watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Hạnh Phúc Ước Hẹn

Lượt xem :
ợi kết hôn vào tháng Ba, Chu Lập Đông không đồng ý cũng không phản đối.

“Ai chưa từng trẻ tuổi, không chơi quá đà là được!”

Nghe thấy hai chữ “trẻ tuổi”, trong lòng Chu Lập Đông cảm thấy đau đớn, vì sao anh không muốn nhìn lại tuổi trẻ của mình?

Gần đây, Thẩm Lợi đã thay đổi không ít, đi làm về cô không đến quán rượu và phòng tập thẩm mỹ nữa mà về nhà sớm, cùng bảo mẫu chuẩn bị bữa tối. Chu Lập Đông lại về muộn bất thường, có lúc anh ở lại công ty làm việc đến khuya.

Đối với thời gian kết hôn sắp đến, hai người đều ngậm miệng không nói gì, dường như họ là hai người ngoài cuộc.

Ông Chu từ quê lên Bắc Kinh để chuẩn bị hôn lễ cho con trai. Chu Lập Đông đưa ông đi một vòng nhưng đi đâu ông cũng không thuận mắt: “Ở thành phố tổ chức hôn lễ không kỹ lưỡng, khác xa ở quê chúng ta!”

Thẩm Lợi không vui nói với bố mẹ: “Đến giúp cái gì? Con thấy càng giúp càng khiến mọi người bận rộn!”

Tình Thành đến đón Hác Tư Nguyên đi làm về, đứng ngoài cửa hét: “Ông Châu, ông lại trêu Hác Tư Nguyên sao? Cẩn thận tiểu sư muội bãi công!”

“Tôi đâu dám đắc tội với Tư Nguyên, chỉ muốn đùa cô ấy một chút!” Ông Châu vội vàng phân bua.

Tư Nguyên và Tỉnh Thành bật cười, Tư Nguyên nói: “Tỉnh sư huynh nhờ cháu giúp anh ấy tư vấn nên mua quà gì mừng cháu gái anh ấy, chúng cháu về trước!”

Ông châu nói: “Đi đi, ngày mai phải làm thêm giờ, giúp tôi chuẩn bị tốt giấy tờ cho dự án bên Cửu Đỉnh, cuối tuần này cần dùng!”

“Đấy, lại bóc lột cháu rồi!” Tư Nguyên giả vờ trách móc.

Bước ra khỏi công ty, Tỉnh Thành hỏi Tư Nguyên, “Ông Châu có quan hệ kinh doanh với Cửu Đỉnh từ lúc nào?”

“Hai ngày trước có một khách hàng giới thiệu giúp!”

“Cô không biết Lập Đồng chính là phó tổng giám đốc của Cửu Đỉnh!” Tỉnh Thành có vẻ hơi lo lắng.

“Là tổng giám đốc Châu và anh ấy làm ăn với nhau, không phải tôi!” Tư Nguyên cười nói: “Rẽ phải phía trước là cửa hàng chuyên bán đồ trẻ sơ sinh, có lẽ nên qua đó xem!”

Tỉnh Thành và Tư Nguyên bước vào cửa hàng, nhân viên ở đó vội vàng chạy lại giới thiệu đồ cho trẻ sơ sinh. “Không biết con anh chị lớn bằng nào?” Nhân viên bán hàng hòa nhã hỏi.

Tỉnh Thành không sửa lại, cười nói: “Ba tháng tuổi.”

Tư Nguyên dở khóc dở cười, vội vàng giải thích: “Chúng tôi đi mua đồ cho con người khác!”

Có lẽ vì muốn tạo cảm giác gần gũi, nhân viên bán hàng tiếp tục hỏi: “Hai người chưa có ý định sinh con sao?”

Tư Nguyên chỉ vào Tỉnh Thành rồi chỉ vào mình nói: “Chị nhầm rồi, chúng tôi…, chúng tôi chỉ là bạn bè!”

Tỉnh Thành đứng bên cạnh cười, kéo Tư Nguyên rồi nói với nhân viên bán hàng: “Chúng tôi sẽ nghĩ đến chuyện có con sau!”

Tư Nguyên lo lắng, nghiêm mặt nói: “Tỉnh sư huynh! Đừng trêu đùa lung tung!”

Tỉnh Thành vội vàng bịt miệng.

Nhân viên bán hàng nói: “Hai người rất xứng đôi! Nếu có con, chắc chắn nó sẽ rất xinh đẹp và đáng yêu!”

Thấy thái độ của nhân viên bán hàng, Tỉnh Thành rất vui,mua rất nhiều đồ của cửa hàng.

Mặc dù Tư Nguyên liên tục nhắc anh có những thứ không dùng được, nhưng Tỉnh Thành không nghe, Tư Nguyên nói: “Anh đã có kinh nghiệm. có chủ kiến, còn gọi em nhờ tham mưu làm gì?”

Tỉnh Thành nháy mắt: “Gọi để em giúp anh mang đồ!”

Tư Nguyên cười khổ sở.

Chiều thứ Sáu, giờ tan tầm, đường vành đai hay tắc, Tỉnh Thành lái xe đi một đoạn rồi lại dừng, Tư Nguyên cảm thấy buồn chán, cầm một thứ đồ chơi mà Tỉnh Thành vừa mua, Tỉnh Thành nói: “Cô vẫn thích chơi gấu bông chứ?”

Tư Nguyên ngạc nhiên rồi cười khẽ, “Sao sư huynh biết?”

“Đã từng nghe người khác nói!” Tỉnh Thành muốn cắn đầu lưỡi của mình.

“Ồ? Ai có thể nhớ được những điều này?”

“Quên rồi,… hình như nghe thấy điều này từ rất lâu rồi.”

Tư Nguyên không hỏi nhiều nữa, cô tiếp tục nghịch đồ chơi, một lúc sau buồn bã nói: “Thích gấu, thật ra là muốn hiểu món quà tặng đó có ý nghĩa gì, đáng tiếc là anh ấy không hiểu!”

“…”

Tỉnh Thành tiện tay mở đài, chỉnh đến kênh âm nhạc: “Nghe nhạc một tí, tình hình này chắc phải tắc hơn một giờ đồng hồ!”

Trong bài hát vang lên tiếng người dẫn chương trình nói tiếng phổ thông không chuẩn: “… Chúc Phúc Linh Linh có thể sớm lấy lại được trái tim của bạn trai… Tặng cô bài hát Một vạn lý do!”

Bài hát do mọt nam ca sĩ trình bày, chất giọng trong, tinh tế và tình cảm, vô cùng buồn bã và sầu bi.

Lúc không thể giữ lại tình cảm và quyết định ra đi

Em muốn anh tìm một lý do để em quay lại nhưng cuối cùng em vẫn rời xa

Em nói lúc chia tay không được rơi nước mắt

Lúc ly tan em quyết định lãng quên

Anh cũng muốn tìm một lý do thay đổi kết cục nhưng rồi vẫn phải buông tay

Em nói sau khi chia tay không được để mình buồn bã

Nếu em cần lý do một vạn lý do có đủ không

Nếu sớm biết anh quá nặng tình, dù em nói gì anh cũng không để em ra đi

Nếu anh cần lý do, một vạn lý do có đủ không

Nếu sớm biết anh quá nặng tình, dù em nói gì anh cũng không buông tay

Tư Nguyên chăm chú lắng nghe, chìm đắm vào những cảm xúc riêng của mình và trầm tư một hồi lâu.

Nhìn thấy khóe mắt Tư Nguyên hơi đỏ, Tỉnh Thành nói: “Bây giờ những người đàn ông vô duyên vô cớ phụ tình có rất nhiều, hà tất phải tìm một vạn lý do, đúng là già mồm!” Anh chuyển sang kênh khác. “Nghe tẩu nói của đài Đức Vân có thể giúp người ta sống thọ hơn hai năm!”

Tư Nguyên vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe cộ đi lại nườm nượp, nhưng cho dù thế nào cô vẫn cảm thấy sự điêu tàn giữa khung cảnh phồn hoa đó. Cô biết, một mối tình tuyệt vọng giống như hoa nở vào buổi đêm, đẹp đẽ nhưng cô đơn và yên lặng.

Thấy Tư Nguyên trầm tư, Tỉnh Thành hỏi: “Có phải cô lại nhớ đến chuyện buồn nào đó không?”

Tư Nguyên vuốt mái tóc bị gió thổi làm rối, “Buồn bã đã trở thành quá khứ rồi!”

Nhưng quá khứ đó trở thành vật cản mãi mãi!

Hoắc công tử gọi điện than thở với Tỉnh Thành: “Mình bị tắc đường ở vành đai hai!”

“Mình cũng thế!” Tỉnh Thành cố gắng ấn còi, “Hai mươi phút rồi, không nhúc nhích được!”

Có người cùng cảnh ngộ nên tâm trạng của Hoắc công tử có vẻ khá hơn: “Tiếp tục giữ liên lạc nhé, mình nhắm mắt một lát!”

Tư Nguyên nhìn Tỉnh Thành, “Hoắc công tử gọi phải không?”

Cậu ta cũng bị tắc đường, nhưng vẫn đang ở trước chúng ta!” TỈnh Thành nói.

Tư Nguyên cười, “Nghe giọng của anh ấy trong điện thoại là biết ngay, chẳng trách Tổ Kế thường nói Hoắc công tử giống như Thái Sơn!”

“Thái Sơn?” Tỉnh Thành cũng cười, “Yến Phi là người luôn sống đơn giản và rất vui vẻ!”

“Thật là ngưỡng mộ anh ấy!” Tư Nguyên thở dài.

Tỉnh Thành hít thở một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói: “Thật ra, cô cũng có thể vui vẻ giống như cậu ấy!”

“Tôi có thể như thế không?” Tư Nguyên hỏi với giọng không tin.

“Đương nhiên! Chỉ cần cô muốn!”

Tư Nguyên bối rối trước ánh mắt của Tỉnh Thành, cô vội vàng quay đi, nói với giọng yếu ớt: “Xin lỗi, Tỉnh sư huynh, tôi nghĩ tôi cần có thời gian!”

Tỉnh Thành cũng không ép cô, anh nói: “Tôi tình nguyện chờ đợi!”

Chu Lập Đông đứng giữa đường, để mặc cho gió lạnh xuyên vào ng
<<1 ... 1819202122 ... 48>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
178/7501
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT