Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
h trạng phi hành thực tế, bay thẳng lại bị hiểu nhầm là bay nghiêng hoặc bay lộn đầu, nhầm đại dương là bầu trời… bởi vì chúng đều có màu xanh, em có biết như thế sẽ có hậu quả như thế nào không?
…
- Khi em tưởng rằng mình càng ngày càng gần với bầu trời thì cả em và máy bay đang lao đầu xuống biển, máy bay thì hỏng mà người thì tử vong! – Giọng nói đều đều bình thản của anh khiến cho tâm trạng của Lôi Vận Trình càng bình thản.
Lôi Vận Trình ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải anh muốn nói tình cảm em dành cho anh là một dạng ảo giác?”
- Cũng không phải là không có khả năng này!
- Em dám chắc là không.
Phong Ấn cười nhẹ: “Xét từ một góc độ nào đó, tự tin đối với phi hành gia là cực kì quan trọng, một khi phát sinh ra sự cố trong không trung, khoảnh khắc quyết định sinh tử chỉ có vài giây đồng hồ, không có thời gian để mà do dự!
Cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt như đang tỏa ra ánh hào quang: “Vậy nói theo cách của anh thì anh làm thế nào để dám chắc anh không yêu em không phải là một thứ ảo giác?”
Phong Ấn mím môi cười, lại lần nữa cảm thấy khó xử trước câu hỏi của cô.
Lôi Vận Trình vùi đầu vào ngực anh, hít thật sâu mùi hương trên cơ thể anh: “Chúng ta đều không tin tưởng đối phương, vậy thì cứ giao cho thời gian có được không? Bốn năm sau, nếu những gì em dành cho anh chỉ là một sự nông nổi nhất thời, em biết mình nên làm thế nào. Nếu bốn năm sau em vẫn là em, anh có thể… cho em, cho chúng ta một cơ hội không? Hãy thử, yêu em?”
- Nếu đến lúc ấy anh đã lấy vợ rồi thì sao?
Lôi Vận Trình cắn mạnh vào ngực anh một cái, thích thú nghe anh la lên oai oái: “Anh cứ nhất định phải tàn nhẫn với em thế à? Lấy vợ muộn chút thì chết à?”
Phong Ấn cố nén đau, phì cười xoa xoa đầu cô: “Thôi được rồi, để anh nghĩ xem Răng Thép bốn năm sau sẽ thế nào nhé, đen hơn chăng?”
- Vậy là chúng ta đã thỏa thuận xong nhé, anh phải chờ em bốn năm, không được lấy vợ đấy! – Lôi Vận Trình chu môi nhìn anh, điệu bộ cực kì dễ thương.
- Thỏa thuận này chẳng công bằng gì cả!
Sự mặc nhận của anh khiến cho Lôi Vận Trình vui đến mức toét miệng cười, ông trời cuối cùng cũng không bạc đãi cô, ít nhất cũng cho cô một lời hứa đáng trân trọng.
Lúc Phong Ấn đi, anh không cho cô ra tiễn. Lôi Vận Trình ngồi bó gối trong vườn hoa, tay ôm cái mô hình máy bay, mắt nhìn lên bầy trời cao vời vợi.
Bốn năm, bốn năm, chỉ chớp mắt sẽ qua thôi, chỉ có điều trước đó cô phải làm thế nào để vượt qua nỗi nhớ giày vò?
Buổi chiều, Phương Mặc Dương đón cô ra viện. Lúc gần về đến trường, anh ta liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Cậu ta vừa mới đi mà em đã uể oải thế kia rồi à? Có cần tôi cho em một điều bất ngờ khiến em phấn chấn hơn không?”
Lôi Vận Trình nghi ngờ liếc Phương Mặc Dương: “Là bất ngờ hay là cú sốc đấy ạ?”
Phương Mặc Dương khẽ nhếch khóe môi, đợi đến khi đỗ xe vào trong trường rồi mới nói: “Đừng về kí túc vội, qua phòng tiếp khách trước đi!”
- Dạ! – Lôi Vận Trình đáp rồi đeo ba lô qua phòng tiếp khách.
Cửa phòng tiếp khách đang đóng, cô đứng bên ngoài, đang định gõ cửa thì vừa đúng lúc hướng dẫn viên từ phòng giáo viên đi ra: “Lôi Vận Trình à? Em ra viện rồi ư? Vết thương đã khỏi hẳn chưa?”
- Khỏi rồi thầy ạ, cảm ơn huấn luyện viên đã quan tâm! – Lôi Vận Trình lễ phép đáp, huấn luyện viên rất thích nói chuyện, liền kéo cô lại nói chuyện một lúc rồi mới đi.
Cô vừa quay người lại thì cánh cửa đã mở từ bên trong. Còn chưa rõ là ai thì cánh tay cô đã bị giật mạnh, một sức mạnh ghê gớm kéo cô vào bên trong phòng, ép cô vào chân tường, bàn tay siết chặt cằm cô, nâng lên cao, một nụ hôn sặc mùi “chiếm hữu” đè chặt lên môi cô.
Đầu óc Lôi Vận trình ong ong mất vài giây, có thể làm những chuyện này chỉ có duy nhất một người…
Cô bị hôn đến mức thở không ra hơi, hai tay đã bị anh ta giữ chặt không thể cử động. Lôi Vận Trình bỏ ý vùng vẫy muốn thoát ra. Khi lưỡi anh ta “hung hăng” định đi vào miệng cô, cô nhắm mắt cắn một cái thật mạnh.
Lục Tự bị tấn công đột ngột, một cơn đau đột ngột ập đến khiến anh ta buộc phải rời đôi môi kia ra, thế nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vẫn cố tình hôn lên khuôn mặt mịn màng của cô vài cái, sau đó mới luyến tiếc rời ra, khẽ liếm khóe miệng rồi nhếch môi mỉm cười:
- Vẫn ghê gớm như ngày nào, cưng à, có nhớ anh không?
Lôi Vận Trình thậm chí còn có ý định muốn giết chết Lục Tự, cô trừng mắt, siết chặt tay thành nắm đấm: “Sao lần nào anh xuất hiện cũng khiến tôi căm ghét thế nhỉ? Anh không học được cách chào hỏi tôi một cách bình thường ư?”
Lục Tự cười rạng rỡ, tay vòng ra đặt sau gáy cô, kéo cô lại gần hôn lên trán cô một cái thật kêu: “Anh thì trái ngược hoàn toàn với em, cứ lần nào gặp em xong anh cũng phát hiện mình càng thích em hơn. Cưng à, anh vì không kiềm chế được lòng mình nên mới làm vậy, chứ không cố ý chọc giận em đâu!”
Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Tự liền thả cô ra, lùi lại sau vài bước. Cô đang định vung tay cho anh ta một cái tát thì Phương Mặc Dương đã đẩy cửa bước vào.
- Đủ bất ngờ chứ hả? Lục Tự và Phong Ấn là học viên cùng khóa, các em lại ở cùng một thành phố, có thể coi là đồng hương của nhau đấy!
Bất ngờ cái đầu anh ấy! Lôi Vận Trình tức nổ đom đóm mắt, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên: “Đội trưởng, em về trước đây!”
Phương Mặc Dương nhắc nhở: “Ngày mai trở lại tập luyện như bình thường, ghi chép bài giảng với bài kiểm tra nhớ qua chỗ Hướng Bắc Ninh lấy nhé. Cố gắng làm nhanh rồi nộp cho cậu ta nhé!”
- Vâng ạ! – Lôi Vận Trình chẳng thèm nhìn Lục Tự mà quay phắt người, bỏ ra ngoài. Ánh mắt của anh ta cứ bám riết lấy cô, khiến cô chỉ mong có thể co giò mà vọt cho lẹ.
Bóng dáng của cô đã khuất hẳn khỏi tầm mắt, Lục Tự lúc này mới luyến tiếc thu ánh mắt lại.
Phương Mặc Dương thầm lắc đầu, quả đúng như Phong Ấn nói, Lục Tự đúng là để ý đến Lôi Vận Trình thật: “Hai người đã bàn bạc kĩ lưỡng chưa? Phong Ấn vừa đi thì cậu lại đến. Cô bé này có sức hút thế sao?”
Lục Tự cười: “Đội trưởng Phương, anh chưa gặp được cô gái nào khiến anh lúc nào cũng muốn được gặp cô ấy sao?”
Phương Mặc Dương vừa há miệng định nói thì Lục Tự đã giơ tay lên chắn ngang: “Cứ xem như tôi chưa hỏi gì, chắc chắn là không có, có rồi thì anh đâu còn là một độit trưởng máu lạnh nữa chứ?”
Phương Mặc Dương thúc cho Lục Tự một đấm: “Tối ngủ ở đâu? Khu tiếp đón của trường hay là một khách sạn bên ngoài?”
Lục Tự xoa xoa cằm: “Kí túc của Lôi Vận Trình ở đâu thế?”
- Cậu mà đến đây để quấy nhiễu học viên mới thì tôi đá cậu bay khỏi đây ngay đấy
- Vậy thì ở khu tiếp đón của trường đi, tôi không ở lại lâu, sẽ đi ngay mà! – Lục Tự chỉ mang vài bộ quần áo để thay giặt, còn lại chẳng mang thứ gì hết.
Anh ta gọi điện thoại qua phòng của Phong Ấn mới hay được chuyện này từ miệng của Bùi Dịch, thế là lập tức xin nghỉ, lên máy bay bay qua đây. Trên đường đi anh ta vốn định gọi cho Phong Ấn hỏi thăm tình hình của cô, nhưng điện thoại rút ra rồi lại do dự không gọi.
Chẳng phải Phong Ấn không có ý gì với con nhóc ấy ư? Thế tại sao còn vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm cô ấy?
Khoảnh khắc ôm Lôi Vận Trình nguyên vẹn trong lòng, trái tim anh ta như thắt lại, lại lần nữa cảm thấy bản thân không thể nào từ bỏ cô.
…
- Khi em tưởng rằng mình càng ngày càng gần với bầu trời thì cả em và máy bay đang lao đầu xuống biển, máy bay thì hỏng mà người thì tử vong! – Giọng nói đều đều bình thản của anh khiến cho tâm trạng của Lôi Vận Trình càng bình thản.
Lôi Vận Trình ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải anh muốn nói tình cảm em dành cho anh là một dạng ảo giác?”
- Cũng không phải là không có khả năng này!
- Em dám chắc là không.
Phong Ấn cười nhẹ: “Xét từ một góc độ nào đó, tự tin đối với phi hành gia là cực kì quan trọng, một khi phát sinh ra sự cố trong không trung, khoảnh khắc quyết định sinh tử chỉ có vài giây đồng hồ, không có thời gian để mà do dự!
Cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt như đang tỏa ra ánh hào quang: “Vậy nói theo cách của anh thì anh làm thế nào để dám chắc anh không yêu em không phải là một thứ ảo giác?”
Phong Ấn mím môi cười, lại lần nữa cảm thấy khó xử trước câu hỏi của cô.
Lôi Vận Trình vùi đầu vào ngực anh, hít thật sâu mùi hương trên cơ thể anh: “Chúng ta đều không tin tưởng đối phương, vậy thì cứ giao cho thời gian có được không? Bốn năm sau, nếu những gì em dành cho anh chỉ là một sự nông nổi nhất thời, em biết mình nên làm thế nào. Nếu bốn năm sau em vẫn là em, anh có thể… cho em, cho chúng ta một cơ hội không? Hãy thử, yêu em?”
- Nếu đến lúc ấy anh đã lấy vợ rồi thì sao?
Lôi Vận Trình cắn mạnh vào ngực anh một cái, thích thú nghe anh la lên oai oái: “Anh cứ nhất định phải tàn nhẫn với em thế à? Lấy vợ muộn chút thì chết à?”
Phong Ấn cố nén đau, phì cười xoa xoa đầu cô: “Thôi được rồi, để anh nghĩ xem Răng Thép bốn năm sau sẽ thế nào nhé, đen hơn chăng?”
- Vậy là chúng ta đã thỏa thuận xong nhé, anh phải chờ em bốn năm, không được lấy vợ đấy! – Lôi Vận Trình chu môi nhìn anh, điệu bộ cực kì dễ thương.
- Thỏa thuận này chẳng công bằng gì cả!
Sự mặc nhận của anh khiến cho Lôi Vận Trình vui đến mức toét miệng cười, ông trời cuối cùng cũng không bạc đãi cô, ít nhất cũng cho cô một lời hứa đáng trân trọng.
Lúc Phong Ấn đi, anh không cho cô ra tiễn. Lôi Vận Trình ngồi bó gối trong vườn hoa, tay ôm cái mô hình máy bay, mắt nhìn lên bầy trời cao vời vợi.
Bốn năm, bốn năm, chỉ chớp mắt sẽ qua thôi, chỉ có điều trước đó cô phải làm thế nào để vượt qua nỗi nhớ giày vò?
Buổi chiều, Phương Mặc Dương đón cô ra viện. Lúc gần về đến trường, anh ta liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Cậu ta vừa mới đi mà em đã uể oải thế kia rồi à? Có cần tôi cho em một điều bất ngờ khiến em phấn chấn hơn không?”
Lôi Vận Trình nghi ngờ liếc Phương Mặc Dương: “Là bất ngờ hay là cú sốc đấy ạ?”
Phương Mặc Dương khẽ nhếch khóe môi, đợi đến khi đỗ xe vào trong trường rồi mới nói: “Đừng về kí túc vội, qua phòng tiếp khách trước đi!”
- Dạ! – Lôi Vận Trình đáp rồi đeo ba lô qua phòng tiếp khách.
Cửa phòng tiếp khách đang đóng, cô đứng bên ngoài, đang định gõ cửa thì vừa đúng lúc hướng dẫn viên từ phòng giáo viên đi ra: “Lôi Vận Trình à? Em ra viện rồi ư? Vết thương đã khỏi hẳn chưa?”
- Khỏi rồi thầy ạ, cảm ơn huấn luyện viên đã quan tâm! – Lôi Vận Trình lễ phép đáp, huấn luyện viên rất thích nói chuyện, liền kéo cô lại nói chuyện một lúc rồi mới đi.
Cô vừa quay người lại thì cánh cửa đã mở từ bên trong. Còn chưa rõ là ai thì cánh tay cô đã bị giật mạnh, một sức mạnh ghê gớm kéo cô vào bên trong phòng, ép cô vào chân tường, bàn tay siết chặt cằm cô, nâng lên cao, một nụ hôn sặc mùi “chiếm hữu” đè chặt lên môi cô.
Đầu óc Lôi Vận trình ong ong mất vài giây, có thể làm những chuyện này chỉ có duy nhất một người…
Cô bị hôn đến mức thở không ra hơi, hai tay đã bị anh ta giữ chặt không thể cử động. Lôi Vận Trình bỏ ý vùng vẫy muốn thoát ra. Khi lưỡi anh ta “hung hăng” định đi vào miệng cô, cô nhắm mắt cắn một cái thật mạnh.
Lục Tự bị tấn công đột ngột, một cơn đau đột ngột ập đến khiến anh ta buộc phải rời đôi môi kia ra, thế nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vẫn cố tình hôn lên khuôn mặt mịn màng của cô vài cái, sau đó mới luyến tiếc rời ra, khẽ liếm khóe miệng rồi nhếch môi mỉm cười:
- Vẫn ghê gớm như ngày nào, cưng à, có nhớ anh không?
Lôi Vận Trình thậm chí còn có ý định muốn giết chết Lục Tự, cô trừng mắt, siết chặt tay thành nắm đấm: “Sao lần nào anh xuất hiện cũng khiến tôi căm ghét thế nhỉ? Anh không học được cách chào hỏi tôi một cách bình thường ư?”
Lục Tự cười rạng rỡ, tay vòng ra đặt sau gáy cô, kéo cô lại gần hôn lên trán cô một cái thật kêu: “Anh thì trái ngược hoàn toàn với em, cứ lần nào gặp em xong anh cũng phát hiện mình càng thích em hơn. Cưng à, anh vì không kiềm chế được lòng mình nên mới làm vậy, chứ không cố ý chọc giận em đâu!”
Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Tự liền thả cô ra, lùi lại sau vài bước. Cô đang định vung tay cho anh ta một cái tát thì Phương Mặc Dương đã đẩy cửa bước vào.
- Đủ bất ngờ chứ hả? Lục Tự và Phong Ấn là học viên cùng khóa, các em lại ở cùng một thành phố, có thể coi là đồng hương của nhau đấy!
Bất ngờ cái đầu anh ấy! Lôi Vận Trình tức nổ đom đóm mắt, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên: “Đội trưởng, em về trước đây!”
Phương Mặc Dương nhắc nhở: “Ngày mai trở lại tập luyện như bình thường, ghi chép bài giảng với bài kiểm tra nhớ qua chỗ Hướng Bắc Ninh lấy nhé. Cố gắng làm nhanh rồi nộp cho cậu ta nhé!”
- Vâng ạ! – Lôi Vận Trình chẳng thèm nhìn Lục Tự mà quay phắt người, bỏ ra ngoài. Ánh mắt của anh ta cứ bám riết lấy cô, khiến cô chỉ mong có thể co giò mà vọt cho lẹ.
Bóng dáng của cô đã khuất hẳn khỏi tầm mắt, Lục Tự lúc này mới luyến tiếc thu ánh mắt lại.
Phương Mặc Dương thầm lắc đầu, quả đúng như Phong Ấn nói, Lục Tự đúng là để ý đến Lôi Vận Trình thật: “Hai người đã bàn bạc kĩ lưỡng chưa? Phong Ấn vừa đi thì cậu lại đến. Cô bé này có sức hút thế sao?”
Lục Tự cười: “Đội trưởng Phương, anh chưa gặp được cô gái nào khiến anh lúc nào cũng muốn được gặp cô ấy sao?”
Phương Mặc Dương vừa há miệng định nói thì Lục Tự đã giơ tay lên chắn ngang: “Cứ xem như tôi chưa hỏi gì, chắc chắn là không có, có rồi thì anh đâu còn là một độit trưởng máu lạnh nữa chứ?”
Phương Mặc Dương thúc cho Lục Tự một đấm: “Tối ngủ ở đâu? Khu tiếp đón của trường hay là một khách sạn bên ngoài?”
Lục Tự xoa xoa cằm: “Kí túc của Lôi Vận Trình ở đâu thế?”
- Cậu mà đến đây để quấy nhiễu học viên mới thì tôi đá cậu bay khỏi đây ngay đấy
- Vậy thì ở khu tiếp đón của trường đi, tôi không ở lại lâu, sẽ đi ngay mà! – Lục Tự chỉ mang vài bộ quần áo để thay giặt, còn lại chẳng mang thứ gì hết.
Anh ta gọi điện thoại qua phòng của Phong Ấn mới hay được chuyện này từ miệng của Bùi Dịch, thế là lập tức xin nghỉ, lên máy bay bay qua đây. Trên đường đi anh ta vốn định gọi cho Phong Ấn hỏi thăm tình hình của cô, nhưng điện thoại rút ra rồi lại do dự không gọi.
Chẳng phải Phong Ấn không có ý gì với con nhóc ấy ư? Thế tại sao còn vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm cô ấy?
Khoảnh khắc ôm Lôi Vận Trình nguyên vẹn trong lòng, trái tim anh ta như thắt lại, lại lần nữa cảm thấy bản thân không thể nào từ bỏ cô.
Bài viết liên quan!