watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn mới - Đừng lướt qua nhau

Lượt xem :
đây, anh ấy là tất cả, khi anh ấy rời đi, tất cả là anh ấy.

Hai người cứ im lặng như thế cho tới khi bước chân dừng lại trước cánh cổng lớn. Chị chợt thở dài, đã bao ngày chị đứng phía sau cánh cổng ấy chờ anh trở về? Hôm nay có lẽ cũng sẽ như bao hôm khác, cứ mặc chị đợi, anh chẳng muốn về.

Một vòng tay lớn ôm trọn lấy đôi vai của chị, vòng ôm thân quen nhưng không phải của anh. Cậu ấy khẽ nói câu chúc mừng sinh nhật, cậu ấy khẽ vỗ nhẹ bàn tay đặt ngang vai chị. Mỗi lần chị buồn cái người trẻ tuổi này lại làm thế để an ủi chị. Chị ngốc nhưng chị không ngốc tới mức không nhận ra tình cảm của cậu ấy, chỉ là chị không có cách nào đáp trả.

- Em về hơi muộn đấy.

Giọng nói trầm trầm, nhàn nhạt vang lên cùng tiếng mở cổng khiến chị giật mình. Chị vội vàng đẩy cánh tay đang ôm mình ra, quệt nhanh hai hàng nước mắt chực trào khỏi mi. Anh về. Anh đã về và đứng đợi chị khá lâu phía sau cánh cổng lớn ấy. Anh đã chờ hình bóng chị cắm cúi bước đi trên từng ô gạch chứ không phải chờ cảnh chị về cùng người đàn ông khác và để người ta ôm lấy mình ngay trước căn nhà của hai người. Cậu ấy chào anh, quay sang chị mỉm cười rồi rời đi. Chị lúng túng trước sự xuất hiện của chính người chị đã trông ngóng cả ngày hôm nay.

Lẽo đẽo bước theo sau anh vào nhà, máy móc tháo giày cất vào tủ, mặt vẫn cúi gằm xuống như đứa trẻ làm sai bị mắng. Anh cứ ung dung như thế ngồi xuống sofa, chẳng hỏi chị một câu rằng chị đi đâu, làm gì? Tại sao lại ra ngoài lâu đến như vậy? Trợ lý nhắc anh rằng hôm nay là sinh nhật của chị, còn hảo tâm mua hộ anh một chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn cùng một bó hoa thật to làm quà. Anh trở về nhưng chị không ở nhà, căn nhà lạnh ngắt không một sức sống. Thực tình lúc chờ chị, anh cũng cũng đã phải rùng mình nghĩ, hai năm nay chị đã sống trong căn nhà này và đợi anh như thế nào vậy? Anh đã thấy chút ân hận xuất hiện trong suy nghĩ của chính mình. Nhưng niềm ân hận ấy thoáng phút chốc trở thành sự khó chịu, một vị chua dâng dần trong cổ họng khi nhìn thấy cậu ấy ôm chị. Thì ra lâu nay căn nhà này không lạnh lẽo như anh đã tưởng, chị cũng không cô đơn tới mức anh phải cảm thấy ân hận.

Nhìn chiếc bánh và bó hoa trên bàn khách, chị rút hết can đảm mở miệng:

- Anh về lâu chưa?

- Có quan trọng không?

Anh nói rồi với điều khiển tắt luôn tivi, đứng dậy xoay người về phía phòng ngủ, bước được hai bước, như nhớ ra, anh hơi quay đầu lại, nói lạnh nhạt:

- Sinh nhật vui vẻ, không cần phần lại bánh đâu.

Khi anh quay đi, chị vội vàng chạy đến nhưng lại không dám ôm lấy tấm lưng lớn ấy như trong những bộ phim tình cảm vẫn làm. Chị vội chạy lại, túm nhẹ một góc áo anh, khó khăn nới từng chữ, thật chậm, thật rõ ràng:

- Em và cậu ấy không có gì cả, cậu ấy chỉ muốn chúc mừng sinh nhật em thôi, không như anh nghĩ...

Em biết anh đang nghĩ gì sao? Anh cũng không quan tâm tới việc hai người là gì và làm gì với nhau nên không cần nói nhiều như vậy.

Anh nói rồi đi thẳng, bàn tay bé xíu của chị tuột dần khỏi vạt áo của anh. Chị ngồi bó gối trên sofa cả đêm, thắp hết cây nến nọ đến cây nến kia trên chiếc bánh sinh nhật có hai chữ "Vợ yêu". Cái tên sến sẩm này chắc chắn do cậu trợ lý của anh đặt rồi, cả bó hoa hồng nhung to đùng kia nữa, chẳng có lấy một cái thiệp cho ra hồn. Mười lần thì mười một lần món quà từ anh có kèm theo một bó hồng nhung đỏ thẫm. Chị không thích hoa hồng, chị bị dị ứng phấn hoa, mỗi lần tiếp xúc với phấn hoa chị đều bị nổi mẩn ngứa khắp người. Nhưng anh chẳng biết. Vì chị giấu quá giỏi hay vì anh chẳng thèm để tâm? Có gì để buồn? Hai năm qua cái nỗi buồn với chị mà nói đã trở thành tri kỉ, lẽ ra chị nên làm quen với nó rồi mới phải. Chị mặc cho những giọt nến màu mè, nóng rực chảy vào đầu ngón tay, chị kiếm cái cớ bỏng rát mà để nước mắt lặng lẽ chảy dài trên hai gò má ửng đỏ vì lạnh. Người chị bắt đầu nổi mẩn đỏ ngứa ngáy, chị chậm chạp đứng dậy tìm thuốc uống rồi lại trở lại sofa nằm co ro cố vỗ giấc ngủ dài.

Ngày hôm sau anh rời đi lúc nào chị không hay biết, lúc tỉnh dậy chị thấy mình vẫn co ro đáng thương như một con mèo trên chiếc sofa lạnh ngắt, chiếc bánh trông thật thảm hại bởi sáp nến chảy nhoe nhoét trên bề mặt, bó hoa im lìm nằm ở góc bàn không hề suy chuyển. Anh rời đi và mọi thứ vẫn nguyên vẹn thế, vẫn căn nhà trống, vẫn cô vợ nhỏ ngu ngốc chờ đợi anh.

...

Hiện thực.

Giấc mơ nào cũng có điểm dừng của nó, hạnh phúc này là chị đi mượn của người ta, rồi sẽ tới ngày chị phải trả lại.

Cô ấy quay về. Chị nghe kể cô ấy còn khóc rất lớn khi biết tin anh đã cưới chị. Cô ấy rất đau khổ vì ngày cô ấy đi anh đã không đuổi theo níu giữ cô ấy ở lại.

Cô gái ấy là người con gái hiện đại, muốn bàn tay mình tự gây dựng một sự nghiệp riêng không thua kém bất kì ai rồi mới tính tới chuyện lui về ở bên người đàn ông của mình. Nhưng điều cô ấy không ngờ tới là người đàn ông ấy chẳng những không hèn mọn níu kéo bước chân tự do của cô mà còn không chờ đợi cô trở về. Cô muốn hét vào mặt người vợ hiền lành của anh rằng vị trí người phụ nữ của anh vốn dĩ không thuộc về chị ta, nó là của cô, từng là của cô thì sẽ mãi là của cô.

Cô hẹn gặp chị vào buổi chiều giữa đông lạnh cắt da cắt thịt. Đối diện với người phụ nữ hơn tuổi mình nhưng cô không thể phủ nhận rằng chị ta rất trẻ, rất xinh, nét xinh của chị ta thật buồn, đuôi mắt cụp xuống, khóe môi cũng đi xuống tạo cảm giác dù chị ta có cười thì cũng là nụ cười buồn tới nao lòng. Chị nhẹ nhàng hỏi cô đã trở về được bao lâu, đã kịp quen khí hậu trong nước hay chưa, cuộc sống bên đó của cô như thế nào? Cô nhìn chị thật lâu rồi mở miệng:

- Cuộc sống bên đó của tôi là những ngày chật vật khi không có anh ấy, hai năm qua là quá đủ để tôi hiểu mình không thể mất đi anh ấy như thế này.

- Vậy nên?

- Chị hãy ly hôn đi. Anh ấy là người trọng chữ "nghĩa". Dù có không yêu thương gì chị, nhưng vì chị đeo bám anh ấy quá lâu rồi, lại là lúc tôi rời bỏ anh ấy nên hai người mới trở thành vợ chồng. Với con người như anh ấy chắc chắn sẽ không ly hôn với chị nhưng tôi biết cuộc sống vợ chồng của hai người chẳng dễ dàng gì. Chị hãy ly hôn đi.

...

"Một khoảnh khắc hạnh phúc mà đời đâu như thế,

Rồi em bỗng thức giấc và em bỗng nhận ra, với em, chẳng có ngày mai...

... Người hãy cho em được yêu, được sống một lần,

Được kề bên anh để thấy tình yêu rất gần..."

Chị mệt mỏi với vai người ác trong câu chuyện tình yêu của họ, những lời đàm tiếu của những người hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè truyền đến tai chị mỗi ngày một nhiều. Chị đã từng nghĩ mình cứ sống đi, sống vì tình yêu của mình là được rồi nhưng chị lại không biết nếu chỉ mình chị trao yêu thương là không đủ. Chị chẳng thể cả đời này giấu bệnh dị ứng vờ mình yêu những bông hồng nhung đáng sợ ấy, chị chẳng thề cả đời này đứng sau lưng người đàn ông ấy lén lút khóc rồi lại đợi sự cưu mang thương hại từ người khác, và chị, có lẽ cả đời này chỉ mình chị nhìn về phía anh nữa. Cảm giác ấy đau chết đi được, cô đơn chết đi được, chị chẳng chịu nổi nữa. Mỗi lần chị cười với anh, anh đâu biết đằng sau nó là một nỗi đau dài mà anh cứ vô tình mỗi ngày lại rạch nó sâu thêm một chút?

Cơn bí bách không cho phép chị ngồi yên một chỗ, đột nhiên chị muốn gặp anh, muốn nhìn thấy anh, dù chỉ là đứng từ xa nhìn anh thôi cũng được. Hãy cho phép chị làm cái việc ngu ngốc ấy thêm một lần cuối cùng rồi chị hứa, chị sẽ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
389/725
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT