Tiểu thuyết - Đuổi Theo Trái Tim
Lượt xem : |
i là kết quả của việc sử dụng ma pháp?" Hữu Vọng đã chú ý Hữu An thật lâu, hôm nay quả nhiên bị cô bắt được, cô đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng, giải thích minh bạch, bởi vì cô cũng cảm thấy bộ ngực của mình quá nhỏ đi.
"Hữu Vọng, chị đừng phiền em nữa, em đang có chuyện quan trọng muốn làm ." Hữu An đẩy tay Hữu Vọng ra, lách ca lách cách chạy lên lầu.
Hữu Vọng đuổi theo phía sau, cô truy đuổi Hữu An tới tầng cao nhất, nhìn thấy Hữu An từ trong tủ xây trong vách tường lấy ra một cuốn sách ma pháp thật dày.
"Á, thì ra em giấu ở chỗ này!" Bị cô bắt gặp rồi nhé, xem Hữu An còn chối thế nào.
"Hữu Vọng, chị ồn ào nha, chị không thấy em đang vội sao? Chị cứ lẩm bẩm suốt, như vậy em sao có thể tĩnh tâm đọc chú ngữ?"
Hữu An hung hăng cằn nhằn với cô chị của mình, còn kêu Hữu Vọng đi rót ly nước cho cô uống, cô khát nước muốn chết a.
"A." Hữu Vọng thật đúng nghe lời, thực đi rót chén nước vội đưa tới cho Hữu An uống.
Rót xong nước, đi vào phòng, Hữu Vọng phát hiện sắc mặt Hữu An rất khó xem."Sao thế?"
"Em tìm không thấy A Bách." Tức chết cô rồi. Hữu An cắn chiếc khăn tay lúc nãy Bách Thành đưa cho cô xài, cô đang lợi dụng cái khăn tay kia k niệm chú, lại thủy chung tìm không thấy hắn, đây là xảy ra chuyện gì?
"Ai nha! Có phải hay không cái khăn tay này căn bản không phải của A Bách ? A Bách nhà các ngươi đa tình như vậy, nói không chừng cái khăn này là của một trong nhiều cô gái xung quanh cậu ta."
"Cái gì kêu là 『A Bách nhà các ngươi』?" Hữu An híp mắt lại, trừng mắt với cô chị."A Bách không phải là của em, OK?"
"Được rồi, được rồi, OK, OK mà." Không phải thì không phải thôi, Hữu An cần chi tức giận lớn vậy chứ! Á! Chẳng lẽ việc tìm hay không tìm được A Bách lại quan trọng vậy hả?
"Em tìm A Bách có việc gấp sao?" Hữu Vọng rất sợ thế lực ác, vừa thấy biểu cảm trên mặt Hữu An rất không dễ coi, khí thế cường mạnh lức nãy liền chuyễn sang mềm nhũn.
Cô hòa khí lễ độ hỏi Hữu An, cô em gái mình lại không chút nào để ý đến cô, chỉ biết ôm sách ma pháp chạy thình thịch xuống lầu, Hữu Vọng muốn kéo cô em gái lại không nổi.
Hu hu hu, cô thật đáng thương a, rõ ràng cô là chị gái, vì sao cô luôn phải chịu Hữu An khống chế a?
***
A Bách một đêm không trở về a.
Hỏi cô vì sao biết? Vô nghĩa, đêm qua cô ở trong phòng hắn đợi hắn nguyên một buổi tối, hắn có trở về ngủ hay không, cô còn có thể không biết rõ sao?
Hắn thật sự là quá vô sỉ, thế nhưng cùng một cô gái xa lạ qua đêm ở bên ngoài, hắn cùng cô gái kia rốt cuộc đã làm ra cái chuyện tốt gì đây?
Hữu An cả buổi tối không ngủ, cuối cùng đã đem được nụ cười ái muội trước khi đi của A Bách giải thích rõ ràng. Hắn nhất định là muốn cùng đại mỹ nữ kia làm chuyện đó đó, hắn thật sự là rất không có đạo đức.
Cô tức giận đến nỗi bẻ gãy mất mấy cây viết chì.
Hôm nay cảm xúc của Hữu An rất khác nha. Tưởng Kiện Văn người luôn được Hữu An chú ý tới phát hiện ra cô không giống với ngày thường.
Chuyện Hữu An thầm mến hắn, hắn không phải không biết, chỉ là hắn là một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, hắn xứng đáng hơn với người phụ nữ có điều kiện tốt hơn nữa, mà Hữu An chỉ là cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, đã thế còn là tạp vụ văn phòng, mị lực của hắn không nên lãng phí ở trên người cô, bất quá thành thật mà nói, ánh mắt cô sùng bái hắn thật đúng có thể gây cho hắn cảm giác hư vinh, khoảng thời gian có ánh mắt của cô dõi theo, công việc nhàm chán vô vị trong văn phòng của một lãnh đão trí thức cũng khiến hắn thấy thú vị làm việc hăng say, mà cô hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Cô lại không nhìn trộm hắn nữa a! Hại hắn cảm thấy hôm nay làm việc không chút thú vị gì hết.
Có lẽ hắn nên cho cô một chút cổ vũ, để Hữu An có niềm tin, sau đó đối với hắn càng ngày càng si mê lưu luyến.
Oh, có lẽ đây mới là cử chỉ sáng suốt, có lẽ hắn không nên bơ lác với Hữu An suốt, cô dù có yêu hắn, mê luyến hắn hơn nữa, cũng không có khả năng luôn đơn phương bỏ ra mà không có gì hồi đáp.
Được rồi, cứ cho cô ấy một nụ cười đi nào.
"Hữu An." Hắn gọi cô, rồi mới cho cô một nụ cười.
Vấn đề là Hữu An vốn không nghe thấy hắn đang kêu cô, hiện tại toàn bộ tâm tư của cô đều ở trên người Bách Thành, trong đầu cô luôn xuất hiện hình ảnh BÁch thành và người phụ nữ kia đang làm gì gì đó, thật sự quá hổ thẹn đi.
Đáng giận! Bút chì lại bị bẻ gãy thêm một cái.
Biểu cảm phẫn hận của cô khiến Tưởng Kiện Văn sợ nhảy dựng lên.
Hữu An sao lại tức giận vậy a? A! Có phải nụ cười của hắn không đủ rực rỡ, hay là thành ý của hắn không đủ?
Nếu không, hắn mời cô cùng đi ăn tối cũng được, việc này đối với Hữu An người luôn luôn mê luyến hắn mà nói, hẳn là lễ vật từ trên trời rớt xuống a.
"Hữu An, tối nay em có rảnh hay không? Uh —— em có muốn đi cùng tôi ra ngoài ăn bữa cơm, tôi vừa khéo. . . . . ." Ách, lời nói đột nhiên bị nghẹn lại ở trong cổ họng nói không nên lời, bởi vì Hữu An làm chi nhìn hắn như vậy? Hắn có cái gì không đúng sao?
"Tan tầm sao?"
"Uhm." Tưởng Kiện Văn gật đầu, rồi mới lộ ra nụ cười hắn tự cho là mê người nhất, nếu bình thường, Hữu An sớm đã bị hắn làm cho thất điên bát đảo, nhưng hôm nay cô không rảnh, cô còn có chuyện càng quan trọng hơn muốn làm.
Cô chạy nhanh thu thập đồ đạc, lấy tốc độ như hỏa tiễn xông về nhà.
Cô hôm nay nhất định phải tóm được Trần Bách Thành.
Cô thật sự tóm được hắn rồi.
Bởi vì hắn có thói quen khó đổi, là ngủ ở trên giường cô.
Đúng, cô biết phòng của hắn mỗi khi đến buổi chiều thì nóng khiến cho người ta phát điên, nhưng hắn không biết bật điều hòa sao? Làm chi vì tiết kiệm một chút xíu tiền điện rồi chạy đến tá túc phòng cô, thật đúng là ngựa quen đường cũ, không biết xấu hổ. Hữu An nhấc chân lên, vốn là muốn hung hăng đá hắn một cái, nhưng là ——
Đợi đã, cô không phải là rất muốn biết Bách Thành tối hôm qua đã làm cái gì sao? Vậy tại sao cô không bước vào não hắn để xem giấc mơ của hắn, người ta không phải hay nói, ban ngày nghĩ đến đêm mới nằm mơ sao, nói không chừng sẽ có thu hoạch rất lớn a.
Được, cứ như vậy làm đi, nhưng ——
Ý, sách ma pháp của cô đâu? Sách ma pháp của cô đã chạy đi đâu rồi? Hữu An tìm đi tìm lại khắp gầm giường, sao có thể tìm không ra chứ? Ngày hôm qua rõ ràng cô có đặt nó tại đây mà!
Oái! Cô đã biết!
"Vu Hữu Vọng!" Hữu An nghiến răng nghiến lợi lao ra, nhưng cô vẫn nhớ rõ phải đè nén giọng nói nhỏ lại , bởi vì không thể đánh thức Bách Thành dậy.
***
"Chị trộm sách ma pháp của em chính là đem chính mình làm thành cái bộ dạng này hả? !" Hữu An xông tới phòng của Hữu Vọng, không nhìn thấy hình bóng của Hữu Vọng đâu hết, nhưng có nhìn thấy một chú thỏ trắng rất đáng yêu, Tiểu Bạch Thỏ có đôi mắt hồng hồng, còn sứt môi, thật đáng yêu, hơn nữa khuôn mặt kia thật đúng là khuôn mặt của Hữu Vọng chị ba của cô.
Tiểu Bạch Thỏ ở bên chân Hữu An gọi tới gọi lui, dùng ánh mắt nói Vu Hữu An: cứu ta, cứu ta ——
Nhưng là Hữu An vốn không để ý tới Hữu Vọng, bởi vì chị ấy đáng bị thế, "Ai kêu chị trộm sách ma pháp của em." Hữu Vọng cũng không tự đánh giá bản thân xem bản thân có bao nhiêu thiên phú a.
Ở nhà các cô, tính ra cô em gái Hữu Lạc thông minh nhất, ngốc nhất chính là chị ba Hữu Vọng rồi, ngay cả đến thi tiểu họ
"Hữu Vọng, chị đừng phiền em nữa, em đang có chuyện quan trọng muốn làm ." Hữu An đẩy tay Hữu Vọng ra, lách ca lách cách chạy lên lầu.
Hữu Vọng đuổi theo phía sau, cô truy đuổi Hữu An tới tầng cao nhất, nhìn thấy Hữu An từ trong tủ xây trong vách tường lấy ra một cuốn sách ma pháp thật dày.
"Á, thì ra em giấu ở chỗ này!" Bị cô bắt gặp rồi nhé, xem Hữu An còn chối thế nào.
"Hữu Vọng, chị ồn ào nha, chị không thấy em đang vội sao? Chị cứ lẩm bẩm suốt, như vậy em sao có thể tĩnh tâm đọc chú ngữ?"
Hữu An hung hăng cằn nhằn với cô chị của mình, còn kêu Hữu Vọng đi rót ly nước cho cô uống, cô khát nước muốn chết a.
"A." Hữu Vọng thật đúng nghe lời, thực đi rót chén nước vội đưa tới cho Hữu An uống.
Rót xong nước, đi vào phòng, Hữu Vọng phát hiện sắc mặt Hữu An rất khó xem."Sao thế?"
"Em tìm không thấy A Bách." Tức chết cô rồi. Hữu An cắn chiếc khăn tay lúc nãy Bách Thành đưa cho cô xài, cô đang lợi dụng cái khăn tay kia k niệm chú, lại thủy chung tìm không thấy hắn, đây là xảy ra chuyện gì?
"Ai nha! Có phải hay không cái khăn tay này căn bản không phải của A Bách ? A Bách nhà các ngươi đa tình như vậy, nói không chừng cái khăn này là của một trong nhiều cô gái xung quanh cậu ta."
"Cái gì kêu là 『A Bách nhà các ngươi』?" Hữu An híp mắt lại, trừng mắt với cô chị."A Bách không phải là của em, OK?"
"Được rồi, được rồi, OK, OK mà." Không phải thì không phải thôi, Hữu An cần chi tức giận lớn vậy chứ! Á! Chẳng lẽ việc tìm hay không tìm được A Bách lại quan trọng vậy hả?
"Em tìm A Bách có việc gấp sao?" Hữu Vọng rất sợ thế lực ác, vừa thấy biểu cảm trên mặt Hữu An rất không dễ coi, khí thế cường mạnh lức nãy liền chuyễn sang mềm nhũn.
Cô hòa khí lễ độ hỏi Hữu An, cô em gái mình lại không chút nào để ý đến cô, chỉ biết ôm sách ma pháp chạy thình thịch xuống lầu, Hữu Vọng muốn kéo cô em gái lại không nổi.
Hu hu hu, cô thật đáng thương a, rõ ràng cô là chị gái, vì sao cô luôn phải chịu Hữu An khống chế a?
***
A Bách một đêm không trở về a.
Hỏi cô vì sao biết? Vô nghĩa, đêm qua cô ở trong phòng hắn đợi hắn nguyên một buổi tối, hắn có trở về ngủ hay không, cô còn có thể không biết rõ sao?
Hắn thật sự là quá vô sỉ, thế nhưng cùng một cô gái xa lạ qua đêm ở bên ngoài, hắn cùng cô gái kia rốt cuộc đã làm ra cái chuyện tốt gì đây?
Hữu An cả buổi tối không ngủ, cuối cùng đã đem được nụ cười ái muội trước khi đi của A Bách giải thích rõ ràng. Hắn nhất định là muốn cùng đại mỹ nữ kia làm chuyện đó đó, hắn thật sự là rất không có đạo đức.
Cô tức giận đến nỗi bẻ gãy mất mấy cây viết chì.
Hôm nay cảm xúc của Hữu An rất khác nha. Tưởng Kiện Văn người luôn được Hữu An chú ý tới phát hiện ra cô không giống với ngày thường.
Chuyện Hữu An thầm mến hắn, hắn không phải không biết, chỉ là hắn là một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, hắn xứng đáng hơn với người phụ nữ có điều kiện tốt hơn nữa, mà Hữu An chỉ là cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, đã thế còn là tạp vụ văn phòng, mị lực của hắn không nên lãng phí ở trên người cô, bất quá thành thật mà nói, ánh mắt cô sùng bái hắn thật đúng có thể gây cho hắn cảm giác hư vinh, khoảng thời gian có ánh mắt của cô dõi theo, công việc nhàm chán vô vị trong văn phòng của một lãnh đão trí thức cũng khiến hắn thấy thú vị làm việc hăng say, mà cô hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Cô lại không nhìn trộm hắn nữa a! Hại hắn cảm thấy hôm nay làm việc không chút thú vị gì hết.
Có lẽ hắn nên cho cô một chút cổ vũ, để Hữu An có niềm tin, sau đó đối với hắn càng ngày càng si mê lưu luyến.
Oh, có lẽ đây mới là cử chỉ sáng suốt, có lẽ hắn không nên bơ lác với Hữu An suốt, cô dù có yêu hắn, mê luyến hắn hơn nữa, cũng không có khả năng luôn đơn phương bỏ ra mà không có gì hồi đáp.
Được rồi, cứ cho cô ấy một nụ cười đi nào.
"Hữu An." Hắn gọi cô, rồi mới cho cô một nụ cười.
Vấn đề là Hữu An vốn không nghe thấy hắn đang kêu cô, hiện tại toàn bộ tâm tư của cô đều ở trên người Bách Thành, trong đầu cô luôn xuất hiện hình ảnh BÁch thành và người phụ nữ kia đang làm gì gì đó, thật sự quá hổ thẹn đi.
Đáng giận! Bút chì lại bị bẻ gãy thêm một cái.
Biểu cảm phẫn hận của cô khiến Tưởng Kiện Văn sợ nhảy dựng lên.
Hữu An sao lại tức giận vậy a? A! Có phải nụ cười của hắn không đủ rực rỡ, hay là thành ý của hắn không đủ?
Nếu không, hắn mời cô cùng đi ăn tối cũng được, việc này đối với Hữu An người luôn luôn mê luyến hắn mà nói, hẳn là lễ vật từ trên trời rớt xuống a.
"Hữu An, tối nay em có rảnh hay không? Uh —— em có muốn đi cùng tôi ra ngoài ăn bữa cơm, tôi vừa khéo. . . . . ." Ách, lời nói đột nhiên bị nghẹn lại ở trong cổ họng nói không nên lời, bởi vì Hữu An làm chi nhìn hắn như vậy? Hắn có cái gì không đúng sao?
"Tan tầm sao?"
"Uhm." Tưởng Kiện Văn gật đầu, rồi mới lộ ra nụ cười hắn tự cho là mê người nhất, nếu bình thường, Hữu An sớm đã bị hắn làm cho thất điên bát đảo, nhưng hôm nay cô không rảnh, cô còn có chuyện càng quan trọng hơn muốn làm.
Cô chạy nhanh thu thập đồ đạc, lấy tốc độ như hỏa tiễn xông về nhà.
Cô hôm nay nhất định phải tóm được Trần Bách Thành.
Cô thật sự tóm được hắn rồi.
Bởi vì hắn có thói quen khó đổi, là ngủ ở trên giường cô.
Đúng, cô biết phòng của hắn mỗi khi đến buổi chiều thì nóng khiến cho người ta phát điên, nhưng hắn không biết bật điều hòa sao? Làm chi vì tiết kiệm một chút xíu tiền điện rồi chạy đến tá túc phòng cô, thật đúng là ngựa quen đường cũ, không biết xấu hổ. Hữu An nhấc chân lên, vốn là muốn hung hăng đá hắn một cái, nhưng là ——
Đợi đã, cô không phải là rất muốn biết Bách Thành tối hôm qua đã làm cái gì sao? Vậy tại sao cô không bước vào não hắn để xem giấc mơ của hắn, người ta không phải hay nói, ban ngày nghĩ đến đêm mới nằm mơ sao, nói không chừng sẽ có thu hoạch rất lớn a.
Được, cứ như vậy làm đi, nhưng ——
Ý, sách ma pháp của cô đâu? Sách ma pháp của cô đã chạy đi đâu rồi? Hữu An tìm đi tìm lại khắp gầm giường, sao có thể tìm không ra chứ? Ngày hôm qua rõ ràng cô có đặt nó tại đây mà!
Oái! Cô đã biết!
"Vu Hữu Vọng!" Hữu An nghiến răng nghiến lợi lao ra, nhưng cô vẫn nhớ rõ phải đè nén giọng nói nhỏ lại , bởi vì không thể đánh thức Bách Thành dậy.
***
"Chị trộm sách ma pháp của em chính là đem chính mình làm thành cái bộ dạng này hả? !" Hữu An xông tới phòng của Hữu Vọng, không nhìn thấy hình bóng của Hữu Vọng đâu hết, nhưng có nhìn thấy một chú thỏ trắng rất đáng yêu, Tiểu Bạch Thỏ có đôi mắt hồng hồng, còn sứt môi, thật đáng yêu, hơn nữa khuôn mặt kia thật đúng là khuôn mặt của Hữu Vọng chị ba của cô.
Tiểu Bạch Thỏ ở bên chân Hữu An gọi tới gọi lui, dùng ánh mắt nói Vu Hữu An: cứu ta, cứu ta ——
Nhưng là Hữu An vốn không để ý tới Hữu Vọng, bởi vì chị ấy đáng bị thế, "Ai kêu chị trộm sách ma pháp của em." Hữu Vọng cũng không tự đánh giá bản thân xem bản thân có bao nhiêu thiên phú a.
Ở nhà các cô, tính ra cô em gái Hữu Lạc thông minh nhất, ngốc nhất chính là chị ba Hữu Vọng rồi, ngay cả đến thi tiểu họ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1621/2457
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1621/2457
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt