watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh-full

Lượt xem :
hè vào Hồ Chí Minh đều chôn vùi trong đống công việc quản lí bar, một ngày ngủ chưa tới hai tiếng, đôi lúc phải đứng ra giải quyết mấy vụ lộn xôn do mấy băng nhóm tụ tập gây chuyện ở bar. Kinh doanh quán bar không hề dễ chút nào, nói thật Đan Tâm rất có bản lĩnh. Rõ ràng cô là đại tiểu thư của YJ đáng ra phải có cuộc sống như một nàng công chúa vậy mà phải bươn chải kiếm sống, một ngày lo ba bữa, cơm, áo, gạo, tiền còn cả chi phí học tập. Sau này ai lấy được cô là phúc phận mấy đời của kẻ đó.

Đan Tâm tiến từng bước tới gần Lâm Thiên Vũ, không biết anh đang nghĩ gì mà lại lạc vào thiên đường khác rồi.

Cô nhân viên bán hàng hâm mộ nhìn Đan Tâm, cô bé này có dáng người đẹp thật đấy. Chiếc vấy đen đệp nhất trong cửa hàng đã tìm được chủ rồi, cả những người đi ngang qua cũng đứng lại nhìn. Vào những ngày lễ tết các cặp đoi cùng đi mua sắm rất nhiều thế mả cô bé này chỉ đi có một mình, với ngoại hình xinh đẹp của cô bé này mà không có một ai theo đuổi hay sao? Hai... mà công việc của mình là bán hàng chứ không phải là xem khách hành đã có người yêu hay chưa.

"Cô mặc chiếc váy này rất đẹp."

Tiếng nói của cô nhân viên làm Lâm Thiên Vũ rơi từ thiên đường trở về nhân gian, lại suy nghĩ vớ vẫn nữa rồi.

"Thật sao? Để tôi hỏi bạn trai tôi thử xem."

Cô nhân viên nhìn quanh, bạn trai? Làm gì có ai.

Đan Tâm chỉ tay lên tai nghe trên tai, lấy diện thoại chụp một kiểu ảnh tùy ý.

"Chụp ảnh gửi đi, dù anh ấy có ở đâu cũng có thể cho tôi ý kiến."

"Thiên Vũ, em mặc chiếc váy này thế nào?"

"Tuyệt, đẹp lắm."

Quay sang cô nhân viên.

"Tôi lấy chiếc váy này."

Lâm Thiên Vũ nhìn ra ngoài cửa hàng. dù là nam hay nữ đi ngang qua đều đứng lại nhìn Đan Tâm ít nhất ba lần, đưa ta lên day trán. Đan Tâm em thật là..............

"Đại tiểu thư của tôi, em có thể thay chiếc váy này ra được chưa."

"Sao thế anh vừa nói em mặc rất đẹp mà."

Em ngốc thật hay ngốc giả đấy.

Thấy gương mặt xám xịt của Lâm Thiên Vũ, Đan Tâm phần nào đoán ra được vấn đề. Trời đất họ chỉ nhìn chứ có bắt cóc em đâu, anh ghen hay thật đấy. Đan Tâm nhị cười bờ vai trần rung lên, cô càng nén cười mặt Lâm Thiên Vũ càng đen.

"Được rồi, em thay ngay."

Cô bán hàng đứng bên cạnh tò mò hỏi Đan Tâm.

"Bạn trai cô nói thế nào?"

"Anh ấy nói tôi mặc rất đẹp chỉ là bắt tôi thay ra ngay, anh ấy ghen mất rồi."

Đan Tâm thay xong đồ đưa cho cô bán hàng gói lại.

"Anh ghen lúc nào?"

"Anh có dám nói với em là không hay không?"

Lâm Thiên Vũ im lặng, không thừ nhận cũng không mặc nhận.

"Em chỉ mới thử đồ anh đã thế này nhỡ em mặc nó ra ngoài thì anh tính sao?"

Tính sao ư, hắn sẽ đi cùng cô ra ngoài hoặc là trói cô lại nhốt ở nhà. Nếu muốn ra ngoài, tốt thôi thay đồ khác hắn sẽ để cô tự do.

"Em tốt nhất là đừng mặc nó ra ngoài."

Lâm Thiên Vũ bước ra khỏi cửa hàng, hắn ghen à, có không? Chắc là có một chút.

Đan Tâm lấy túi đựng chiếc váy, tính tiền rồi đuổi theo Lâm Thiên Vũ, đi cũng không chờ cô.

Đăng Quân và Đan Linh từ một gian khác của cửa hàng bước ra.

"Anh không tin lời chị giờ đã tin chưa, làm gì có ai đi cùng."

Biểu hiện lúc sáng của Tâm Tâm bảo bối rất đáng ngờ, giống như là đi hẹn hò hắn nào biết cô chị yêu quý của hắn chỉ đi có một mình. Mà nhìn cách đi "Một mình" của Đan Tâm có khác gì đi cùng bạn trai đâu. Lâm Thiên Vũ về Trung Quốc rồi mà vẫn tư vấn thời trang cho Tâm Tâm bảo bối.

"Về thôi, không theo nữa."

"Về.........anh đợi em"

Đan Linh cất bước chạy theo Đăng Quân, nói về là về chỉ biết làm theo ý mình. Sáng giờ cô chưa mua được gì nha.

Trời xẩm tối gió lạnh vi vu lướt qua, Đan Tâm rùng mình hắc xì liên tục.

"Trời lạnh em lại mặc đồ mỏng manh thế này leo lên sân thượng, không biết quan tâm tới sức khỏe bản thân gì cả. Đi xuống lấy áo khoác mặc vào cho anh."

"Đi xuống lấy với em."

Khoác tay Lâm Thiên Vũ đi xuống lầu, ngoài phòng khách ba mẹ đang bàn xem tết này nên đi đâu đầu tiên. Đăng Quân và Đan Linh đi ra ngoài chơi vẫn chưa về còn Kim Ngọc không biết là ở trên phòng hay đi đâu.

Cửa phòng cô đang mở, cô nhớ lúc lên sân thượng đã khoác cửa rồi cơ mà.

"Lúc nãy anh lên tìm em có đóng cửa trước khi đi không?"

"Có, anh đóng rồi."

Không lẽ có người vào phòng cô. Từng bước đi đến trước cửa phòng, đúng là có người thật.

"Cô làm gì ở phòng tôi?"

Kim Ngọc giật mình quay lưng lại trên tay đang cầm chú heo hồng, cười mỉa.

"Một thứ đồ chơi rẻ tiền."

Mặt Đan Tâm đanh lại, rẻ tiền. Cô ta không ra khỏi đay ngay cô không dám chắt mình không ban tặng cho cô ta một cái tác.

"Đỗ đại tiểu thư cô có thể bỏ nó xuống và đi ra khỏi đay được rồi."

"Được thôi, ở đây cũng chẳng có gì thú vị cả. Một đống tiểu thuyết nhảm nhí, một con nheo nhỏ tầm thường hay là tôi ném nó vào sọt rác giúp chị nhé để đấy rất chướng mắt."

Kim Ngọc tiện tay ném món quà đầu tiên mà Lâm Thiên Vũ tặng cho Đan Tâm vào sọt rác ngay dưới chân bàn học.(Cô tiêu rồi)

Lâm Thiên Vũ và Đan Tân tức giận đến nắm chặt hai tay nổi lên cả gân xanh, mặt lanh tanh không một chút cảm xúc.

Kim Ngọc đắc chí đi lướt qua người Đan Tâm.

Kim Ngọc đi dễ dàng như vậy cô không phải là Đan Tâm. Cầm lấy ta Kim Ngọc kéo cô ta quay phắt 180 độ, tay còn lại giáng cho Kim Ngọc một cái tác mạnh đến nỗi môi cô ta rỉ ra từng sợi tơ máu, đối với người luyện võ mười ba năm như Đan Tâm môi chỉ chảy có ít máu là còn quá nhẹ.

"A....."

Kim Ngọc loạn choạng lùi về sau, eo va vào bàn học đau nhói ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.

"Đan Tâm bình tĩnh nào."

Lâm Thiên Vũ giữ Đan Tâm lại, cô bé này đáng bị đánh nhưng đánh loại người không biết tốt xấu này chỉ thêm bẩn tay em mà thôi.

Vợ chồng Trần Chí Viễn nghe thấy tiếng thét của Kim Ngọc vội vàng chạy lên lầu xem thử đã xảy ra chuyện gì.


Chương 26
Đan Tâm không buồn để ý tới sự có mặt của ba mẹ.

"Cô tốt nhất biến khỏi mắt tôi, đừng để tối thấy cô thêm lần nào nữa. Đứng dậy về phòng thu dọn đồ của cô đi ra khỏi nhà tôi ngay bây giờ."

Kim Ngọc chống tay đứng dậy. Phần eo đau nhói làm mặt cô nhăn nhó, đau đến rơi nước mắt.

"Đi ra khỏi nhà chị, chị có quyền gì để đuổi tôi ra khỏi đây."

Nhìn đến Trần Chí Viễn nước mắt roi lã chả, đáng thương không thể tả.

"Chú, com chỉ vào phòng giúp chị dọn rác thôi vậy mà chị không cảm ơn con lấy một tiếng còn ra tay đánh con."

Kim Ngọc đưa tay lên lau nước mắt, khóe môi thoáng hiện ý cười rất nhanh như chưa từng tồn tại rất tiếc không thoát khỏi ánh mắt sắt bén của Đồng Hiểu Hiểu. Con bé này vẫn ghi hận việc Đan Tâm và Đăng Quân đóng kịch lừa nó, muốn mượn chồn bà ra mặt đây mà.

Đan Tâm cười khẩy chặt đứt vọng tưởng sai lầm của Kim Ngọc.

"Đừng nhìn ông ấy chẳng ích gì đâu, ngôi nhà này đứng tên tôi ông ấy chẳng có quyền gì với ngôi nhà này cả. Cô bớt đóng kịch để hơi sức mà biến khỏi đây."

"Chị..... chị vì thứ rác rưởi đó mà đuổi tôi ra khỏi đây."

"Đối với cô nó là rác rưởi nhưng đối với tôi nó còn cao quý, giá trị hơn cả cái danh hão Đỗ đại tiểu thư của cô."

Đan Tâm lấy chú heo nhỏ đáng thương ra khỏi sọt
<<1 ... 2425262728 ... 51>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
103/6192
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT