Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full
Lượt xem : |
à?”.
“Không”. Hàn Mặc Ngôn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Không cần quá trang trọng, anh sẽ đến đón em”.
Chương 10
Lục Nhiễm nhếch môi: “Hơn nữa, anh không cảm thấy người cần phải giải thích thực ra là anh sao?”
Ngày hôm sau là cuối tuần, chưa đến năm giờ Hàn Mặc Ngôn đã đến nhà Lục Nhiễm.
Không cần quá trang trọng là một định nghĩa không xác định, từ chối chiếc váy quây màu đen Cashmere mẹ đưa, Lục Nhiễm mặc một chiếc áo len trắng cùng áo gió màu trắng sữa, đơn giản, phù hợp với mọi hoàn cảnh.
Hàn Mặc Ngôn cũng mặc áo gió màu đen, đứng dựa vào xe đợi cô, thân hình cao lớn nổi bật…
Có vẻ cũng giống các cặp tình nhân đang hẹn hò.
Nhưng, tâm trạng vui vẻ này chỉ kéo dài đến trước lúc xuống xe.
Đến nơi, vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy anh khóa trên nhiệt tình Trương
Trang phục của anh ấy cũng rất tùy hứng, tươi cười vẫy chào Lục Nhiễm. Lục Nhiễm cố nặn một nụ cười đáp lễ, dù sự thực là lúc này cô không thể cười được.
Hàn Mặc Ngôn không nói với cô, nhưng rất dễ đoán ra đây là cuộc họp mặt của các học sinh ưu tú khóa ba mà Trương Nhất Châu nhắc tới hôm trước. Như vậy là, Trang Tĩnh cũng sẽ đến đây?
Lục Nhiễm hơi lùi lại phía sau, Hàn Mặc Ngôn không phát hiện ra, vẫn đang sóng bước cùng Trương Nhất Châu vào trong câu lạc bộ, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Đột nhiên giây phút đó cô rất muốn hỏi, Hàn Mặc Ngôn, rốt cuộc anh dẫn tôi đến là vì anh coi tôi là bạn gái, hay vì muốn công kích Trang Tĩnh. Sau cùng Lục Nhiễm vẫn không hỏi gì, lặng lẽ theo họ đi vào như không có chuyện gì xảy ra.
Bên trong vẫn chưa đông lắm, đều tầm tuổi Hàn Mặc Ngôn nhưng không khó để nhận ra rằng phần lớn họ đều mang dáng dấp của người thành đạt, nói năng khéo léo, nụ cười xa cách.
Một lúc sau, Trương Nhất Châu quay sang nói chuyện với những người khác.
Hàn Mặc Ngôn hàn huyên một vòng, rồi quay về ngồi ở một góc khuất trên ghế sofa. Tính Hàn Mặc Ngôn vẫn vậy, trừ phi là vì công việc bắt buộc phải tiếp khách, còn những lúc khác đều rất kiệm lời.
Thấy Hàn Mặc Ngôn như vậy, Lục Nhiễm càng không có hứng thú, huống hồ cô cũng không quen ai, cô lấy một cốc nước chanh rồi ngồi yên bên cạnh Hàn Mặc Ngôn.
Nhưng, vì là cuộc họp mặt khoa, nên được một lát, một người đàn ông đeo kính gọng vàng trông rất nho nhã, cầm ly rượu đến.
“A Ngôn, cậu bảo là không đến mà”.
Hình như Hàn Mặc Ngôn có hiền hòa hơn đôi chút, nhưng giọng nói vẫn rất giá băng: “Thế tôi không thể đến à?”.
Lục Nhiễm chợt ngẩng đầu lên, vòng giao tiếp của Hàn Mặc Ngôn vẫn là một câu đố với cô.
Hình như đối phương cũng có chút không thể nhẫn nại thêm: “Cậu biết rõ hôm nay tiền bối Trang Tĩnh cũng đến mà”. Anh giơ tay xem đồng hồ: “Lúc nãy đã gọi điện cho chị ấy, chị ấy bảo hai mươi phút nữa sẽ tới.”
Hàn Mặc Ngôn nhếch môi, cười châm biếm, lời nói cũng dài hơn: “Người không dám đến phải là cô ta, tôi còn tưởng cả đời này cô ta cũng không dám quay trở lại đây”.
“A Ngôn, hà tất cậu phải như vậy? Khi ấy…”.
“Minh Viên, việc này không liên quan đến cậu”. Hàn Mặc Ngôn lạnh lùng cắt ngang, như không muốn tiếp tục câu chuyện.
“Hàn Mặc Ngôn, em có thể biết là chuyện gì không?”.
Khẽ nhắm mắt, Lục Nhiễm cười nhẹ: “Hoặc là em có thể hỏi rằng, anh có định nói với em không?”.
Người tên là Minh Viên giật mình, xin lỗi: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không để ý thấy hai người ở cùng nhau. Ngôn này, đây là?”.
Trầm ngâm giây lát, Hàn Mặc Ngôn mở lời: “Bạn gái, cô ấy là bạn gái của tôi”.
Minh Viên giống như là thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Em là…”.
“Em họ Lục”.
“Chào em, anh tên là Minh Viên, là bạn của Hàn Mặc Ngôn. Rất vui được gặp em, tuy bây giờ cậu ấy lạnh lùng một chút, nhưng anh đảm bảo cậu ấy là một người tốt…”.
Hàn Mặc Ngôn lại cắt ngang: “Minh Viên, đủ rồi đấy”.
“Được rồi. Được rồi”.
Đúng lúc ấy có người gọi Minh Viên, anh cười áy náy, rồi quay đi.
Minh Viên vừa đi, Lục Nhiễm cầm ly rượu quay về phía Hàn Mặc Ngôn: “Anh không thể trả lời câu hỏi của em sao?”.
Hàn Mặc Ngôn đứng dậy lấy ly rượu, nhấp môi, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Em muốn hỏi gì?”.
Câu hỏi sắp thành lời bỗng trở nên tắc nghẹn. Cầm chiếc ly lạnh ngắt, cô khẽ nói: “Hàn Mặc Ngôn, anh dẫn em đến đây không một lời giải thích sao? Anh biết em muốn hỏi gì mà”.
Hàn Mặc Ngôn nhắm hờ hai mắt, hạ giọng: “Lục Nhiễm, anh xin lỗi, anh… không muốn nói”.
“Thế thì em đi hỏi người khác được không?”.
“Không”.
Mở choàng mắt, thật bất ngờ, đôi mắt cô đối diện đôi mắt của Hàn Mặc Ngôn.
Chỉ dùng từ sâu thẳm để diễn tả thôi không đủ, đôi mắt đen lắng đọng tạo nên một sự mê hoặc không gì sánh kịp, dường như cả lông mi, lông mày và những thứ khác đều không còn quan trọng, chỉ còn đôi mắt sâu thăm thẳm như một giấc mộng dài, đã đắm chìm thì không thể thoát ra.
Giằng lấy ly rượu từ trong tay Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm ngửa cổ uống nốt chỗ rượu còn lại, cười gằn: “Hàn Mặc Ngôn, cái cô Trang Tĩnh đó quan trọng với anh đến thế sao? Quan trọng đến nỗi chỉ cần nghe nhắc đến tên cô ta mà lòng đã rối loạn? Em không biết hai người đã có quá khứ thế nào, nhưng bây giờ anh là bạn trai của em, anh cũng nên có chút tự giác được không?”.
Hàn Mặc Ngôn không trả lời, vẫn im lặng. Lục Nhiễm lại lấy thêm một ly rượu nữa, đang định uống, đột nhiên, Hàn Mặc Ngôn giơ tay ra kéo cô vào lòng, ôm hôn cô, ly rượu đang cầm trên tay cũng bị sánh ra ngoài.
Sau phút kinh ngạc, Lục Nhiễm đẩy anh ra, cảm thấy phát khùng, Hàn Mặc Ngôn, anh bị làm sao thế hả, còn nữa, anh hôn hay là cắn người ta.
Nhưng ngay lập tức cô đã hiểu ra, Hàn Mặc Ngôn không hề bị làm sao, mà là…
“Ngôn đấy phải không?”.
Một giọng nói trong vắt mát lành dịu dàng như gió thoảng vang lên sau lưng Lục Nhiễm.
Âm sắc đó thật dịu dàng êm tai, chỉ nghe đã thấy có cảm tình.
Nhưng, Lục Nhiễm lại có cảm giác sống lưng lành lạnh, chỉ muốn đánh người.
Bởi vì, Lục Nhiễm nghe thấy Hàn Mặc Ngôn đáp trả thanh âm ấy, gằn từng tiếng một, giá băng vô cùng: “Lâu lắm không gặp, tiền bối Trang Tĩnh”.
Quay người lại, lần đầu tiên cô đối diện người phụ nữ đã nghe danh từ lâu.
Trang Tĩnh.
Cô ta mặc một chiếc váy màu nhạt, được làm thủ công tinh tế, hai bên thân váy thiết kế xếp lớp lạ mắt, tầng tầng lớp lớp làm tăng vẻ yểu điệu dịu dàng, rất tao nhã và quý tộc.
Và con người này… chính xác là một mỹ nhân.
Dù nhìn bằng con mắt thù địch, Lục Nhiễm không tìm thấy một khuyết điểm nào.
Nụ cười ấm áp thường trực trên khuôn mặt xinh đẹp thật khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, cộng thêm khuôn mặt thanh tú, ánh mắt như nước hồ thu khiến cho cả con người cô ta trông giống một viên ngọc đã được mài giũa trở nên hòa mỹ.
Nhưng càng hoàn mỹ, càng khiến Lục Nhiễm có cảm giác bài trừ con người này.
Cô ta quá tỉnh táo, quá thờ ơ, thần trí kiên định như nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay. Không thể không thừa nhận, Lục Nhiễm đang đố kỵ.
Không chỉ vì đối phương lớn tuổi hơn cả Hàn Mặc Ngôn mà vẻ ngoài chỉ như một cô sinh viên non nớt, càng vì vẻ tỉnh táo thờ ơ của cô ta được xây dựng trên cơ sở Hàn Mặc Ngôn, mà H
“Không”. Hàn Mặc Ngôn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Không cần quá trang trọng, anh sẽ đến đón em”.
Chương 10
Lục Nhiễm nhếch môi: “Hơn nữa, anh không cảm thấy người cần phải giải thích thực ra là anh sao?”
Ngày hôm sau là cuối tuần, chưa đến năm giờ Hàn Mặc Ngôn đã đến nhà Lục Nhiễm.
Không cần quá trang trọng là một định nghĩa không xác định, từ chối chiếc váy quây màu đen Cashmere mẹ đưa, Lục Nhiễm mặc một chiếc áo len trắng cùng áo gió màu trắng sữa, đơn giản, phù hợp với mọi hoàn cảnh.
Hàn Mặc Ngôn cũng mặc áo gió màu đen, đứng dựa vào xe đợi cô, thân hình cao lớn nổi bật…
Có vẻ cũng giống các cặp tình nhân đang hẹn hò.
Nhưng, tâm trạng vui vẻ này chỉ kéo dài đến trước lúc xuống xe.
Đến nơi, vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy anh khóa trên nhiệt tình Trương
Trang phục của anh ấy cũng rất tùy hứng, tươi cười vẫy chào Lục Nhiễm. Lục Nhiễm cố nặn một nụ cười đáp lễ, dù sự thực là lúc này cô không thể cười được.
Hàn Mặc Ngôn không nói với cô, nhưng rất dễ đoán ra đây là cuộc họp mặt của các học sinh ưu tú khóa ba mà Trương Nhất Châu nhắc tới hôm trước. Như vậy là, Trang Tĩnh cũng sẽ đến đây?
Lục Nhiễm hơi lùi lại phía sau, Hàn Mặc Ngôn không phát hiện ra, vẫn đang sóng bước cùng Trương Nhất Châu vào trong câu lạc bộ, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Đột nhiên giây phút đó cô rất muốn hỏi, Hàn Mặc Ngôn, rốt cuộc anh dẫn tôi đến là vì anh coi tôi là bạn gái, hay vì muốn công kích Trang Tĩnh. Sau cùng Lục Nhiễm vẫn không hỏi gì, lặng lẽ theo họ đi vào như không có chuyện gì xảy ra.
Bên trong vẫn chưa đông lắm, đều tầm tuổi Hàn Mặc Ngôn nhưng không khó để nhận ra rằng phần lớn họ đều mang dáng dấp của người thành đạt, nói năng khéo léo, nụ cười xa cách.
Một lúc sau, Trương Nhất Châu quay sang nói chuyện với những người khác.
Hàn Mặc Ngôn hàn huyên một vòng, rồi quay về ngồi ở một góc khuất trên ghế sofa. Tính Hàn Mặc Ngôn vẫn vậy, trừ phi là vì công việc bắt buộc phải tiếp khách, còn những lúc khác đều rất kiệm lời.
Thấy Hàn Mặc Ngôn như vậy, Lục Nhiễm càng không có hứng thú, huống hồ cô cũng không quen ai, cô lấy một cốc nước chanh rồi ngồi yên bên cạnh Hàn Mặc Ngôn.
Nhưng, vì là cuộc họp mặt khoa, nên được một lát, một người đàn ông đeo kính gọng vàng trông rất nho nhã, cầm ly rượu đến.
“A Ngôn, cậu bảo là không đến mà”.
Hình như Hàn Mặc Ngôn có hiền hòa hơn đôi chút, nhưng giọng nói vẫn rất giá băng: “Thế tôi không thể đến à?”.
Lục Nhiễm chợt ngẩng đầu lên, vòng giao tiếp của Hàn Mặc Ngôn vẫn là một câu đố với cô.
Hình như đối phương cũng có chút không thể nhẫn nại thêm: “Cậu biết rõ hôm nay tiền bối Trang Tĩnh cũng đến mà”. Anh giơ tay xem đồng hồ: “Lúc nãy đã gọi điện cho chị ấy, chị ấy bảo hai mươi phút nữa sẽ tới.”
Hàn Mặc Ngôn nhếch môi, cười châm biếm, lời nói cũng dài hơn: “Người không dám đến phải là cô ta, tôi còn tưởng cả đời này cô ta cũng không dám quay trở lại đây”.
“A Ngôn, hà tất cậu phải như vậy? Khi ấy…”.
“Minh Viên, việc này không liên quan đến cậu”. Hàn Mặc Ngôn lạnh lùng cắt ngang, như không muốn tiếp tục câu chuyện.
“Hàn Mặc Ngôn, em có thể biết là chuyện gì không?”.
Khẽ nhắm mắt, Lục Nhiễm cười nhẹ: “Hoặc là em có thể hỏi rằng, anh có định nói với em không?”.
Người tên là Minh Viên giật mình, xin lỗi: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không để ý thấy hai người ở cùng nhau. Ngôn này, đây là?”.
Trầm ngâm giây lát, Hàn Mặc Ngôn mở lời: “Bạn gái, cô ấy là bạn gái của tôi”.
Minh Viên giống như là thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Em là…”.
“Em họ Lục”.
“Chào em, anh tên là Minh Viên, là bạn của Hàn Mặc Ngôn. Rất vui được gặp em, tuy bây giờ cậu ấy lạnh lùng một chút, nhưng anh đảm bảo cậu ấy là một người tốt…”.
Hàn Mặc Ngôn lại cắt ngang: “Minh Viên, đủ rồi đấy”.
“Được rồi. Được rồi”.
Đúng lúc ấy có người gọi Minh Viên, anh cười áy náy, rồi quay đi.
Minh Viên vừa đi, Lục Nhiễm cầm ly rượu quay về phía Hàn Mặc Ngôn: “Anh không thể trả lời câu hỏi của em sao?”.
Hàn Mặc Ngôn đứng dậy lấy ly rượu, nhấp môi, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Em muốn hỏi gì?”.
Câu hỏi sắp thành lời bỗng trở nên tắc nghẹn. Cầm chiếc ly lạnh ngắt, cô khẽ nói: “Hàn Mặc Ngôn, anh dẫn em đến đây không một lời giải thích sao? Anh biết em muốn hỏi gì mà”.
Hàn Mặc Ngôn nhắm hờ hai mắt, hạ giọng: “Lục Nhiễm, anh xin lỗi, anh… không muốn nói”.
“Thế thì em đi hỏi người khác được không?”.
“Không”.
Mở choàng mắt, thật bất ngờ, đôi mắt cô đối diện đôi mắt của Hàn Mặc Ngôn.
Chỉ dùng từ sâu thẳm để diễn tả thôi không đủ, đôi mắt đen lắng đọng tạo nên một sự mê hoặc không gì sánh kịp, dường như cả lông mi, lông mày và những thứ khác đều không còn quan trọng, chỉ còn đôi mắt sâu thăm thẳm như một giấc mộng dài, đã đắm chìm thì không thể thoát ra.
Giằng lấy ly rượu từ trong tay Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm ngửa cổ uống nốt chỗ rượu còn lại, cười gằn: “Hàn Mặc Ngôn, cái cô Trang Tĩnh đó quan trọng với anh đến thế sao? Quan trọng đến nỗi chỉ cần nghe nhắc đến tên cô ta mà lòng đã rối loạn? Em không biết hai người đã có quá khứ thế nào, nhưng bây giờ anh là bạn trai của em, anh cũng nên có chút tự giác được không?”.
Hàn Mặc Ngôn không trả lời, vẫn im lặng. Lục Nhiễm lại lấy thêm một ly rượu nữa, đang định uống, đột nhiên, Hàn Mặc Ngôn giơ tay ra kéo cô vào lòng, ôm hôn cô, ly rượu đang cầm trên tay cũng bị sánh ra ngoài.
Sau phút kinh ngạc, Lục Nhiễm đẩy anh ra, cảm thấy phát khùng, Hàn Mặc Ngôn, anh bị làm sao thế hả, còn nữa, anh hôn hay là cắn người ta.
Nhưng ngay lập tức cô đã hiểu ra, Hàn Mặc Ngôn không hề bị làm sao, mà là…
“Ngôn đấy phải không?”.
Một giọng nói trong vắt mát lành dịu dàng như gió thoảng vang lên sau lưng Lục Nhiễm.
Âm sắc đó thật dịu dàng êm tai, chỉ nghe đã thấy có cảm tình.
Nhưng, Lục Nhiễm lại có cảm giác sống lưng lành lạnh, chỉ muốn đánh người.
Bởi vì, Lục Nhiễm nghe thấy Hàn Mặc Ngôn đáp trả thanh âm ấy, gằn từng tiếng một, giá băng vô cùng: “Lâu lắm không gặp, tiền bối Trang Tĩnh”.
Quay người lại, lần đầu tiên cô đối diện người phụ nữ đã nghe danh từ lâu.
Trang Tĩnh.
Cô ta mặc một chiếc váy màu nhạt, được làm thủ công tinh tế, hai bên thân váy thiết kế xếp lớp lạ mắt, tầng tầng lớp lớp làm tăng vẻ yểu điệu dịu dàng, rất tao nhã và quý tộc.
Và con người này… chính xác là một mỹ nhân.
Dù nhìn bằng con mắt thù địch, Lục Nhiễm không tìm thấy một khuyết điểm nào.
Nụ cười ấm áp thường trực trên khuôn mặt xinh đẹp thật khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, cộng thêm khuôn mặt thanh tú, ánh mắt như nước hồ thu khiến cho cả con người cô ta trông giống một viên ngọc đã được mài giũa trở nên hòa mỹ.
Nhưng càng hoàn mỹ, càng khiến Lục Nhiễm có cảm giác bài trừ con người này.
Cô ta quá tỉnh táo, quá thờ ơ, thần trí kiên định như nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay. Không thể không thừa nhận, Lục Nhiễm đang đố kỵ.
Không chỉ vì đối phương lớn tuổi hơn cả Hàn Mặc Ngôn mà vẻ ngoài chỉ như một cô sinh viên non nớt, càng vì vẻ tỉnh táo thờ ơ của cô ta được xây dựng trên cơ sở Hàn Mặc Ngôn, mà H
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
3174/4010
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3174/4010
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt