Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full
Lượt xem : |
i cách đại phẫu đến đó. Sự thực đã chứng minh Hàn Mặc Ngôn có một tố chất kinh doanh bẩm sinh, không bao lâu sau, những doanh nghiệp đó đềuchuyển mình mạnh mẽ từ thua lỗ sang làm ăn có lãi, chỉ cần vào tay Hàn Mặc Ngôn là mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa.
Tất cả mọi người đều công nhận anh là một trong những người trẻ thành công nhất, là lớp kế cận ưu tú, chỉ có bố anh vẫn không hề lên tiếng, hai bố con vẫn tiếp tục giữ trạng thái im lặng, Hàn Sâm rất bận, Hàn Mặc Ngôn cũng vậy.
Bước chuyển lớn nhất là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Hàn Mặc Ngôn, bố anh tặng anh một chiếc xe Lamborghini màu đen, kèm theo bên trong một chân dài eo thon mặc nội y bằng ren đen.
Kết quả là Hàn Mặc Ngôn trả về nguyên đai nguyên kiện. Còn Hàn Sâm thì nói với Hàn Mặc Ngôn một câu: Đã đến lúc con phải kết hôn rồi.
Thế là, mượn cớ họp mặt gia đình, ông đã sắp xếp cho Hàn Mặc Ngôn đi xem mặt hết lần này đến lần khác.
Cũng có thể không thể gọi là xem mặt, mà là bố anh mang đến trước mặt anh đủ loại cô gái, sau đó bảo anh rằng, nếu không phản đối thì có thể thử xem.
Hàn Mặc Ngôn không nói hẳn ra là đồng ý, cũng không một lời cự tuyệt.
Cho dù kết quả cuối cùng luôn là thất bại, nhưng bố anh cũng chẳng nói câu nào, lại như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục dẫn anh đi xem mặt người con gái khác.
“Anh Hàn, đến rồi ạ”.
Tiếng nói cung kính cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Mặc Ngôn, người phục vụ đã ra mở cửa xe.
Hàn Mặc Ngôn vào thang máy VIP đi thẳng lên tầng trên cùng. Đây là một khách sạn khá xa hoa, cả tầng trên cùng chỉ chia làm bốn khu, nhìn qua tường kính sát nền nhà, thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn thu gọn vào tầm mắt, thiết kế tổng thể đơn giản nhưng chỗ nào cũng toát ra vẻ sang trọng.
Đi theo người phục vụ, Hàn Mặc Ngôn bước vào khu Hàn Sâm đã đặt trước, bên trong là một vị đã quen biết từ trước, Đỗ tổng Đỗ Thừa, đối tác lớn của Hàn Mặc Ngôn.
Đỗ tổng có có một người con gái hai mươi mốt tuổi, vừa đi du học ở Mỹ về, nghe nói học về mỹ thuật, từng được giải thưởng ở nước ngoài. Lúc này, cô Đỗ đang ngồi bên cạnh Đỗ tổng, hai chân vắt lên nhau duyên dáng, ngũ quan khoáng đạt, cử chỉ tự nhiên thoải mái.
Hàn Mặc Ngôn nhìn đồng hồ, bảy giờ năm mười bảy phút.
“Tiểu Hàn, đây là Đỗ Hàn con gái bác, hồi nhỏ hai đứa đã gặp nhau rồi đấy”.
Cô gái lịch sự đứng lên, chìa tay ra với Hàn Mặc Ngôn, mỉm cười: “Chào anh Hàn”.
Hàn Mặc Ngôn bắt tay cô gái, vừa thả ra, Hàn Sâm đã đến nơi, ở tuổi ngoài năm mươi, ông vẫn rất nhanh nhẹn, bước chân vững chãi, khuôn mặt cương nghị giống hệt như Hàn Mặc Ngôn, chỉ là từng trải hơn.
Lại xem đồng hồ, đúng tám giờ, không sai một phút.
“Anh, thế nhất định em phải đi à?”.
Cô gái trong gương mặc chiếc váy quây màu trắng, thân váy xếp ly đơn giản, ôm nhẹ lấy cơ thể, sóng tóc tự nhiên buông nhẹ trên bờ vai, đẹp dịu dàng và đơn giản, dáng vẻ hơi chần chừ.
Lục Nhiễm nhìn mình trong gương, không nén nổi sự nghi ngờ.
Rõ ràng là Lục Tề đi xem mặt, sao lại muốn cô ăn mặc thế này?
Lục Tề cũng mặc một bộ vest trắng cổ điển, e hèm một tiếng, rồi nói: “Rất đẹp, cứ thế đi, sắp muộn rồi, mẹ đang chờ bên dưới đấy”.
Mẹ Lục Nhiễm đang ngồi trong xe, ngón tay gõ trên đầu gối, dáng vẻ sốt ruột, có điều khi trông thấy Lục Nhiễm đi xuống cũng phải thốt lên một câu: “Ăn mặc thế này còn ra dáng con người”. Xem thời gian, bà giục: “Nhanh lên, đã hẹn tám giờ ở khách sạn Thánh Đỉnh, đừng để người ta cảm thấy chúng ta đến muộn”.
Lục Nhiễm không nói gì, chuyển đề tài sang chuyện khác.
“Anh ơi, chị kia con gái nhà ai? Có xinh không?”.
“Không biết, cứ đến khắc biết”.
Câu trả lời khiến Lục Nhiễm không hỏi được gì thêm.
Bỏ đi, Lục Nhiễm quay ra ngắm nhìn khung cảnh lướt qua ngoài xe, cô cũng nên ra ngoài một chút.
Có điều, xem mặt… Lục Nhiễm cười chua chát, Hàn Mặc Ngôn không biết đã đi xem mặt bao nhiêu lần…
Ăn cơm xong, chỉ còn lại Hàn Mặc Ngôn và Đỗ Hàn, hai vị phụ huynh đều tìm cớ rút lui từ lâu, hai người trẻ tuổi cũng không níu kéo gì, rõ ràng là họ đã quá quen rồi.
Lấy khăn ướt lau các ngón tay, Đỗ Hàn lịch sự hỏi: “Anh Hàn đến đây lần thứ mấy rồi?”.
Nghe có vẻ như hỏi lần thứ mấy Hàn Mặc Ngôn đến đây ăn cơm, nhưng trên thực tế, rõ ràng cô gái đang hỏi lần thứ mấy Hàn Mặc Ngôn đi xem mặt.
“Cũng không nhớ nữa”.
Đỗ Hàn khẽ cười thành tiếng.
“Anh Hàn, hình như anh cũng không có hứng thú gì với tôi”.
Hơi ngạc nhiên, nhưng Hàn Mặc Ngôn cũng thẳng thắn trả lời: “Vâng”.
“Rất tốt”. Đỗ Hàn chẳng hề tức giận, cười nói Hàn Mặc Ngôn: “Anh có dự định gì chưa?”.
Suy nghĩ giây lát, Hàn Mặc Ngôn đáp: “Chưa”.
Cô gái xách túi lên, tiếp lời Hàn Mặc Ngôn, giọng nói dứt khoát: “Tôi cũng không có việc gì, chúng ta về thôi”.
Tuy không hiểu ý Đỗ Hàn, nhưng Hàn Mặc Ngôn cũng không từ chối.
Những việc không vi phạm đến nguyên tắc, trước nay Hàn Mặc Ngôn vốn rất khoan dung.
Vào thang máy, Hàn Mặc Ngôn ấn nút đi xuống, chậm rãi chờ cửa đóng.
Trong một giây chuẩn bị khép lại, cánh cửa hoa văn sáng bóng lại mở ra, hai người một trước một sau đi vào, ấn nút đóng cửa, cánh cửa khép lại.
“Anh, anh về thế này không sợ mẹ sẽ mắng sao?”. Giọng nói có vẻ hí hửng khi người khác gặp nạn.
Giọng nói trả lời có vẻ ương ngạnh: “Cứ ở đấy, anh sợ không giữ nổi vẻ quý ông lịch sự mà đánh người ta mất”.
“Cũng chỉ là một cô gái thôi mà? Cô ấy cũng có vẻ thích anh…”.
“Lục Nhiễm!”. Một giọng nam hơi gằn có vẻ đe dọa.
Một người luôn nhìn thẳng về phía trước như Hàn Mặc Ngôn khi nghe tiếng cô gái cũng phải hơi quay lại, nhìn thấy anh em nhà họ Lục đứng ngay bên cạnh mình. Cô gái lúc nãy còn vui vẻ cười đùa vừa thấy ánh mắt anh, mặt liền biến sắc, nụ cười hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một điệu bộ không ra xa cách cũng chẳng ra gần gũi: “Anh Hàn, trùng hợp thật đấy”.
Cùng lúc đó, Lục Tề cũng quay lại nhìn Hàn Mặc Ngôn.
Khuôn mặt anh băng giá giống hệt Hàn Mặc Ngôn, đã không còn vẻ hiền hòa khi đứng cạnh em gái lúc nãy, trán anh nhăn lại, nhưng dù gì anh và Hàn Mặc Ngôn từng hợp tác với nhau, có ghét nhau đến mấy cũng không thể làm mất mặt nhau, nên cố nặn ra một câu: “Chào anh Hàn”.
Không ngờ người trả lời lại không phải là Hàn Mặc Ngôn, mà là cô gái suýt bị lãng quên đang đứng bên cạnh.
Đỗ Hàn cười nhìn Lục Tề: “Anh Lục, chẳng gì chúng ta cũng gặp nhau rồi, mà anh chỉ nhìn thấy mỗi anh Hàn thôi sao?”.
Lục Tề giờ mới chú ý đến cô gái bị Hàn Mặc Ngôn che khuất, sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt cổ quái lướt qua Đỗ Hàn và Hàn Mặc Ngôn, tựa hồ khó khăn lắm mới nói nên lời: “Cô và anh Hàn đi chung với nhau à?”.
“Tôi đến xem mặt anh ấy, đúng không, anh Hàn?”.
Hàn Mặc Ngôn vẫn im lặng nhìn hai người trước mặt, một người trước giờ cũng xuất sắc như anh trong giới doanh nhân mới nổi, một người là trợ lý cũ, tuy đã biết họ là anh em từ trước, nhưng giờ gặp nhau ở đây vẫn cảm thấy lạ lùng.
Có điều Hàn Mặc Ngôn không để lộ những ý nghĩ này ra ngoài, chỉ khẽ trả lời: “Vâng”.
Vừa dứt lời, có người bật cười, rất khẽ, nhưng vì thang máy rất nhỏ nên ai cũng nghe thấy.
Đỗ Hàn quay l
Tất cả mọi người đều công nhận anh là một trong những người trẻ thành công nhất, là lớp kế cận ưu tú, chỉ có bố anh vẫn không hề lên tiếng, hai bố con vẫn tiếp tục giữ trạng thái im lặng, Hàn Sâm rất bận, Hàn Mặc Ngôn cũng vậy.
Bước chuyển lớn nhất là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Hàn Mặc Ngôn, bố anh tặng anh một chiếc xe Lamborghini màu đen, kèm theo bên trong một chân dài eo thon mặc nội y bằng ren đen.
Kết quả là Hàn Mặc Ngôn trả về nguyên đai nguyên kiện. Còn Hàn Sâm thì nói với Hàn Mặc Ngôn một câu: Đã đến lúc con phải kết hôn rồi.
Thế là, mượn cớ họp mặt gia đình, ông đã sắp xếp cho Hàn Mặc Ngôn đi xem mặt hết lần này đến lần khác.
Cũng có thể không thể gọi là xem mặt, mà là bố anh mang đến trước mặt anh đủ loại cô gái, sau đó bảo anh rằng, nếu không phản đối thì có thể thử xem.
Hàn Mặc Ngôn không nói hẳn ra là đồng ý, cũng không một lời cự tuyệt.
Cho dù kết quả cuối cùng luôn là thất bại, nhưng bố anh cũng chẳng nói câu nào, lại như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục dẫn anh đi xem mặt người con gái khác.
“Anh Hàn, đến rồi ạ”.
Tiếng nói cung kính cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Mặc Ngôn, người phục vụ đã ra mở cửa xe.
Hàn Mặc Ngôn vào thang máy VIP đi thẳng lên tầng trên cùng. Đây là một khách sạn khá xa hoa, cả tầng trên cùng chỉ chia làm bốn khu, nhìn qua tường kính sát nền nhà, thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn thu gọn vào tầm mắt, thiết kế tổng thể đơn giản nhưng chỗ nào cũng toát ra vẻ sang trọng.
Đi theo người phục vụ, Hàn Mặc Ngôn bước vào khu Hàn Sâm đã đặt trước, bên trong là một vị đã quen biết từ trước, Đỗ tổng Đỗ Thừa, đối tác lớn của Hàn Mặc Ngôn.
Đỗ tổng có có một người con gái hai mươi mốt tuổi, vừa đi du học ở Mỹ về, nghe nói học về mỹ thuật, từng được giải thưởng ở nước ngoài. Lúc này, cô Đỗ đang ngồi bên cạnh Đỗ tổng, hai chân vắt lên nhau duyên dáng, ngũ quan khoáng đạt, cử chỉ tự nhiên thoải mái.
Hàn Mặc Ngôn nhìn đồng hồ, bảy giờ năm mười bảy phút.
“Tiểu Hàn, đây là Đỗ Hàn con gái bác, hồi nhỏ hai đứa đã gặp nhau rồi đấy”.
Cô gái lịch sự đứng lên, chìa tay ra với Hàn Mặc Ngôn, mỉm cười: “Chào anh Hàn”.
Hàn Mặc Ngôn bắt tay cô gái, vừa thả ra, Hàn Sâm đã đến nơi, ở tuổi ngoài năm mươi, ông vẫn rất nhanh nhẹn, bước chân vững chãi, khuôn mặt cương nghị giống hệt như Hàn Mặc Ngôn, chỉ là từng trải hơn.
Lại xem đồng hồ, đúng tám giờ, không sai một phút.
“Anh, thế nhất định em phải đi à?”.
Cô gái trong gương mặc chiếc váy quây màu trắng, thân váy xếp ly đơn giản, ôm nhẹ lấy cơ thể, sóng tóc tự nhiên buông nhẹ trên bờ vai, đẹp dịu dàng và đơn giản, dáng vẻ hơi chần chừ.
Lục Nhiễm nhìn mình trong gương, không nén nổi sự nghi ngờ.
Rõ ràng là Lục Tề đi xem mặt, sao lại muốn cô ăn mặc thế này?
Lục Tề cũng mặc một bộ vest trắng cổ điển, e hèm một tiếng, rồi nói: “Rất đẹp, cứ thế đi, sắp muộn rồi, mẹ đang chờ bên dưới đấy”.
Mẹ Lục Nhiễm đang ngồi trong xe, ngón tay gõ trên đầu gối, dáng vẻ sốt ruột, có điều khi trông thấy Lục Nhiễm đi xuống cũng phải thốt lên một câu: “Ăn mặc thế này còn ra dáng con người”. Xem thời gian, bà giục: “Nhanh lên, đã hẹn tám giờ ở khách sạn Thánh Đỉnh, đừng để người ta cảm thấy chúng ta đến muộn”.
Lục Nhiễm không nói gì, chuyển đề tài sang chuyện khác.
“Anh ơi, chị kia con gái nhà ai? Có xinh không?”.
“Không biết, cứ đến khắc biết”.
Câu trả lời khiến Lục Nhiễm không hỏi được gì thêm.
Bỏ đi, Lục Nhiễm quay ra ngắm nhìn khung cảnh lướt qua ngoài xe, cô cũng nên ra ngoài một chút.
Có điều, xem mặt… Lục Nhiễm cười chua chát, Hàn Mặc Ngôn không biết đã đi xem mặt bao nhiêu lần…
Ăn cơm xong, chỉ còn lại Hàn Mặc Ngôn và Đỗ Hàn, hai vị phụ huynh đều tìm cớ rút lui từ lâu, hai người trẻ tuổi cũng không níu kéo gì, rõ ràng là họ đã quá quen rồi.
Lấy khăn ướt lau các ngón tay, Đỗ Hàn lịch sự hỏi: “Anh Hàn đến đây lần thứ mấy rồi?”.
Nghe có vẻ như hỏi lần thứ mấy Hàn Mặc Ngôn đến đây ăn cơm, nhưng trên thực tế, rõ ràng cô gái đang hỏi lần thứ mấy Hàn Mặc Ngôn đi xem mặt.
“Cũng không nhớ nữa”.
Đỗ Hàn khẽ cười thành tiếng.
“Anh Hàn, hình như anh cũng không có hứng thú gì với tôi”.
Hơi ngạc nhiên, nhưng Hàn Mặc Ngôn cũng thẳng thắn trả lời: “Vâng”.
“Rất tốt”. Đỗ Hàn chẳng hề tức giận, cười nói Hàn Mặc Ngôn: “Anh có dự định gì chưa?”.
Suy nghĩ giây lát, Hàn Mặc Ngôn đáp: “Chưa”.
Cô gái xách túi lên, tiếp lời Hàn Mặc Ngôn, giọng nói dứt khoát: “Tôi cũng không có việc gì, chúng ta về thôi”.
Tuy không hiểu ý Đỗ Hàn, nhưng Hàn Mặc Ngôn cũng không từ chối.
Những việc không vi phạm đến nguyên tắc, trước nay Hàn Mặc Ngôn vốn rất khoan dung.
Vào thang máy, Hàn Mặc Ngôn ấn nút đi xuống, chậm rãi chờ cửa đóng.
Trong một giây chuẩn bị khép lại, cánh cửa hoa văn sáng bóng lại mở ra, hai người một trước một sau đi vào, ấn nút đóng cửa, cánh cửa khép lại.
“Anh, anh về thế này không sợ mẹ sẽ mắng sao?”. Giọng nói có vẻ hí hửng khi người khác gặp nạn.
Giọng nói trả lời có vẻ ương ngạnh: “Cứ ở đấy, anh sợ không giữ nổi vẻ quý ông lịch sự mà đánh người ta mất”.
“Cũng chỉ là một cô gái thôi mà? Cô ấy cũng có vẻ thích anh…”.
“Lục Nhiễm!”. Một giọng nam hơi gằn có vẻ đe dọa.
Một người luôn nhìn thẳng về phía trước như Hàn Mặc Ngôn khi nghe tiếng cô gái cũng phải hơi quay lại, nhìn thấy anh em nhà họ Lục đứng ngay bên cạnh mình. Cô gái lúc nãy còn vui vẻ cười đùa vừa thấy ánh mắt anh, mặt liền biến sắc, nụ cười hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một điệu bộ không ra xa cách cũng chẳng ra gần gũi: “Anh Hàn, trùng hợp thật đấy”.
Cùng lúc đó, Lục Tề cũng quay lại nhìn Hàn Mặc Ngôn.
Khuôn mặt anh băng giá giống hệt Hàn Mặc Ngôn, đã không còn vẻ hiền hòa khi đứng cạnh em gái lúc nãy, trán anh nhăn lại, nhưng dù gì anh và Hàn Mặc Ngôn từng hợp tác với nhau, có ghét nhau đến mấy cũng không thể làm mất mặt nhau, nên cố nặn ra một câu: “Chào anh Hàn”.
Không ngờ người trả lời lại không phải là Hàn Mặc Ngôn, mà là cô gái suýt bị lãng quên đang đứng bên cạnh.
Đỗ Hàn cười nhìn Lục Tề: “Anh Lục, chẳng gì chúng ta cũng gặp nhau rồi, mà anh chỉ nhìn thấy mỗi anh Hàn thôi sao?”.
Lục Tề giờ mới chú ý đến cô gái bị Hàn Mặc Ngôn che khuất, sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt cổ quái lướt qua Đỗ Hàn và Hàn Mặc Ngôn, tựa hồ khó khăn lắm mới nói nên lời: “Cô và anh Hàn đi chung với nhau à?”.
“Tôi đến xem mặt anh ấy, đúng không, anh Hàn?”.
Hàn Mặc Ngôn vẫn im lặng nhìn hai người trước mặt, một người trước giờ cũng xuất sắc như anh trong giới doanh nhân mới nổi, một người là trợ lý cũ, tuy đã biết họ là anh em từ trước, nhưng giờ gặp nhau ở đây vẫn cảm thấy lạ lùng.
Có điều Hàn Mặc Ngôn không để lộ những ý nghĩ này ra ngoài, chỉ khẽ trả lời: “Vâng”.
Vừa dứt lời, có người bật cười, rất khẽ, nhưng vì thang máy rất nhỏ nên ai cũng nghe thấy.
Đỗ Hàn quay l
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1588/5722
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1588/5722
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt