Tiểu thuyết Giường Đơn Hay Giường Đôi-full
Lượt xem : |
ng hề vào lớp, sách, vở, bút đều do Doãn Trình thu dọn hộ.
Tan học, Phổ Hoa đi cùng Quyên Quyên về nhà, trên đường còn tám chuyện về biểu hiện căng thẳng của Ngu Thế Nam trên sân. Sau khi chia tay, cô theo con đường quen thuộc, đạp xe về nhà, đi qua một ngõ hẻm rất tối, xuống xe quyết định vòng trở lại. Vừa quay đầu liền thấy một chiếc xe đạp khác ở cửa ngõ, nhanh nhẹn, gạt chuông xe, tiếng kêu tinh tang xua tan nỗi sự hãi trong bóng đêm.
Nhìn rõ người đạp xe, Phổ Hoa thầm kinh ngạc.
Không ngờ lại là Thi Vĩnh Đạo! Cậu ta lái xe một tay, phút chốc đã tới gần cô. Cả một buổi chiều không gặp, biểu hiện của cậu ta vẫn u ám cổ quái, dường như mới xô xát ở đâu về, mắt bên trái dán băng, trông như một võ sĩ thất trận trở về.
“Cậu đi đâu?”. Cậu ta nhảy khỏi xe, mặc bộ đồng phục trắng, cộng thêm bộ dạng ấy, Phổ Hoa lập tức liên tưởng một cách hoang đường tới bóng dáng đen tối trong ác mộng, nỗi sự hãi cậu ta vừa xua đi nay lại vì cậu ta mà trở lại.
Cô lủi mấy bước, đẩy xe hoảng loạn nhảy lên bàn đạp, muốn rời khỏi ngõ. Còn chưa lên được xe, Vĩnh Đạo đã theo sau.
“Cậu đi đâu?”. Cậu ta càng hỏi, cô càng ra sức muốn chạy trốn, ra sức đạp xe đạp đi.
Cậu ta sầm mặt, giống như ôn thần, cũng lên xe, cho dù Phổ Hoa đạp tới đâu, cũng đi sát ngay sau.
************
Sau khi thua trận chung kết, không khí giữa nam sinh lớp 9(6) có vẻ kỳ lạ, vài nhóm nhỏ xung đột. Tới kỳ thi thì cạnh tranh đến mức sứt đầu mẻ trán, cậu chết tôi sống. Kỷ An Vĩnh vẫn như vậy, sóng gió không sự, đằng sau cặp kính là ánh mắt sắc nhọn, tiếp tục đứng trong top mười của lớp. Trước kia từng tiếp xúc, Phổ Hoa hiểu được sự sắc bén đằng sau vẻ ngoài ôn hòa ấy. Giống như khi cậu ta dạy cô làm thế nào để nhớ được sau khi kết thúc phản ứng, cái nào hòa tan, cái nào kết tủa.
Cùng với tin đồn về chuyện yêu đương của Kỷ An Vĩnh, tin đồn tình ái trong lớp nhất thời ùn ùn kéo đến, đối diện những chuyện tình mới hé lộ, Phổ Hoa dần dần học được cách bình tĩnh tiếp nhận. Cô lặng lẽ nhấn chìm những vướng mắc mơ hồ trong chuyện tình cảm đối với Kỷ An Vĩnh xuống đáy lòng. Cô không phải Quyên Quyên, không có dũng khí thổ lộ, cũng không chịu nổi việc bị từ chối.
Loáng một cái đã tới tết Nguyên Đán, từ khi bỏ chìa khóa của thùng thư vào ngăn kéo, Phổ Hoa chưa mở hòm thư lần nữa, bức thư màu tím rốt cuộc lại đến bao nhiêu chiếc, cô chỉ coi như rất rất nhiều.
Trong không khí ngày lễ tết, các tấm thiệp đủ kiểu được lưu truyền trong giới học sinh, Phổ Hoa rất khó mà không quan tâm đến, cũng mua một vài cái theo Quyên Quyên. Có thiệp chúc mừng, tặng ai mới là vấn đề, số bạn học cô có thể nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thiệp đã viết xong, tới đêm liên hoan tết Nguyên Đán vẫn đặt trong cặp sách. Mỗi lần định lấy ra tặng Kỷ An Vĩnh, thấy các thể loại thư trên bàn cậu ta, lòng tin và hy vọng yếu ớt của Phổ Hoa liền tiêu tan như bong bóng. Cậu ấy không thiếu người theo đuổi và ái mộ, cậu ấy sẽ để ý đến sự quan tâm “rẻ tiền” của cô sao?
Tối liên hoan đó, Phổ Hoa bất ngờ nhận được hai tấm thiệp. Một tấm của Ngu Thế Nam, rất tinh tế, đẹp đẽ, chỉ viết đơn giản “Năm mới vui vẻ”, dưới là chữ ký như rồng bay phượng múa của cậu ấy. Tấm thiệp còn lại được dán kín trong hai lớp thư, mặt ngoài chỉ có tên của Phổ Hoa, dán tem, không có dấu bưu điện, giống như trực tiếp nhét vào hòm thư, có chút thần bí. Trên thiệp dán tấm kim loại và vài cánh hoa khô thịnh hành nhất hiện nay, đựng trong chiếc giỏ nho nhỏ in trên thiệp, thanh nhã thuần khiết, còn mang theo mùi hương dìu dịu. Chỗ viết lời chúc mừng: Noel vui vẻ, Nguyên Đán vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ. Ký tên vô cùng kỳ lạ: XXX tối cao.
Nam sinh tên có ba chữ đâu đâu chẳng có, Phổ Hoa không đoán ra được nam sinh nào là “tối cao” của cô.
Trong tối liên hoan, cô và Kỷ An Vĩnh được xếp cùng nhau cướp ghế. Mỗi lần nhạc dừng, cậu ấy sẽ cố ý dang rộng cánh tay để cô có thể thuận lợi giành được vị trí, rất có phong độ, galant, khi cậu ấy bị loại còn khẽ nói “cảm ơn” với cô. Khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu ấy trở lại dịu dàng như ban đầu, khiến lòng Phổ Hoa sinh ra ảo giác khác thường, hoặc có lẽ, cậu ấy đã xem tấm thiệp của cô, hay cậu ấy chính là “tối cao” của cô?
Trận tranh cướp mấy hồi cuối cùng diễn ra kịch liệt, dưới sự tấn công từ hai phía của mấy cậu nam sinh, Phổ Hoa bối rối vô cùng. Cô rõ ràng chạm vào ghế, nhưng ngồi lên lại là đùi của Thi Vĩnh Đạo!
Ngoài tiết mục đơn ca của Cầu Nhân, buổi liên hoan năm đó không có gì đặc sắc, vài ngày sau mọi người vẫn nói hăng say về việc “đánh giáp lá cà” giữa Phổ Hoa và Thi Vĩnh Đạo. Mỗi lần nhớ tới cảm giác kinh hoàng, xấu hổ và giận dữ trong khoảnh khắc ngồi lên đùi cậu ta, Phổ Hoa đều hận không thể đụng vào chân bàn mà chết, cả đời này đừng ngồi cùng một lớp học với cậu ta nữa.
Sau tết Nguyên Đán, ôn tập cuối kỳ triển khai toàn diện, Phổ Hoa dồn toàn bộ tâm trí nào việc học.
Nhưng vì nỗi lo sự bất an về thành tích và thứ hạng, trước khi thi cô và rất nhiều bạn học lớp 9 (6) đều xuất hiện triệu chứng stress trước khi thi ở mức độ nhẹ như phiền muộn, không muốn ăn, mất ngủ, hay nằm mơ, thấy đề thi liền choáng váng.
Bố cô thấy không ổn, cố hết khả năng mua thuốc để Phổ Hoa bồi bổ cơ thể và trí lực. Sau khi Phổ Hoa lên lớp chín, hoàn cảnh gia đình càng thêm khó khăn, tới cuối tháng sống giật gấu vá vai, phải tới khi bố mẹ lĩnh lương mới có thể sống dư dả hơn chút. Bố không ngại bản thân ăn bánh bao cũng muốn Phổ Hoa có bữa ngon, còn đặc biệt tìm thảo dược giúp cô ngủ ngon hàng đêm.
Thi tròn hai ngày, tương tự như thi thử, giữa các môn có thể nghỉ ngơi một tiếng. Tranh thủ lúc rảnh, Phổ Hoa và Quyên Quyên tựa lưng vào nhau, đắp áo khoác, ôm sách trốn trên tầng ôn tập. Vài môn thi xong tuy khó nhằn nhưng vẫn đạt được kết quả như mong muốn, các cô cũng mệt tới mức rã rời tay chân.
Kỳ nghỉ đông, Phổ Hoa bị ốm, bệnh không nặng cũng không nhẹ, cảm cúm cộng thêm sự mệt mỏi thời gian trước tích tụ lại.
Bệnh đến nhanh, khỏi cũng nhanh, sau đó hàng ngày cô vẫn hẹn Quyên Quyên đi thư viện tự học. Ngoài việc học hành, chủ đề của bọn họ không ngoài mấy chuyện đó. Quyên Quyên nhắc tới Ngu Thế Nam ít đi, cô ấy nói lớn lên nhìn cũng rộng ra, dần dần cảm thấy tình cảm dành cho cậu ta quá nhiều cũng không đáng, có lẽ tìm một nam sinh tốt với mình còn hơn. Nói tới Kỷ An Vĩnh, Phổ Hoa chỉ nói về việc tặng cậu ta thiệp chúc mừng, còn sự quan tâm mà cậu ấy lặng lẽ thể hiện tối liên hoan đó, Phổ Hoa cảm thấy không đáng để nhắc tới.
Ngược lại Thi Vĩnh Đạo khiến Quyên Quyên nghĩ mãi không hiểu. Khi hứng khởi, Quyên Quyên cũng từng hỏi câu đáng đánh như thế này: “Cảm giác ngồi lên đùi cậu ta thế nào”, Phổ Hoa có chết cũng không nói, Thi Vĩnh Đạo - ba chữ này đã trở thành điều cấm kỵ của cô, cậu ta càng là âm hồn không tan, cô càng muốn nhượng bộ lui binh.
Thứ hạng cuối kỳ được kèm thêm trong thư gửi về cho phụ huynh vào học kỳ mới, bố mở thư ra nhưng bị Phổ Hoa giật lấy xem, sau đó reo hò nhào vào lòng bố.
Cô giữ được vị trí trong top ba mươi của lớp, dù bị môn hóa học kéo thụt lùi. Bố mua cho cô đồng hồ mới coi như phần thưởng khích lệ, mẹ còn đặc biệt làm một bàn toàn thức ăn ngon, gọi Quyên Quyên đến ăn cùng.
Kỳ nghỉ đông vốn không dài, qua tết âm lịch, lớp chín có tiết học bù, chỉ có hai ba tuần không gặp các bạn, dáng vẻ mọi người cũng không khác mấy. Phổ Hoa béo ra một chút, Kỷ An Vĩnh cắt tóc ng
Tan học, Phổ Hoa đi cùng Quyên Quyên về nhà, trên đường còn tám chuyện về biểu hiện căng thẳng của Ngu Thế Nam trên sân. Sau khi chia tay, cô theo con đường quen thuộc, đạp xe về nhà, đi qua một ngõ hẻm rất tối, xuống xe quyết định vòng trở lại. Vừa quay đầu liền thấy một chiếc xe đạp khác ở cửa ngõ, nhanh nhẹn, gạt chuông xe, tiếng kêu tinh tang xua tan nỗi sự hãi trong bóng đêm.
Nhìn rõ người đạp xe, Phổ Hoa thầm kinh ngạc.
Không ngờ lại là Thi Vĩnh Đạo! Cậu ta lái xe một tay, phút chốc đã tới gần cô. Cả một buổi chiều không gặp, biểu hiện của cậu ta vẫn u ám cổ quái, dường như mới xô xát ở đâu về, mắt bên trái dán băng, trông như một võ sĩ thất trận trở về.
“Cậu đi đâu?”. Cậu ta nhảy khỏi xe, mặc bộ đồng phục trắng, cộng thêm bộ dạng ấy, Phổ Hoa lập tức liên tưởng một cách hoang đường tới bóng dáng đen tối trong ác mộng, nỗi sự hãi cậu ta vừa xua đi nay lại vì cậu ta mà trở lại.
Cô lủi mấy bước, đẩy xe hoảng loạn nhảy lên bàn đạp, muốn rời khỏi ngõ. Còn chưa lên được xe, Vĩnh Đạo đã theo sau.
“Cậu đi đâu?”. Cậu ta càng hỏi, cô càng ra sức muốn chạy trốn, ra sức đạp xe đạp đi.
Cậu ta sầm mặt, giống như ôn thần, cũng lên xe, cho dù Phổ Hoa đạp tới đâu, cũng đi sát ngay sau.
************
Sau khi thua trận chung kết, không khí giữa nam sinh lớp 9(6) có vẻ kỳ lạ, vài nhóm nhỏ xung đột. Tới kỳ thi thì cạnh tranh đến mức sứt đầu mẻ trán, cậu chết tôi sống. Kỷ An Vĩnh vẫn như vậy, sóng gió không sự, đằng sau cặp kính là ánh mắt sắc nhọn, tiếp tục đứng trong top mười của lớp. Trước kia từng tiếp xúc, Phổ Hoa hiểu được sự sắc bén đằng sau vẻ ngoài ôn hòa ấy. Giống như khi cậu ta dạy cô làm thế nào để nhớ được sau khi kết thúc phản ứng, cái nào hòa tan, cái nào kết tủa.
Cùng với tin đồn về chuyện yêu đương của Kỷ An Vĩnh, tin đồn tình ái trong lớp nhất thời ùn ùn kéo đến, đối diện những chuyện tình mới hé lộ, Phổ Hoa dần dần học được cách bình tĩnh tiếp nhận. Cô lặng lẽ nhấn chìm những vướng mắc mơ hồ trong chuyện tình cảm đối với Kỷ An Vĩnh xuống đáy lòng. Cô không phải Quyên Quyên, không có dũng khí thổ lộ, cũng không chịu nổi việc bị từ chối.
Loáng một cái đã tới tết Nguyên Đán, từ khi bỏ chìa khóa của thùng thư vào ngăn kéo, Phổ Hoa chưa mở hòm thư lần nữa, bức thư màu tím rốt cuộc lại đến bao nhiêu chiếc, cô chỉ coi như rất rất nhiều.
Trong không khí ngày lễ tết, các tấm thiệp đủ kiểu được lưu truyền trong giới học sinh, Phổ Hoa rất khó mà không quan tâm đến, cũng mua một vài cái theo Quyên Quyên. Có thiệp chúc mừng, tặng ai mới là vấn đề, số bạn học cô có thể nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thiệp đã viết xong, tới đêm liên hoan tết Nguyên Đán vẫn đặt trong cặp sách. Mỗi lần định lấy ra tặng Kỷ An Vĩnh, thấy các thể loại thư trên bàn cậu ta, lòng tin và hy vọng yếu ớt của Phổ Hoa liền tiêu tan như bong bóng. Cậu ấy không thiếu người theo đuổi và ái mộ, cậu ấy sẽ để ý đến sự quan tâm “rẻ tiền” của cô sao?
Tối liên hoan đó, Phổ Hoa bất ngờ nhận được hai tấm thiệp. Một tấm của Ngu Thế Nam, rất tinh tế, đẹp đẽ, chỉ viết đơn giản “Năm mới vui vẻ”, dưới là chữ ký như rồng bay phượng múa của cậu ấy. Tấm thiệp còn lại được dán kín trong hai lớp thư, mặt ngoài chỉ có tên của Phổ Hoa, dán tem, không có dấu bưu điện, giống như trực tiếp nhét vào hòm thư, có chút thần bí. Trên thiệp dán tấm kim loại và vài cánh hoa khô thịnh hành nhất hiện nay, đựng trong chiếc giỏ nho nhỏ in trên thiệp, thanh nhã thuần khiết, còn mang theo mùi hương dìu dịu. Chỗ viết lời chúc mừng: Noel vui vẻ, Nguyên Đán vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ. Ký tên vô cùng kỳ lạ: XXX tối cao.
Nam sinh tên có ba chữ đâu đâu chẳng có, Phổ Hoa không đoán ra được nam sinh nào là “tối cao” của cô.
Trong tối liên hoan, cô và Kỷ An Vĩnh được xếp cùng nhau cướp ghế. Mỗi lần nhạc dừng, cậu ấy sẽ cố ý dang rộng cánh tay để cô có thể thuận lợi giành được vị trí, rất có phong độ, galant, khi cậu ấy bị loại còn khẽ nói “cảm ơn” với cô. Khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu ấy trở lại dịu dàng như ban đầu, khiến lòng Phổ Hoa sinh ra ảo giác khác thường, hoặc có lẽ, cậu ấy đã xem tấm thiệp của cô, hay cậu ấy chính là “tối cao” của cô?
Trận tranh cướp mấy hồi cuối cùng diễn ra kịch liệt, dưới sự tấn công từ hai phía của mấy cậu nam sinh, Phổ Hoa bối rối vô cùng. Cô rõ ràng chạm vào ghế, nhưng ngồi lên lại là đùi của Thi Vĩnh Đạo!
Ngoài tiết mục đơn ca của Cầu Nhân, buổi liên hoan năm đó không có gì đặc sắc, vài ngày sau mọi người vẫn nói hăng say về việc “đánh giáp lá cà” giữa Phổ Hoa và Thi Vĩnh Đạo. Mỗi lần nhớ tới cảm giác kinh hoàng, xấu hổ và giận dữ trong khoảnh khắc ngồi lên đùi cậu ta, Phổ Hoa đều hận không thể đụng vào chân bàn mà chết, cả đời này đừng ngồi cùng một lớp học với cậu ta nữa.
Sau tết Nguyên Đán, ôn tập cuối kỳ triển khai toàn diện, Phổ Hoa dồn toàn bộ tâm trí nào việc học.
Nhưng vì nỗi lo sự bất an về thành tích và thứ hạng, trước khi thi cô và rất nhiều bạn học lớp 9 (6) đều xuất hiện triệu chứng stress trước khi thi ở mức độ nhẹ như phiền muộn, không muốn ăn, mất ngủ, hay nằm mơ, thấy đề thi liền choáng váng.
Bố cô thấy không ổn, cố hết khả năng mua thuốc để Phổ Hoa bồi bổ cơ thể và trí lực. Sau khi Phổ Hoa lên lớp chín, hoàn cảnh gia đình càng thêm khó khăn, tới cuối tháng sống giật gấu vá vai, phải tới khi bố mẹ lĩnh lương mới có thể sống dư dả hơn chút. Bố không ngại bản thân ăn bánh bao cũng muốn Phổ Hoa có bữa ngon, còn đặc biệt tìm thảo dược giúp cô ngủ ngon hàng đêm.
Thi tròn hai ngày, tương tự như thi thử, giữa các môn có thể nghỉ ngơi một tiếng. Tranh thủ lúc rảnh, Phổ Hoa và Quyên Quyên tựa lưng vào nhau, đắp áo khoác, ôm sách trốn trên tầng ôn tập. Vài môn thi xong tuy khó nhằn nhưng vẫn đạt được kết quả như mong muốn, các cô cũng mệt tới mức rã rời tay chân.
Kỳ nghỉ đông, Phổ Hoa bị ốm, bệnh không nặng cũng không nhẹ, cảm cúm cộng thêm sự mệt mỏi thời gian trước tích tụ lại.
Bệnh đến nhanh, khỏi cũng nhanh, sau đó hàng ngày cô vẫn hẹn Quyên Quyên đi thư viện tự học. Ngoài việc học hành, chủ đề của bọn họ không ngoài mấy chuyện đó. Quyên Quyên nhắc tới Ngu Thế Nam ít đi, cô ấy nói lớn lên nhìn cũng rộng ra, dần dần cảm thấy tình cảm dành cho cậu ta quá nhiều cũng không đáng, có lẽ tìm một nam sinh tốt với mình còn hơn. Nói tới Kỷ An Vĩnh, Phổ Hoa chỉ nói về việc tặng cậu ta thiệp chúc mừng, còn sự quan tâm mà cậu ấy lặng lẽ thể hiện tối liên hoan đó, Phổ Hoa cảm thấy không đáng để nhắc tới.
Ngược lại Thi Vĩnh Đạo khiến Quyên Quyên nghĩ mãi không hiểu. Khi hứng khởi, Quyên Quyên cũng từng hỏi câu đáng đánh như thế này: “Cảm giác ngồi lên đùi cậu ta thế nào”, Phổ Hoa có chết cũng không nói, Thi Vĩnh Đạo - ba chữ này đã trở thành điều cấm kỵ của cô, cậu ta càng là âm hồn không tan, cô càng muốn nhượng bộ lui binh.
Thứ hạng cuối kỳ được kèm thêm trong thư gửi về cho phụ huynh vào học kỳ mới, bố mở thư ra nhưng bị Phổ Hoa giật lấy xem, sau đó reo hò nhào vào lòng bố.
Cô giữ được vị trí trong top ba mươi của lớp, dù bị môn hóa học kéo thụt lùi. Bố mua cho cô đồng hồ mới coi như phần thưởng khích lệ, mẹ còn đặc biệt làm một bàn toàn thức ăn ngon, gọi Quyên Quyên đến ăn cùng.
Kỳ nghỉ đông vốn không dài, qua tết âm lịch, lớp chín có tiết học bù, chỉ có hai ba tuần không gặp các bạn, dáng vẻ mọi người cũng không khác mấy. Phổ Hoa béo ra một chút, Kỷ An Vĩnh cắt tóc ng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1482/5616
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1482/5616
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt