watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full

Lượt xem :
chứ?! ” Cậu ta hung hăng quát.

“Được rồi, đừng khóc!” Cậu ta đột nhiên vươn tay, lung tung lau đi nước mắt trên mặt tôi, “Hôm nay là sinh nhật cậu phải không?” Cậu ta hình như là lơ đãng mở miệng, tôi sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Cho cậu!” Cậu ta vươn tay, trong lòng bàn tay bẩn bẩn còn mồ hôi của cậu ta là một chiếc kẹp tóc màu lam.

“Cầm đi!” Thấy tôi nửa ngày không nhúc nhích không động tĩnh, cậu ta không kiên nhẫn kêu lên. Tôi có chút nao núng nhận lấy món quà, “Chỉ có mấy hào thôi, tùy tiện mua, không thích thì có thể ném!” Nói xong cậu ta lướt qua tôi, đi thẳng về phòng học.

Tôi cầm chiếc kẹp tóc màu lam kia, đứng sửng sốt thật lâu. Khi xoay người, bóng dáng cậu ta đã muốn càng chạy càng xa. Cậu ta vẫn khô gắt nhỏ gầy như cũ, quần áo trên người vẫn rách nát lôi thôi như cũ, nhưng mà khi ánh mặt trời chiếu lên người cậu ta in bóng xuống mặt đất, bóng dáng cậu ta dừng như lớn hơn, ………

“Sao bỗng dưng im lặng thế, đang suy nghĩ gì à?” Trần Diệu Thiên đột nhiên nhéo vào thắt lưng của tôi, tôi nhịn không được phì cười một tiếng, quay qua…nhìn anh, con ngươi trong trẻo của anh đang chuyên chú dừng ở tôi, “Tiểu Trư cười rộ lên thật là đẹp mắt!” Sau lưng anh ánh mặt trời đang chiếu vào, mắt anh ý cười vui vẻ. Tôi đột nhiên có loại cảm giác hốt hoảng, anh ở trước mắt, anh trong trí nhớ, lần lượt đã thay đổi rồi……………

Tôi hơi hơi nghiêng mặt đi, khẽ chạm một chút vào hai má của anh.

……………..Anh cũng vậy, cười rộ lên nhìn đẹp mắt lắm.

Anh sửng sốt, sau đó vươn tay sờ sờ mặt mình, trên mặt hơi có chút nhăn nhó nói, “Làm sao vậy? Đột nhiên buồn nôn như vậy?” “Em làm sao buồn nôn? Em lại chưa nói cái gì?” “Chưa nói gì mà hành động càng buồn nôn hơn!” “…….. Đi tìm chết!” “ Vừa mới rồi còn hôn anh nữa, cái này là kêu anh đi chết rồi! Con gái thật khủng bố!” “Như thế nào? Không muốn sao?” “Không dám, bà xã đại nhân là lớn nhất, anh làm sao mà không muốn được?”

Tôi lại nhớ đến ngày sau sinh nhật của tôi, cậu ta hỏi tôi sẽ mua cho cậu ta cái gì, tôi vừa muốn phản kháng thì cậu ta lại nói, “Con heo này thật không có lương tâm, tôi còn mua quà sinh nhật cho cậu đó!” Tôi chỉ còn có thể cắn răng từ bỏ. Rồi có một ngày cậu ta nói lại những lời này, tôi nhịn không được oán giận nói, “Không phải chỉ một chiếc kẹp tóc sao , trả lại cho cậu không được sao? ” Nói xong tôi mở ngăn kéo, lấy cái kẹp tóc tới bây giờ vẫn chưa dùng lần nào ném lên mặt bàn của cậu ta, “Trả lại cho cậu!”

Sắc mặt Trần Diệu Thiên nhất thời khó coi tức cực điểm, một trận trắng một trận xanh. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói, “Tôi đếm tới ba, nếu cậu không lấy lại, cậu nhất định phải chết! Một……….hai……” Tôi ngoan ngoãn cầm chiếc kẹp tóc trở về, cúi đầu xuống ngay cả mắt cũng không dám nhìn cậu ta. Cậu ta dùng giọng nói u ám, nói, “Còn dám như vậy nữa tôi đánh chết cậu!” Tôi rụt cổ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể trong lòng âm thầm mắng hắn một trăm lần một ngàn lần một vạn lần.

Bây giờ nhìn thấy anh cười làm lành lấy lòng tôi, tự nhiên từ đáy lòng tôi có cảm giác thỏa mãn một chút. Bị Trần Diệu Thiên ăn hiếp lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ăn hiếp lại anh được rồi. ^_^

Lúc hoàng hôn, tôi cùng anh tay trong tay ra bờ sông tản bộ. Người đi tới đi lui ở đây đều là tình nhân, xem ra hai chúng tôi cũng hợp với tình hình chung. Gió sông từ từ thổi tới, mang theo hương khí cỏ cây ướt át, làm cho người ta cảm thấy thật vui vẻ thoải mái. Màn đêm dần dần buông xuống, những ngọn đèn soi ánh lấp lóe trên mặt sông. Tất cả trở nên xinh đẹp vô cùng.

Còn nhớ lần trước, khi tôi cùng Trần Diệu Thiên đi ở bờ sông này, trong tim tôi tràn đầy hình ảnh của Lí Minh Ngôn, hơn nữa còn chí khí hào hùng là phải chinh phục được anh. Bây giờ đã qua bao lâu rồi nhỉ? Bây giờ tôi đã không còn muốn anh, thậm chí quyết tâm phải hoàn toàn quên anh đi. Tôi phải quên đi một điều, người đàn ông này không phải dành cho tôi nửa rồi.

Tôi phát hiện khóe miệng Trần Diệu Thiên vẫn nhếch cười tươi, giống như là vừa mới kí được hợp đồng lớn thì phải. Tôi nói, “Anh có thể ổn định chút được không, nằm mơ gì mà cười hoài vậy?” “Không có!” Anh vừa cười, “Anh chỉ là trong lòng cao hứng!” Anh quay đầu nhìn về phía tôi, nắm tay tôi, nói, “Tiểu Trư, anh thật sự rất cao hứng!”

Chúng tôi ngồi xuống ghế đá bên bờ sông nghỉ ngơi, anh ôm thắt lưng của tôi, kéo tôi vào trong lòng ngực, dùng cằm cọ tóc tôi. Chúng tôi cứ như vậy lẳng lặng nhìn người đi tới đi lui, nhìn ngọn đèn ở bên cạnh bờ sông, nhìn bọn nhỏ đang chạy giỡn ầm ĩ ở cạnh bờ sông. Trần Diệu Thiên ở bên tai tôi nhẹ giọng nói, “Anh cảm thấy hình như có điều không thật!”

“Cái gì không thật?” Tôi kinh ngạc hỏi anh.

“Giống như thế này………..cùng một chỗ với em…….” Anh cười cười, giọng nói nhưng là gió, thật mờ ảo, “Suy nghĩ lâu lắm rồi, hy vọng cũng đã nhiều lần lắm rồi, bây giờ là hiện thực nhưng lại cảm thấy không đúng sự thật…………….”

Anh nhẹ nhàng thở dài, giọng nói không hiểu sao lại có chút u buồn, “Hy vọng không phải là giấc mơ………..”

“Mơ cái đầu anh!” Tôi gõ nhẹ lên đầu anh.

“Tiểu Trư, làm bà xã của anh được không?” Anh đột nhiên nắm chặt tay tôi, ở bên tay tôi thấp giọng khẩn cầu, “Không phải hai ngày mà là cả đời! Coi như là cho anh cao hứng đi. Chỉ cần em đồng ý yêu cầu này của anh, về sau vô luận em muốn cái gì anh cũng đồng ý với em!”

“Nói thật, nếu không thể cho em một tương lai tốt đẹp, anh sẽ để không cho em vào anh ở cùng một chỗ. Anh tình nguyện để cho em cùng người đàn ông khác hưởng hạnh phúc, nhưng mà bây giờ anh xác định, chỉ có anh mới có thể làm cho em hạnh phúc nhất.”

“Để nói sau……..” Ánh mắt của tôi do dự, đột nhiên chột dạ nói.

“Đồng ý với anh đi, Tiểu Trư, anh thật sự………”

“Ai da, anh có phiền hay không? Về sau nói có được không?” Tôi cắt ngang lời anh.

Anh không lên tiếng, hồi lâu lúc sau anh thản nhiên cười, “Đi, về sau nói sau!” Nụ cười này có chút gượng ép.

Lòng tôi băn khoăn, lập tức nói sang chuyện khác, lại cố gắng kể chuyện cười cho anh nghe. Dưới sự cố gắng của tôi, tâm tình anh cũng dần dần tốt lên.

Trời đầy sao. Ánh trăng lấp lóe. Bầu trời đêm yên tĩnh mà thâm thúy. Mọi người dường như chỉ có hai người chúng tôi, khi thì nói giỡn khi thì đùa giỡn, tự nhiên tay nắm tay vai kề vai từ bờ sông đi về.

Tôi đột nhiên có một ý nghĩ, “Chúng ta đến quán Bar chơi được không?”

“Con nít đi quán Bar làm cái gì?” Anh nâng tay nhìn đồng hồ, “Không còn sớm, trở về thôi!”

“Không muốn! Em muốn đi quán Bar!” Tôi túm tay anh, không thuận không buông tha, “Mang em đi! Em cho tới bây giờ còn chưa đi quán Bar lần nào, đi chút thôi, coi như anh thỏa mãn em đi!” Tôi cũng cảm thấy quán Bar là nói không có cảm giác an toàn, cũng là nơi vô cùng không thích hợp với tôi. Nhưng tôi thật sự rất hiếu kì với nơi đó. Tôi cảm thấy đi theo Trần Diệu Thiên là thích hợp nhất. ^^

Hai mươi phút sau, chúng tôi đi tới bán Bar nổi tiếng nhất trong thành phố. Còn chưa có vào cửa mà đã thấy từng đợt yêu nam yêu nữ đang lắc lư. Một cô gái ăn mặc mỏng manh đột nhiên chạy tới bên đường nhảy như điên, còn có một cô gái khác cười lớn nói, “Tôi không có say………không có say……..” “Em say. Đi thôi!” Ba người đàn ông kéo cô gái kia vào taxi, nhìn quần áo của cô gái kia, tôi đột nhiên có cảm giác mùa hè tới rồi. >”

Hai cô gái bộ dáng rất ái muội đi t
<<1 ... 4849505152 ... 62>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
73/7300
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT