Tiểu thuyết Giường Đơn Hay Giường Đôi-full
Lượt xem : |
àng hơi khựng lại.
Ánh mắt của họ bất ngờ chạm nhau, cô tìm thấy chínhmình trong đồng tử cậu ấy, trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm, hơn nữa còn mơ màng, câu hỏi quấy rầy cô bao năm đó sắp trào ra khỏi đáy tim, chính thời khắc này,một giọng nói khác vang lên trước.
“Để mình!”.
Cô mở to mắt tìm kiếm nơi phát ra giọng nói đó, ảo ảnh trước mắt dần dần chân thật rõ nét, là Thi Vĩnh Đạo thở hổn hển vứt xe đạp chạy lên bậc thềm, cậuchạy rất nhanh, đến nỗi cô tưởng cậu sẽ ngã.
Cô lại qua cơn chao đảo ngắn ngủi một lần nữa, rời xa một vòng tay lại được đón nhận bởi một vòng tay ấm áp hơn. Không cần bám vào cậu, Thi Vĩnh Đạo đã đặtcô vững chắc ở vị trí an toàn nhất trước ngực, tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn nữa cậu lau mồ hồi bên tóc mai giúp cô, nơm nớp lo sợ hỏi cô: “Cậu sao rồi?”.
Cả buổi chiều, nỗi sợ hãi bất an gạt không đi đó dầndần được xua tan, cô rất muốn nói cho cậu ấy biếtkhông sao, muốn nói cảm ơn Kỷ An Vĩnh, nhưng cốgắng mấp máy môi vài cái, một từ cũng không thốt ra nổi, bóng người trước mắt dần mơ hồ, chỉ còn lại một khoảng trắng.
Khi Phổ Hoa ý thức được mình đang ở bệnh viện thì đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Nghiêng đầu trên chiếc gối nhìn giá truyền treo cạnh giường. Cô phát hiện một người đang ngồi trên chiếcghế dài nơi xa, ôm vai dựa nghiêng vào tường, kính đặttrên đầu gối, gương mặt mệt mỏi tiều tụy, đôi mắt khéphờ.
Kỷ An Vĩnh tĩnh lặng, xa xôi như vậy khiến cô không kiềm chế được muốn giơ tay ra lay cậu ấy tỉnh để cậu ấy về nghỉ ngơi, nhưng hơi động một chút lại chạm vào người bên cạnh.
Thi Vĩnh Đạo gối lên cánh tay ngủ một cách nặng nề,râu mọc đầy má cậu, hơi châm vào mu bàn tay cô. Trong chăn, cậu dang cánh tay ôm eo cô, giống như cô ngủ bên cạnh cậu, cũng bị cậu dựa dẫm. Hưởng thụhơi ấm trên cơ thể nhau, cô không nỡ đánh thức cậulúc này, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi cô mở mắt lần nữa, vị trí xa xa kia đã không cònngười, chỉ còn một túi hoa quả. Thi Vĩnh Đạo đang lười nhác dựa bên gối, mân mê mười ngón tay cô. Ánh mắt cậu có thứ nhiệt có thể thiêu đốt tâm hồn ngườikhác, cho dù cô quay đầu vùi xuống gối giả vờ ngủ. Cậu nhận ra cô đã tỉnh, dần dần kề sát, hôn dịu dàng lên trán cô.
“Tỉnh rồi à?”.
Cô sợ sệt nhìn cậu.
“Đỡ hơn chút nào không?”.
“ừ”.
“Làm mình lo chết...”. Cậu cắn ngón tay cô, từng đốttừng đoạn, “Chảy nhiều máu đến thế!”.
Cô vẫn còn rất yếu, nói không lên lời.
“Lần sau không cho nữa...”.
Môi cậu lại đặt lên trán cô, trượt một đường ấm áp xuống chóp mũi. Cô nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ lồng ngực cậu.
Sau khi hồi phục, Phổ Hoa không còn gặp lại Kỷ An Vĩnh nữa. Hỏi mọi người, mấy người đều nói tự cônghĩ xem.
Cũng phải, những ngày đó, cuộc sống của cô tràn ngập Thi Vĩnh Đạo, không còn quan tâm những thứ khác.
Đầu hạ dịch “SARS” cuốn sạch cả thủ đô, hàng ngày Thi Vĩnh Đạo mạo hiểm tới thăm cô, ngoài những việc liên quan đến họ, cậu hiếm khi đề cập đến chuyệnkhác. Mỗi lần nhìn nhau qua hàng rào, cô không thể quên được cậu đã vì cô trèo tường lén chạy khỏi Đạihọc Bắc Kinh đến đây, hơn nửa đêm không có xe bus nên phải đi bộ từ Đại học Sư phạm về trường, cậu không biết mua đâu ra chiếc đầu đĩa cho cô, tặng cô mấy bộ phim Mỹ sợ cô buồn rầu vì bị nhốt trong ký túc, mỗi lần trước khi rời đi, cậu đều dặn dò cô “Đừngbị cảm nhé! Rửa tay nhiều vào! Uống nước nhiều!”,cậu còn bắt nam sinh cúp điện thoại của cô hôm đó xin lỗi cô...
Thi Vĩnh Đạo bằng mọi cách thể hiện tâm ý của mình,mấy tuần tình hình bệnh dịch trở nên nghiêm trọng,Phổ Hoa cũng cố gắng hết sức có thể gửi cho Thi Vĩnh Đạo mấy thứ cần thiết như khẩu trang, thuốc tiêu độc, nhưng những thứ đưa cho Kỷ An Vĩnh như một viên đá chìm sâu trong đại dương, không hề có bất cứ hồi âm nào.
Thi cuối kỳ xong, qua điện thoại của Quyên Quyên,Phổ Hoa được biết khoảng thời gian nghỉ học do dịch “SARS”, Kỷ An Vĩnh lặng lẽ làm thủ tục, theo chương trình trao đổi sinh viên đi Canada. Ngoài sự chấn động,chỉ còn lại nỗi buồn sâu sắc trong lòng cô.
Vào học năm thứ ba, Phổ Hoa nhận được một thùng bưu phẩm từ bưu điện gửi đến, có sách của Tagore, tự điển vi tính, một chiếc bút máy đã dùng, cũng có cảkhẩu trang và thuốc tiêu độc chưa mở nắp mà cô mua cho Kỷ An Vĩnh.
Tháng chín năm đó, ra khỏi cổng ký túc, cô bướcxuống bậc thềm, từng bước đi về phía người đang đợi trước nhà xe.
Cậu nghiêng người dựa lên xe đạp, trong tay không có sách, vẫn nụ cười lười nhác quen thuộc trên gương mặt, thong dong dang rộng cánh tay chờ đợi cô.
Cậu ôm cô, cô dựa vào cậu. Gió mùa thu ấm áp thổitung tóc cậu. Cô nhắm mắt, hoàn toàn quên đi giấcmộng đó.
“Gọi mình đi!” Cậu nói.
“Thi Vĩnh Đạo...”.
“Gọi lại lần nữa!”.
‘Thi Vĩnh Đạo...”.
“Diệp Phổ Hoa!”. Cậu nghiến răng nói, nhưng lạikhông thể che giấu được mãn nguyện vui sướng củamình, cậu hôn cô, không cần che giấu.
Từ bây giờ, cô là người yêu của cậu rồi.
Chương 7: Phổ Hoa trong hiện thực - hai mươi tám tuổi
Đường Mục Nam rất gần với biển, mỗi lần mở cửa sổ, Phổ Hoa đều tưởng tượng đến vị của nước biển trong gió, mằn mặn nhưng lại không nóng như nước mắt, vừa đủ để xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Đi từ Bắc Kinh tới Thiên Tân không mất tới hai tiếng đồng hồ, nhưng môi trường hoàn toàn khác nhau. Con người ở đây có khẩu âm rất đáng yêu, cư xử phóngkhoáng thẳng thắn, cơm ngon vừa miệng, còn có con đường cũ, chòi canh cũ đáng để tưởng nhớ. Tiết tấu của cả thành phố không vội vã hỗn độn như Bắc Kinh,khiến Phổ Hoa có thể thanh thản trở về làm chínhmình của rất nhiều năm trước.
Đối với cô, giống như bắt đầu xuất phát ở một nơi không ai quen biết.
Những ngày đầu mới thu xếp ổn thỏa ở Thiên Tân, Lâm Quả Quả không ngừng gọi điện hỏi xem cô có thiếu gì không. Thực ra cô chẳng thiếu thứ gì, chỉ luônnhớ bố thôi.
Ngoài việc đi làm, phần lớn thời gian Phổ Hoa đềungồi xe bus đi dạo mấy khu thành cổ, không có mục đích, chẳng có gì bắt buộc phải làm, chỉ dựa vào cửasổ xe bus ôm quyển giới thiệu Thiên Tân cho khách du lịch, tìm kiếm con người cảnh vật trên đường, cho tới khi trời tối mới về nhà.
Cứ như vậy, dần dần xoa dịu tâm trạng trống rỗng củacô, mỗi lần bố hay Quyên Quyên hỏi cô làm gì qua điện thoại, cô liền kể cho họ nghe về những phong cảnh gần đây cô đã đi.
Bố thích nghe cho dù chỉ là mấy truyền thuyết, QuyênQuyên lại không nhẫn nại chút nào, không chỉ một lần truy hỏi khi nào Phổ Hoa về nhà.
Theo ước hẹn ban đầu khi rời đi, tối thứ sáu hàng tuần Phổ Hoa sẽ ngồi tàu về Bắc Kinh, mặc kệ gió mưa,cuối tuần sẽ tìm cơ hội tụ tập với Quyên Quyên.Thường ngày đều cùng ở Bắc Kinh nên chẳng cảm thấy gì, bây giờ chia xa hai thành phố mới thấy vô cùng nhớ nhung, tin nhắn cũng nhiều hơn, hỏi QuyênQuyên vì sao, cô ấy bực tức trả lời: “Chẳng phải vì lo cho cậu?”.
Tới Thiên Tân chưa đầy một tháng, Ngu Thế Namchủ động mời Phổ Hoa ăn cơm hai, ba lần, nhưng cô đều từchối. Lâm Quả Quả biết, hỏi cô sao không đi, Phổ Hoa không thể nói và giải thích một cách sáng tỏ mà chỉ thở dài.
Sống gần công ty, đi làm chỉ mất hơn chục phút, đứng ở cửa hành lang tòa nhà có thể nhìn thấy pho tượng đồng trong công viên góc đường, ngửi thấy hương thơm thanh khiết của nụ hoa đầu mùa. Cô c
Ánh mắt của họ bất ngờ chạm nhau, cô tìm thấy chínhmình trong đồng tử cậu ấy, trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm, hơn nữa còn mơ màng, câu hỏi quấy rầy cô bao năm đó sắp trào ra khỏi đáy tim, chính thời khắc này,một giọng nói khác vang lên trước.
“Để mình!”.
Cô mở to mắt tìm kiếm nơi phát ra giọng nói đó, ảo ảnh trước mắt dần dần chân thật rõ nét, là Thi Vĩnh Đạo thở hổn hển vứt xe đạp chạy lên bậc thềm, cậuchạy rất nhanh, đến nỗi cô tưởng cậu sẽ ngã.
Cô lại qua cơn chao đảo ngắn ngủi một lần nữa, rời xa một vòng tay lại được đón nhận bởi một vòng tay ấm áp hơn. Không cần bám vào cậu, Thi Vĩnh Đạo đã đặtcô vững chắc ở vị trí an toàn nhất trước ngực, tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn nữa cậu lau mồ hồi bên tóc mai giúp cô, nơm nớp lo sợ hỏi cô: “Cậu sao rồi?”.
Cả buổi chiều, nỗi sợ hãi bất an gạt không đi đó dầndần được xua tan, cô rất muốn nói cho cậu ấy biếtkhông sao, muốn nói cảm ơn Kỷ An Vĩnh, nhưng cốgắng mấp máy môi vài cái, một từ cũng không thốt ra nổi, bóng người trước mắt dần mơ hồ, chỉ còn lại một khoảng trắng.
Khi Phổ Hoa ý thức được mình đang ở bệnh viện thì đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Nghiêng đầu trên chiếc gối nhìn giá truyền treo cạnh giường. Cô phát hiện một người đang ngồi trên chiếcghế dài nơi xa, ôm vai dựa nghiêng vào tường, kính đặttrên đầu gối, gương mặt mệt mỏi tiều tụy, đôi mắt khéphờ.
Kỷ An Vĩnh tĩnh lặng, xa xôi như vậy khiến cô không kiềm chế được muốn giơ tay ra lay cậu ấy tỉnh để cậu ấy về nghỉ ngơi, nhưng hơi động một chút lại chạm vào người bên cạnh.
Thi Vĩnh Đạo gối lên cánh tay ngủ một cách nặng nề,râu mọc đầy má cậu, hơi châm vào mu bàn tay cô. Trong chăn, cậu dang cánh tay ôm eo cô, giống như cô ngủ bên cạnh cậu, cũng bị cậu dựa dẫm. Hưởng thụhơi ấm trên cơ thể nhau, cô không nỡ đánh thức cậulúc này, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi cô mở mắt lần nữa, vị trí xa xa kia đã không cònngười, chỉ còn một túi hoa quả. Thi Vĩnh Đạo đang lười nhác dựa bên gối, mân mê mười ngón tay cô. Ánh mắt cậu có thứ nhiệt có thể thiêu đốt tâm hồn ngườikhác, cho dù cô quay đầu vùi xuống gối giả vờ ngủ. Cậu nhận ra cô đã tỉnh, dần dần kề sát, hôn dịu dàng lên trán cô.
“Tỉnh rồi à?”.
Cô sợ sệt nhìn cậu.
“Đỡ hơn chút nào không?”.
“ừ”.
“Làm mình lo chết...”. Cậu cắn ngón tay cô, từng đốttừng đoạn, “Chảy nhiều máu đến thế!”.
Cô vẫn còn rất yếu, nói không lên lời.
“Lần sau không cho nữa...”.
Môi cậu lại đặt lên trán cô, trượt một đường ấm áp xuống chóp mũi. Cô nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ lồng ngực cậu.
Sau khi hồi phục, Phổ Hoa không còn gặp lại Kỷ An Vĩnh nữa. Hỏi mọi người, mấy người đều nói tự cônghĩ xem.
Cũng phải, những ngày đó, cuộc sống của cô tràn ngập Thi Vĩnh Đạo, không còn quan tâm những thứ khác.
Đầu hạ dịch “SARS” cuốn sạch cả thủ đô, hàng ngày Thi Vĩnh Đạo mạo hiểm tới thăm cô, ngoài những việc liên quan đến họ, cậu hiếm khi đề cập đến chuyệnkhác. Mỗi lần nhìn nhau qua hàng rào, cô không thể quên được cậu đã vì cô trèo tường lén chạy khỏi Đạihọc Bắc Kinh đến đây, hơn nửa đêm không có xe bus nên phải đi bộ từ Đại học Sư phạm về trường, cậu không biết mua đâu ra chiếc đầu đĩa cho cô, tặng cô mấy bộ phim Mỹ sợ cô buồn rầu vì bị nhốt trong ký túc, mỗi lần trước khi rời đi, cậu đều dặn dò cô “Đừngbị cảm nhé! Rửa tay nhiều vào! Uống nước nhiều!”,cậu còn bắt nam sinh cúp điện thoại của cô hôm đó xin lỗi cô...
Thi Vĩnh Đạo bằng mọi cách thể hiện tâm ý của mình,mấy tuần tình hình bệnh dịch trở nên nghiêm trọng,Phổ Hoa cũng cố gắng hết sức có thể gửi cho Thi Vĩnh Đạo mấy thứ cần thiết như khẩu trang, thuốc tiêu độc, nhưng những thứ đưa cho Kỷ An Vĩnh như một viên đá chìm sâu trong đại dương, không hề có bất cứ hồi âm nào.
Thi cuối kỳ xong, qua điện thoại của Quyên Quyên,Phổ Hoa được biết khoảng thời gian nghỉ học do dịch “SARS”, Kỷ An Vĩnh lặng lẽ làm thủ tục, theo chương trình trao đổi sinh viên đi Canada. Ngoài sự chấn động,chỉ còn lại nỗi buồn sâu sắc trong lòng cô.
Vào học năm thứ ba, Phổ Hoa nhận được một thùng bưu phẩm từ bưu điện gửi đến, có sách của Tagore, tự điển vi tính, một chiếc bút máy đã dùng, cũng có cảkhẩu trang và thuốc tiêu độc chưa mở nắp mà cô mua cho Kỷ An Vĩnh.
Tháng chín năm đó, ra khỏi cổng ký túc, cô bướcxuống bậc thềm, từng bước đi về phía người đang đợi trước nhà xe.
Cậu nghiêng người dựa lên xe đạp, trong tay không có sách, vẫn nụ cười lười nhác quen thuộc trên gương mặt, thong dong dang rộng cánh tay chờ đợi cô.
Cậu ôm cô, cô dựa vào cậu. Gió mùa thu ấm áp thổitung tóc cậu. Cô nhắm mắt, hoàn toàn quên đi giấcmộng đó.
“Gọi mình đi!” Cậu nói.
“Thi Vĩnh Đạo...”.
“Gọi lại lần nữa!”.
‘Thi Vĩnh Đạo...”.
“Diệp Phổ Hoa!”. Cậu nghiến răng nói, nhưng lạikhông thể che giấu được mãn nguyện vui sướng củamình, cậu hôn cô, không cần che giấu.
Từ bây giờ, cô là người yêu của cậu rồi.
Chương 7: Phổ Hoa trong hiện thực - hai mươi tám tuổi
Đường Mục Nam rất gần với biển, mỗi lần mở cửa sổ, Phổ Hoa đều tưởng tượng đến vị của nước biển trong gió, mằn mặn nhưng lại không nóng như nước mắt, vừa đủ để xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Đi từ Bắc Kinh tới Thiên Tân không mất tới hai tiếng đồng hồ, nhưng môi trường hoàn toàn khác nhau. Con người ở đây có khẩu âm rất đáng yêu, cư xử phóngkhoáng thẳng thắn, cơm ngon vừa miệng, còn có con đường cũ, chòi canh cũ đáng để tưởng nhớ. Tiết tấu của cả thành phố không vội vã hỗn độn như Bắc Kinh,khiến Phổ Hoa có thể thanh thản trở về làm chínhmình của rất nhiều năm trước.
Đối với cô, giống như bắt đầu xuất phát ở một nơi không ai quen biết.
Những ngày đầu mới thu xếp ổn thỏa ở Thiên Tân, Lâm Quả Quả không ngừng gọi điện hỏi xem cô có thiếu gì không. Thực ra cô chẳng thiếu thứ gì, chỉ luônnhớ bố thôi.
Ngoài việc đi làm, phần lớn thời gian Phổ Hoa đềungồi xe bus đi dạo mấy khu thành cổ, không có mục đích, chẳng có gì bắt buộc phải làm, chỉ dựa vào cửasổ xe bus ôm quyển giới thiệu Thiên Tân cho khách du lịch, tìm kiếm con người cảnh vật trên đường, cho tới khi trời tối mới về nhà.
Cứ như vậy, dần dần xoa dịu tâm trạng trống rỗng củacô, mỗi lần bố hay Quyên Quyên hỏi cô làm gì qua điện thoại, cô liền kể cho họ nghe về những phong cảnh gần đây cô đã đi.
Bố thích nghe cho dù chỉ là mấy truyền thuyết, QuyênQuyên lại không nhẫn nại chút nào, không chỉ một lần truy hỏi khi nào Phổ Hoa về nhà.
Theo ước hẹn ban đầu khi rời đi, tối thứ sáu hàng tuần Phổ Hoa sẽ ngồi tàu về Bắc Kinh, mặc kệ gió mưa,cuối tuần sẽ tìm cơ hội tụ tập với Quyên Quyên.Thường ngày đều cùng ở Bắc Kinh nên chẳng cảm thấy gì, bây giờ chia xa hai thành phố mới thấy vô cùng nhớ nhung, tin nhắn cũng nhiều hơn, hỏi QuyênQuyên vì sao, cô ấy bực tức trả lời: “Chẳng phải vì lo cho cậu?”.
Tới Thiên Tân chưa đầy một tháng, Ngu Thế Namchủ động mời Phổ Hoa ăn cơm hai, ba lần, nhưng cô đều từchối. Lâm Quả Quả biết, hỏi cô sao không đi, Phổ Hoa không thể nói và giải thích một cách sáng tỏ mà chỉ thở dài.
Sống gần công ty, đi làm chỉ mất hơn chục phút, đứng ở cửa hành lang tòa nhà có thể nhìn thấy pho tượng đồng trong công viên góc đường, ngửi thấy hương thơm thanh khiết của nụ hoa đầu mùa. Cô c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1438/5572
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1438/5572
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt