Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
ng giọt mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống người cô, ánh mắt dữ dằn như một con thú hoang rồi quay người xuống giường, nhặt cái áo dưới đất lên mặc vào người.
- Hôm nay không có hứng, anh đi trước đây! – Phong Ấn thắt lại thắt lưng, lạnh lùng bỏ đi.
- Nhưng ngày mai anh quay trở lại quân đội rồi!
Phong Ấn nói như mỉa mai: “Không có đàn ông em không chịu được à? Nếu thèm khát đến thế thì mau quay lại với hắn ta đi!”
Anh lao ra khỏi cửa, Hạ Viêm Lương ngây dại mặc lại quần áo rồi ngồi thẫn thờ trên giường. Lãnh Lãnh đột nhiên thò đầu vào từ bên ngoài cửa, được cho phép của cô, con bé liền chạy vào sà vào lòng mẹ: “Chú ấy là bố!”
Hạ Viêm Lương hôn lên tóc con, nụ cười đầy ai oán: “Lãnh Lãnh ngoan, đừng nóng, bố vẫn không biết là bố có con gái đâu, nôn nóng quá sẽ làm bố sợ đấy!”
Phong Ấn chẳng phải không có chút tình cảm nào với cô, hành động ban nãy của anh đã đủ để nói rõ mọi thứ.
Phong Ấn đỗ xe lại bên lề đường, bực bội đập hai phát vào vô lăng, đầu óc rối như tơ vò. Anh biết cái con bé tên Lãnh Lãnh kia không phải là con gái mình, khuôn mặt nó chẳng có điểm nào giống anh cả. Nhưng cho dù như vậy anh vẫn cảm thấy rất bối rối, cô là người phụ nữ duy nhất mà anh từng yêu, nhưng lại đem đứa con của kẻ khác quay trở lại thế giới của anh.
Điện thoại đổ chuông rất lâu anh mới nghe máy, là một số lạ, khoảnh khắc nghe máy, anh có cảm giác người ở đầu dây bên kia chính là Lôi Vận Trình.
Nhưng đối phương cứ không nói gì. Phong Ấn day day trán, hỏi: “Răng Thép à?”
Lúc nghe anh gọi ra tên mình, Lôi Vận Trình giật nảy mình: “Sao anh biết là em?”
- Anh nghe nội tâm của em nói: “Anh Ấn à, em là Răng Thép đây!”
Lôi Vận Trình khẽ cười: “Anh đáng ghét thật, ai bảo anh gọi em bằng cái biệt danh xấu xí ấy hả?”
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên kể từ sau cuộc hẹn hò của hai người, hai người đều có ý tránh nói đến chuyện tối hôm đó, đặc biệt là Lôi Vận Trình. Không phải trong lòng cô không hề có sự oán hận, chỉ là thời gian được ở bên anh không nhiều, thế nên cô chẳng nỡ lãng phí dù chỉ một giây, một phút: “Ngày mai anh phải đi rồi đúng không?”
- Lôi Dật Thành đúng là tên gián điệp hai mang, cái gì cũng nói cho em biết! – giọng nói của Lôi Vận Trình rất dễ nghe, giống như một dòng suối ấm chảy qua trái tim anh, cuốn đi rất nhiều bức bối.
- Ngày mai em có thể đi tiễn anh không?
Lôi Vận Trình nghiêm túc hỏi anh, hồi lâu sau mới nghe tiếng anh trả lời: “Anh không bao giờ cho ai đi tiễn cả!”
- Để em tiễn anh đi mà anh Ấn, em đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho anh ăn trên đường đi rồi! – Lôi Vận Trình lì lợm năn nỉ, giọng nói ngọt như mía lùi.
- Không được, mấy thứ em làm có ăn được không đấy? Anh không muốn mạo hiểm, em biết quốc gia phải tốn bao nhiêu tiền mới đào tạo được một phi công không hả, không thể để em hại như thế được! – Phong Ấn bất giác nhếch môi nói nửa đùa nửa thật, nhưng Lôi Vận Trình lại nghe ra trong giọng điệu của anh có vẻ không cho phép cô làm trái.
- Anh có ở nhà không? Em qua thăm anh có được không? Đã bao ngày không gặp anh rồi, anh đi một cái là chẳng biết khi nào mới về nữa! – cô khẽ cắn răng, đây là lần đầu tiên cô hạ thấp mình như vậy trước mặt anh.
- Lại không chịu nghe lời rồi? – Phong Ấn mím chặt môi, bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Anh đang ở bên ngoài, đang đi cùng với bạn gái!
Đầu dây bên kia bỗng trầm ngâm: “Em chẳng thèm, không cho thì thôi! Hừ!”, không đợi anh nói gì thêm, Lôi Vận Trình liền cúp máy luôn.
Trong xe rất yên tĩnh, Phong Ấn siết chặt cái điện thoại, tiếng tút tút nghe rất rõ trong không gian tĩnh mịch. Khoảnh khắc cô trầm ngâm, trái tim Phong Ấn chợt cảm thấy hơi xót xa.
Khó khăn lắm hôm nay Lôi Dật Thành mới được nghỉ nên ngủ nướng đến tận gần trưa mới dậy, vươn vai một cái rồi đi vào bếp tìm đồ ăn, nào ngờ bắt gặp Lôi Vận Trình đang đeo tạp dề, bày một đống đồ ăn trước mặt.
- Oa, mặt trời mọc từ đằng tây hay sao ấy nhỉ? Đại tiểu thư nhà ta lại chịu xuống bếp cơ? – nói xong Lôi Dật Thành liền nhón một miếng cơm cuộn rong biển hình trái tim bỏ vào miệng.
- Anh làm gì thế? – Lôi Vận Trình ngoảnh đầu lại và phát hiện hành vi của anh liền trừng mắt nạt: “Đáng ghét, không phải làm cho anh đâu!”
Lôi Dật Thành tỏ vẻ bất cần, chộp lấy một miếng nữa nhanh như chớp và bị Lôi Vận Trình thúc cho một đấm vào người.
Lôi Dật Thành vừa xoa xoa chỗ bị đấm vừa đi ra mở tủ lạnh, miệng còn lải nhải: “Tiểu thư nhà ta đúng là khéo tay, lớn bằng ngần này rồi mà chưa thấy vào bếp bao giờ, không ngờ tay nghề cũng khá quá, hay là từ bây giờ em phụ trách bữa sáng và ăn đêm của mẹ đi!”
- Không rảnh, em còn phải ôn tập! – Lôi Vận Trình bày cơm cuộn rong biển đã xắt thành từng khúc vào trong hộp, tạo hình cẩn thận, lại cho thêm vài hạt đậu vào tô điểm. Lôi Dật Thành chỉ tìm được một nửa quả dưa chuột, chán nản đành ăn tạm. Anh lững thững đi ra sau lưng cô, cười khinh bỉ: “Làm cho Phong Ấn chứ gì?”
- Không liên quan đến anh!
- Em thật là vô lương tâm, muốn biết chuyện gì của cậu ta cũng nhờ đến anh, tận dụng xong rồi là nói không liên quan gì đến anh đấy. Mười tám năm trời mà ăn một miếng cơm cuộn của em cũng bị em đánh cho là sao? – Lôi Dật Thành lạnh lùng hừ giọng: “Đừng tưởng bố mẹ đồng ý là em đã thành công nhé, sau này sẽ có lúc em phải khóc đấy, anh hiểu thằng Phong Ấn ấy hơn em nhiều!”
Lôi Vận Trình vẫn chuyên tâm làm cơm như không nghe thấy gì, sự chăm chú của cô khiến Lôi Dật Thành vừa bất lực vừa thở dài. Thật không ngờ Lôi Khải lại chịu nhượng bộ trong chuyện này, anh còn nói chuyện riêng với Lôi Khải với hi vọng ông rút lại mệnh lệnh này, ai ngờ Lôi Khải chỉ cười vẻ khó hiểu.
- Ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu!
Đây chính là đáp án của Lôi Khải dành cho anh. Lôi Dật Thành có thể hiểu được quyết định của bố mình, nhưng cứ nghĩ đến những tổn thương và trắc trở trên con đường mà Lôi Vận Trình sắp phải đi là anh lại không thể đứng yên giương mắt nhìn cô càng ngày càng lún sâu. Nhưng sự thực thì chính anh mới là người bị lún sâu, nếu như mấy năm đó anh không dung túng cho tình cảm của cô, không sơ ý cho rằng cô sẽ không thể chịu nổi sự khổ sở khi phải yêu đơn phương, liệu kết quả có như ngày hôm nay?
Lôi Vận Trình làm xong đã là gần trưa. Cô cho hộp cơm đã chuẩn bị vào trong túi, miệng ngân nga nhảy chân sáo ra khỏi cửa. Nhà Phong Ấn cách nhà cô một đoạn đường tương đối, Lôi Vận Trình đã nhẩm tính chuẩn xác thời gian hẹn anh ra ngoài ăn cơm. Khi chỉ còn cách nhà anh hai ngã rẽ nữa, cô liền gọi cho anh, điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có ai nghe máy, cô đang định cúp máy thì đột nhiên có người nghe.
- Đừng có nói là anh còn chưa dậy nhé! Em sắp đến cổng nhà anh rồi, mau mở cổng cho em đi! – Lôi Vận Trình sờ cái túi có thắt nơ của mình, môi khẽ cong lên. Trong điện thoại chưa có tiếng Phong Ấn nói gì, Lôi Vận Trình tưởng rằng anh không vui, lập tức giả bộ tội nghiệp: “Anh đợi gặp mặt rồi hãy nổi đóa có được không, dù gì anh đi rồi có muốn nghe anh nổi cáu cũng không được mà!”
- Thế thì đợi anh một lát, anh đang ở bên ngoài, không có nhà!
Phong Ấn ở chỗ Chu An Đạt đến khi trời sáng mới ngủ, rượu say khiến cho đầu anh đau như búa bổ, cổ họng khàn đặc khiến cho Lôi Vận Trình nghĩ rằng anh đang khó chịu.
Lôi Vận Trình đợi một lúc lâu mới thấy Phong Ấn về nhà, anh tắm rửa thay quần áo xong đi ra, thấy cô đang ở trong
- Hôm nay không có hứng, anh đi trước đây! – Phong Ấn thắt lại thắt lưng, lạnh lùng bỏ đi.
- Nhưng ngày mai anh quay trở lại quân đội rồi!
Phong Ấn nói như mỉa mai: “Không có đàn ông em không chịu được à? Nếu thèm khát đến thế thì mau quay lại với hắn ta đi!”
Anh lao ra khỏi cửa, Hạ Viêm Lương ngây dại mặc lại quần áo rồi ngồi thẫn thờ trên giường. Lãnh Lãnh đột nhiên thò đầu vào từ bên ngoài cửa, được cho phép của cô, con bé liền chạy vào sà vào lòng mẹ: “Chú ấy là bố!”
Hạ Viêm Lương hôn lên tóc con, nụ cười đầy ai oán: “Lãnh Lãnh ngoan, đừng nóng, bố vẫn không biết là bố có con gái đâu, nôn nóng quá sẽ làm bố sợ đấy!”
Phong Ấn chẳng phải không có chút tình cảm nào với cô, hành động ban nãy của anh đã đủ để nói rõ mọi thứ.
Phong Ấn đỗ xe lại bên lề đường, bực bội đập hai phát vào vô lăng, đầu óc rối như tơ vò. Anh biết cái con bé tên Lãnh Lãnh kia không phải là con gái mình, khuôn mặt nó chẳng có điểm nào giống anh cả. Nhưng cho dù như vậy anh vẫn cảm thấy rất bối rối, cô là người phụ nữ duy nhất mà anh từng yêu, nhưng lại đem đứa con của kẻ khác quay trở lại thế giới của anh.
Điện thoại đổ chuông rất lâu anh mới nghe máy, là một số lạ, khoảnh khắc nghe máy, anh có cảm giác người ở đầu dây bên kia chính là Lôi Vận Trình.
Nhưng đối phương cứ không nói gì. Phong Ấn day day trán, hỏi: “Răng Thép à?”
Lúc nghe anh gọi ra tên mình, Lôi Vận Trình giật nảy mình: “Sao anh biết là em?”
- Anh nghe nội tâm của em nói: “Anh Ấn à, em là Răng Thép đây!”
Lôi Vận Trình khẽ cười: “Anh đáng ghét thật, ai bảo anh gọi em bằng cái biệt danh xấu xí ấy hả?”
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên kể từ sau cuộc hẹn hò của hai người, hai người đều có ý tránh nói đến chuyện tối hôm đó, đặc biệt là Lôi Vận Trình. Không phải trong lòng cô không hề có sự oán hận, chỉ là thời gian được ở bên anh không nhiều, thế nên cô chẳng nỡ lãng phí dù chỉ một giây, một phút: “Ngày mai anh phải đi rồi đúng không?”
- Lôi Dật Thành đúng là tên gián điệp hai mang, cái gì cũng nói cho em biết! – giọng nói của Lôi Vận Trình rất dễ nghe, giống như một dòng suối ấm chảy qua trái tim anh, cuốn đi rất nhiều bức bối.
- Ngày mai em có thể đi tiễn anh không?
Lôi Vận Trình nghiêm túc hỏi anh, hồi lâu sau mới nghe tiếng anh trả lời: “Anh không bao giờ cho ai đi tiễn cả!”
- Để em tiễn anh đi mà anh Ấn, em đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho anh ăn trên đường đi rồi! – Lôi Vận Trình lì lợm năn nỉ, giọng nói ngọt như mía lùi.
- Không được, mấy thứ em làm có ăn được không đấy? Anh không muốn mạo hiểm, em biết quốc gia phải tốn bao nhiêu tiền mới đào tạo được một phi công không hả, không thể để em hại như thế được! – Phong Ấn bất giác nhếch môi nói nửa đùa nửa thật, nhưng Lôi Vận Trình lại nghe ra trong giọng điệu của anh có vẻ không cho phép cô làm trái.
- Anh có ở nhà không? Em qua thăm anh có được không? Đã bao ngày không gặp anh rồi, anh đi một cái là chẳng biết khi nào mới về nữa! – cô khẽ cắn răng, đây là lần đầu tiên cô hạ thấp mình như vậy trước mặt anh.
- Lại không chịu nghe lời rồi? – Phong Ấn mím chặt môi, bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Anh đang ở bên ngoài, đang đi cùng với bạn gái!
Đầu dây bên kia bỗng trầm ngâm: “Em chẳng thèm, không cho thì thôi! Hừ!”, không đợi anh nói gì thêm, Lôi Vận Trình liền cúp máy luôn.
Trong xe rất yên tĩnh, Phong Ấn siết chặt cái điện thoại, tiếng tút tút nghe rất rõ trong không gian tĩnh mịch. Khoảnh khắc cô trầm ngâm, trái tim Phong Ấn chợt cảm thấy hơi xót xa.
Khó khăn lắm hôm nay Lôi Dật Thành mới được nghỉ nên ngủ nướng đến tận gần trưa mới dậy, vươn vai một cái rồi đi vào bếp tìm đồ ăn, nào ngờ bắt gặp Lôi Vận Trình đang đeo tạp dề, bày một đống đồ ăn trước mặt.
- Oa, mặt trời mọc từ đằng tây hay sao ấy nhỉ? Đại tiểu thư nhà ta lại chịu xuống bếp cơ? – nói xong Lôi Dật Thành liền nhón một miếng cơm cuộn rong biển hình trái tim bỏ vào miệng.
- Anh làm gì thế? – Lôi Vận Trình ngoảnh đầu lại và phát hiện hành vi của anh liền trừng mắt nạt: “Đáng ghét, không phải làm cho anh đâu!”
Lôi Dật Thành tỏ vẻ bất cần, chộp lấy một miếng nữa nhanh như chớp và bị Lôi Vận Trình thúc cho một đấm vào người.
Lôi Dật Thành vừa xoa xoa chỗ bị đấm vừa đi ra mở tủ lạnh, miệng còn lải nhải: “Tiểu thư nhà ta đúng là khéo tay, lớn bằng ngần này rồi mà chưa thấy vào bếp bao giờ, không ngờ tay nghề cũng khá quá, hay là từ bây giờ em phụ trách bữa sáng và ăn đêm của mẹ đi!”
- Không rảnh, em còn phải ôn tập! – Lôi Vận Trình bày cơm cuộn rong biển đã xắt thành từng khúc vào trong hộp, tạo hình cẩn thận, lại cho thêm vài hạt đậu vào tô điểm. Lôi Dật Thành chỉ tìm được một nửa quả dưa chuột, chán nản đành ăn tạm. Anh lững thững đi ra sau lưng cô, cười khinh bỉ: “Làm cho Phong Ấn chứ gì?”
- Không liên quan đến anh!
- Em thật là vô lương tâm, muốn biết chuyện gì của cậu ta cũng nhờ đến anh, tận dụng xong rồi là nói không liên quan gì đến anh đấy. Mười tám năm trời mà ăn một miếng cơm cuộn của em cũng bị em đánh cho là sao? – Lôi Dật Thành lạnh lùng hừ giọng: “Đừng tưởng bố mẹ đồng ý là em đã thành công nhé, sau này sẽ có lúc em phải khóc đấy, anh hiểu thằng Phong Ấn ấy hơn em nhiều!”
Lôi Vận Trình vẫn chuyên tâm làm cơm như không nghe thấy gì, sự chăm chú của cô khiến Lôi Dật Thành vừa bất lực vừa thở dài. Thật không ngờ Lôi Khải lại chịu nhượng bộ trong chuyện này, anh còn nói chuyện riêng với Lôi Khải với hi vọng ông rút lại mệnh lệnh này, ai ngờ Lôi Khải chỉ cười vẻ khó hiểu.
- Ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu!
Đây chính là đáp án của Lôi Khải dành cho anh. Lôi Dật Thành có thể hiểu được quyết định của bố mình, nhưng cứ nghĩ đến những tổn thương và trắc trở trên con đường mà Lôi Vận Trình sắp phải đi là anh lại không thể đứng yên giương mắt nhìn cô càng ngày càng lún sâu. Nhưng sự thực thì chính anh mới là người bị lún sâu, nếu như mấy năm đó anh không dung túng cho tình cảm của cô, không sơ ý cho rằng cô sẽ không thể chịu nổi sự khổ sở khi phải yêu đơn phương, liệu kết quả có như ngày hôm nay?
Lôi Vận Trình làm xong đã là gần trưa. Cô cho hộp cơm đã chuẩn bị vào trong túi, miệng ngân nga nhảy chân sáo ra khỏi cửa. Nhà Phong Ấn cách nhà cô một đoạn đường tương đối, Lôi Vận Trình đã nhẩm tính chuẩn xác thời gian hẹn anh ra ngoài ăn cơm. Khi chỉ còn cách nhà anh hai ngã rẽ nữa, cô liền gọi cho anh, điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có ai nghe máy, cô đang định cúp máy thì đột nhiên có người nghe.
- Đừng có nói là anh còn chưa dậy nhé! Em sắp đến cổng nhà anh rồi, mau mở cổng cho em đi! – Lôi Vận Trình sờ cái túi có thắt nơ của mình, môi khẽ cong lên. Trong điện thoại chưa có tiếng Phong Ấn nói gì, Lôi Vận Trình tưởng rằng anh không vui, lập tức giả bộ tội nghiệp: “Anh đợi gặp mặt rồi hãy nổi đóa có được không, dù gì anh đi rồi có muốn nghe anh nổi cáu cũng không được mà!”
- Thế thì đợi anh một lát, anh đang ở bên ngoài, không có nhà!
Phong Ấn ở chỗ Chu An Đạt đến khi trời sáng mới ngủ, rượu say khiến cho đầu anh đau như búa bổ, cổ họng khàn đặc khiến cho Lôi Vận Trình nghĩ rằng anh đang khó chịu.
Lôi Vận Trình đợi một lúc lâu mới thấy Phong Ấn về nhà, anh tắm rửa thay quần áo xong đi ra, thấy cô đang ở trong
Bài viết liên quan!