watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full

Lượt xem :
một trời một vực, bất luận tôi dùng bao nhiêu sức anh cũng không mảy may suy chuyển.

“A… anh làm gì?” Tôi sợ đến mức ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng khó vang lên, tay anh đột nhiên luồn vào trong áo ngủ của tôi, ôm lấy ngực tôi xoa nắn “Tiểu Trư của anh thật là đầy đặn…” Thanh âm của anh rất tình cảm, cứ như vậy không kiêng dè tiếp tục nhẹ nhàng xoa ngực tôi.

“A a a a … anh buông buông buông…” Mặt tôi hồng rực, điên cuồng giãy dụa, thanh âm càng lúc càng khàn khán. Đáng chết, ai bảo buổi tối khi tôi đi ngủ không mặc nội y đi ngủ.

Anh đột nhiên ôm lấy tôi, trong tiếng thét sợ hãi của tôi mãnh liệt tác hai chân tôi, để hai chân tôi kẹp chặt lên người anh. {hana: ái muội quá}

Tôi sợ hãi động đậy muốn né ra, nhưng anh nhanh chóng dùng tay khắc chế được tôi. Trong mắt anh chính là sự khống chế bá đạo, tay kia nâng gáy tôi lên, cúi đầu hôn lên môi tôi, kéo lưỡi tôi ra cùng dây dưa, tay anh lần thứ hai mò vào trong quần áo tôi, trên mặt lộ nụ cười thoả mãn xấu xa, một bên làm càn một bên thấp giọng nói “Thân thể Tiểu Trư thật mê người…” Sao tôi giãy dụa mãi cũng không có tác dụng gì, tức giận đến nỗi nước mắt đều chảy ra.

Trong lúc Trần Diệu Thiên quyết định buông ra thì nước mắt của tôi đã không ngừng rơi, vừa khóc vừa mắng “Không biết xấu hổ… Biến thái… Lưu manh…. Anh là đồ không biết xấu hổ…”

“Ngoan… Đừng khóc, đừng khóc…” Anh nhẹ giọng dỗ dành tôi, đưa tay muốn lau nước mắt của tôi, tôi dùng sức cắn lên tay anh, không cho anh làm.

Anh trở nên im lặng dị thường, con ngươi nhìn thẳng vào tôi, thật lâu sau mới phát ra thanh âm thở dài bất đắc dĩ.

Anh không để ý phản ứng của tôi, đem tôi ôm vào lòng, ngón tay khẽ vuốt lên lưng tôi, thấp giọng nói “Em biết không? Anh thà rằng cứ để em khóc trong ngực anh cũng không muốn em cười trong lòng người đàn ông khác.”

Tôi muốn đẩy anh ra, anh lại càng ôm chặt hơn, căn bản không cho tôi có cơ hội giãy dụa, thanh âm cười khẽ phát ra từ ngực anh “Anh đúng là không phải người tốt.”

“…Đại biến thái, anh nghịch đủ chưa! Mau thả tôi ra!!” Tôi tức giận hét lên.

Đúng lúc này nhạc chuông di động của tôi vang lên.

“Có thể là dì gọi về, đi nghe đi.” Trần Diệu Thiên cuối cùng cũng buông tôi ra, tôi vội vàng đi đến bên giường lấy điện thoại.

Lí…Lí Minh Ngôn…..

Lòng tôi nhất thời bất ổn, giống như đang làm sai chuyện gì đó, chậm chạp không nghe điện.

Tiếng chuông tiếp tục vang lên, tôi đứng chết trân nhìn nó, trong đầu không ngừng đấu tranh, cuối cùng vẫn quyết định nghe máy.

“Em còn chưa dậy sao?” Tiếng cười khẽ của anh xuyên qua điện thoại.

“Em….” Vừa mở miệng tôi liền nghẹn họng “Em…”

“Mông Tiểu Trư nhà mình mền như mây trên trời a.” Trần Diệu Thiên đột nhiên chụp lấy mông tôi, trêu đùa.

Tốt hít mạnh một hơi, che ống nghe lại. Tôi quay đầu hung hăng trừng anh, nếu anh mắt có thể giết người, tôi tin rằng giờ phút này anh đã bị thiên đao vạn quả. {hana: chém tới mức máu me be bét, tan xương nát thịt… bạn heo miêu ta ghê quá}

Anh nhìn tôi có chút quỷ dị, đột nhiên bước đến gần, đem tôi áp lên giường, “A a… Anh…” Thân thể cao lớn của anh chèn ép khiến tôi không thể động đậy, đột nhiên tay anh tụt quần ngủ của tôi xuống “A…” Cùng với tiếng kêu sợ hai tôi cúp điện thoại “Anh… Anh muốn làm gì.”

Anh cố định chân của tôi, sau đó đứng dậy nâng thắt lưng của tôi lên, trực tiếp tét một phát lên mông của tôi. {hana: Thiên ca… ca quả thật quá Bêtê}

“A… anh làm gì…” Tôi hét lên chói tai.

“Không nghe lời liền đánh, đây là dì dặn anh thế, đối với em cần chuyên tâm dạy dỗ.” Tiếng cười xấu xa của anh càng lúc càng có tính uy hiếp “Em dám lộn xộn, anh lột quần lót của em đánh tiếp.”

….Giờ phút này tôi xấu hổ chỉ muốn lập tức chết cho xong.

Lúc này đây chỉ có thể tuỳ ý để anh đánh, một chút cũng không dám lộn xộn, bởi vì tôi thật sự sợ hãi, chỉ cần tôi lộn xộn thì kết quả chắc chắn rất thảm.

Đầu tôi vùi sâu vào trong gối, cắn chặt môi, trong lòng tự niệm đủ thứ, tôi là người chết, tôi là người chết, tôi là người chết…

Thật lâu sau cuối cùng anh cũng ngừng tay “A, tạm thời cứ thế đi.” Nói xong giúp tôi kéo quần ngủ lên.

Tôi không để ý đến anh, một lần nữa anh lại ôm lấy tôi nhập trong ngực anh. Anh mạnh mẽ ngăn chặn tay tôi, lau đi nước mắt trên mặt tôi “Anh cũng có đánh mạnh đâu, khóc cái gì, em sao có thể dễ khóc như thế.”

Tôi đẩy mạnh anh ra, hung hăng liếc mắt oán hận anh.

Tôi biết dù tôi có mắng anh lưu manh cỡ nào cũng chưa thấm vào đâu, anh chính là cái loại người không biết xấu hổ. Tôi xuống giường, chạy nhanh đến tủ quần áo lấy quần áo và lao vào toilet.

Mẹ nó…. Tôi sao lại xui xẻo như vậy… Gặp phải một đại lưu manh biến thái… từ nhỏ đến lớn đều bị âm hồn này khi dễ.

May mắn? Mẹ nó, tôi rõ ràng là xui tám đời đi.

Sau khi rửa mặt trong đau thương, vừa đến phòng khách, chuông cửa vang lên.

Tôi mở cửa chỉ thấy Lí Minh Ngôn với dáng hình ngọc thụ lâm phong đứng trước cửa, anh mặc một bộ quần áo trắng sạch sẽ, trên người mang theo hương vị của nắng, thanh mát nhẹ nhàng mỉm cười với tôi. Khuôn mặt anh tràn đầy ôn hoà, nhìn thấy thôi cũng đủ thoải mái, không một chút tà khí làm người ta khiếp đảm.

Tôi đột nhiên lao vào lòng anh, một tay ôm lấy anh.

Hai tay anh ôn nhu ôm lấy tôi, tiếng cười khẽ vang lên “Làm sao vậy?”

Tôi khụt khịt mũi nói “Không có gì, em nhớ anh.” Ngữ khí này mang một chút yếu ớt, mới nói xong tôi đã cảm thấy mình cũng là loại người không biết xấu hổ.

Lí Minh Ngôn cười lên, anh khẽ vuốt tóc tôi, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má tôi, dịu dàng nói “Anh cũng nhớ em.”

“Sớm a.” Tiếng cười lạnh lùng đột nhiên truyền đến từ phía sau. Tôi run lên, từ trong ngực Lí Minh Ngôn ngẩng đầu lên, quay lại nhìn. Trần Diệu Thiên từ cầu thang đi xuống, tiến dần về phía chúng tôi, anh nở nụ cười hết sức xinh đẹp, trong mắt nhìn thẳng vào tôi không chớp.

Trong lòng tôi bấn loạn điên cuồng, lo lắng không biết nên nói gì cho tốt, ngây ngốc thất thần như con ngốc.

Tôi sợ Trần Diện Thiên đột nhiên bùng nổ, làm chuyện gì đó không đoán trước được… Tôi càng sợ Lí Minh Ngôn nhìn thấy một màn không rõ ràng này, hiểu lầm chúng tôi có gì gì đó… tôi….

Chương 31: Muốn nói chuyện yêu đương.
Tôi sợ Trần Diện Thiên đột nhiên bùng nổ, làm chuyện gì đó không đoán trước được… Tôi càng sợ Lí Minh Ngôn nhìn thấy một màn không rõ ràng này, hiểu lầm chúng tôi có gì gì đó… tôi….

“Tiểu Trư, em ngủ đúng là hỗn quá, không biết đã đá anh bao nhiêu lần.” Trần Diệu Thiên nhíu mày bất mãn nói, đi đến sô pha ngồi xuống.

“Anh nói bậy bạ cái gì vậy!” Tôi gầm nhẹ với anh.

“Không lẽ không đúng sao?” Anh nhướn mi, khoé miệng cong lên ý cười không rõ ràng “Tối hôm qua là ai nằm trong lòng anh không rời một bước.”

“… Anh nói bậy, anh nói hươu nói vượn! Anh đừng có mà nói lung tung.” Tôi tức đến nỗi nói năng bắt đầu lộn xộn, một đôi tay đột nhiên ôm lấy vai tôi, tôi quay đầu lại, Lí Minh Ngôn cười trấn an tôi. Anh vỗ vỗ vai tôi, tiến lên từng bước nói với Trần Diệu Thiên “Chân Tâm còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cậu đừng có công kích cô ấy.”

Trần Diệu Thiên châm một điếu thuốc, nhấc chân bắt chéo lên, dựa lưng vào sô pha, vẻ mặt cười vô vị, giống như căn bản không đem Lí Minh Ngôn bỏ vào trong mắt.

Lí Minh
<<1 ... 4445464748 ... 62>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
91/7318
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT