Tiểu thuyết Giường Đơn Hay Giường Đôi-full
Lượt xem : |
ọ, rất bình thường”. B trả lời.
“Hoàn cảnh khác chắc chắn như vậy, ban đầu nếu nhưCầu Nhân không học Đại học Bắc Kinh cũng sẽ không thân với Phong Thanh và Thi Vĩnh Đạo đến vậy, đến một môi trường mới con người đều sẽ thay đổi, đặc biệt là Đại học Bắc Kinh, không chia tay cũng phải chia tay”, C chen vào.
“Đúng rồi, chẳng phải cô ấy đăng ký Học viện Ngoại ngữ ư? Sao lại đi Đại học Bắc Kinh?”. A lại hỏi.
“Còn nói nữa, nhà người ta cơ mạnh chứ sao!”, C nói xong cười châm chọc.
Sau khi mấy bạn nữ đi ra, Phổ Hoa vẫn ngồi ngơ ngẩn. Trong một năm qua cô cũng tưởng Cầu Nhân ở Họcviện Ngoại ngữ, sau khi cô ta trở thành bạn gái của Kỷ An Vĩnh, cô hiếm khi quan tâm đến Cầu Nhân, mỗi lần nghĩ tới đều có cảm giác khó nói... không phải ghen tỵ,có thể chỉ còn lại tự ti.
Còn bây giờ, cô ta lại trở thành bạn gái của Thi Vĩnh Đạo ư? Phổ Hoa nhìn vào gương trên bồn rửa tay,hứng nước rửa tay, tâm tư có phần hốt hoảng.
Ra khỏi nhà vệ sinh, không may lại gặp Cầu Nhân ở hành lang, cô muốn cúi đầu đi qua, Cầu Nhân lại nhìn thấy cô, đặc biệt tới chào hỏi, tay đặt trên vai cô làm ra vẻ thân mật.
“Này, Diệp Phổ Hoa! Thế nào?”.
“Vẫn tốt...” Cô thoáng cười muốn đi, lại bị cô ta giữ lại.
“Ừ... cậu thon thả hơn đấy!”, Cầu Nhân giúp cô chỉnhlại dây buộc tóc trên đỉnh đầu, thắt chặt hơn, “Lát nữanói chuyện nhé!”.
Cô ta bước vào phòng rửa tay, trong không khí thoángmùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô ta bay ra, nhất thời chưa tan ra, Phổ Hoa ra sức kéo dây cột tóc xuống, đút vào trong túi, trở về bàn lấy cốc tự rót đầy cho mình.
Sau đó, Cầu Nhân còn tới góc bọn cô ngồi hỏi thăm,ngồi giữa mọi người, cô ta kể rất nhiều chuyện từ lớp bảy, lớp tám cho đến lớp mười hai, nói tới nhiều nhấtvẫn là Đại học Bắc Kinh, việc mới người mới, vật mới. Phổ Hoa cũng giả vờ lắng nghe, cô biết rõ Thi Vĩnh Đạo đang ngồi ở chiếc bàn xa nhất, nói chuyện cùng Kỷ An Vĩnh. Có thể nhìn thấy cậu ấy cởi mở khôngcòn u ám nữa, vốn là chuyện đáng vui, nhưng cô làm thế nào cũng không thể phấn chấn tinh thần hơn.
“Này, Diệp Phổ Hoa, nói đi, làm thế nào để giảm béo,mình béo lên hai cân rưỡi cân rồi!”, Cầu Nhân chen đến cạnh cô, bóp bóp cánh tay cô, lại giơ cổ tay mình lên, “Thật ngưỡng mộ cậu vẫn gầy như vậy!”.
Cầu Nhân đúng là béo hơn một chút, nhưng vừa đẹp, không coi là mũm mĩm, ngón tay mảnh mai phù hợpvới nước sơn móng tay màu nhạt, lộ rõ làn da trắngtrẻo, Phổ Hoa không biết làm thế nào để miêu tả cô ta,gượng cười không nói, may mà Quyên Quyên giúp cô giải vây.
Cầu Nhân ngồi một lát, không phải Thi Vĩnh Đạo gọi, cô ta vẫn còn truy hỏi chuyện gia sư và làm thêm củaPhổ Hoa. Cậu ấy nâng chén rượu lên đứng cạnh bàn các cô không biết từ lúc nào, bóng cậu ấy hắt lên gương mặt cô. Cô vô thức ngẩng đầu tưởng cậu ấy muốn nói gì, nhưng cậu ấy chỉ thấp giọng nói bên tai Cầu Nhân: “Qua đó đi, Phong Thanh muốn hỏi cậu vềchuyện trên diễn đàn”. Sau đó cùng Cầu Nhân trở vềbàn nam sinh, đến lời chào hỏi tối thiểu cũng không có.
Nửa sau bữa tiệc, cho dù người khác nói gì, Phổ Hoa cũng đều chăm chỉ gắp đầy đồ vào khay ngồi ăn.Quyên Quyên khuyên vài lần, cô vẫn muốn ăn, bị Hải Anh lấy mất thìa, cô giật thìa của Quyên Quyên tiếp tục uống canh.
Không ăn thì làm gì chứ?
Họ có cuộc sống của họ, có thể hưởng thụ cuộc sống, có thể phung phí, có diễn đàn, có câu lạc bộ, hội nhóm của bọn họ. Nhưng cô không thể, đến ăn món xào trong nhà ăn cô cũng phải tính toán. Nghe bọn họ nói những chuyện xa xôi đó, không bằng theo ý bố ăn vào bụng tiền làm thêm ba tiếng đồng hồ đó. Năm mươi tệ, tự Phổ Hoa nâng chén kính mình và bố, ai đang kể truyện cười khiến mọi người cười vang, cô cũng cười khan hai tiếng.
Tan tiệc cùng Quyên Quyên xuống tầng, Phổ Hoa đi sau cùng, lén hỏi Quyên Quyên: “Mình... có phải nhìn rất gầy không?”.
**********
Rời nhà hàng tiệc đứng, sau khi tiễn thầy giáo về trước, có vài bạn học gọi xe đi rồi, Phổ Hoa đưa Quyên Quyên đi bộ ra bến xe. Hai đứa đứng đợi xe nói chuyện trước kia, chủ đề không thể thiếu được chuyện chia tay của Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân. Phổ Hoa không muốn nhắc nhiều, có những thứ nghĩ nhiều ngược lại chỉ khiến bản thân thêm phiền não, nhưng biết rõ đạo lý mà vẫn không khỏi nghĩ đến.
Quyên Quyên nhìn ra tâm trạng của cô, nói: “Được rồi, hiện thực là vậy, cậu đừng nghĩ nhiều thế. Như vậy cũng không tồi, chia tay rồi thì tốt, chia tay được thì tốt”.
Trải qua ba năm cấp ba cùng Phổ Hoa, có che giấu nữa, Quyên Quyên vẫn biết rõ tình cảm cô dành cho Kỷ An Vĩnh, hiếm khi cô kiên trì bền bỉ ba năm, đáng tiếc cuối cùng cũng không được đáp lại một chút nào.
“Đừng để ý cậu ta biết hay không, cho dù thế nào, bây giờ đã không liên quan đến cậu rồi!”.
“Mình biết”. Phổ Hoa gật đầu, thở dài sườn sượt, “Chuyện đã qua không nghĩ đến nữa từ lâu rồi. Xe đến rồi, cậu lên đi!”.
“Được, vậy mình đi nhé! Bye! Đừng nghĩ linh tinh!”.“Được”.
Hai người vẫy tay, Quyên Quyên chạy đuổi theo xe bus. Phổ Hoa tiễn Quyên Quyên lên xe cho tới khi xe chạy.
Cô quay trở lại phía nhà hàng, trên đường nghĩ kỹ lại lời Hải Anh nói.
“Thực ra tình cảm hồi cấp ba rất khó có kết quả, vừa vào đại học cái gì cũng sẽ thay đổi, lớn lên chính là như vậy. Tình cảm là thứ không qua nổi thử thách, có thể một hai câu quan tâm mới đã khiến cậu một nét bút xóa sạch quá khứ, con người mà, ôi...”.
Thật sự cực kỳ mỏng manh như vậy ư? Sự kiên định ba năm cấp ba chẳng qua chỉ là một câu trả lời, hôm nay gặp Kỷ An Vĩnh, cô lại có chút ngạc nhiên thái độ bình tĩnh của chính mình, đây nên coi là... trở nên kiên cường rồi chăng?
Phổ Hoa dừng ở giao lộ đợi đèn giao thông cho người đi bộ chuyển sang màu xanh. Một người đang đứng bên kia đường, cũng đang đợi đèn xanh, giơ tay ấn vào nút đợi sớm hơn cô. Họ lại nhìn nhau cười, đôi mắt bình lặng sau cặp kính ấm áp nhẹ nhàng.
Đèn xanh, Phổ Hoa đứng im, nhìn Kỷ An Vĩnh qua đường, tay đút túi áo bước tới trước mặt cô.
“Hi”. Cậu ấy nói.
Cô cười, cũng học cậu ấy đút tay túi áo.
“Hi”. Cô không học được giọng nói của cậu ấy, nói xong tự mình lại cười.
“Sao lại ở đây?”.
“Mình tiễn Quyên Quyên lên xe bus”.
“À, vậy cũng tiễn mình nhé”. Cậu ấy hiếm khi đùa với cô, cô liền vui vẻ đồng ý tiễn cậu ấy ra trạm xe.
“Gần đây thế nào?”. Cậu ấy tìm tuyến đường trên biển báo, quay lưng lại với cô, lại không giống như câu hỏi xã giao đơn thuần.
“Rất bận”.
“Cậu bận gì thế?”.
“Ừm...”. Cô suy nghĩ nghiêm túc một chút, “Học hành... cuộc sống... còn có...”.
Cậu ấy quay đầu, rất tò mò với từ phía sau.
“Còn có... công việc...”. Cô kéo dài âm cuối, có chút tinh nghịch.
Cậu nhún nhún vai, trở lại tìm kiếm tuyến xe bus.
“Vậy còn cậu?”. Phổ Hoa hỏi.
“Mình?”. Kỷ An Vĩnh quay người lại, đẩy đẩy kính, “Mình đang... điều chỉnh...”.
“Điều chỉnh cái gì?”.
Cậu dựa vào cột quảng cáo, ôm cánh tay xoa xoa cằm, “Nói thế nào nhỉ... hồi vừa có kết quả phải mất một quá trình tiếp nhận. Tư tưởng, quan điểm phải thay đổi, cách xử lý mọi việc phải thay đổi, mục tiêu nguyên tắc làm người phải thay đổi!”.
Trong suy nghĩ ban đầu của cô không muốn nói mấy chủ để khiến cậu suy nghĩ.
“Không sao, bây giờ mình không để ý chuyện thi đại học n
“Hoàn cảnh khác chắc chắn như vậy, ban đầu nếu nhưCầu Nhân không học Đại học Bắc Kinh cũng sẽ không thân với Phong Thanh và Thi Vĩnh Đạo đến vậy, đến một môi trường mới con người đều sẽ thay đổi, đặc biệt là Đại học Bắc Kinh, không chia tay cũng phải chia tay”, C chen vào.
“Đúng rồi, chẳng phải cô ấy đăng ký Học viện Ngoại ngữ ư? Sao lại đi Đại học Bắc Kinh?”. A lại hỏi.
“Còn nói nữa, nhà người ta cơ mạnh chứ sao!”, C nói xong cười châm chọc.
Sau khi mấy bạn nữ đi ra, Phổ Hoa vẫn ngồi ngơ ngẩn. Trong một năm qua cô cũng tưởng Cầu Nhân ở Họcviện Ngoại ngữ, sau khi cô ta trở thành bạn gái của Kỷ An Vĩnh, cô hiếm khi quan tâm đến Cầu Nhân, mỗi lần nghĩ tới đều có cảm giác khó nói... không phải ghen tỵ,có thể chỉ còn lại tự ti.
Còn bây giờ, cô ta lại trở thành bạn gái của Thi Vĩnh Đạo ư? Phổ Hoa nhìn vào gương trên bồn rửa tay,hứng nước rửa tay, tâm tư có phần hốt hoảng.
Ra khỏi nhà vệ sinh, không may lại gặp Cầu Nhân ở hành lang, cô muốn cúi đầu đi qua, Cầu Nhân lại nhìn thấy cô, đặc biệt tới chào hỏi, tay đặt trên vai cô làm ra vẻ thân mật.
“Này, Diệp Phổ Hoa! Thế nào?”.
“Vẫn tốt...” Cô thoáng cười muốn đi, lại bị cô ta giữ lại.
“Ừ... cậu thon thả hơn đấy!”, Cầu Nhân giúp cô chỉnhlại dây buộc tóc trên đỉnh đầu, thắt chặt hơn, “Lát nữanói chuyện nhé!”.
Cô ta bước vào phòng rửa tay, trong không khí thoángmùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô ta bay ra, nhất thời chưa tan ra, Phổ Hoa ra sức kéo dây cột tóc xuống, đút vào trong túi, trở về bàn lấy cốc tự rót đầy cho mình.
Sau đó, Cầu Nhân còn tới góc bọn cô ngồi hỏi thăm,ngồi giữa mọi người, cô ta kể rất nhiều chuyện từ lớp bảy, lớp tám cho đến lớp mười hai, nói tới nhiều nhấtvẫn là Đại học Bắc Kinh, việc mới người mới, vật mới. Phổ Hoa cũng giả vờ lắng nghe, cô biết rõ Thi Vĩnh Đạo đang ngồi ở chiếc bàn xa nhất, nói chuyện cùng Kỷ An Vĩnh. Có thể nhìn thấy cậu ấy cởi mở khôngcòn u ám nữa, vốn là chuyện đáng vui, nhưng cô làm thế nào cũng không thể phấn chấn tinh thần hơn.
“Này, Diệp Phổ Hoa, nói đi, làm thế nào để giảm béo,mình béo lên hai cân rưỡi cân rồi!”, Cầu Nhân chen đến cạnh cô, bóp bóp cánh tay cô, lại giơ cổ tay mình lên, “Thật ngưỡng mộ cậu vẫn gầy như vậy!”.
Cầu Nhân đúng là béo hơn một chút, nhưng vừa đẹp, không coi là mũm mĩm, ngón tay mảnh mai phù hợpvới nước sơn móng tay màu nhạt, lộ rõ làn da trắngtrẻo, Phổ Hoa không biết làm thế nào để miêu tả cô ta,gượng cười không nói, may mà Quyên Quyên giúp cô giải vây.
Cầu Nhân ngồi một lát, không phải Thi Vĩnh Đạo gọi, cô ta vẫn còn truy hỏi chuyện gia sư và làm thêm củaPhổ Hoa. Cậu ấy nâng chén rượu lên đứng cạnh bàn các cô không biết từ lúc nào, bóng cậu ấy hắt lên gương mặt cô. Cô vô thức ngẩng đầu tưởng cậu ấy muốn nói gì, nhưng cậu ấy chỉ thấp giọng nói bên tai Cầu Nhân: “Qua đó đi, Phong Thanh muốn hỏi cậu vềchuyện trên diễn đàn”. Sau đó cùng Cầu Nhân trở vềbàn nam sinh, đến lời chào hỏi tối thiểu cũng không có.
Nửa sau bữa tiệc, cho dù người khác nói gì, Phổ Hoa cũng đều chăm chỉ gắp đầy đồ vào khay ngồi ăn.Quyên Quyên khuyên vài lần, cô vẫn muốn ăn, bị Hải Anh lấy mất thìa, cô giật thìa của Quyên Quyên tiếp tục uống canh.
Không ăn thì làm gì chứ?
Họ có cuộc sống của họ, có thể hưởng thụ cuộc sống, có thể phung phí, có diễn đàn, có câu lạc bộ, hội nhóm của bọn họ. Nhưng cô không thể, đến ăn món xào trong nhà ăn cô cũng phải tính toán. Nghe bọn họ nói những chuyện xa xôi đó, không bằng theo ý bố ăn vào bụng tiền làm thêm ba tiếng đồng hồ đó. Năm mươi tệ, tự Phổ Hoa nâng chén kính mình và bố, ai đang kể truyện cười khiến mọi người cười vang, cô cũng cười khan hai tiếng.
Tan tiệc cùng Quyên Quyên xuống tầng, Phổ Hoa đi sau cùng, lén hỏi Quyên Quyên: “Mình... có phải nhìn rất gầy không?”.
**********
Rời nhà hàng tiệc đứng, sau khi tiễn thầy giáo về trước, có vài bạn học gọi xe đi rồi, Phổ Hoa đưa Quyên Quyên đi bộ ra bến xe. Hai đứa đứng đợi xe nói chuyện trước kia, chủ đề không thể thiếu được chuyện chia tay của Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân. Phổ Hoa không muốn nhắc nhiều, có những thứ nghĩ nhiều ngược lại chỉ khiến bản thân thêm phiền não, nhưng biết rõ đạo lý mà vẫn không khỏi nghĩ đến.
Quyên Quyên nhìn ra tâm trạng của cô, nói: “Được rồi, hiện thực là vậy, cậu đừng nghĩ nhiều thế. Như vậy cũng không tồi, chia tay rồi thì tốt, chia tay được thì tốt”.
Trải qua ba năm cấp ba cùng Phổ Hoa, có che giấu nữa, Quyên Quyên vẫn biết rõ tình cảm cô dành cho Kỷ An Vĩnh, hiếm khi cô kiên trì bền bỉ ba năm, đáng tiếc cuối cùng cũng không được đáp lại một chút nào.
“Đừng để ý cậu ta biết hay không, cho dù thế nào, bây giờ đã không liên quan đến cậu rồi!”.
“Mình biết”. Phổ Hoa gật đầu, thở dài sườn sượt, “Chuyện đã qua không nghĩ đến nữa từ lâu rồi. Xe đến rồi, cậu lên đi!”.
“Được, vậy mình đi nhé! Bye! Đừng nghĩ linh tinh!”.“Được”.
Hai người vẫy tay, Quyên Quyên chạy đuổi theo xe bus. Phổ Hoa tiễn Quyên Quyên lên xe cho tới khi xe chạy.
Cô quay trở lại phía nhà hàng, trên đường nghĩ kỹ lại lời Hải Anh nói.
“Thực ra tình cảm hồi cấp ba rất khó có kết quả, vừa vào đại học cái gì cũng sẽ thay đổi, lớn lên chính là như vậy. Tình cảm là thứ không qua nổi thử thách, có thể một hai câu quan tâm mới đã khiến cậu một nét bút xóa sạch quá khứ, con người mà, ôi...”.
Thật sự cực kỳ mỏng manh như vậy ư? Sự kiên định ba năm cấp ba chẳng qua chỉ là một câu trả lời, hôm nay gặp Kỷ An Vĩnh, cô lại có chút ngạc nhiên thái độ bình tĩnh của chính mình, đây nên coi là... trở nên kiên cường rồi chăng?
Phổ Hoa dừng ở giao lộ đợi đèn giao thông cho người đi bộ chuyển sang màu xanh. Một người đang đứng bên kia đường, cũng đang đợi đèn xanh, giơ tay ấn vào nút đợi sớm hơn cô. Họ lại nhìn nhau cười, đôi mắt bình lặng sau cặp kính ấm áp nhẹ nhàng.
Đèn xanh, Phổ Hoa đứng im, nhìn Kỷ An Vĩnh qua đường, tay đút túi áo bước tới trước mặt cô.
“Hi”. Cậu ấy nói.
Cô cười, cũng học cậu ấy đút tay túi áo.
“Hi”. Cô không học được giọng nói của cậu ấy, nói xong tự mình lại cười.
“Sao lại ở đây?”.
“Mình tiễn Quyên Quyên lên xe bus”.
“À, vậy cũng tiễn mình nhé”. Cậu ấy hiếm khi đùa với cô, cô liền vui vẻ đồng ý tiễn cậu ấy ra trạm xe.
“Gần đây thế nào?”. Cậu ấy tìm tuyến đường trên biển báo, quay lưng lại với cô, lại không giống như câu hỏi xã giao đơn thuần.
“Rất bận”.
“Cậu bận gì thế?”.
“Ừm...”. Cô suy nghĩ nghiêm túc một chút, “Học hành... cuộc sống... còn có...”.
Cậu ấy quay đầu, rất tò mò với từ phía sau.
“Còn có... công việc...”. Cô kéo dài âm cuối, có chút tinh nghịch.
Cậu nhún nhún vai, trở lại tìm kiếm tuyến xe bus.
“Vậy còn cậu?”. Phổ Hoa hỏi.
“Mình?”. Kỷ An Vĩnh quay người lại, đẩy đẩy kính, “Mình đang... điều chỉnh...”.
“Điều chỉnh cái gì?”.
Cậu dựa vào cột quảng cáo, ôm cánh tay xoa xoa cằm, “Nói thế nào nhỉ... hồi vừa có kết quả phải mất một quá trình tiếp nhận. Tư tưởng, quan điểm phải thay đổi, cách xử lý mọi việc phải thay đổi, mục tiêu nguyên tắc làm người phải thay đổi!”.
Trong suy nghĩ ban đầu của cô không muốn nói mấy chủ để khiến cậu suy nghĩ.
“Không sao, bây giờ mình không để ý chuyện thi đại học n
Bài viết liên quan!