Tiểu thuyết Giường Đơn Hay Giường Đôi-full
Lượt xem : |
Một khi mất cân bằng, cậu liền hung hăng như một con sư tử bờm dựng đứng, ở dưới ký túc cô đợi cả tối không đi, đạp xe từ cuối ký túc tới phòng học, hận không thể theo cô vào nhà vệ sinh.
Cậu đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn có thể tức giận đến mức ăn không ngon, ngủ không yên chỉ vì một cái ôm tình mẫu tử của cô và một cậu nam sinh trong vở kịch nói của trường. Cô hai mươi tuổi rồi, vẫn tưởng rằng tình cảm là việc xa xỉ, không dám hoàn toàn tiếp nhận cậu, dồn hết tinh thần và sức lực cho bố và học tập.
Quyên Quyên từng hỏi, “Phổ Hoa, sao mình cảm thấy cậu hơi lạ nhỉ?”.
Hải Anh nhắc, “Gần đây Doãn Trình thường không tìm thấy Thi Vĩnh Đạo, sợ xảy ra chuyện?”.
Mạch Mạch bàn bạc, “Sau mười hai giờ không cho cậu ta gọi điện đến, có được không?”.
Đường Đường tò mò, “Kỷ An Vĩnh sao không đến nhỉ?”.
Thái Hồng trêu chọc, “Cái người gì gì Đạo ấy hôm nay đã khẳng định chủ quyền với cậu chưa?”.
Tiểu Quỷ phẫn nộ, “Đầu mình ngắn chút nữa cũng không sai mà, cậu ta luôn trợn mắt nhìn mình làm gì?”.
Vài tháng sau, Phổ Hoa gặp Ngu Thế Nam trong tiết âm nhạc của trường. Bốn, năm năm không gặp, Ngu Thế Nam đã khác xa hồi đó, nhưng vẫn thích đùa. Cậu ta lùi lại một bước lớn, xoa cằm đánh giá Phổ Hoa một lúc lâu, sau đó chợt như tỉnh ngộ, chỉ vào cô nói: “Diệp Phổ Hoa, cậu trở nên xinh đẹp rồi!”.
***********
Mùa xuân năm sau, Thi Vĩnh Đạo cùng với giáo viên trong khoa đi tới một trường đại học anh em ở phía nam, hai đứa trẻ Phổ Hoa phụ đạo sắp tham gia kỳ thi thử vào cấp ba, không may ông ngoại tái phát bệnh cũ,việc nhà việc học đến cùng lúc, mọi người chỉ có thể aibận việc người đó, rảnh thì gọi điện nói vài câu. Thi Vĩnh Đạo trước khi đi đặc biệt chạy tới Đại học Sư phạm, mang theo ít hoa quả và các đồ dinh dưỡng, dặn dò Phổ Hoa mang về nhà biếu người lớn.
Vội vàng gặp mặt, cậu xách đồ đưa cô về ký túc, kéo tay cô ở chỗ vắng người, cúi đầu cọ cọ vào Thái Dương của cô.
Cô quay mặt đi, tránh hàm râu vừa như cố tình vừa như vô ý cọ lên má, dặn dò cậu: “Ở ngoài chú ý antoàn nhé”.
“Mình biết rồi”.
Cậu không nỡ nhưng vẫn phải đi, trước khi lên tàu còngọi điện đến ký túc chỗ cô. Cậu xuất phát lúc chiều, cô đi làm gia sư, đương nhiên không gặp. Đến nơi cậu gọi lần nữa nhưng cô lại đi nhà ăn ăn cơm rồi.
Ngoài những tối phải đi học, hàng ngày Phổ Hoa đều đạp xe về nhà ông ngoại, làm bữa cơm giúp ông, sắc thuốc bắc cho ông, mệt thì ngủ lại bên đó, sáng sớm lại vội đến trường cho kịp giờ lên lớp. Cuối tuần về nhà,bố nói cô hơi gầy, bản thân Phổ Hoa lại không nhận ra.
Gần một tuần không có tin của Thi Vĩnh Đạo, cô muốngọi điện qua đó hỏi thăm, nhưng cậu lại không để lại cách thức liên lạc. Gọi tới ký túc cậu một lần, không ai nhấc máy, cô cũng bỏ ý nghĩ tìm cậu. Chẳng qua đi vài tuần, có gì đâu.
Vài ngày sau, kết quả thi CET cuối năm trước đã có,toàn bộ các bạn trong ký túc Phổ Hoa đều qua, cô vàThái Hồng còn đạt điểm ưu tú cấp sáu. Mọi người ra ngoài chúc mừng, cô lại bị sắp xếp ngồi bên cạnh Kỷ An Vĩnh, đưa tay gắp thức ăn, thế nào cũng đụng phảicậu ấy. Cậu ấy không để bụng, những món để xa còn gắp vào bát giúp cô. [CET (Colleage English Test) là một kỳ thi tiếng Anh của Trung Quốc.">
Những người thi đỗ vô cùng vui mừng, những người thì trượt thất vọng vì không được như ý, nam sinh gọi rấtnhiều bia, Đường Đường, Mạch Mạch cùng uống, Phổ Hoa cũng không ngoại lệ.
“Nào, chúc mừng những người chiến thắng trong kỳthi CET, các đồng chí tử trận càng đánh càng hăng!
“Nào, cạn ly!”.
Nam sinh khoa Tin cùng “cạn ly”, Phổ Hoa cũng đànhuống cạn, bất đắc dĩ cười với Kỷ An Vĩnh. Cậu ấy lắc đầu cũng cạn một chén, rất nhanh lại bị rót đầy chén nữa.
Sau vài tuần rượu, ngoài Tiểu Quỷ, các nữ sinh khác ít nhiều đều hơi say say. Chén cuối cùng có một namsinh đưa cho Phổ Hoa, cô vừa nói cảm ơn, chén rượu đã bị Kỷ An Vĩnh cầm lấy, “Đưa mình, mình uống thay cậu!”.
Kỷ An Vĩnh khá say, hơi thở của cậu ấy cũng đầy mùirượu, đôi mắt trước giờ luôn trầm lắng, minh mẫn sau cặp kính lộ ra vẻ nhiệt tình xúc động không giống cậu ấy chút nào, hai người giành nhau chiếc cốc, rượu sánhra. Phổ Hoa buông tay trước, mắt nhìn Kỷ An Vĩnh ngửa cổ uống nửa chén rượu, một chút rượu chảy từkhóe miệng xuống quai hàm.
Sau bữa cơm, mọi người xiêu vẹo trở về ký túc, trên đường không thể tránh được nói ra những lời say rượu.Mạch Mạch ra sức đẩy Phổ Hoa tới cạnh Kỷ An Vĩnh, Đường Đường tiến sát lại hỏi cậu ấy: “Kỷ An Vĩnh, sao cậu không đến ký túc bọn mình nữa?”.
Cậu ấy đang dìu cánh tay Phổ Hoa, đột nhiên quay ngược lại túm tay cô, nửa tỉnh nửa say hỏi: “Cậu chomình đến chứ?”.
Toàn thân Phổ Hoa nóng ran, đối diện với đôi mắt say đỏ ngầu của Kỷ An Vĩnh, nhất thời không phân biệt nổi cậu ấy đang đùa hay thật. Cô giật tay ra đuổi theo Thái Hồng, trốn trong đám nữ sinh. Nhìn lướt phía sau,Kỷ An Vĩnh vẫn đứng ở đó, bàn tay trống không dường như đang nắm cái gì đó.
Trở về ký túc mọi người đều lên giường đi ngủ, khichuông điện thoại reo Phổ Hoa đang say giấc nồng, xoa huyệt Thái Dương miễn cưỡng ngồi dậy, đầuchoáng váng vì dư vị của rượu.
“Alô...”.
“Là mình!”.
“Hả?”. Phổ Hoa nhận ra đó là Kỷ An Vĩnh.
“Uống nhiều nhỉ?!”.
“Ừ”. Cô cảm thấy Kỷ An Vĩnh bên kia đầu dây điệnthoại chưa từng thân mật như vậy bao giờ, “Còn cậu?”.
“Mình tỉnh rồi”.
“Có chuyện gì à?”.
Cũng không có gì...”.
“Lúc chiều... lời nói của mình... cậu đừng coi là thậtnhé...”.
“À...”. Cô nghĩ lại một chút, nhớ ra cậu ấy đã nói gì. “Không giận chứ?”.
“Không”.
“Cậu có đau đầu không?”.
“Mình vẫn ổn”.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé”.
“Ừ”.
Cô nhoài người ra định cúp máy, bên kia lại nói.
“Diệp Phổ Hoa!”.
Đặt ống nghe trở lại bên tai, cậu ấy không nói nữa.“Sao vậy?”.
“Ừm... hôm khác nói sau...”.
“Được”.
“Vậy... chúc ngủ ngon”.
“Ngủ ngon”.
Đặt điện thoại xuống, chuông lại reo. cầm ống nghe lên, bên trong chỉ toàn tạp âm lạo xạo, Phổ Hoa nhoàingười lên gối nắm ống nghe, cố gắng ngăn cơn choáng váng đầu óc do âm thanh đó gây ra.
“A lô?”.
Không ai trả lời.
“A lô?” Cô lờ mờ nghĩ đến lời Kỷ An Vĩnh vẫn chưanói xong trước khi cúp máy.
“A lô, Kỷ An Vĩnh?”.
Bên kia vẫn không ai trả lời.
“Kỷ An Vĩnh”.
Giống như đường dây có vấn đề, cô nói xong, tạp âm tiếp tục một lúc, điện thoại liền ngắt.
Hôm sau khi đi học, dạy gia sư, một bên mí mắt của Phổ Hoa nháy liên tục, ăn cơm xong, vội chạy về ký túc đợi điện thoại, cứ như vậy đợi mười lăm ngày,không hề có cuộc điện thoại nào tìm cô, cô bắt đầucảm thấy bất an.
Tối thứ sáu, làm xong bài tập, thu dọn đồ về nhà, cô vừa ra khỏi ký túc chuẩn bị lấy xe, nhà xe phía đốidiện có người nhảy qua thanh ngang bước dài về phíacô.
Cô giật nảy mình, ba tuần không gặp, Thi Vĩnh Đạomang hai quầng mắt đen đứng trước mặt cô, râu mọclởm chởm cả nửa gương mặt, dưới ánh đèn đườngtrông càng giống hung thần.
“Cậu.... về rồi...”. Cô tiến lên phía trước.
Cậu không nói một lời kéo cô về rừng cây phía sau kýtúc.
Cậu đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn có thể tức giận đến mức ăn không ngon, ngủ không yên chỉ vì một cái ôm tình mẫu tử của cô và một cậu nam sinh trong vở kịch nói của trường. Cô hai mươi tuổi rồi, vẫn tưởng rằng tình cảm là việc xa xỉ, không dám hoàn toàn tiếp nhận cậu, dồn hết tinh thần và sức lực cho bố và học tập.
Quyên Quyên từng hỏi, “Phổ Hoa, sao mình cảm thấy cậu hơi lạ nhỉ?”.
Hải Anh nhắc, “Gần đây Doãn Trình thường không tìm thấy Thi Vĩnh Đạo, sợ xảy ra chuyện?”.
Mạch Mạch bàn bạc, “Sau mười hai giờ không cho cậu ta gọi điện đến, có được không?”.
Đường Đường tò mò, “Kỷ An Vĩnh sao không đến nhỉ?”.
Thái Hồng trêu chọc, “Cái người gì gì Đạo ấy hôm nay đã khẳng định chủ quyền với cậu chưa?”.
Tiểu Quỷ phẫn nộ, “Đầu mình ngắn chút nữa cũng không sai mà, cậu ta luôn trợn mắt nhìn mình làm gì?”.
Vài tháng sau, Phổ Hoa gặp Ngu Thế Nam trong tiết âm nhạc của trường. Bốn, năm năm không gặp, Ngu Thế Nam đã khác xa hồi đó, nhưng vẫn thích đùa. Cậu ta lùi lại một bước lớn, xoa cằm đánh giá Phổ Hoa một lúc lâu, sau đó chợt như tỉnh ngộ, chỉ vào cô nói: “Diệp Phổ Hoa, cậu trở nên xinh đẹp rồi!”.
***********
Mùa xuân năm sau, Thi Vĩnh Đạo cùng với giáo viên trong khoa đi tới một trường đại học anh em ở phía nam, hai đứa trẻ Phổ Hoa phụ đạo sắp tham gia kỳ thi thử vào cấp ba, không may ông ngoại tái phát bệnh cũ,việc nhà việc học đến cùng lúc, mọi người chỉ có thể aibận việc người đó, rảnh thì gọi điện nói vài câu. Thi Vĩnh Đạo trước khi đi đặc biệt chạy tới Đại học Sư phạm, mang theo ít hoa quả và các đồ dinh dưỡng, dặn dò Phổ Hoa mang về nhà biếu người lớn.
Vội vàng gặp mặt, cậu xách đồ đưa cô về ký túc, kéo tay cô ở chỗ vắng người, cúi đầu cọ cọ vào Thái Dương của cô.
Cô quay mặt đi, tránh hàm râu vừa như cố tình vừa như vô ý cọ lên má, dặn dò cậu: “Ở ngoài chú ý antoàn nhé”.
“Mình biết rồi”.
Cậu không nỡ nhưng vẫn phải đi, trước khi lên tàu còngọi điện đến ký túc chỗ cô. Cậu xuất phát lúc chiều, cô đi làm gia sư, đương nhiên không gặp. Đến nơi cậu gọi lần nữa nhưng cô lại đi nhà ăn ăn cơm rồi.
Ngoài những tối phải đi học, hàng ngày Phổ Hoa đều đạp xe về nhà ông ngoại, làm bữa cơm giúp ông, sắc thuốc bắc cho ông, mệt thì ngủ lại bên đó, sáng sớm lại vội đến trường cho kịp giờ lên lớp. Cuối tuần về nhà,bố nói cô hơi gầy, bản thân Phổ Hoa lại không nhận ra.
Gần một tuần không có tin của Thi Vĩnh Đạo, cô muốngọi điện qua đó hỏi thăm, nhưng cậu lại không để lại cách thức liên lạc. Gọi tới ký túc cậu một lần, không ai nhấc máy, cô cũng bỏ ý nghĩ tìm cậu. Chẳng qua đi vài tuần, có gì đâu.
Vài ngày sau, kết quả thi CET cuối năm trước đã có,toàn bộ các bạn trong ký túc Phổ Hoa đều qua, cô vàThái Hồng còn đạt điểm ưu tú cấp sáu. Mọi người ra ngoài chúc mừng, cô lại bị sắp xếp ngồi bên cạnh Kỷ An Vĩnh, đưa tay gắp thức ăn, thế nào cũng đụng phảicậu ấy. Cậu ấy không để bụng, những món để xa còn gắp vào bát giúp cô. [CET (Colleage English Test) là một kỳ thi tiếng Anh của Trung Quốc.">
Những người thi đỗ vô cùng vui mừng, những người thì trượt thất vọng vì không được như ý, nam sinh gọi rấtnhiều bia, Đường Đường, Mạch Mạch cùng uống, Phổ Hoa cũng không ngoại lệ.
“Nào, chúc mừng những người chiến thắng trong kỳthi CET, các đồng chí tử trận càng đánh càng hăng!
“Nào, cạn ly!”.
Nam sinh khoa Tin cùng “cạn ly”, Phổ Hoa cũng đànhuống cạn, bất đắc dĩ cười với Kỷ An Vĩnh. Cậu ấy lắc đầu cũng cạn một chén, rất nhanh lại bị rót đầy chén nữa.
Sau vài tuần rượu, ngoài Tiểu Quỷ, các nữ sinh khác ít nhiều đều hơi say say. Chén cuối cùng có một namsinh đưa cho Phổ Hoa, cô vừa nói cảm ơn, chén rượu đã bị Kỷ An Vĩnh cầm lấy, “Đưa mình, mình uống thay cậu!”.
Kỷ An Vĩnh khá say, hơi thở của cậu ấy cũng đầy mùirượu, đôi mắt trước giờ luôn trầm lắng, minh mẫn sau cặp kính lộ ra vẻ nhiệt tình xúc động không giống cậu ấy chút nào, hai người giành nhau chiếc cốc, rượu sánhra. Phổ Hoa buông tay trước, mắt nhìn Kỷ An Vĩnh ngửa cổ uống nửa chén rượu, một chút rượu chảy từkhóe miệng xuống quai hàm.
Sau bữa cơm, mọi người xiêu vẹo trở về ký túc, trên đường không thể tránh được nói ra những lời say rượu.Mạch Mạch ra sức đẩy Phổ Hoa tới cạnh Kỷ An Vĩnh, Đường Đường tiến sát lại hỏi cậu ấy: “Kỷ An Vĩnh, sao cậu không đến ký túc bọn mình nữa?”.
Cậu ấy đang dìu cánh tay Phổ Hoa, đột nhiên quay ngược lại túm tay cô, nửa tỉnh nửa say hỏi: “Cậu chomình đến chứ?”.
Toàn thân Phổ Hoa nóng ran, đối diện với đôi mắt say đỏ ngầu của Kỷ An Vĩnh, nhất thời không phân biệt nổi cậu ấy đang đùa hay thật. Cô giật tay ra đuổi theo Thái Hồng, trốn trong đám nữ sinh. Nhìn lướt phía sau,Kỷ An Vĩnh vẫn đứng ở đó, bàn tay trống không dường như đang nắm cái gì đó.
Trở về ký túc mọi người đều lên giường đi ngủ, khichuông điện thoại reo Phổ Hoa đang say giấc nồng, xoa huyệt Thái Dương miễn cưỡng ngồi dậy, đầuchoáng váng vì dư vị của rượu.
“Alô...”.
“Là mình!”.
“Hả?”. Phổ Hoa nhận ra đó là Kỷ An Vĩnh.
“Uống nhiều nhỉ?!”.
“Ừ”. Cô cảm thấy Kỷ An Vĩnh bên kia đầu dây điệnthoại chưa từng thân mật như vậy bao giờ, “Còn cậu?”.
“Mình tỉnh rồi”.
“Có chuyện gì à?”.
Cũng không có gì...”.
“Lúc chiều... lời nói của mình... cậu đừng coi là thậtnhé...”.
“À...”. Cô nghĩ lại một chút, nhớ ra cậu ấy đã nói gì. “Không giận chứ?”.
“Không”.
“Cậu có đau đầu không?”.
“Mình vẫn ổn”.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé”.
“Ừ”.
Cô nhoài người ra định cúp máy, bên kia lại nói.
“Diệp Phổ Hoa!”.
Đặt ống nghe trở lại bên tai, cậu ấy không nói nữa.“Sao vậy?”.
“Ừm... hôm khác nói sau...”.
“Được”.
“Vậy... chúc ngủ ngon”.
“Ngủ ngon”.
Đặt điện thoại xuống, chuông lại reo. cầm ống nghe lên, bên trong chỉ toàn tạp âm lạo xạo, Phổ Hoa nhoàingười lên gối nắm ống nghe, cố gắng ngăn cơn choáng váng đầu óc do âm thanh đó gây ra.
“A lô?”.
Không ai trả lời.
“A lô?” Cô lờ mờ nghĩ đến lời Kỷ An Vĩnh vẫn chưanói xong trước khi cúp máy.
“A lô, Kỷ An Vĩnh?”.
Bên kia vẫn không ai trả lời.
“Kỷ An Vĩnh”.
Giống như đường dây có vấn đề, cô nói xong, tạp âm tiếp tục một lúc, điện thoại liền ngắt.
Hôm sau khi đi học, dạy gia sư, một bên mí mắt của Phổ Hoa nháy liên tục, ăn cơm xong, vội chạy về ký túc đợi điện thoại, cứ như vậy đợi mười lăm ngày,không hề có cuộc điện thoại nào tìm cô, cô bắt đầucảm thấy bất an.
Tối thứ sáu, làm xong bài tập, thu dọn đồ về nhà, cô vừa ra khỏi ký túc chuẩn bị lấy xe, nhà xe phía đốidiện có người nhảy qua thanh ngang bước dài về phíacô.
Cô giật nảy mình, ba tuần không gặp, Thi Vĩnh Đạomang hai quầng mắt đen đứng trước mặt cô, râu mọclởm chởm cả nửa gương mặt, dưới ánh đèn đườngtrông càng giống hung thần.
“Cậu.... về rồi...”. Cô tiến lên phía trước.
Cậu không nói một lời kéo cô về rừng cây phía sau kýtúc.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1705/5839
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1705/5839
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt