watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Giường Đơn Hay Giường Đôi-full

Lượt xem :
ường chú ý. Vẻ ngoài bìnhthường như vậy, Lâm Quả Quả có thể cảm nhận được điều gì?

Phổ Hoa tháo chiếc nhẫn nắm trong lòng bàn tay, đoánkhông ra một Lâm Quả Quả đầy bí ẩn như một câu đố đó.

Cô bước trên đường không hề có mục đích, đi qua cửahàng ăn nhanh mua chiếc bánh hamburger. Một mình đi dạo trên đường thật vô vị, ăn xong hamburger, cô bước vào cửa hàng băng đĩa, đó là một quán cũ quen thuộc. Cô và Vĩnh Đạo từng nhiều lần mua ở đây, tìm kiếm rất nhiều đĩa CD anh thích. Cô đẩy cửa, ngoài cửa kính vẫn bày con mèo may mắn kêu meo meo vẫytay chào khách.

Bố trí trong cửa hàng không thay đổi nhiều, trên giáhàng là những album mới, đa phần là những ca sĩ vàban nhạc cô chưa từng nghe. Cô không có sự say mê đặc biệt đối với âm nhạc, dịu dàng tĩnh lặng là được,khẩu vị của Vĩnh Đạo thì vô cùng kén chọn.

Phổ Hoa phát hiện ra đĩa Sunset Boulevard trên giá, đólà một phần trong tập tác phẩm Webber mà trước đâyhọ đi bao lần chưa mua được, mặt sau của đĩa có phần giới thiệu. Cô bước tới, không hẹn mà cùng cầm đĩa CD với một cô gái tóc dài đứng trước giá hàng, rồicùng đặt trở lại.

Cô gái cười cười với Phổ Hoa, chỉ giá bên cạnh nói: “Bên đó có bản kỷ niệm hai mươi năm, còn hay hơn”.

Phổ Hoa theo hướng cô gái chỉ, tìm thấy bản kỷ niệm Sunset Boulevard trên giá bên cạnh. Đột nhiên cô nảy sinh cảm giác muốn mua, nhưng lật xem giá tiền, đắt quá! Đành đặt đĩa CD vào chỗ cũ.

Rời khu nhạc kịch, Phổ Hoa tới giá đĩa những bài hát xưa rẻ tiền, nghe thử album tuyển chọn mà chủ cửahàng giới thiệu. Giá đĩa phía xa có người giậm chânhua tay về phía cô đứng, chính là cô gái vừa giới thiệu đĩa CD cho cô. Chỉ thấy cô ấy hưng phấn vung vẩy một cái đĩa CD, bắc loa tay bên miệng gọi: “An Vĩnh! Bên này, nhanh qua đây!”.

Tuy đeo tai nghe nhưng Phổ Hoa vẫn nghe rất rõ haichữ này, ban đầu cô tưởng mình nghe nhầm, vô thức quay đầu lại.

Bóng lưng vừa đi lướt qua giá đĩa quay ra, trước đó chỉthấy quen quen, bây giờ nhìn rõ rồi, là Kỷ AnVĩnh!

Phổ Hoa không chút nghĩ ngợi, bỏ tai nghe xuống đi về phía cửa, con mèo may mắn đang vung vẩy cánh tay múp míp, kêu meo meo chào khách vừa vào cửa. Côcúi đầu bước nhanh, suýt đâm vào người khách bướcvào cửa.

“Phổ Hoa?”.

Cô ngẩng đầu, vẫn là người quen.

Hải Anh và Doãn Trình, đang xách túi đồ, vẻ mặt ngạcnhiên lẫn vui mừng nhìn cô. Phổ Hoa không quan tâm tới việc chào hỏi, đằng sau đã vang lên tiếng chào.

“Dạo này khỏe không?”.

Cô gái bên cạnh Kỷ An Vĩnh cũng đang khoác tay cậu ấy.

Phổ Hoa cúi đầu, nhẫn trên tay đã tháo xuống, vẫn còn vòng bện màu đỏ trên cổ tay.

Cô vốn muốn xoay nó để mình xem ra có vẻ trấn tĩnh tự nhiên, nhưng vừa đụng vào nút thắt của sợi dây thì chiếc vòng đeo đã lâu tự nhiên đứt thành hai đoạn, rơi xuống chân.

Nửa đêm, Phổ Hoa tỉnh dậy trong tình trạng tim đậpnhanh dữ dội, mở mắt cầm di động đặt bên gối. Dây đeo điện thoại là một vật trang trí ánh huỳnh quang rấtnhỏ, theo ánh sáng yếu ớt đó, cô rút tay khỏi chăn sờlên cổ tay trống trơn, chỗ đeo sợi dây không hề có dấu vết lưu lại, tựa như nó chưa từng tồn tại. Nhắm mắt,cảnh tượng trong cửa hàng âm nhạc hiện lên trong đầucô.

Kỷ An Vĩnh béo hơn một chút so với lần cuối cùng gặpmặt, kính mắt cũng đã thay, càng nho nhã hơn trước đây, cũng có dấu vết của tuổi tác. Cô gái bên cạnh anh tự nhiên thoải mái nhặt sợi dây trả cho Phổ Hoa, chào hỏi cô rất tự nhiên.

Người giới thiệu là Kỷ An Vĩnh: “Đây là Diệp Phổ Hoa, bạn thời trung học, đây là vợ mình, Chung ĐứcCần”.

Phổ Hoa lúc này mới chú ý đến ngón tay áp út bàn taytrái cậu ấy đeo một chiếc nhẫn vàng, giống chiếc nhẫn trên tay cô gái.

Lúc đó cô nghĩ chắc mình cười rất gượng gạo nên hai cặp vợ chồng đều không giữ cô cùng ăn cơm. Nếu có giữ, Phổ Hoa cũng sẽ từ chối. Đây là lần tương phùng có chút mỉa mai, bây giờ cô mới bừng tỉnh hiểu ra, người đoạn tuyệt với quá khứ không chỉ một mình Thi Vĩnh Đạo. Tất cả mọi người đều âm thầm lựa chọn con đường khác, để sống đơn giản hơn, vui vẻ hơn, chỉ có người như cô mới không ngừng tự tìm đến phiền não.

Sau khi Kỷ An Vĩnh ra đi vào năm thứ ba đại học, cô cất giấu tất cả những ký ức liên quan tới cậu ấy. Vĩnh Đạo không chỉ một lần nhấn mạnh “Không thể là cậuta!”, “Không được là cậu ta!”. Vì họ là bạn. Anh cũng liên tục vì An Vĩnh mà quan sát cô kỹ lưỡng, hoài nghi cô, hận không thể xẻ tim cô ra để kiểm tra xem trong đó có chứa hai chữ An Vĩnh không. Đó là khoảng thời gian Phổ Hoa sống u tối nhất, nghĩ đến mà sợ hãi.

Hôm sau ngồi tàu điện ngầm đi làm, Phổ Hoa chen trong đám hành khách lật quyển sổ tay trong túi xách ra, tìm thấy sợi dây bện màu đỏ bị đứt đó, thứ bị đứt đã đứt rồi, nối lại cũng không còn được như ban đầu. Sau khi xuống xe, cô vứt sợi dây bện màu đỏ cùng khăn giấy bọc nó vào thùng rác trong sân ga. Tuy đứng bên thùng rác hoài niệm rất lâu nhưng Phổ Hoa không nhặt lại nó.

So với việc tái hôn của Vĩnh Đạo, sự xuất hiện của An Vĩnh và vợ cậu ấy nhiều nhất cũng chỉ làm cô bối rối lúng túng, cố chịu đựng sự mệt mỏi, Phổ Hoa ngồi trong văn phòng lật bản thảo, ăn cơm nói chuyện với các đồng nghiệp, giúp Lâm Quả Quả sắp xếp thư độc giả gửi tới. Buổi tối, cô ôm hộp bánh bích quy nhoài người trên ghế sofa xem bộ phim Friends, dùng danh sách xem mặt mà Quyên Quyên đã in ra gấp thành túi nhỏ đựng rác, vì hôn lễ của Monica mà nước mắt đầy mặt.

An Vĩnh và vợ cậu ấy, Hải Anh và Doãn Trình, những người khác dường như đều đang chìm đắm trong hạnh phúc, bao gồm cả Monica và Chandler trong ti vi. Bước vào phòng tắm, Phổ Hoa cầm bút trang điểm lâu ngày không dùng trên giá, từ từ vẽ lên viền mắt mình, lại thêm chút son môi.

Người trong gương không thể nói là đẹp nhưng chẳng qua cô chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, không phải sao?

Lâm Quả Quả hỏi cô, có thực sự hạnh phúc không?

Tất cả đáp án đều chưa có cho tới khi sự xuất hiện của hai gia đình An Vĩnh và Hải Anh khiến cô bừng tỉnh.Hạnh phúc là gì? Chí ít phải giống như bọn họ.

Rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, cô trở về phòng khách, ngồi xuống đất, ôm máy điện thoại bàn chuẩn bị một chút, cầm ống nghe bấm số máy cho bố, nói thẳng vào vấn đề: “Bố, con có chuyện muốn nói với bố”.

**********

Bí mật che giấu tròn hai năm phải tiết lộ, Phổ Hoa khó giấu nổi sợ bất an lo lắng trong lòng. Trở về khoảng sân trong khu nhà bố ở, cô không vội lên tầng mà đi vài vòng trên con đường nhỏ ngoài sân.

Khi lên tầng, cô sửa sang lại đầu tóc, kiểm tra thuốc bổ cô mua cho bố. Lúc bước vào cửa, bố đang bận làm cơm tối trong bếp, Phổ Hoa đặt đồ xuống, xắn tay áo vào bếp giúp bố. Hai bố con hiếm khi cùng chuẩn bị cơm tối, cùng nói chuyện vu vơ.

Món ăn do bố đặc biệt thêm vào, ông làm cần xào Phổ Hoa thích ăn. Phổ Hoa giúp bố hâm nóng chén rượu trắng, chuẩn bị cho ông một đĩa nhỏ đậu phộng bao năm không thay đổi và thêm chút đồ nhắm mua ngoài.

Từ khi mẹ Phổ Hoa tái hôn, căn hộ nhỏ thiếu đi tiếng cười, ngày tháng buồn bã không vui, ngồi bên chiếc bàn ăn cơm cùng bố, Phổ Hoa thường nghe thấy bố thở dài bất lực những khi uống rượu. Sau này, bàn ăn thêm Vĩnh Đạo, tiếng cười mới dần dần trở về ngôi nhà này. Lần đầu tiên Vĩnh Đạo vào cửa đã ăn hết năm mươi cái bánh sủi cảo, Vĩnh Đạo giúp nhà đổi ga, bật một cái bốc lên tận lầu, Vĩnh Đạo và bố chơi cờ, mỗi lần hạ cờ nhất định sẽ thua, càng bị đánh bại càng hăng máu... Những ký ức về Vĩnh Đạo với bố mà nói vô cùng quý hó
<<1 ... 3031323334 ... 84>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
417/6506
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT