watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full

Lượt xem :
chứ hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.

Sắc mặt anh bỗng nhiên hoà hoãn hơn, mỉm cười vuốt tóc tôi, kéo tôi vào lòng “Chân Tâm, anh đột nhiên cảm thấy được, người anh luôn đợi chờ chính là em. Về sau em sẽ không bao giờ… không bao giờ cần phải đuổi theo hình bóng anh nữa, bởi vì anh từ nay sẽ đối xử với em thật tốt, thật tốt.” Anh nâng mặt tôi lên, môi nhẹ nhàng ghé vào tai tôi, nhẹ giọng nói “Hãy tin anh.”

Chương 36: Tình yêu không có giới hạn…
Anh nâng khuôn mặt tôi lên, môi nhẹ nhàng chạm vào tai tôi, nhẹ giọng nói “Hãy tin anh.”

Tôi chỉ có thể trầm mặc, không phải giả vờ trầm mặc, mà thật sự không biết phải nói gì.

Một lát sau anh vỗ vỗ đầu tôi, cười nói “Không còn sớm, ngủ đi.”

Đêm nay Lí Minh Ngôn đúng là quân tử, anh để tôi ngủ trong phòng anh, còn anh thì đến ngủ trên chiếc giường nhỏ trong thư phòng. Đến nửa đêm tôi vẫn trằn trọc không ngủ được. Suy nghĩ một lúc lâu, tôi ngồi dậy, nhìn khắp phòng. Nơi này, mỗi một tấc đều mang theo hơi thở của Lí Minh Ngôn.

Đừng ở không gian thuộc về anh tôi lại không cảm thấy hạnh phúc như đã tưởng tượng, ngược lại tôi lại cảm thấy buồn bã.

Không hiểu vì sao lại cảm thấy buồn bã mất mát…

Sớm hôm sau tôi đã tỉnh lại, lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn. Đi ngang qua thư phòng, phát hiện trong phòng có ánh đèn, không lẽ anh cũng đã dậy?

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Lí Minh Ngôn vẫn đang ngủ say, anh tựa vào ghế sô pha, hình như là mệt lắm nên mới thiếp đi, màn hình máy tính trước mặt vẫn đang phát ra ánh sáng huỳnh quang.

Tôi nhẹ nhàng lay lay anh tỉnh dậy “Anh, đi lên giường ngủ đi.” Anh mở hai mắt nhập nhèm nhìn tôi cười yếu ớt, nâng tay day day trán, giọng nói mang theo chút ủ rũ “Không nghĩ anh lại ngủ như vậy.”

“Sao anh lại liều mạng như vậy.” Tôi có chút đau lòng nói.

Anh cười cười “Đang có gắng kiếm tiền cưới em.”

Trong bụng đang có một lô một lốc những câu phản bác lại anh, kết quả bị một câu này của anh làm cho câm điếc, tôi nghẹn họng, mặt đỏ lên, nhìn nụ cười như hồ li của anh hơn nửa ngày mới nói một câu “Anh mau đi nghỉ ngơi đi, em phải đi học.”

“Anh đưa em đi.” Anh lập tức đứng lên, hơi nhíu mi.

“Không cần không cần.” Tôi lập tức ngăn cản anh “Xin anh đi, anh làm ơn chú ý bản thân một chút, điều này còn làm em vui hơn là anh đưa em đi đấy.” Tôi kéo anh về phía giường, đẩy anh xuống giường.

Anh nhìn tôi cười dịu dàng “Khi nào tan học, anh đón em.”

“Đến lúc đó hãy nói. Anh nghỉ ngơi đi, đừng có làm gì nữa đấy.” Nhìn thấy anh nằm xuống tôi mới an tâm đi rửa mặt.

Rời căn hộ của Lí Minh Ngôn, tôi đi xe đến lớp. Bầu trời hôm nay hơi âm u, mang theo một chút mưa bụi khiến tầm nhìn bị thu hẹp. Từng đợt lạnh kéo đến, tôi không tránh khỏi ôm chặt cánh tay.

Tới trưa khi buổi học kết thúc thì cơn mưa cũng ngừng. Bạn học chọc tôi “Chân Tâm, con rùa vàng của bạn hôm nay lại đến đón bạn sao.” “Không phải còn một con khác nữa chứ.” “Bạn phải cẩn thận a…” “Người đàn ông như vậy rất khó giữ.” “Không bằng để chúng mình gặp mặt một lần, xác định giúp bạn người đó có phải người đàn ông tốt không.”….

Chỉ còn tôi với hai chị học cùng, tôi thấp giọng nói “Em thật sự là đang muốn cùng bạn trai chia tay.”

“Vì sao?” Cả hai người đều kinh ngạc nhìn tôi.

“Em cảm thấy nếu tiếp tục sẽ mệt mỏi lắm…. Tuy anh ấy đối với em rất tốt, cũng thề thốt nàu nọ với em. Có điều, trái tim đã bị tổn thương cũng khó liền lắm, em không dám chắc mình còn có thể yêu anh ấy… Cũng không phải cố ý như vậy, nhưng mỗi lần đối diện với anh ấy em đã không còn kích động như trước nữa… Ai, em cũng không hiểu cảm giác này là gì nữa…. dù sao em cũng muốn chia tay….” {hana: *đạp* bạn Tâm, cuối cùng bạn cũng khôn ra rồi đấy, cả nhà đạp bạn Tâm cái nào… cho bạn ấy thành IQ 200 luôn}

Những điều tôi nói không phải ai cũng hiểu được, bọn họ ngồi nghe sau đó thở dài, chị lớn vỗ vỗ vai tôi nói “Chân Tâm a, vấn đề chính là vì là người ta đẹp trai lại có tiền a, em có thể nhịn một chút không.” Chị còn lại tiếp lời “Chị khuyên em nên thận trọng, điều kiện bạn trai em tốt như vậy, em có chắc là tìm được người nào như thế nữa không.”

“Ha ha, nếu hiện tai có anh chàng nào có tiền cưới chị, mẹ nó, chị lập tức lao vào luôn. Tình yêu cái quái gì, kết quả vẫn chỉ là con số không. Cái quan trọng chính là tìm người đàn ông có thể dựa dẫm cả đời mới quan trọng.” “Ai, chỉ có tiền không cũng không được, tìm một người vừa có tiền vừa yêu em mới là điều quan trọng, như thế cả đời mới có thể hưởng phúc a.” “Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế, em mau tỉnh lại đi.” … Hai người lời qua tiếng lại, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Trần Diệu Thiên, ánh mắt yêu thương nhìn tôi.

Tôi biết người đàn ông này vĩnh viễn biến thành quá khứ, dù cho tôi một cơ hội lựa chọn nữa, tôi vẫn sẽ không có một phần dũng khí để tiến lên.

Chúng tôi nhất định là không thể đến được với nhau. Anh hiện tại chắc cũng đã trở về với cuộc sống của chính mình rồi.

Mọi người tạm biệt rồi đi về, tôi nghĩ nghĩ, sau đó quyết định về nhà trước. Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đầu óc mờ mịt, tôi muốn về nhà mình từ từ nghỉ ngơi một chút.

Có điều, tôi hoàn toàn không nghĩ đến, Trần Diệu Thiên lại đang đợi tôi ở cửa. Qua chỗ rẽ, rất xa tôi đã nhìn thấy anh. Giữa trời đêm đen tối, anh mắc một bộ đồ màu trắng khiến anh có vẻ nổi bật. {hana: nhìn như quỷ, nửa đêm mặc áo trắng, quỷ}

Anh ngồi một mình trước ghế dài, bộ dạng suy nghĩ, dưới đất là một đống đầu mẩu thuốc lá. Lòng tôi hơi kích động, bước dần lên. Khi tôi đột nhiên muốn quay đầu bỏ chạy, anh ngẩng đầu… nhìn về phía tôi.

…Hai mắt anh như bị màn mưa che khuất, hoặc giống như đang bị nhốt ở một nơi nào đó, ẩm ướt, âm u, thậm chí còn lộ ra chút mất mát.

Trong nháy mắt nhìn thấy tôi, ánh mắt anh như lấy lại ánh sáng, ngay lập tức quay đầu. Cho đến khi tôi đi đến trước mặt anh, anh vẫn lặng lẽ ngồi, không quay đầu lại.

Tôi đi đến gần, không đợi tôi nói gì, anh đứng dậy thản nhiên nói “Em đã về.” Ngữ khí của anh bình thản hết sức, yết hầu hơi khàn khàn. Tóc anh vẫn còn hơi ướt, dán lên trán, quần áo cũng có vẻ ẩm ướt, một giọt nước chảy xuống từ đuôi lông mày, xẹt qua mặt. Tôi hỏi anh “Anh ở đây bao lâu rồi?”

“Anh đang đợi em.” Anh cười cười, tuy rằng cố làm ra bộ dạng không có gì, nhưng vẫn không che dấu được “Anh không có chìa khoá nên không vào nhà được.” Tôi nhìn ánh mắt anh, anh lại tránh.

Tôi mở cửa, anh theo sau tiến vào. Tôi nhịn không được hỏi anh “Hôm nay trời mưa, anh không biết đi tìm chỗ trú hay sao, vì sao phải đợi em ở cửa?”

Anh không trả lời, chỉ đứng yên một chỗ, tầm mắt hơi buông xuống, nhìn xuống mặt đất. Lông mi thật dày che khuất mắt anh khiến tôi không nhìn thấy gì trong mắt anh. Nhưng bộ dạng của anh giống như một đứa con đang ngoan ngoãn đợi nghe trách mắng.

Anh cao lớn như thế, đứng ngốc giữa nhà khiến không gian trở nên chật hẹp, thật không hợp chút nào.

“Người anh hẳn rất lạnh, mau đi tắm nước ấm đi.” Tôi mở miệng phá tan sự im lặng, nhưng anh vẫn đứng bất động tại chỗ, tôi đi lên, vừa chạm vào tay anh mới phát hiện, người anh rất lạnh, một luồng khí lạnh đánh thẳng vào tim tôi. Tay tôi run run, lôi anh đến phòng tắm “Nhanh đi tắm.”

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, bên trong đột nhiên truyền đ
<<1 ... 5556575859 ... 62>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
2581/3417
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT