hách Linh Nhi vui sướng, vẫn không thể tin được. Trong cái chết vẫn có đường sống*... Cô thật sự có thể “sống” sao?
0
“Phỏng vấn nhất định phải mặc như vậy?”
“Phải!”
Hách Linh Nhi kinh ngạc ngượng ngùng nhìn bản thân trong gương, quả thật giống như cả người đều thay đổi, mái tóc uống cong, son môi tươi tắn, cùng với váy bó sát người, ngay cả cô cũng nhìn không ra bản thân!
“Xem ra tôi không nhìn nhầm.” Lý Tuyết Lôi vừa lòng thưởng thức kiệt tác của mình, cô gái nhỏ này trải qua bàn tay của cô, coi như tạm được.
“Mặc như vậy... có thể chứ?” Cô bất an hỏi, hai tay che đậy bộ ngực bị đè ép mà lộ ra.
“Sao thế? Có vấn đề à?”
“Hình như quá lộ liễu...” Ngại ngùng chỉ vào bộ ngực, quần áo bó sát trên người lộ ra đường cong của bầu vú làm cho người ta nghĩ đến cặp nhũ, giấu không được dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, váy ngắn dài chưa tới đầu ngối làm lộ ra cặp chân thon thả cân đối. Đối với cô vốn thẹn thùng bảo thủ mà nói, mặc như vậy thật sự quá lộ liễu.
“Nếu muốn có được việc, tất nhiên có rất nhiều người cạnh tranh, muốn giành cơ hội này, ngoại hình cũng là thủ đoạn để người chú ý, nếu không cô đi với một thân ăn mặc bình thường, ông chủ nào muốn dùng cô? Trừ phi – cô nghĩ muốn bỏ đi?”
“Không! Tôi... Tôi nhất định phải giành lấy công việc này này.”
“Như vậy mới đúng.” Lý Tuyết Lôi nâng cằm cô lên mỉm cười trấn an: “Khi phỏng vấn nhớ rõ phải mỉm cười như thế này, nghe theo lời của bọn họ mà làm. Đừng giống như một người nhà quê sợ này sợ nọ, hiểu không?”
Cô ngoan ngoãn mà gật đầu, đem lời nói của Lý Tuyết Lôi ghi nhớ trong lòng.
“Cô gái ngoan.” Cô ta khẽ vuốt đầu cô, lộ ra nụ cười hài lòng.
Các cô đi vào một toà cao ốc, thoạt nhìn như là một công ty, một người đàn ông dẫn các cô đến phòng khách quý, chỉ thấy người đàn ông kia cùng Lý Tuyết Lôi chào hỏi một phen, liền hướng Hách Linh Nhi mỉm cười nói: “Hách tiểu thư, xin mới đi theo tôi.”
Cô ngượng ngùng băn khoăn mà nhìn Lý Tuyết Lôi.
“Đi với anh ta đi, cô gái ngoan, tôi sẽ ở đây chờ cô.”
Liền kiềm chế căng thẳng trong lòng, cô đi theo người đàn ông kia lên tầng cao nhất, bước vào một gian phòng 30 mét vuông*, tầm mắt nhìn bốn phía đều thấy phụ nữ xinh đẹp, ước chừng hơn 20 người, đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp giống cô, xinh đẹp, quyến rũ, tao nhã, đủ loại xinh đẹp nào cũng có, làm cô trố mắt há mồm.
0
Đến phỏng vấn tất cả đều là những người xinh đẹp, trừ bỏ ở khuôn mặt xinh đẹp ra, dáng người lại là hạng nhất, trái lại chính cô thật sự là nhìn bình thường đến đáng thương, lòng tự tin của cô không khỏi mất bình tĩnh. Nhưng người khác cũng không cho rằng cô nhìn bình thường, làn da của Hách Linh Nhi vô cùng mịn màng tỉ mỉ, mặc dù không nhìn ra đường cong dáng người, nhưng cũng hoạt bát đáng yêu, làm người ta ghen tỵ nhất chính là độ tuổi của cô, độ tuổi toả ra sự quyến rũ ngây thơ không dính bụi trần. Ở giữa những đoá hoa xinh đẹp chờ người hái, cô như là nụ hoa chưa nở toả ra hương thơm tinh khiết.
Hách Linh Nhi bị dẫn tới một vị trí trong đó, cùng mọi người song song ngồi chờ. Một cô gái tiến vào, nhìn mọi người xung quanh ở chỗ này, liền cung kính tuyên bố qua loa:
“Mời các tiểu thư đến phòng bên cạnh để kiểm tra sức khoẻ.” Những lời này lập tức đưa tới tiếng lẩm bẩm trách mắng. Kiểm tra sức khoẻ? Vẻ mặt Hách Linh Nhi mờ mịt, chưa từng nghe qua người ta khi phỏng vấn muốn kiểm tra sức khoẻ, cũng nghe được tiếng những cô gái khác vui đùa.
“Kiểm tra sức khoẻ? Lại muốn chơi loại này!”
“Sợ chúng tôi có ‘bệnh’ đi!”
“Không, chắc là muốn kiểm tra chúng ta có chặt hay không, có đủ co dãn hay không?”
Những tiếng cười mờ ám vang lên, Hách Linh Nhi nghe không hiểu ra sao, vì sao cô nghe không hiểu nói lời các cô ấy nói? Chẳng lẽ mình thật sự ngu ngốc như vậy sao? Lòng tin của cô dao động hơn.
Đợi mọi người đi vào phòng kiểm tra sức khoẻ, không hẹn mà cùng cởi áo, tháo thắt lưng thì cô thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp. Kiểm tra sức khoẻ muốn cởi sạch toàn bộ? Không thể nào! Trở tay không kịp cô nhìn trước mắt một hai vú đứng thẳng trợn mắt há hốc mồm, nhanh bắt lấy vạt áo chính mình đứng ngây tại chỗ.
“Xin... Xin hỏi... Thật là phải cởi sao...” Quay qua hỏi cô gái đứng kế bên.
Cô ta kia liếc cô một cái, không khách khí mà đánh giá từ trên xuống dưới.
“Vô nghĩa, không cởi thì làm sao kiểm tra? Vớ vẩn!” Quay đầu một cái không hề để ý cô.
Cô không dám hỏi lại, yên lặng cởi quần áo ra, rất chậm, rất chậm, còn trộm nhìn quanh sợ người ta nhìn. Nhưng những người phụ nữ khác đều làm duyên làm dáng, trên mặt các cô tràn ngập tự tin, cũng kiêu ngạo vì dáng người, hoàn toàn không cần quần áo che thân.
Phương Nghị ở bên kia tấm kính thưởng thức cảnh tưởng kiều diễm, liếc mắt một cái thì chú ý tới sự tồn tại của Hách Linh Nhi, nhận ra cô chính là cô gái ngày đó lái xe thiếu chút nữa đụng vào, bề ngoài quyến rự thật đúng là cách biệt một trời một vực với vẻ ngoài quê mùa ngày ấy, không thể tưởng được cô còn có dáng vẻ này! Không khỏi khiến anh hứng thú dạt dào.
Kỳ thật muốn anh không chú ý đến cô cũng khó, bởi vì ở giữa phần đông những người phụ nữ cử chỉ to gan, chỉ có cô có vẻ nao núng thẹn thùng, mỗi khi cởi một phần quần áo thì giống như muốn tính mạng của cô. Hơn nữa khi còn lại nội y thì tay cô chậm chạp không quyết tâm cởi xuống không biết nên cởi áo ngực và quần lót thế nào, lại thỉnh thoảng trố mắt sợ hãi nhìn những người phụ nữ khác, vẻ mặt ngạc nhiên giống như lạc vào khu vườn lớn.
Phương Nghị nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, biểu tình của cô gái nhỏ này cũng thật buồn cười. Giơ tay nhấc chân che dấu không được chuyện cô thật vẫn là xử nữ.
“Chủ tịch, làm sao vậy?” ở một bên, Y đại tỷ tò mò nhìn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2263/3099
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2263/3099
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt