watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full

Lượt xem :
g một lát: “Anh sẽ không bao giờ sai lầm thêm một lần nữa”.

Mười hai giờ, trên bầu trời đêm Giáng sinh yên tĩnh chợt bừng sáng bởi những chùm pháo rực rỡ, tan biến trên trời cao thành muôn nghìn màu sắc.

Lục Nhiễm ngẩng đều lẩm bẩm: “Đêm Giáng sinh qua rồi…”.

“Hàn Mặc Ngôn, chúng ta kết hôn đi”.

“Ừ”. Hàn Mặc Ngôn dứt khoát một cách bất ngờ.

Lục Nhiễm lại hơi sững lại, rồi cười xòa: “Em đùa đấy”.

Thật hay đùa, bản thân Lục Nhiễm cũng không rõ.

Chỉ là vì lúc đó nhớ tới những lời của Đỗ Hàn, suy nghĩ đó bỗng lóe lên trong đầu và buột miệng mà thành thôi.

Gần như là trước đó, kết hôn vẫn là một việc hết sức xa vời đối với cô, nhưng giờ đây việc đó chỉ còn trong gang tấc, cô đã hai mươi lăm tuổi, cũng chẳng còn nhiều thời gian để phung phí tuổi trẻ của mình.

Cô không còn ở cái tuổi cứ ấu trí mãi được.

Đi ra khỏi hàng mỳ, đường phố về đêm lạnh và vắng vẻ vô cùng.

Lục Nhiễm đút tay vào túi áo, vẫn cảm nhận được những ngón tay đang tê đi vì rét, gò má cũng đau rát vì gió lạnh.

Bên cạnh là tiếng bước chân của Hàn Mặc Ngôn, từng bước, từng bước rất chắc chắn.

Bỗng nhiên, một làn hơi ấm bao phủ lên cơ thể cô, Lục Nhiễm quay lại, chỉ thấy thân hình cao lớn của Hàn Mặc Ngôn trong chiếc áo len xám khuất sau chiếc mũ áo khoác to đùng.

Ngoài hơi ấm, trong chiếc áo khoác đó còn có cả hương vị của Hàn Mặc Ngôn, lạnh lùng như băng tuyết.

Lục Nhiễm vẫn im lặng, cô định trả lại Hàn Mặc Ngôn chiếc áo khoác thì bị ngăn lại: “Sắp đến nhà xe rồi”.

“Anh sẽ bị lạnh đấy”.

Hàn Mặc Ngôn không trả lời cô mà hỏi lại: “Lúc nãy em nói muốn kết hôn?”.

“Đã nói là đùa mà”.

“Tại sao không thể là thật?”.

Lục Nhiễm bỗng ngẩng đầu lên: “Hàn Mặc Ngôn, anh đang nói gì thế?”.

“Anh cũng không còn nhỏ nữa”. Hàn Mặc Ngôn nói y chang như giọng Lục Nhiễm khi phân tích số liệu: “Muốn kết hôn cũng đâu có gì lạ?”.

“Thế tại sao lại là em?”.

“Thế em không phải bạn gái của anh à?”.

Hàn Mặc Ngôn nói hoàn toàn hợp lý, khiến cô không có lý do gì có thể phản đối.

Nhưng… cho dù là cô muốn kết hôn với Hàn Mặc Ngôn thế nào đi chăng nữa, nhưng, kết hôn vào lúc này, khiến cô không thể không liên tưởng đến Trang Tĩnh… Hàn Mặc Ngôn làm thế, để ép bản thân không được quay về bên Trang Tĩnh sao?

Khẽ hít một hơi thật sâu, Lục Nhiễm cười: “Mọi chuyện quá đột xuất, tính sau vậy”.

Hàn Mặc Ngôn gật đầu, không nói gì thêm.

Cuộn chặt chiếc áo khoác dày ngăn không khí lạnh bên ngoài, cho dù tim có lạnh đến mức, cũng phải giữ cho cơ thể đủ ấm.

“Hàn Mặc Ngôn”.

“Gì thế?”.

“Cảm ơn áo của anh”.

Hàn Mặc Ngôn quay lại, nhìn thấy Lục Nhiễm co ro trong chiếc áo rộng thùng thình, vô cùng nhỏ bé. Lạnh đỏ cả mặt, nhưng vẫn có chút mơ màng.

Hàn Mặc Ngôn bỗng cảm thấy thật có lỗi, anh vẫn muốn nhìn thấy một Lục Nhiễm sôi nổi hoạt bát, thần thái vui tươi tràn đấy tự tin, chứ không phải một Lục Nhiễm như bây giờ… giống như là bị áp bức.

Anh hiểu rất rõ, nhữ ng ngày như thế thật khó chịu đựng.

Hết phép quay lại làm việc, cũng chỉ còn vài ngày là đến tết Nguyên đán. Năm nay Tết đến sớm, những nhân viên nhà xa đã rục rịch mua đồ Tết và vé tàu chuẩn bị về quê.

Càng vào những lúc này, công việc càng nhiều.

Điều bất ngờ nhất là chính vào lúc này lại chẳng thấy Hàn Mặc Ngôn đâu, nếu chỉ đơn thuần với vai trò trợ lý Lục Nhiễm không có tư cách hỏi xem Hàn Mặc Ngôn đang ở đâu. Ông chủ tâm tình không vui, không đến công ty vài ngày là việc hoàn toàn bình thường, nhưng với một kẻ cuồng công việc như Hàn Mặc Ngôn thì đây là một việc hoàn toàn không bình thường.

Lục Nhiễm gọi điện cho Hàn Mặc Ngôn, không có ai nghe máy.

Tạm mấy tiếng sau, mới nhận được điện thoại xin nghỉ phép của Hàn Mặc Ngôn, giọng nói ở đầu dây bên kia cực kỳ trầm thấp.

Theo lý mà nói Hàn Mặc Ngôn sẽ không gặp phải chuyện gì, nhưng Lục Nhiễm vẫn không yên tâm, chưa hết giờ làm việc cô đã xuống bắt xe đến nhà Hàn Mặc Ngôn.

Bấm chuông một lúc lâu, không có ai ra mở cửa.

Bấm thêm một lúc nữa, vào lúc Lục Nhiễm nghĩ rằng Hàn Mặc Ngôn không có ở nhà thì cửa mở.

Là Hàn Mặc Ngôn.

Anh mặc chiếc áo len cao cổ màu xám và chiếc quần thể thao, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió nhẹ, khuôn mặt có vẻ trắng bệch hơn bình thường, gò má đỏ ửng.

Nhìn thấy Lục Nhiễm, Hàn Mặc Ngôn hơi dừng lại, đứng chắn ở cửa hỏi: “Sao em lại đến đây?”, rõ ràng là không có ý để cô vào.

Lục Nhiễm lấy xấp tài liệu ở trung túi: “Tất nhiên là có việc, nhân tiện đến thăm anh”.

Hàn Mặc Ngôn cúi đầu day day lông mày, giọng ôn hòa hơn bình thường, nhưng cũng rất trầm: “Những thứ đó ngày mai anh đến công ty giải quyết, em cứ về đi”.

Cất tập tài liệu vào túi, Lục Nhiễm bỗng hỏi: “Hàn Mặc Ngôn, có phải anh bị ốm không?”.

Hàn Mặc Ngôn im lặng.

“Có cần đi bệnh viện không?”.

“Không cần đâu”. Hàn Mặc Ngôn đáp rất nhanh, tay ôm trán: “Anh không sao, nếu không có việc gì thì em cứ về đi”.

Nói xong, Hàn Mặc Ngôn khẽ nhắm mắt lại, mặc kệ Lục Nhiễm, đi thẳng về phòng ngủ của mình.

Trước khi kịp tức giận, Lục Nhiễm cảm thấy thái độ của Hàn Mặc Ngôn thật lạ, theo phản xạ, cô đưa tay kéo Hàn Mặc Ngôn lại.

Hàn Mặc Ngôn giằng khỏi tay cô, cùng lúc ấy bước chân loạng choạng, lảo đảo ngã sang một bên.

Lục Nhiễm vội vàng chạy ra đỡ, không ngờ cả người Hàn Mặc Ngôn đổ ập vào người cô, cằm gác lên vai cô, Lục Nhiễm gần như ôm trọn cả người Hàn Mặc Ngôn.

“Hàn Mặc Ngôn, Hàn…”.

Tĩnh trí lại, Lục Nhiễm vừa gọi vừa đập vào vai anh, Hàn Mặc Ngôn vẫn không có phản ứng gì.

Đưa tay sờ trán, Lục Nhiễm mới phát hiện ra toàn thân Hàn Mặc Ngôn nóng bừng.

Quả nhiên… là Hàn Mặc Ngôn bị ốm, chắc lúc nãy là do cố gắng gượng…

Lục Nhiễm cười mà không biết phải làm sao.

Đỡ Hàn Mặc Ngôn lên giường, lấy nhiệt kế trong tủ thuốc ra đo nhiệt độ cho Hàn Mặc Ngôn đang hôn mê.

Ba mươi chín độ rưỡi.

Sốt cao.

Lộn tung tủ thuốc mà không tìm thấy thuốc hạ sốt.

Giữa mùa đông, lại ở khu biệt thự thế này, Lục Nhiễm biết đi đâu mua thuốc.

Bên ngoài trời tối dần, một mình cô đi mua thuốc rồi quay về rõ ràng không thực tế chút nào, huống hồ cô không có chìa khóa nhà của Hàn Mặc Ngôn, đến lúc đó Hàn Mặc Ngôn ngủ li bì không thể mở cửa cho cô thì cũng không biết làm thế nào.

Dược lý trị liệu không được thì vật lý trị liệu.

Lấy đá vụn ở trong tủ lạnh ra, cho vào khăn bông chườm trán, rồi đắp thêm vài lượt chăn, ủ chặt Hàn Mặc Ngôn.

Hàn Mặc Ngôn cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt, mặt vẫn đỏ vì sốt, chưa bao giờ yếu đuối đến thế.

Hoàn toàn tương phản với Hàn Mặc Ngôn uy nghiêm mạnh mẽ hoàn hảo ngày thường.

Bất giác, Lục Nhiễm cúi xuống, ôm lấy đống chăn gối và cả Hàn Mặc Ngôn bên trong vào lòng.

Giống như là anh vẫn luôn thuộc về cô.

Quá trình đợi hạ sốt khá dài.

Hàn Mặc Ngôn vẫn sốt, nhiệt độ không hề giảm, ngủ không yên giấc, hai đầu lông mày hơi nhăn lại, mồ hôi vã ra, gò má đỏ rực. Lục Nhiễm cứ ngồi đó lau mồ hôi, thay khăn bông
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
718/1554
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT