Tiểu thuyết Giường Đơn Hay Giường Đôi-full
Lượt xem : |
t câu: “Anh cũng đi, chúng ta gặp ở chỗ cũ”.
Sự chua xót theo lời anh nói từ xương tủy tụ vào khóe mắt, Phổ Hoa đóng cửa xe, quay đầu, vờ như chưa nghe thấy anh vừa nói gì.
***********
Trên đường trở về, Phổ Hoa rất hối hận. Việc gì phải thế chứ? Nhất định phải trở về trường học, lại trùng hợp gặp anh đến vậy! Cô tự hỏi, lẽ ra nên làm ra vẻ không quan tâm trước mặt anh, chứ không phải hoảng loạn mà rời đi.
Cầm di động, cô định nhắn tin cho anh.
Xóa vài lần, nói gì cũng không thích hợp lắm, chúc mừng anh thì như mắc xương cá trong họng, mỉa mai anh, cô lại chẳng phải người như thế, cuối cùng
Cô viết: “Chúc mừng anh, cuối tuần không cần đi nữa đâu”.
Cô hy vọng mình biểu hiện rộng lượng chút, vì ly hôn là do cô đưa ra, anh chỉ đồng ý. Hiện giờ tái hôn vốn là việc riêng của anh, hoàn toàn không cần bàn bạc với cô.
Di động cô vẫn lưu số anh thường dùng sau khi ly hôn, số khác dùng từ hồi đại học tới bây giờ, cô không cần nhìn bàn phím cũng có thể ấn chuẩn xác.
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô lại có chút hối hận, sự anh nghĩ khác đi. Nhưng nước đã đổ đi khó lấy lại, lời nói ra không có thuốc hối hận.
Cô không mong chờ anh hồi âm, trở về nhà liền tắt máy, nằm trên chiếc giường đơn, chờ nồi canh đậu xanh đang hầm trên bếp.
Hai ngày nay cô sống còn khó khăn hơn cả khi ly hôn, Phổ Hoa nhìn chằm chằm những hạt bụi rớt xuống từ đỉnh đèn, nhìn một lúc lâu, trèo lên ghế tìm thử gì để lau chùi.
Sau khi anh chuyển đi, cô cũng quét căn nhà, thu dọn phòng, góc nào cũng gọn gàng. Đồ của cô không nhiều, phòng ngủ dường như trống một mặt tường, tủ đầu giường chỉ có vài thứ thuốc thường dùng. Ảnh cưới trên tường cùng với quần áo và đồ dùng hàng ngày anh để lại, cô đều đóng gói để trong phòng chứa đồ, vốn dĩ mấy lần anh gọi điện tới muốn lấy, khi đó cô sống chết cũng không đồng ý.
Cách bày biện còn lại trong phòng đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, phòng khách ngoài ghế sofa, ti vi, đồ trang trí trên tủ đều bị cô thu dọn hết bởi vì chúng đều là của Vĩnh Đạo. Các loại mô hình mẫu, một vài quyển sách, đĩa CD anh thích, và cúp giải thưởng của anh.
Lau sạch bụi trên đèn, Phổ Hoa đứng trên đỉnh thang được bắc bởi hai cái ghế, nhìn cả căn nhà. Đây là phòng ngủ lớn nhất mà cô từng thấy, giường đơn rõ là vô cùng nhỏ, thu gọn trong góc, nhỏ tới mức có chút đáng thương. Khi mua, nó được đặt trong phòng trưng bày sản phẩm, cô cảm thấy cũng được, nhưng kê vào nhà, không gian giữa giường và xung quanh không hài hòa. Phòng ngủ lớn như vậy, cô cư ngụ một góc, chỗ trống còn lại anh dùng để tập hít đất tập tạ tay hàng tối, mấy máy móc tập thể hình đó cũng thu dọn cùng đồ của anh, chỉ còn dấu sơn bị cọ vào góc tường.Chiếc giường ban đầu bị tháo thành nhiều phần, thân giường to lớn chịu lực cuộc sống hôn nhân hai năm của cô, hiện giờ đầy bụi.
Trèo xuống khỏi thang, Phổ Hoa bước tới góc phòng, lấy ra túi quần áo được đặc biệt chuẩn bị, bên trong còn có vài thứ linh tinh như giấy tờ, bật lửa của Vĩnh Đạo. Trước khi mẹ tới, những đồ này đều cần thiết, cô đặt trong phòng khách, như thể anh vẫn ở nhà. Ngoài điều đó ra, chỉ cần bà tới, cho dù ngồi hay không ngồi phòng khách, cô đều khóa cửa phòng ngủ. Có thể bước chân vào lãnh địa cá nhân cô hiện nay chỉ có Quyên Quyên.
Điện thoại trong nhà vang lên, Phổ Hoa đặt túi xuống, chạy tới phòng khách nhận điện. Vài bước chân mà mồ hôi đổ trên cánh tay, vì không tìm thấy điều khiển điều hòa, căn nhà nóng như lò hấp.
Bố Phổ Hoa gọi tới, vẫn luôn cưng chiều quan tâm cô, coi cô như đứa trẻ.
Không biết là đói hay mệt, giọng nói của Phổ Hoa mềm nhũn.
“Làm gì đấy?”.
“Con thu dọn phòng, bố ăn chưa ạ?”. Cô cảm thấy sống mũi cay cay, cố gắng hết sức nghĩ tới chuyện vui vẻ.
“Ăn linh tinh, trời nóng quá. Bố vừa xem xong thời sự, một lát ra ngoài đánh cờ. Các con tối nay ăn gì?”.
Phổ Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Đậu cô ve hầm ạ”. ‘Vĩnh Đạo nấu à?”.
Cô dối lòng nói “Vâng”.
Bố cúp máy, Phổ Hoa vẫn cầm ống nghe, ý thức được rằng cuối tuần phải về nhà mà Vĩnh Đạo không thể đi, cảm giác cay cay nơi sống mũi càng nặng nề hơn.Trước đây có thể dùng các lý do cho qua chuyện, lần này cô không biết nên nói gì.
Buổi tối không ngủ được, Phổ Hoa mở laptop xem mail Vĩnh Bác gửi tới.
Từ khi tốt nghiệp đại học bắt đầu làm phóng viên ảnh, dấu chân của Vĩnh Bác trải khắp thế giới, một năm chưa chắc đã về Bắc Kinh một lần. Hồi đi học, Phổ Hoa chỉ gặp anh mỗi năm một lần khi đoàn tụ gia đình, cũng gọi tiếng anh trai theo Vĩnh Đạo, sau này trở thành bạn bè qua mail và MSN, rồi sau nữa, dưới sự khuyến khích của Vĩnh Đạo, cô giúp Vĩnh Bác vài công việc biên dịch.
Vĩnh Bác thường gửi rất nhiều ảnh cho cô xem, sa mạc, đầm lầy, thôn làng hoang vu trong núi, những con đường phố phường thanh bình. Phổ Hoa từng đặt trang web của Vĩnh Bác vào phần web được yêu thích, sau khi chia tay Vĩnh Đạo, cô cũng không còn để lại lời nhắn trong blog của anh nữa.
Ấn chuột vào file ảnh triển lãm, Phổ Hoa đột nhiên ngửi thấy mùi khét mới nhớ ra nồi đậu xanh còn hầm trên bếp.
Chạy ra thì đậu xanh đã cháy đen sì thành mảng dưới đáy nồi. Cô bưng lên định rửa, quai cầm bằng nhựa nóng rẫy, nhất thời tuột tay, chiếc nồi rơi xuống nền nhà, một mảng đậu xanh cháy đen đổ vào mu bàn chân trần của cô, rất nhanh khiến nó sưng phù lên.
Trong nhà không có thuốc chữa bỏng, cô vứt nồi vào bồn rửa bát, không thu dọn đống bừa bãi trên nền nhà mà chạy vào phòng tắm tìm kem đánh răng trước.
Hồi xưa từng bị bỏng một lần, Vĩnh Đạo bôi một lớp thuốc chữa bỏng dày đặc lên ngón tay cô, nói cho cô biết khi không có thuốc thì phải đặt tay vào nước lạnh trước rồi mới bôi kem đánh răng. Lần đó ngón tay bị bỏng bảy tám phần, đau tới mức cả đêm không ngủ nổi. Anh ôm cô, thay nước lạnh ngâm tay cho cô, cả đêm ở bên cạnh cô.
Chạy vào nhà tắm, Phổ Hoa cho chân vào bồn tắm, mở vòi hoa sen, nước lạnh chạm vào da thịt, cảm giác đau đớn vì bị bỏng mới dịu đi, kem đánh răng chỉ còn lại một ít ở đáy ống, không thể cố đến sáng mai, cô nặn toàn bộ ra bôi lên mu bàn chân. Một chân nhảy lò cò trở lại bếp rồi tìm chổi quét dọn, cọ sạch nồi, đặt lên giá bát.
Làm xong mấy thứ đó, cổ cô mướt mồ hôi, không biết là do đau hay do nóng, cô dứt khoát ngồi xuống nền, ôm đầu gối, nhìn chạn bát được sắp xếp hoàn toàn mới, mở từng cánh cửa kiểm tra xem ở trong còn thừa cái gì.
Kết quả hoàn toàn trống rỗng, đến túi đựng rác cũng không còn.
Cô ngửa mặt một cách thất vọng, nằm xuống nền nhà bếp, nhắm mắt nghĩ tới món đậu cô ve hầm anh nấu, không nén được mà rơi nước mắt, chảy cả vào trong tai.
Cô an ủi bản thân, rơi lệ chỉ vì chân quá đau.
************
Sau ba ngày bước lên cân, Phổ Hoa chính mắt nhìn kim đồng hồ dừng ở con số bốn mươi tám.
Trước đây thường nói muốn gầy xuống dưới năm mươi cân, bây giờ đã thực hiện được rồi, cô lại không thể vui nổi.
Tâm trạng không tốt, cái gì cũng không vừa ý. Bảnthảo của tòa soạn, tập quảng cáo triển lãm tranh ảnh của Vĩnh Bác đều chỉ làm được một nửa rồi gác lại.
Quyên Quyên đánh răng trong nhà tắm, gọi: “Phổ Hoa, sao vẫn chưa mua kem đánh răng!”. Sau đó cô nàng rấthào hứng chạy vào bếp, pha cốc nước muối mặn rồi lạichạy trở lại xúc miệng qua quýt.
Phổ Hoa cũng ứng phó cho qua như vậy, cô rõ ràng đã viết d
Sự chua xót theo lời anh nói từ xương tủy tụ vào khóe mắt, Phổ Hoa đóng cửa xe, quay đầu, vờ như chưa nghe thấy anh vừa nói gì.
***********
Trên đường trở về, Phổ Hoa rất hối hận. Việc gì phải thế chứ? Nhất định phải trở về trường học, lại trùng hợp gặp anh đến vậy! Cô tự hỏi, lẽ ra nên làm ra vẻ không quan tâm trước mặt anh, chứ không phải hoảng loạn mà rời đi.
Cầm di động, cô định nhắn tin cho anh.
Xóa vài lần, nói gì cũng không thích hợp lắm, chúc mừng anh thì như mắc xương cá trong họng, mỉa mai anh, cô lại chẳng phải người như thế, cuối cùng
Cô viết: “Chúc mừng anh, cuối tuần không cần đi nữa đâu”.
Cô hy vọng mình biểu hiện rộng lượng chút, vì ly hôn là do cô đưa ra, anh chỉ đồng ý. Hiện giờ tái hôn vốn là việc riêng của anh, hoàn toàn không cần bàn bạc với cô.
Di động cô vẫn lưu số anh thường dùng sau khi ly hôn, số khác dùng từ hồi đại học tới bây giờ, cô không cần nhìn bàn phím cũng có thể ấn chuẩn xác.
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô lại có chút hối hận, sự anh nghĩ khác đi. Nhưng nước đã đổ đi khó lấy lại, lời nói ra không có thuốc hối hận.
Cô không mong chờ anh hồi âm, trở về nhà liền tắt máy, nằm trên chiếc giường đơn, chờ nồi canh đậu xanh đang hầm trên bếp.
Hai ngày nay cô sống còn khó khăn hơn cả khi ly hôn, Phổ Hoa nhìn chằm chằm những hạt bụi rớt xuống từ đỉnh đèn, nhìn một lúc lâu, trèo lên ghế tìm thử gì để lau chùi.
Sau khi anh chuyển đi, cô cũng quét căn nhà, thu dọn phòng, góc nào cũng gọn gàng. Đồ của cô không nhiều, phòng ngủ dường như trống một mặt tường, tủ đầu giường chỉ có vài thứ thuốc thường dùng. Ảnh cưới trên tường cùng với quần áo và đồ dùng hàng ngày anh để lại, cô đều đóng gói để trong phòng chứa đồ, vốn dĩ mấy lần anh gọi điện tới muốn lấy, khi đó cô sống chết cũng không đồng ý.
Cách bày biện còn lại trong phòng đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, phòng khách ngoài ghế sofa, ti vi, đồ trang trí trên tủ đều bị cô thu dọn hết bởi vì chúng đều là của Vĩnh Đạo. Các loại mô hình mẫu, một vài quyển sách, đĩa CD anh thích, và cúp giải thưởng của anh.
Lau sạch bụi trên đèn, Phổ Hoa đứng trên đỉnh thang được bắc bởi hai cái ghế, nhìn cả căn nhà. Đây là phòng ngủ lớn nhất mà cô từng thấy, giường đơn rõ là vô cùng nhỏ, thu gọn trong góc, nhỏ tới mức có chút đáng thương. Khi mua, nó được đặt trong phòng trưng bày sản phẩm, cô cảm thấy cũng được, nhưng kê vào nhà, không gian giữa giường và xung quanh không hài hòa. Phòng ngủ lớn như vậy, cô cư ngụ một góc, chỗ trống còn lại anh dùng để tập hít đất tập tạ tay hàng tối, mấy máy móc tập thể hình đó cũng thu dọn cùng đồ của anh, chỉ còn dấu sơn bị cọ vào góc tường.Chiếc giường ban đầu bị tháo thành nhiều phần, thân giường to lớn chịu lực cuộc sống hôn nhân hai năm của cô, hiện giờ đầy bụi.
Trèo xuống khỏi thang, Phổ Hoa bước tới góc phòng, lấy ra túi quần áo được đặc biệt chuẩn bị, bên trong còn có vài thứ linh tinh như giấy tờ, bật lửa của Vĩnh Đạo. Trước khi mẹ tới, những đồ này đều cần thiết, cô đặt trong phòng khách, như thể anh vẫn ở nhà. Ngoài điều đó ra, chỉ cần bà tới, cho dù ngồi hay không ngồi phòng khách, cô đều khóa cửa phòng ngủ. Có thể bước chân vào lãnh địa cá nhân cô hiện nay chỉ có Quyên Quyên.
Điện thoại trong nhà vang lên, Phổ Hoa đặt túi xuống, chạy tới phòng khách nhận điện. Vài bước chân mà mồ hôi đổ trên cánh tay, vì không tìm thấy điều khiển điều hòa, căn nhà nóng như lò hấp.
Bố Phổ Hoa gọi tới, vẫn luôn cưng chiều quan tâm cô, coi cô như đứa trẻ.
Không biết là đói hay mệt, giọng nói của Phổ Hoa mềm nhũn.
“Làm gì đấy?”.
“Con thu dọn phòng, bố ăn chưa ạ?”. Cô cảm thấy sống mũi cay cay, cố gắng hết sức nghĩ tới chuyện vui vẻ.
“Ăn linh tinh, trời nóng quá. Bố vừa xem xong thời sự, một lát ra ngoài đánh cờ. Các con tối nay ăn gì?”.
Phổ Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Đậu cô ve hầm ạ”. ‘Vĩnh Đạo nấu à?”.
Cô dối lòng nói “Vâng”.
Bố cúp máy, Phổ Hoa vẫn cầm ống nghe, ý thức được rằng cuối tuần phải về nhà mà Vĩnh Đạo không thể đi, cảm giác cay cay nơi sống mũi càng nặng nề hơn.Trước đây có thể dùng các lý do cho qua chuyện, lần này cô không biết nên nói gì.
Buổi tối không ngủ được, Phổ Hoa mở laptop xem mail Vĩnh Bác gửi tới.
Từ khi tốt nghiệp đại học bắt đầu làm phóng viên ảnh, dấu chân của Vĩnh Bác trải khắp thế giới, một năm chưa chắc đã về Bắc Kinh một lần. Hồi đi học, Phổ Hoa chỉ gặp anh mỗi năm một lần khi đoàn tụ gia đình, cũng gọi tiếng anh trai theo Vĩnh Đạo, sau này trở thành bạn bè qua mail và MSN, rồi sau nữa, dưới sự khuyến khích của Vĩnh Đạo, cô giúp Vĩnh Bác vài công việc biên dịch.
Vĩnh Bác thường gửi rất nhiều ảnh cho cô xem, sa mạc, đầm lầy, thôn làng hoang vu trong núi, những con đường phố phường thanh bình. Phổ Hoa từng đặt trang web của Vĩnh Bác vào phần web được yêu thích, sau khi chia tay Vĩnh Đạo, cô cũng không còn để lại lời nhắn trong blog của anh nữa.
Ấn chuột vào file ảnh triển lãm, Phổ Hoa đột nhiên ngửi thấy mùi khét mới nhớ ra nồi đậu xanh còn hầm trên bếp.
Chạy ra thì đậu xanh đã cháy đen sì thành mảng dưới đáy nồi. Cô bưng lên định rửa, quai cầm bằng nhựa nóng rẫy, nhất thời tuột tay, chiếc nồi rơi xuống nền nhà, một mảng đậu xanh cháy đen đổ vào mu bàn chân trần của cô, rất nhanh khiến nó sưng phù lên.
Trong nhà không có thuốc chữa bỏng, cô vứt nồi vào bồn rửa bát, không thu dọn đống bừa bãi trên nền nhà mà chạy vào phòng tắm tìm kem đánh răng trước.
Hồi xưa từng bị bỏng một lần, Vĩnh Đạo bôi một lớp thuốc chữa bỏng dày đặc lên ngón tay cô, nói cho cô biết khi không có thuốc thì phải đặt tay vào nước lạnh trước rồi mới bôi kem đánh răng. Lần đó ngón tay bị bỏng bảy tám phần, đau tới mức cả đêm không ngủ nổi. Anh ôm cô, thay nước lạnh ngâm tay cho cô, cả đêm ở bên cạnh cô.
Chạy vào nhà tắm, Phổ Hoa cho chân vào bồn tắm, mở vòi hoa sen, nước lạnh chạm vào da thịt, cảm giác đau đớn vì bị bỏng mới dịu đi, kem đánh răng chỉ còn lại một ít ở đáy ống, không thể cố đến sáng mai, cô nặn toàn bộ ra bôi lên mu bàn chân. Một chân nhảy lò cò trở lại bếp rồi tìm chổi quét dọn, cọ sạch nồi, đặt lên giá bát.
Làm xong mấy thứ đó, cổ cô mướt mồ hôi, không biết là do đau hay do nóng, cô dứt khoát ngồi xuống nền, ôm đầu gối, nhìn chạn bát được sắp xếp hoàn toàn mới, mở từng cánh cửa kiểm tra xem ở trong còn thừa cái gì.
Kết quả hoàn toàn trống rỗng, đến túi đựng rác cũng không còn.
Cô ngửa mặt một cách thất vọng, nằm xuống nền nhà bếp, nhắm mắt nghĩ tới món đậu cô ve hầm anh nấu, không nén được mà rơi nước mắt, chảy cả vào trong tai.
Cô an ủi bản thân, rơi lệ chỉ vì chân quá đau.
************
Sau ba ngày bước lên cân, Phổ Hoa chính mắt nhìn kim đồng hồ dừng ở con số bốn mươi tám.
Trước đây thường nói muốn gầy xuống dưới năm mươi cân, bây giờ đã thực hiện được rồi, cô lại không thể vui nổi.
Tâm trạng không tốt, cái gì cũng không vừa ý. Bảnthảo của tòa soạn, tập quảng cáo triển lãm tranh ảnh của Vĩnh Bác đều chỉ làm được một nửa rồi gác lại.
Quyên Quyên đánh răng trong nhà tắm, gọi: “Phổ Hoa, sao vẫn chưa mua kem đánh răng!”. Sau đó cô nàng rấthào hứng chạy vào bếp, pha cốc nước muối mặn rồi lạichạy trở lại xúc miệng qua quýt.
Phổ Hoa cũng ứng phó cho qua như vậy, cô rõ ràng đã viết d
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1955/2791
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1955/2791
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt