Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Lượt xem : |
h tĩnh và lạnh nhạt rồi. . . .
" Đằng Mộc tiên sinh rất tốt, nhưng mà tôi đã có người trong lòng." Liễu Tâm Tâm cười nói.
"Là nhiếp ảnh gia họ Bạch nổi tiếng sao?"
Liễu Tâm Tâm gật đầu.
"Như vậy. . . . . . Trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ đem Đào Đào Tử từ Nhật Bản trở về." Thuận tiện đem người phụ nữ không có thành tựu đá trở lại cho người đại diện của cô ta. Bởi vì nhất thời vì tình cảm cá nhân mà ra mặt như vậy sẽ gây mất mặt minh tinh, cũng là sỉ nhục hắn - người đại diện siêu cấp của Nhật Bản.
"Trong khoảng thời gian này đã mang đến nhiều phiền phức cho Liễu tiểu thư rồi."
"Đừng nói như vậy, Đằng Mộc tiên sinh cũng giúp tôi rất nhiều mà."
"Như vậy. . . . . . Bó hoa này cũng không thể tặng cho Liễu tiểu thư rồi?" Đằng Mộc Bác Nhất vô cùng thân tình hỏi.
"Đúng vậy. Thật ngại quá." Liễu Tâm Tâm mỉm cười gật đầu.
"Không sao, tôi đành mượn hoa hiến Phật thôi." Đằng Mộc Bác Nhất nhìn Liễu Tâm Tâm bướng bỉnh nháy mắt mấy cái, giống như đang có mưu đồ bí mật gì.
Đinh Tiểu Ưu đứng một bên khẩn trương, cho là Liễu Tâm Tâm không xử lý được cái người đeo bám này, đang muốn lên tiếng đuổi Đằng Mộc Bác Nhất – cái tên giặc Oa đeo bám người khác này.
"Ưhm!" Cô bị hôn!
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, Đinh Tiểu Ưu căn bản không kịp phản ứng, đã để cho tên đàn ông này chiếm lấy môi lưỡi ngọt ngào của cô mà triền miên. . . . . .
Cuối cùng, không khí mới mẻ lại trở về phổi, tiếp theo là một bó hoa tươi to lớn được nhét vào trong ngực cô, Đằng Mộc Bác Nhất bên tai như bá chủ một phương, cao ngạo tuyên bố ──
"Cô bé đáng yêu, đây là lễ ra mắt. Lần sau gặp lại, em sẽ phải là người của tôi!"
Tiếng Anh lưu loát, không mang theo ngữ điệu đặc biệt của người Nhật Bản, Đằng Mộc Bác Nhất nói xong liền xoay người rời khỏi, vừa ra đến cửa, ánh mắt còn sáng quắc nhìn Đinh Tiểu Ưu một cái.
Đinh Tiểu Ưu hoàn toàn ngây dại.
Tên khốn kiếp này nói được tiếng Anh?
Vậy hắn mới vừa rồi còn làm bộ nghe không hiểu?
Đùa giỡn cô sao?
Đáng chết!
"Oa ── như vậy người đàn ông nhìn lịch sự như vậy thì ra cũng là nhân vật hung ác!" Liễu Tâm Tâm cũng nhìn đến ngây người, hồi lâu mới từ từ lên tiếng.
Cô vừa lên tiếng thì cũng đem ba hồn bảy vía của Đinh Tiểu Ưu gọi trở về.
"Đưa mình muối ăn!" Cô lên tiếng kêu to.
Liễu Tâm Tâm tỏ vẻ ở công ty thì không có muối ăn, Đinh Tiểu Ưu không thể làm gì khác hơn là cực kỳ tức giận, lấy ra một nắm đường cát thay thế.
Cô quả thật không thể tin được, Đằng Mộc Bác Nhất - người này lại dám ngang nhiên cưỡng hôn cô!
Tên đàn ông hạ lưu!
"Tên giặc Oa khốn kiếp, Quỷ Tử Nhật Bản đáng giết ngàn đao, đồ hỗn đản khốn kiếp!" Đinh Tiểu Ưu một mặt ra sức đem đường cát ném ra cửa, một mặt nổi giận dùng tiếng Đài Loan hỗn hợp mắng.
Liễu Tâm Tâm len lén nghĩ: ách, cô có nên nói hay không nói cho Tiểu Ưu, rắc muối ăn đuổi vận xui cũng là phong tục của người Nhật Bản.
A. . . . . .
Hai năm sau, Toronto.
"Hãy làm bạn gái anh nhé!"
"Không thích!" Lạnh lùng nhìn tên đàn ông Nhật Bản đang tỏ tình với cô, Đinh Tiểu Ưu không cần suy nghĩ, tập tức trực tiếp từ chối.
Cô chưa bao giờ thích những gì có liên quan đến Nhật Bản, mọi người bình thường vẫn thích xem phim kinh điển Nhật Bản, trang phục hoặc nhãn hiệu của Nhật, còn cô lại ghét tất cả!
Ghét lễ nghi Nhật Bản giả mù sa mưa!
Ghét ki-mô-nô Nhật Bản lúc mặc nặng tựa như mang chì!
Ghét nói chuyện tiếng Nhật còn phải phân biệt kính ngữ!
Đáng ghét nhất là chủ nghĩa đàn ông – Mấy thằng nhóc giặc Oa luôn tự cho mình là giỏi!
Trước mắt lại càng không muốn nói, mình đã không cẩn thận quen biết, không cẩn thận cùng anh ta ăn một hai bữa cơm, lại càng không cẩn thận khiến anh ta biết được số điện thoại của mình!
Ừ, chỉ có thức ăn ngon của Nhật Bản là có thể miễn cưỡng ngoại lệ. . . . . .
Hắc hắc, ăn uống là không biên giới chứ sao.
"Tại sao?" Gã đàn ông bị từ chối vẫn chưa từ bỏ ý định, kiên trì muốn hỏi ra lý do."Là điều kiện của tôi chưa đủ tốt phải không?" Rất khó có thể tin rằng mình mà cũng bị từ chối, tự ái đàn ông làm cho anh ta phải hỏi cho rõ ràng để bản thân hiểu.
"Bởi vì tôi chính là không thích!" Đinh Tiểu Ưu ngay cả lý do cũng lười nói ra, chỉ là lạnh lùng trừng mắt với tên Nhật Bản này, nói rõ ràng "Nếu không, anh muốn phải như thế nào?"
Đàn ông Nhật Bản quả nhiên là đáng ghét!
Đã bị từ chối như thế rồi mà còn không biết tự xấu hổ?
"Nhưng mà. . . . . ." Người đàn ông Nhật Bản muốn nói rồi lại thôi.
"Nhưng mà ..cái gì?" Đinh Tiểu Ưu nhìn anh ta là một người đàn ông mà cứ ấp a ấp úng, không nhịn được cơn tức giận lại bùng lên, giọng nói cũng biến thành rất hung ác.
"Chúng ta cũng đã hẹn hò nhiều lần như vậy rồi. . . . . ." Người đàn ông buồn bã nhìn cô, rất có dáng vẻ của oán phụ Nhật Bản.
"Hẹn hò?" Đinh Tiểu Ưu sửng sốt."Tôi đã hẹn hò với anh lúc nào?" Cô cũng không biết mình đã hẹn hò cùng người ta lúc nào?
"Có a!" Người đàn ông nói cho cô nghe, bọn họ đã đi ra ngoài ăn cơm mấy lần.
Đinh Tiểu Ưu nghe xong sắp té xỉu!
"Làm ơn đi, như vậy cũng có thể gọi là hẹn hò sao?" Cô hung dữ nhìn chằm chằm anh ta.
Chỉ là một bữa cơm mà coi như đã hẹn hò sao? Bọn họ còn vừa ăn cơm vừa bàn bạc công việc! Người đàn ông này có phải hay không đã suy nghĩ quá nhiều?
Chẳng lẽ bọn họ nắm tay, mười tháng sau bụng cô sẽ nhảy ra đứa con nít sao?
"Người nơi này đều như vậy a!" Gã đàn ông vẫn như cũ liến thoắng, cứ như đúng rồi.
Ông trời của tôi ơi. . . . . . Người này đúng là ngu ngốc! Đinh Tiểu Ưu mắt trợn trắng lên, "Người ta ăn đại tiện anh cũng muốn ăn theo sao?"
"Ai muốn ăn đại tiện?" Người đàn ông vội vàng lắc đầu.
Rất tốt, còn có chút lý trí. Đinh Tiểu Ưu tiếp tục truy vấn, "Anh là người nước nào?"
"Nhật Bản!"
Cuối cùng còn không quên lão tổ tông của anh ta. Đinh Tiểu Ưu hỏi nữa, "Vậy tôi ở đâu ra?"
"Đài Loan."
"Rất tốt." Đinh Tiểu Ưu nhìn gã Nhật Bản có đầu óc đang u mê, lộ ra nụ cười thâm ý rồi đột nhiên đứng tại chỗ rống to lên, "Vậy tại sao anh bắt chước những người ở đây?"
Anh ta co rúm lại một chút, vẫn miễn cưỡng cố gắng kiên trì như cũ, "Chúng ta đều nói tiếng Anh nha. . . . . ."
Còn dám cãi chày cãi cối? !
Đinh Tiểu Ưu càng thêm nổi giận, "Nếu không, anh sẽ nói tiếng Trung sao?"
Người đàn ông sợ tới mức mãnh liệt lắc đầu.
"Vậy…." lời nói còn chưa có mắng xong, sau lưng Đinh Tiểu Ưu đột nhiên truyền đến một tràng tiếng vỗ tay.
"Nói hay lắm!" Một giọng nam mạnh mẽ dễ nghe từ sau truyền đến.
Đinh Tiểu Ưu sau khi quay đầu nhìn thấy mặt người đang tới, lập tức sợ tới mức im miệng.
Đằng Mộc Bác Nhất!
Hắn làm sao lại xuất hiện ở nơi này? !
Đằng Mộc Bác Nhất cũng không để ý tới Đinh Tiểu Ưu đang kinh ngạc, mà nói với người đàn ông: "Anh không thể nói tiếng Trung, lại bị người ta từ chối, tôi nghĩ là anh nên đi đi."
"Cái gì? !" Đinh Tiểu Ưu la to.
"Anh là ai ? Dựa vào cái gì mà bảo tôi phải rời đi?" Đinh Tiểu Ưu cùng người đàn ông đang tỏ tình đều không phục, lớn tiếng chất vấn.
Đằng Mộc B
" Đằng Mộc tiên sinh rất tốt, nhưng mà tôi đã có người trong lòng." Liễu Tâm Tâm cười nói.
"Là nhiếp ảnh gia họ Bạch nổi tiếng sao?"
Liễu Tâm Tâm gật đầu.
"Như vậy. . . . . . Trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ đem Đào Đào Tử từ Nhật Bản trở về." Thuận tiện đem người phụ nữ không có thành tựu đá trở lại cho người đại diện của cô ta. Bởi vì nhất thời vì tình cảm cá nhân mà ra mặt như vậy sẽ gây mất mặt minh tinh, cũng là sỉ nhục hắn - người đại diện siêu cấp của Nhật Bản.
"Trong khoảng thời gian này đã mang đến nhiều phiền phức cho Liễu tiểu thư rồi."
"Đừng nói như vậy, Đằng Mộc tiên sinh cũng giúp tôi rất nhiều mà."
"Như vậy. . . . . . Bó hoa này cũng không thể tặng cho Liễu tiểu thư rồi?" Đằng Mộc Bác Nhất vô cùng thân tình hỏi.
"Đúng vậy. Thật ngại quá." Liễu Tâm Tâm mỉm cười gật đầu.
"Không sao, tôi đành mượn hoa hiến Phật thôi." Đằng Mộc Bác Nhất nhìn Liễu Tâm Tâm bướng bỉnh nháy mắt mấy cái, giống như đang có mưu đồ bí mật gì.
Đinh Tiểu Ưu đứng một bên khẩn trương, cho là Liễu Tâm Tâm không xử lý được cái người đeo bám này, đang muốn lên tiếng đuổi Đằng Mộc Bác Nhất – cái tên giặc Oa đeo bám người khác này.
"Ưhm!" Cô bị hôn!
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, Đinh Tiểu Ưu căn bản không kịp phản ứng, đã để cho tên đàn ông này chiếm lấy môi lưỡi ngọt ngào của cô mà triền miên. . . . . .
Cuối cùng, không khí mới mẻ lại trở về phổi, tiếp theo là một bó hoa tươi to lớn được nhét vào trong ngực cô, Đằng Mộc Bác Nhất bên tai như bá chủ một phương, cao ngạo tuyên bố ──
"Cô bé đáng yêu, đây là lễ ra mắt. Lần sau gặp lại, em sẽ phải là người của tôi!"
Tiếng Anh lưu loát, không mang theo ngữ điệu đặc biệt của người Nhật Bản, Đằng Mộc Bác Nhất nói xong liền xoay người rời khỏi, vừa ra đến cửa, ánh mắt còn sáng quắc nhìn Đinh Tiểu Ưu một cái.
Đinh Tiểu Ưu hoàn toàn ngây dại.
Tên khốn kiếp này nói được tiếng Anh?
Vậy hắn mới vừa rồi còn làm bộ nghe không hiểu?
Đùa giỡn cô sao?
Đáng chết!
"Oa ── như vậy người đàn ông nhìn lịch sự như vậy thì ra cũng là nhân vật hung ác!" Liễu Tâm Tâm cũng nhìn đến ngây người, hồi lâu mới từ từ lên tiếng.
Cô vừa lên tiếng thì cũng đem ba hồn bảy vía của Đinh Tiểu Ưu gọi trở về.
"Đưa mình muối ăn!" Cô lên tiếng kêu to.
Liễu Tâm Tâm tỏ vẻ ở công ty thì không có muối ăn, Đinh Tiểu Ưu không thể làm gì khác hơn là cực kỳ tức giận, lấy ra một nắm đường cát thay thế.
Cô quả thật không thể tin được, Đằng Mộc Bác Nhất - người này lại dám ngang nhiên cưỡng hôn cô!
Tên đàn ông hạ lưu!
"Tên giặc Oa khốn kiếp, Quỷ Tử Nhật Bản đáng giết ngàn đao, đồ hỗn đản khốn kiếp!" Đinh Tiểu Ưu một mặt ra sức đem đường cát ném ra cửa, một mặt nổi giận dùng tiếng Đài Loan hỗn hợp mắng.
Liễu Tâm Tâm len lén nghĩ: ách, cô có nên nói hay không nói cho Tiểu Ưu, rắc muối ăn đuổi vận xui cũng là phong tục của người Nhật Bản.
A. . . . . .
Hai năm sau, Toronto.
"Hãy làm bạn gái anh nhé!"
"Không thích!" Lạnh lùng nhìn tên đàn ông Nhật Bản đang tỏ tình với cô, Đinh Tiểu Ưu không cần suy nghĩ, tập tức trực tiếp từ chối.
Cô chưa bao giờ thích những gì có liên quan đến Nhật Bản, mọi người bình thường vẫn thích xem phim kinh điển Nhật Bản, trang phục hoặc nhãn hiệu của Nhật, còn cô lại ghét tất cả!
Ghét lễ nghi Nhật Bản giả mù sa mưa!
Ghét ki-mô-nô Nhật Bản lúc mặc nặng tựa như mang chì!
Ghét nói chuyện tiếng Nhật còn phải phân biệt kính ngữ!
Đáng ghét nhất là chủ nghĩa đàn ông – Mấy thằng nhóc giặc Oa luôn tự cho mình là giỏi!
Trước mắt lại càng không muốn nói, mình đã không cẩn thận quen biết, không cẩn thận cùng anh ta ăn một hai bữa cơm, lại càng không cẩn thận khiến anh ta biết được số điện thoại của mình!
Ừ, chỉ có thức ăn ngon của Nhật Bản là có thể miễn cưỡng ngoại lệ. . . . . .
Hắc hắc, ăn uống là không biên giới chứ sao.
"Tại sao?" Gã đàn ông bị từ chối vẫn chưa từ bỏ ý định, kiên trì muốn hỏi ra lý do."Là điều kiện của tôi chưa đủ tốt phải không?" Rất khó có thể tin rằng mình mà cũng bị từ chối, tự ái đàn ông làm cho anh ta phải hỏi cho rõ ràng để bản thân hiểu.
"Bởi vì tôi chính là không thích!" Đinh Tiểu Ưu ngay cả lý do cũng lười nói ra, chỉ là lạnh lùng trừng mắt với tên Nhật Bản này, nói rõ ràng "Nếu không, anh muốn phải như thế nào?"
Đàn ông Nhật Bản quả nhiên là đáng ghét!
Đã bị từ chối như thế rồi mà còn không biết tự xấu hổ?
"Nhưng mà. . . . . ." Người đàn ông Nhật Bản muốn nói rồi lại thôi.
"Nhưng mà ..cái gì?" Đinh Tiểu Ưu nhìn anh ta là một người đàn ông mà cứ ấp a ấp úng, không nhịn được cơn tức giận lại bùng lên, giọng nói cũng biến thành rất hung ác.
"Chúng ta cũng đã hẹn hò nhiều lần như vậy rồi. . . . . ." Người đàn ông buồn bã nhìn cô, rất có dáng vẻ của oán phụ Nhật Bản.
"Hẹn hò?" Đinh Tiểu Ưu sửng sốt."Tôi đã hẹn hò với anh lúc nào?" Cô cũng không biết mình đã hẹn hò cùng người ta lúc nào?
"Có a!" Người đàn ông nói cho cô nghe, bọn họ đã đi ra ngoài ăn cơm mấy lần.
Đinh Tiểu Ưu nghe xong sắp té xỉu!
"Làm ơn đi, như vậy cũng có thể gọi là hẹn hò sao?" Cô hung dữ nhìn chằm chằm anh ta.
Chỉ là một bữa cơm mà coi như đã hẹn hò sao? Bọn họ còn vừa ăn cơm vừa bàn bạc công việc! Người đàn ông này có phải hay không đã suy nghĩ quá nhiều?
Chẳng lẽ bọn họ nắm tay, mười tháng sau bụng cô sẽ nhảy ra đứa con nít sao?
"Người nơi này đều như vậy a!" Gã đàn ông vẫn như cũ liến thoắng, cứ như đúng rồi.
Ông trời của tôi ơi. . . . . . Người này đúng là ngu ngốc! Đinh Tiểu Ưu mắt trợn trắng lên, "Người ta ăn đại tiện anh cũng muốn ăn theo sao?"
"Ai muốn ăn đại tiện?" Người đàn ông vội vàng lắc đầu.
Rất tốt, còn có chút lý trí. Đinh Tiểu Ưu tiếp tục truy vấn, "Anh là người nước nào?"
"Nhật Bản!"
Cuối cùng còn không quên lão tổ tông của anh ta. Đinh Tiểu Ưu hỏi nữa, "Vậy tôi ở đâu ra?"
"Đài Loan."
"Rất tốt." Đinh Tiểu Ưu nhìn gã Nhật Bản có đầu óc đang u mê, lộ ra nụ cười thâm ý rồi đột nhiên đứng tại chỗ rống to lên, "Vậy tại sao anh bắt chước những người ở đây?"
Anh ta co rúm lại một chút, vẫn miễn cưỡng cố gắng kiên trì như cũ, "Chúng ta đều nói tiếng Anh nha. . . . . ."
Còn dám cãi chày cãi cối? !
Đinh Tiểu Ưu càng thêm nổi giận, "Nếu không, anh sẽ nói tiếng Trung sao?"
Người đàn ông sợ tới mức mãnh liệt lắc đầu.
"Vậy…." lời nói còn chưa có mắng xong, sau lưng Đinh Tiểu Ưu đột nhiên truyền đến một tràng tiếng vỗ tay.
"Nói hay lắm!" Một giọng nam mạnh mẽ dễ nghe từ sau truyền đến.
Đinh Tiểu Ưu sau khi quay đầu nhìn thấy mặt người đang tới, lập tức sợ tới mức im miệng.
Đằng Mộc Bác Nhất!
Hắn làm sao lại xuất hiện ở nơi này? !
Đằng Mộc Bác Nhất cũng không để ý tới Đinh Tiểu Ưu đang kinh ngạc, mà nói với người đàn ông: "Anh không thể nói tiếng Trung, lại bị người ta từ chối, tôi nghĩ là anh nên đi đi."
"Cái gì? !" Đinh Tiểu Ưu la to.
"Anh là ai ? Dựa vào cái gì mà bảo tôi phải rời đi?" Đinh Tiểu Ưu cùng người đàn ông đang tỏ tình đều không phục, lớn tiếng chất vấn.
Đằng Mộc B
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1352/5486
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1352/5486
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt