Tiểu thuyết Duyên Tình Một Đêm
Lượt xem : |
c này cũng không tính là gì."
một câu nói của cô làm anh nghẹn lời. Quá một hồi, anh mói nói được: "Tôi biết trước đây tôi thật hoa tâm, nhưng là. . . . . ."
"Nhưng là gì thì cũng vậy mà thôi. Trọng tổng tài, anh sẽ không vì một bông hoa mà bỏ cả rừng hoa đi." Cổ Tinh Nhã trào phúng nói tiếp: "Đối với anh mà nói lên giường không có nghĩa gì cả. Với tôi cũng vậy. Chỉ cần nhìn thuận mắt, tôi đều có thể lên giường được."
"Em không cần cố ý làm xấu mình để ngăn cản tôi. Hơn nữa tôi tin em không phải loại người đó."
Anh đau lòng phủ quyết.
Nghĩ đến hình ảnh cô ở dưới thân người đàn ông khác ngâm nga kiều mị, anh hận không thể đem cô nhốt lại cho riêng mình.
"Tôi đúnglà như vậy." Cố kích động anh, Cổ Tinh Nhã mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối.
Đêm hôm đó thật sự rất tốt đẹp. Nhưng điều đó không biểu hiện cái gì.
cô không phủ nhận anh đã cho cô hạnh phúc, nhưng cô cũng không thể chấp nhận anh. Dời xa anh là điều tốt nhất.
"không, Nhã nhi, em nói dối tôi có đúng không." Anh lo lắng muốn cô phủ nhận.
Chỉ tiếc đáp án lại không được như anh mong đợi.
"Tôi không lừa anh, cũng không cố ý lừa anh. Với tôi anh cũng như những người đàn ông khác mà thôi."
"không, tôi là người đầu tiên của em mới đúng!" Anh gầm nhẹ.
"Trọng tổng tài, thật tình của anh giá trị bao nhiêu. Quy tắc tình một đêm không phải anh không biết. Bất quá chúng ta chỉ là tình một đêm, có thể nào còn có tình cảm với nhau? Nếu chỉ vì ngủ với nhau một đêm mà đòi hỏi sợi dây tình cảm, vậy thì Trọng tổng tài anh có không biết bao nhiêu sợi dây rồi! thật xin lỗi, tôi phải đi làm rồi. Xin chào!" không đợi anh nói thêm, cô trực tiếp tắt điện thoại.
Anh. . . . . . sẽ không gọi lại chứ? cô xuất thần nhìn điện thoại, trong lòng không ngừng hỏi chính mình. cô làm vậy có đúng không ?
Mà thôi, co và anh vốn không phải là hai người cùng một thế giới! Nếu đã không thể cùng nhau, tốt nhất nên sớm rời xa.
Nhưng là, lòng của cô thấy thật đau . . . . . .
Nhìn điện thoại trên tay, Trọng Suất Ngụy ngạc nhiên đứng thẳng, vẫn không cách nào chấp nhận được lời cô nói.
Trọng tổng tài, thật tìnhcủa anh giá trị bao nhiêu?
Quy tắc tình một đêm? Này là sự thật. . . . . . . Là sự thật. . . . . . Là sự thật. . . . . .
Những lời cô nói vẫn không ngừng vang lên bên tai cô, giống như là muốn anh chết tâm, quên đi, coi như anh yêu nhầm người, dụng tâm không đúng nơi.
"Ha ha ha! Trọng Suất Ngụy. Trước kia là anh không cần phụ nữ, hiện tại lại vì một phụ nữ mà phiền lòng, mà cầu xin. Đây là quả báo sao?" Anh nổi điên vừa cười vừa nói: "Thiệt tình, chân tình của ngươi dâng cho người ta, người ta lại khinh thường . . . . . . Ha ha. . . . . ."
Trọng Suất Ngụy điên cuồng gạt tay lên bàn, đẩy tất cả đồ vật trên bàn xuống đất. Cả phòng làm việc đang ngăn nắp lập tức trở nên bừa bãi lộn xộn.
âm thanh đổ vỡ trong phòng làm việc không ngừng vang lên, làm mọi người bên ngoài sợ hãi không ngừng nhìn nhau.
Có người bạo dạn hé cửa nhìn vào. Nhưng vừa hé cửa đã bị chiếc gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh bay thẳng đến. Người nọ sợ hãi vội đóng cửa lại chạy mất.
"Trời ạ! Tổng tài đang rất giận dữ!"
"Hai mắt đỏ ngầu. đầu tóc rối bù……. Trông như quỷ ấy!"
"Chính là, chính là! Hơn nữa vừa trường tóc rối tung, rất giống kiến quỷ như!"
một đám người thảo luận xong liền quay lại với công việc mà không bị việc kia ảnh hưởng đến.
thật vất vả chờ đợi đến lúc tan tầm, mọi người ai cũng vội vã ra về. Rất sợ tổng tài nổi điên bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng làm việc phát cuồng.
Chỉ có Liễu Thuần Đình vẫn nhàn nhã ngồi trong văn phòng, miệng tủm tỉm cười, rút điện thoại ra gọi.
không có chờ lâu lắm, đầu dây bên kia bắt máy.
"Tinh Nhã sao? Mình nghĩ việc hợp tác không chắc thành công rồi!" Giọng cô đều đều không rõ ý.
"Thế nào rồi hả ?" Bên đối tác chưa duyệt dự án sao? Cổ Tinh Nhã phân vân.
"Ha ha! Cậu không biết sao, sáng nay sau khi Trọng Suất Ngụy nghe xong điện thoại liền nổi điên, đập phá hết phòng làm việc. Theo tớ thấy cứ tình hình thế này, việc hợp tác không biết đến khi nào nha!"
không ngoài ý muốn, Liễu Thuần Đình nghe thấy tiếng bút rơi ở đầu dây bên kia.
"Anh ta. . . . . . Bị sao vậy?" Cổ Tinh Nhã lo lắng hỏi.
"Ai biết! Anh ta luôn mồm kêu tại anh ta thật tình chưa đủ, không đáng giá mấy tiền vân vân . . . . . . Tám phần là bị cô ả kia đá rồi! Đúng! Tối hôm nay cậu có rảnh không? Chúng ta đi ra ngoài uống một chén đi!"
"không. . . . . .Buổi tối tớ có việc, để lần sau đi!" Tâm tình không yên, Cổ Tinh Nhã vội vàng từ chối.
"Nga, vậy sao? Vậy thì lần sau đi!" Tắt điện thoại, Liễu Thuần Đình khẽ cười.
P/S: Từ phần này mình đổi cách xưng hô của hai anh chị nhé.
Chương 2.3:
Đêm dài tĩnh mịch, trên đường người đi lại thưa thớt.
một bóng đen nhanh chóng tiến vào trụ sở tập đoàn NUS.
Bằng vào bản lĩnh Cổ Tinh Nhã nhanh tróng tránh được bảo vệ tuần tra, hướng thẳng phòng làm việc của tổng tài đi đến.
Ở ngoài cửa phòng, cô do dự hồi lâu chưa dám bước vào. cô tự an ủi mình: “Chỉ là xem chút thôi, không có gì cả.” nhẹ hít vào, cô khẽ hé cánh cửa, đưa mắt nhìn vào trong.
Cổ Tinh Nhã không khỏi giật mình.
Văn kiện vứt đầy sàn nhà. Thủy tinh nát vụn. Rượu đổ lênh láng. Rèm cửa sổ cũng bị kéo xuống phân nửa. Cả căn phòng trông như bãi chiến trường.
Anh đâu? Anh ở đâu? không để ý tới những thứ bừa bãi dưới sàn nhà, Cổ Tinh Nhã lo lắng đi tìm anh. Cuối cùng cũng tìm thấy dưới bàn làm việc.
Hình ảnh anh lọt vào mắt cô khiến cô ngừng cả hô hấp.
"Ngụy. . . . . ." cô lo lắng gọi anh.
Ngồi dựa vào dưới bàn làm việc, hình ảnh Trọng Suất Ngụy chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung.
Đầu tóc rối tung, quần áo xốc xếch, mặt không huyết sắc, ánh mắt vô hồn.
"Ngụy, nhìn em đi . . . . . ." Em là Nhã nhi đây! Cổ Tinh Nhã ôm lấy mặt anh để anh nhìn thẳng cô.
Lúc này, cô không còn tĩnh táo nữa, chỉ có sợ hãi, không có tức giận, trong lòng còn thấy đau đớn.
"Nhã nhi . . . . . .Nhã nhi. . . . . ." Anh không ý thức lầm bầm nói, ánh mắt không tiêu cự."Nhã nhi. . . . . .không. . . . . . cô ấy sẽ không để ý đến tôi . . . . . ."
"Em có! Em có! Ngụy, em ở đây!" Cổ Tinh Nhã vội vàng phủ nhận, nâng mặt anh lên để anh nhìn cô rõ hơn.
"không….. cô ấy sẽ không đến...... không quan tâm đến tôi. . . . . . không quan tâm tôi có thực tâm hay không. . . . . . không quan tâm tôi yêu cô ấy . . . . . ." Anh mệt mỏi nói.
Nghe anh nói, Cổ Tinh Nhã không khỏi nghẹn ngào, "không. . . . . . Em muốn. . . . . . Em muốn . . . . . ."
"cô không hiểu. . . . . . cô ấy sẽ không muốn . . . . . . Vì sao, vì sao, vì sao cô ấy không tin tôi thật lòng yêu cô ấy. yêu từ lần đầu gặp mặt. . . . . . . Vi cái gì lại không tin tôi !" Hốc mắt anh phiếm hồng, trên khuôn mặt hiện vẻ yếu ớt. Lúc đầu nói thì thào, cuối cùng là khàn rống lên.
Qua một hồi cuồng loạn, ánh mắt anh mới chậm rãi tìm về tiêu cự. Trọng Suất Ngụy một hồi thất thần, liền ôm lấy má cô, thấp thanh khóc nức nở.
"Em . . . . . . Em đến đây làm gì," Anh chật vật không nghĩ bị cô nhìn thấy. Cổ Tinh Nhã không nói, chỉ biết không ngừng khóc nức nở.
Nhìn cô khóc nức nở, anh cảm thấy thật đau lòng.
Đối với cô, anh không muốn cô phải rơi một giọt lệ chứ đừng
một câu nói của cô làm anh nghẹn lời. Quá một hồi, anh mói nói được: "Tôi biết trước đây tôi thật hoa tâm, nhưng là. . . . . ."
"Nhưng là gì thì cũng vậy mà thôi. Trọng tổng tài, anh sẽ không vì một bông hoa mà bỏ cả rừng hoa đi." Cổ Tinh Nhã trào phúng nói tiếp: "Đối với anh mà nói lên giường không có nghĩa gì cả. Với tôi cũng vậy. Chỉ cần nhìn thuận mắt, tôi đều có thể lên giường được."
"Em không cần cố ý làm xấu mình để ngăn cản tôi. Hơn nữa tôi tin em không phải loại người đó."
Anh đau lòng phủ quyết.
Nghĩ đến hình ảnh cô ở dưới thân người đàn ông khác ngâm nga kiều mị, anh hận không thể đem cô nhốt lại cho riêng mình.
"Tôi đúnglà như vậy." Cố kích động anh, Cổ Tinh Nhã mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối.
Đêm hôm đó thật sự rất tốt đẹp. Nhưng điều đó không biểu hiện cái gì.
cô không phủ nhận anh đã cho cô hạnh phúc, nhưng cô cũng không thể chấp nhận anh. Dời xa anh là điều tốt nhất.
"không, Nhã nhi, em nói dối tôi có đúng không." Anh lo lắng muốn cô phủ nhận.
Chỉ tiếc đáp án lại không được như anh mong đợi.
"Tôi không lừa anh, cũng không cố ý lừa anh. Với tôi anh cũng như những người đàn ông khác mà thôi."
"không, tôi là người đầu tiên của em mới đúng!" Anh gầm nhẹ.
"Trọng tổng tài, thật tình của anh giá trị bao nhiêu. Quy tắc tình một đêm không phải anh không biết. Bất quá chúng ta chỉ là tình một đêm, có thể nào còn có tình cảm với nhau? Nếu chỉ vì ngủ với nhau một đêm mà đòi hỏi sợi dây tình cảm, vậy thì Trọng tổng tài anh có không biết bao nhiêu sợi dây rồi! thật xin lỗi, tôi phải đi làm rồi. Xin chào!" không đợi anh nói thêm, cô trực tiếp tắt điện thoại.
Anh. . . . . . sẽ không gọi lại chứ? cô xuất thần nhìn điện thoại, trong lòng không ngừng hỏi chính mình. cô làm vậy có đúng không ?
Mà thôi, co và anh vốn không phải là hai người cùng một thế giới! Nếu đã không thể cùng nhau, tốt nhất nên sớm rời xa.
Nhưng là, lòng của cô thấy thật đau . . . . . .
Nhìn điện thoại trên tay, Trọng Suất Ngụy ngạc nhiên đứng thẳng, vẫn không cách nào chấp nhận được lời cô nói.
Trọng tổng tài, thật tìnhcủa anh giá trị bao nhiêu?
Quy tắc tình một đêm? Này là sự thật. . . . . . . Là sự thật. . . . . . Là sự thật. . . . . .
Những lời cô nói vẫn không ngừng vang lên bên tai cô, giống như là muốn anh chết tâm, quên đi, coi như anh yêu nhầm người, dụng tâm không đúng nơi.
"Ha ha ha! Trọng Suất Ngụy. Trước kia là anh không cần phụ nữ, hiện tại lại vì một phụ nữ mà phiền lòng, mà cầu xin. Đây là quả báo sao?" Anh nổi điên vừa cười vừa nói: "Thiệt tình, chân tình của ngươi dâng cho người ta, người ta lại khinh thường . . . . . . Ha ha. . . . . ."
Trọng Suất Ngụy điên cuồng gạt tay lên bàn, đẩy tất cả đồ vật trên bàn xuống đất. Cả phòng làm việc đang ngăn nắp lập tức trở nên bừa bãi lộn xộn.
âm thanh đổ vỡ trong phòng làm việc không ngừng vang lên, làm mọi người bên ngoài sợ hãi không ngừng nhìn nhau.
Có người bạo dạn hé cửa nhìn vào. Nhưng vừa hé cửa đã bị chiếc gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh bay thẳng đến. Người nọ sợ hãi vội đóng cửa lại chạy mất.
"Trời ạ! Tổng tài đang rất giận dữ!"
"Hai mắt đỏ ngầu. đầu tóc rối bù……. Trông như quỷ ấy!"
"Chính là, chính là! Hơn nữa vừa trường tóc rối tung, rất giống kiến quỷ như!"
một đám người thảo luận xong liền quay lại với công việc mà không bị việc kia ảnh hưởng đến.
thật vất vả chờ đợi đến lúc tan tầm, mọi người ai cũng vội vã ra về. Rất sợ tổng tài nổi điên bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng làm việc phát cuồng.
Chỉ có Liễu Thuần Đình vẫn nhàn nhã ngồi trong văn phòng, miệng tủm tỉm cười, rút điện thoại ra gọi.
không có chờ lâu lắm, đầu dây bên kia bắt máy.
"Tinh Nhã sao? Mình nghĩ việc hợp tác không chắc thành công rồi!" Giọng cô đều đều không rõ ý.
"Thế nào rồi hả ?" Bên đối tác chưa duyệt dự án sao? Cổ Tinh Nhã phân vân.
"Ha ha! Cậu không biết sao, sáng nay sau khi Trọng Suất Ngụy nghe xong điện thoại liền nổi điên, đập phá hết phòng làm việc. Theo tớ thấy cứ tình hình thế này, việc hợp tác không biết đến khi nào nha!"
không ngoài ý muốn, Liễu Thuần Đình nghe thấy tiếng bút rơi ở đầu dây bên kia.
"Anh ta. . . . . . Bị sao vậy?" Cổ Tinh Nhã lo lắng hỏi.
"Ai biết! Anh ta luôn mồm kêu tại anh ta thật tình chưa đủ, không đáng giá mấy tiền vân vân . . . . . . Tám phần là bị cô ả kia đá rồi! Đúng! Tối hôm nay cậu có rảnh không? Chúng ta đi ra ngoài uống một chén đi!"
"không. . . . . .Buổi tối tớ có việc, để lần sau đi!" Tâm tình không yên, Cổ Tinh Nhã vội vàng từ chối.
"Nga, vậy sao? Vậy thì lần sau đi!" Tắt điện thoại, Liễu Thuần Đình khẽ cười.
P/S: Từ phần này mình đổi cách xưng hô của hai anh chị nhé.
Chương 2.3:
Đêm dài tĩnh mịch, trên đường người đi lại thưa thớt.
một bóng đen nhanh chóng tiến vào trụ sở tập đoàn NUS.
Bằng vào bản lĩnh Cổ Tinh Nhã nhanh tróng tránh được bảo vệ tuần tra, hướng thẳng phòng làm việc của tổng tài đi đến.
Ở ngoài cửa phòng, cô do dự hồi lâu chưa dám bước vào. cô tự an ủi mình: “Chỉ là xem chút thôi, không có gì cả.” nhẹ hít vào, cô khẽ hé cánh cửa, đưa mắt nhìn vào trong.
Cổ Tinh Nhã không khỏi giật mình.
Văn kiện vứt đầy sàn nhà. Thủy tinh nát vụn. Rượu đổ lênh láng. Rèm cửa sổ cũng bị kéo xuống phân nửa. Cả căn phòng trông như bãi chiến trường.
Anh đâu? Anh ở đâu? không để ý tới những thứ bừa bãi dưới sàn nhà, Cổ Tinh Nhã lo lắng đi tìm anh. Cuối cùng cũng tìm thấy dưới bàn làm việc.
Hình ảnh anh lọt vào mắt cô khiến cô ngừng cả hô hấp.
"Ngụy. . . . . ." cô lo lắng gọi anh.
Ngồi dựa vào dưới bàn làm việc, hình ảnh Trọng Suất Ngụy chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung.
Đầu tóc rối tung, quần áo xốc xếch, mặt không huyết sắc, ánh mắt vô hồn.
"Ngụy, nhìn em đi . . . . . ." Em là Nhã nhi đây! Cổ Tinh Nhã ôm lấy mặt anh để anh nhìn thẳng cô.
Lúc này, cô không còn tĩnh táo nữa, chỉ có sợ hãi, không có tức giận, trong lòng còn thấy đau đớn.
"Nhã nhi . . . . . .Nhã nhi. . . . . ." Anh không ý thức lầm bầm nói, ánh mắt không tiêu cự."Nhã nhi. . . . . .không. . . . . . cô ấy sẽ không để ý đến tôi . . . . . ."
"Em có! Em có! Ngụy, em ở đây!" Cổ Tinh Nhã vội vàng phủ nhận, nâng mặt anh lên để anh nhìn cô rõ hơn.
"không….. cô ấy sẽ không đến...... không quan tâm đến tôi. . . . . . không quan tâm tôi có thực tâm hay không. . . . . . không quan tâm tôi yêu cô ấy . . . . . ." Anh mệt mỏi nói.
Nghe anh nói, Cổ Tinh Nhã không khỏi nghẹn ngào, "không. . . . . . Em muốn. . . . . . Em muốn . . . . . ."
"cô không hiểu. . . . . . cô ấy sẽ không muốn . . . . . . Vì sao, vì sao, vì sao cô ấy không tin tôi thật lòng yêu cô ấy. yêu từ lần đầu gặp mặt. . . . . . . Vi cái gì lại không tin tôi !" Hốc mắt anh phiếm hồng, trên khuôn mặt hiện vẻ yếu ớt. Lúc đầu nói thì thào, cuối cùng là khàn rống lên.
Qua một hồi cuồng loạn, ánh mắt anh mới chậm rãi tìm về tiêu cự. Trọng Suất Ngụy một hồi thất thần, liền ôm lấy má cô, thấp thanh khóc nức nở.
"Em . . . . . . Em đến đây làm gì," Anh chật vật không nghĩ bị cô nhìn thấy. Cổ Tinh Nhã không nói, chỉ biết không ngừng khóc nức nở.
Nhìn cô khóc nức nở, anh cảm thấy thật đau lòng.
Đối với cô, anh không muốn cô phải rơi một giọt lệ chứ đừng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1364/2200
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1364/2200
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt