Tiểu thuyết Học Làm Ông Xã-full
Lượt xem : |
thơm đầy mê hoặc.
Cơ thể cô lấm tấm nước. Những giọt nước càng làm cô quyến rũ hơn khiến anh cắn lên nụ hoa hồng nhạt đó tạo ra những âm thanh khơi gợi, xúc tác ham muốn của cả anh và cô. Anh có phần nhiệt tình hơn ngày thường, cô không tài nào chống đỡ được.
“Ư… Diệu”. Khoái cảm ập đến như sóng biển trong cơ thể cô, Trình Tâm Phi rên khẽ, cả người cô run rẩy không ngừng.
Ở dưới nước, bàn tay to của anh mơn trớn nơi mềm mại một cách nhẹ nhàng. Đầu ngón tay rất nhanh tiến vào trong hang động. Anh biết cơ thể mềm mại của cô có bao nhiêu nơi mẫn cảm.
Những nơi mẫn cảm của cô thường dậy lên dục vọng trong anh, làm cho anh càng muốn cô hơn.
Anh hôn chiếc cằm xinh đẹp của cô. Cô cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đầy lửa tình dục của anh, những bờ môi lại dán vào nhau, lúc này anh cũng đã tiến sâu vào trong cơ thể của cô, tiếng rên của cô hòa tan trong nụ hôn nồng nhiệt của anh.
“A… a…”.
Ôm vòng eo thon nhỏ chỉ có hai mươi tấc, Tề Diệu càng lúc càng đẩy nhanh động tác. Bọt nước tung bay, khoái cảm ập đến tầng tầng lớp lớp. Hai người đắm say hòa vào nhau trong cơn lốc tình yêu. [Nhớ phim Cơn lốc tình yêu ghê há…)
Khi Trình Tâm Phi nằm trên giường nghỉ ngơi, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân không chút sức lực. Tề Diệu cũng nằm trên giường, vẻ mặt ngập tràn thỏa mãn.
“Duy Duy còn giận không em?” Anh hỏi.
Cô không ngờ anh lại chủ động nhắc tới chuyện của con. Nếu Duy Duy biết ba ba quan tâm tới mình, chắc nhóc con thích lắm đây.
“Nhóc Duy Duy không giận nữa!”
“Thật sao?”. Anh tạm thời không muốn nói cho vợ biết kế hoạch thành lập Công ty Luật. Mọi thứ chỉ đang nằm trong kế hoạch, khi nào thành lập, anh sẽ nói với cô.
“Diệu, nếu được, em hy vọng lần sau anh quan tâm tới Duy Duy, chỉ cần cả nhà đi chơi công viên thôi, con cũng vui lắm rồi đó”. Thằng bé đúng là không giận khi anh là ba mà không tham gia hoạt động của nhà trẻ, cũng không hề quan tâm tới nó, vì trong lòng của cu nhóc, anh luôn là người cha tuyệt vời nhất.
“Được, anh sẽ cố gắng”. Tề Diệu hôn lên hai má hồng của vợ.
“Lịch làm việc của anh ngày mai là nguyên ngày hả?”
“Đúng vậy, tới tối mới xong, có chuyện gì không em?”.
“Sau khi hoạt động của nhà trẻ kết thúc, em muốn đưa Duy Duy về nhà ba mẹ em. Ông bà rất nhớ Duy Duy, chắc sẽ ở lại ăn cơm trưa, chiều mới về”.
“Anh biết rồi. Nhờ em nói với ba mẹ thứ lỗi cho anh, lần sau nhất định anh sẽ tới thăm hai người”.
“Dzạ!”. Trình Tâm Phi mỉm cười.
Nhìn cô cười dịu dàng ngọt ngào thế kia, Tề Diệu hôn lên trán của cô, sau đó tiến xuống dưới hôn vào môi cô cuồng nhiệt say mê.
Cô thả lỏng toàn thân đón nhận nụ hôn của anh, vì trong giờ phút này, anh rất dịu dàng. Cô thật sự thích anh hôn cô… Nhưng tay anh đang sờ lung tung…
“Diệu?”. Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra. Anh lại muốn cô nữa á.
Tề Diệu nhanh chóng nằm đè lên người cô. Nhìn vào đôi mắt tràn đầy dục vọng, chín xác, anh lại muốn nữa rồi. Ham muốn gì mà mãnh liệt quá khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc hồng lên. Lúc nãy rõ ràng ở trong phòng tắm đã “enter” hai lần…
“Diệu, anh không thấy mệt hả?”. Cả ngày làm việc mệt mỏi, anh không nên để mất sức lực…
Tề Diệu khẽ cười, kéo bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào anh.
“Em thấy sao?”.
Chạm vào anh, Trình Tâm Phi cảm nhận được cơ thể nam tính của anh đang căng lên, thật sự rất hấp dẫn, cô lại thấy ngượng.
Cô… Cô… Cô thật sự không hiểu được anh. Tại sao Tề Diệu của ngày thường và Tề Diệu lúc trên giường không cùng một người nhỉ?
Ở trên giường, anh nhiệt tình quá mức…
Hơn nữa, bởi vì anh nhiệt tình như thế, ôm cô dịu dàng ấm áp như thế, có lúc cô cảm thấy anh đang yêu cô.
Nhưng mà cô cũng biết không có khả năng đó. Từ nhỏ tới giờ, toàn là cô chủ động tìm anh còn anh chẳng lúc nào để ý tới cô.
Mà anh cũng chẳng bao giờ nói thích cô.
Đang lúc cô nghĩ ngày thường anh thế nào, trên giường lại bộc phát ham muốn rõ rệt thế thì áo ngủ đã bị cởi ra từ lúc nào.
Rồi anh cũng cởi áo ngủ ra, cô thấy ngay biểu tượng nam tính của anh đang chờ được lâm trận, miệng lưỡi cô liền khô rang. Chỉ cần anh muốn cô, cô sẽ thỏa mãn anh ngay, nhưng ngày mai cô phải tham gia hoạt động của nhà trẻ, cô sợ mình sẽ không gượng dậy được mất. “Anh, em…”
Cô định nói với ông xã yêu nếu tiếp tục làm chuyện đó thì ngày mai không thể tới nhà trẻ, anh lại đi trước cô một bước làm cả người cô tê dại mềm nhũn.
“Phi Phi…”
Anh thổi vào tai cô luồng không khí nóng hổi gọi tên cô, giọng nói trầm thấp hùng hồn kia thật sự làm người ta mê mẩn, khiêu khích cô, làm cho cô say đắm.
Cô rất thích anh gọi tên cô thân mật như vậy, giống như thích được anh hôn.
Tất nhiên cô không thể chống cự được khí lực mê người của chồng, chỉ có thể đắm chìm…
Chương 3
Ngồi ở phòng khách, Trình Tâm Phi vừa gấp quần áo vừa xem con vẽ. Cô nhận ra cậu con trai của cô có tài hội họa trời cho, sau này rất có thể sẽ trở thành một họa sĩ.
Ơ… Cô nhìn lướt qua, cậu nhóc đang dùng màu đỏ để tô lên cây cối.
“Duy Duy, cây màu xanh chứ con. Con thấy cái cây nào màu đỏ chưa?”
“Chưa mẹ”. Duy Duy thành thật trả lời.
“Chưa thấy cái cây nào màu đỏ thì tại sao con lại tô màu đỏ chét thế kia?”
“Thầy giáo của con nói mình có thể tưởng tượng ra vẽ gì, tô màu gì, con nghĩ con thích màu đỏ”. Tề Tuấn Duy làm ra vẻ người lớn, cậu thích màu đỏ nhất.
Rốt cuộc con mình là thiên tài hoạ sĩ nhí, nhưng trong đầu lại không am hiểu gì về nghệ thuật. Trình Tâm Phi nhớ trước đây mẹ chồng cũng nói với cô, Diệu từ nhỏ đã chăm chỉ học tập, thành tích hàng năm đều xuất sắc, ngay cả thể dục cũng tốt, riêng môn mỹ thuật lại không có một chút hứng thú nào. Điểm môn này lúc nào cũng kém. Nên đâu có giống Duy Duy đâu.
“Duy Duy, con vẽ tiếp đi nghe. Mẹ xếp quần áo vào phòng con”.
“Dạ!”
Cô ôm mớ quần áo vừa gấp, chống tay trên sô pha đứng dậy. Đột nhiên đầu óc choáng váng, hai tay cô run lên, quần áo trên tay rơi hết xuống thảm, cô gục người xuống bộ sô pha. Tề Tuấn Duy lập tức chạy ngay tới chỗ mẹ, gương mặt nhỏ cuống quít:
“Mẹ, mẹ có sao không? Mẹ bị ốm rồi?”.
“Mẹ không sao đâu. Đầu mẹ hơi choáng váng một chút thôi con”.
“Mẹ, mẹ đi khám bác sĩ đi mẹ?”. Hồi trước, mỗi khi cậu bị ốm, mẹ đều dẫn cậu tới gặp bác sĩ, sau đó không sao nữa.
“Không cần đâu con, mẹ nghỉ một chút là khỏe liền à”. Đúng như lời Phái Lam nói, mệt quá sẽ phát bệnh sao? Gần đây cô cảm thấy mệt mỏi kỳ lạ, đang ngồi mà đứng dậy đều bị choáng như lúc nãy. Cô sờ trán, nóng rồi. Mình phải uống nước ấm, chắc sẽ đỡ hơn.
“Mẹ, bị ốm phải đi gặp bác sĩ. Hay là mẹ sợ bị chích kim? Con sẽ cổ vũ mẹ. Mẹ sẽ không sợ nữa đâu”.
Trình Tâm Phi dở khóc dở cười.
“Cảm ơn con. Mẹ không bị ốm đâu, chỉ hơi mệt thôi con”.
“Thật không mẹ?”
“Thật đó!”.
Tề Tuấn Duy nhìn mẹ không sao nữa, ngoan ngoãn nhặt quần áo rơi vãi trên thảm, phóng tới sô pha.
“Mẹ, mẹ ngồi nghỉ, để con giúp mẹ gấp quần áo”.
“Con làm được hả?”. Cô chưa bao giờ dạy con gấp quần áo cả.
“Con làm được. Con hay nhìn mẹ gấp”. Cậu học th
Cơ thể cô lấm tấm nước. Những giọt nước càng làm cô quyến rũ hơn khiến anh cắn lên nụ hoa hồng nhạt đó tạo ra những âm thanh khơi gợi, xúc tác ham muốn của cả anh và cô. Anh có phần nhiệt tình hơn ngày thường, cô không tài nào chống đỡ được.
“Ư… Diệu”. Khoái cảm ập đến như sóng biển trong cơ thể cô, Trình Tâm Phi rên khẽ, cả người cô run rẩy không ngừng.
Ở dưới nước, bàn tay to của anh mơn trớn nơi mềm mại một cách nhẹ nhàng. Đầu ngón tay rất nhanh tiến vào trong hang động. Anh biết cơ thể mềm mại của cô có bao nhiêu nơi mẫn cảm.
Những nơi mẫn cảm của cô thường dậy lên dục vọng trong anh, làm cho anh càng muốn cô hơn.
Anh hôn chiếc cằm xinh đẹp của cô. Cô cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đầy lửa tình dục của anh, những bờ môi lại dán vào nhau, lúc này anh cũng đã tiến sâu vào trong cơ thể của cô, tiếng rên của cô hòa tan trong nụ hôn nồng nhiệt của anh.
“A… a…”.
Ôm vòng eo thon nhỏ chỉ có hai mươi tấc, Tề Diệu càng lúc càng đẩy nhanh động tác. Bọt nước tung bay, khoái cảm ập đến tầng tầng lớp lớp. Hai người đắm say hòa vào nhau trong cơn lốc tình yêu. [Nhớ phim Cơn lốc tình yêu ghê há…)
Khi Trình Tâm Phi nằm trên giường nghỉ ngơi, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân không chút sức lực. Tề Diệu cũng nằm trên giường, vẻ mặt ngập tràn thỏa mãn.
“Duy Duy còn giận không em?” Anh hỏi.
Cô không ngờ anh lại chủ động nhắc tới chuyện của con. Nếu Duy Duy biết ba ba quan tâm tới mình, chắc nhóc con thích lắm đây.
“Nhóc Duy Duy không giận nữa!”
“Thật sao?”. Anh tạm thời không muốn nói cho vợ biết kế hoạch thành lập Công ty Luật. Mọi thứ chỉ đang nằm trong kế hoạch, khi nào thành lập, anh sẽ nói với cô.
“Diệu, nếu được, em hy vọng lần sau anh quan tâm tới Duy Duy, chỉ cần cả nhà đi chơi công viên thôi, con cũng vui lắm rồi đó”. Thằng bé đúng là không giận khi anh là ba mà không tham gia hoạt động của nhà trẻ, cũng không hề quan tâm tới nó, vì trong lòng của cu nhóc, anh luôn là người cha tuyệt vời nhất.
“Được, anh sẽ cố gắng”. Tề Diệu hôn lên hai má hồng của vợ.
“Lịch làm việc của anh ngày mai là nguyên ngày hả?”
“Đúng vậy, tới tối mới xong, có chuyện gì không em?”.
“Sau khi hoạt động của nhà trẻ kết thúc, em muốn đưa Duy Duy về nhà ba mẹ em. Ông bà rất nhớ Duy Duy, chắc sẽ ở lại ăn cơm trưa, chiều mới về”.
“Anh biết rồi. Nhờ em nói với ba mẹ thứ lỗi cho anh, lần sau nhất định anh sẽ tới thăm hai người”.
“Dzạ!”. Trình Tâm Phi mỉm cười.
Nhìn cô cười dịu dàng ngọt ngào thế kia, Tề Diệu hôn lên trán của cô, sau đó tiến xuống dưới hôn vào môi cô cuồng nhiệt say mê.
Cô thả lỏng toàn thân đón nhận nụ hôn của anh, vì trong giờ phút này, anh rất dịu dàng. Cô thật sự thích anh hôn cô… Nhưng tay anh đang sờ lung tung…
“Diệu?”. Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra. Anh lại muốn cô nữa á.
Tề Diệu nhanh chóng nằm đè lên người cô. Nhìn vào đôi mắt tràn đầy dục vọng, chín xác, anh lại muốn nữa rồi. Ham muốn gì mà mãnh liệt quá khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc hồng lên. Lúc nãy rõ ràng ở trong phòng tắm đã “enter” hai lần…
“Diệu, anh không thấy mệt hả?”. Cả ngày làm việc mệt mỏi, anh không nên để mất sức lực…
Tề Diệu khẽ cười, kéo bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào anh.
“Em thấy sao?”.
Chạm vào anh, Trình Tâm Phi cảm nhận được cơ thể nam tính của anh đang căng lên, thật sự rất hấp dẫn, cô lại thấy ngượng.
Cô… Cô… Cô thật sự không hiểu được anh. Tại sao Tề Diệu của ngày thường và Tề Diệu lúc trên giường không cùng một người nhỉ?
Ở trên giường, anh nhiệt tình quá mức…
Hơn nữa, bởi vì anh nhiệt tình như thế, ôm cô dịu dàng ấm áp như thế, có lúc cô cảm thấy anh đang yêu cô.
Nhưng mà cô cũng biết không có khả năng đó. Từ nhỏ tới giờ, toàn là cô chủ động tìm anh còn anh chẳng lúc nào để ý tới cô.
Mà anh cũng chẳng bao giờ nói thích cô.
Đang lúc cô nghĩ ngày thường anh thế nào, trên giường lại bộc phát ham muốn rõ rệt thế thì áo ngủ đã bị cởi ra từ lúc nào.
Rồi anh cũng cởi áo ngủ ra, cô thấy ngay biểu tượng nam tính của anh đang chờ được lâm trận, miệng lưỡi cô liền khô rang. Chỉ cần anh muốn cô, cô sẽ thỏa mãn anh ngay, nhưng ngày mai cô phải tham gia hoạt động của nhà trẻ, cô sợ mình sẽ không gượng dậy được mất. “Anh, em…”
Cô định nói với ông xã yêu nếu tiếp tục làm chuyện đó thì ngày mai không thể tới nhà trẻ, anh lại đi trước cô một bước làm cả người cô tê dại mềm nhũn.
“Phi Phi…”
Anh thổi vào tai cô luồng không khí nóng hổi gọi tên cô, giọng nói trầm thấp hùng hồn kia thật sự làm người ta mê mẩn, khiêu khích cô, làm cho cô say đắm.
Cô rất thích anh gọi tên cô thân mật như vậy, giống như thích được anh hôn.
Tất nhiên cô không thể chống cự được khí lực mê người của chồng, chỉ có thể đắm chìm…
Chương 3
Ngồi ở phòng khách, Trình Tâm Phi vừa gấp quần áo vừa xem con vẽ. Cô nhận ra cậu con trai của cô có tài hội họa trời cho, sau này rất có thể sẽ trở thành một họa sĩ.
Ơ… Cô nhìn lướt qua, cậu nhóc đang dùng màu đỏ để tô lên cây cối.
“Duy Duy, cây màu xanh chứ con. Con thấy cái cây nào màu đỏ chưa?”
“Chưa mẹ”. Duy Duy thành thật trả lời.
“Chưa thấy cái cây nào màu đỏ thì tại sao con lại tô màu đỏ chét thế kia?”
“Thầy giáo của con nói mình có thể tưởng tượng ra vẽ gì, tô màu gì, con nghĩ con thích màu đỏ”. Tề Tuấn Duy làm ra vẻ người lớn, cậu thích màu đỏ nhất.
Rốt cuộc con mình là thiên tài hoạ sĩ nhí, nhưng trong đầu lại không am hiểu gì về nghệ thuật. Trình Tâm Phi nhớ trước đây mẹ chồng cũng nói với cô, Diệu từ nhỏ đã chăm chỉ học tập, thành tích hàng năm đều xuất sắc, ngay cả thể dục cũng tốt, riêng môn mỹ thuật lại không có một chút hứng thú nào. Điểm môn này lúc nào cũng kém. Nên đâu có giống Duy Duy đâu.
“Duy Duy, con vẽ tiếp đi nghe. Mẹ xếp quần áo vào phòng con”.
“Dạ!”
Cô ôm mớ quần áo vừa gấp, chống tay trên sô pha đứng dậy. Đột nhiên đầu óc choáng váng, hai tay cô run lên, quần áo trên tay rơi hết xuống thảm, cô gục người xuống bộ sô pha. Tề Tuấn Duy lập tức chạy ngay tới chỗ mẹ, gương mặt nhỏ cuống quít:
“Mẹ, mẹ có sao không? Mẹ bị ốm rồi?”.
“Mẹ không sao đâu. Đầu mẹ hơi choáng váng một chút thôi con”.
“Mẹ, mẹ đi khám bác sĩ đi mẹ?”. Hồi trước, mỗi khi cậu bị ốm, mẹ đều dẫn cậu tới gặp bác sĩ, sau đó không sao nữa.
“Không cần đâu con, mẹ nghỉ một chút là khỏe liền à”. Đúng như lời Phái Lam nói, mệt quá sẽ phát bệnh sao? Gần đây cô cảm thấy mệt mỏi kỳ lạ, đang ngồi mà đứng dậy đều bị choáng như lúc nãy. Cô sờ trán, nóng rồi. Mình phải uống nước ấm, chắc sẽ đỡ hơn.
“Mẹ, bị ốm phải đi gặp bác sĩ. Hay là mẹ sợ bị chích kim? Con sẽ cổ vũ mẹ. Mẹ sẽ không sợ nữa đâu”.
Trình Tâm Phi dở khóc dở cười.
“Cảm ơn con. Mẹ không bị ốm đâu, chỉ hơi mệt thôi con”.
“Thật không mẹ?”
“Thật đó!”.
Tề Tuấn Duy nhìn mẹ không sao nữa, ngoan ngoãn nhặt quần áo rơi vãi trên thảm, phóng tới sô pha.
“Mẹ, mẹ ngồi nghỉ, để con giúp mẹ gấp quần áo”.
“Con làm được hả?”. Cô chưa bao giờ dạy con gấp quần áo cả.
“Con làm được. Con hay nhìn mẹ gấp”. Cậu học th
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2025/2861
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2025/2861
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt