watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full

Lượt xem :
ô bé lọ lem, vẫn yên lặng bảo hộ nàng ngày ngày. Lúc ấy tuổi còn nhỏ, cũng không biết cổ tích sở dĩ tên là cổ tích bởi vì nó không phải là sự thật. Cũng không biết lòng tôi chua xót là vì tôi chật vật, vì tôi cảm động hay là vì tôi khẩn trương run rẩy, nhưng mà tất cả mọi biểu hiện của tôi, anh cũng chẳng chú ý chút nào.

Nhiều năm sau, vận mệnh lại cho tôi cơ hội một lần nữa tiếp cận anh. Bây giờ tôi có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với chính mình. Cho dù biết rất nhiều nữ sinh thon thả xinh đẹp hơn tôi, tôi cũng có thể đủ hào phóng tiêu sái đến anh trước mặt cùng anh chuyện trò vui vẻ. Tôi muốn làm cho anh nhìn, tôi muốn cho anh biết, tôi không còn Quách Chân Tâm trước đây nữa.

Nhưng mà tôi không biết, thì ra muốn tiếp cận một người sẽ vất vả như vậy.

Mấy buổi tối nay tôi bỗng nhiên nằm mơ, mơ thấy một chút chuyện vụn vặt mới trước đây. Có một số việc nghĩ tưởng là muốn phai nhạt, đến khi bỗng nhiên chạm đến mới phát hiện thì ra vẫn còn nhớ rõ. Nhớ rõ ràng như vậy.

Liên tục mấy ngày nay trời đều đầy mây, mây rất dày, nhiệt độ không khí giảm xuống. Khi ngày sắp hết đêm sắp bắt đầu, trời cao trải rộng một màu đỏ rực, tầng tầng lớp lớp là mây, làm cho người ta có loại cảm giác thở không nổi.

Sau lần đó, liên tiếp vài ngày hôm sau Lí Minh Ngôn cũng không liên lạc với tôi nữa, tôi tiếp tục phàm ăn tục uống sống tiếp qua ngày. Mỗi ngày lần lượt trôi qua, có một hôm chị tôi kéo tôi đến tiệm cắt tóc gội đầu, tôi làm bộ hưng trí, chị tôi đột nhiên cười lên, nói, “Làm con gái lần đầu tiên thất tình, biểu hiện của em làm chị thấy cũng yên tâm một chút.” “Xì! Đều chưa có bắt đầu đã nói em thất tình!” “Sớm một chút tiến vào trạng thái thất tình cũng là được buông tay giải thoát sớm một chút. . . . . .” “Cũng chưa tới nắm tay mà buông tay cái gì!” Đang nói di động bỗng vang , lấy ra vừa thấy, Lí Minh Ngôn! Ha ha, tôi hân hoan nhảy nhót đứng lên nhận điện thoại mà giống như mới nhặt được một trăm triệu nhân dân tệ.

“Đang làm gì thế?” Giọng anh cười cười rơi vào bên tai tôi.

Tôi kìm lòng không được cười rộ lên, nói, “Ở tiệm cắt tóc gội đầu ạ. Người ở đây thiệt nhiều, em còn chờ sấy tóc.”

“Buổi chiều có dự định gì không?”

“Không!” Tôi trảm đinh triệt sắt, quyết đoán, lưu loát, nói năng khí phách, đồng thời ở trong lòng thở dài một hơi, rốt cục cũng có một cái hẹn rồi. ^_^

Anh hỏi, “Chơi mạt chược không?”

“. . . . . . Vâng, có thể ạ. Em còn chưa sấy tóc, chờ sấy tóc xong rồi sẽ liên hệ với anh.”

Kỳ thật tôi vẫn thấy rất phản cảm với những người chơi mạt trượt, hơn nữa khinh bỉ nhất là những thanh niên cùng chơi mạt trượt với những người lớn tuổi, ngồi trên bàn là giống như lão tăng nhập tịnh, thiên lôi đánh cũng bất động, thật là làm lãng phí thời gian. Nhưng mà được ước hẹn cùng anh, tất cả hỉ nộ yêu ghét của cá nhân tôi đều có thể xem nhẹ được hết. ^^

“Chị dùng đầu ngón chân cũng biết là Lí Minh Ngôn gọi tới, nhìn cái hình dáng tro tàn còn xót lại của em kìa.” Chị tôi đứng một bên dùng ánh mắt xem thường liếc tôi. Sh*t! Hôm nay tâm tình tôi tốt, lười cùng chị ấy tranh cãi.

Sau Tết cửa hiệu cắt tóc này làm ăn cũng thật náo nhiệt, ba mươi đồng tiền gội một cái đầu xong còn phải xếp hàng chờ sấy tóc. Lòng tôi nóng như lửa lại chẳng biết làm thế nào, đợi lát nữa gặp mặt với Lí Minh Ngôn nên càng phải tạo hình thật xinh đẹp. Xong việc thì đã qua nửa giờ, tôi cùng chị tôi cúi chào, ra khỏi cửa hiệu cắt tóc liền gọi điện thoại cho Lí Minh Ngôn.

“Alo, anh đang ở nơi nào vậy?” Tôi cười hì hì hỏi.

“Hiện tại có chút việc, đang vội.” Giọng anh trầm thấp truyền đến.

Lòng tôi nhất thời giống như nâng một tảng đá lớn đập vào nhưng vẫn lập tức cười nói, “Vậy sao?! Không sao đâu, anh cứ làm việc của anh đi.”

Điện thoại vừa gác, tôi cúi đầu thong thả đi về nhà. Gió mùa đông thổi trên mặt thật lạnh, tâm trạng của tôi cũng giống như gió đông, lạnh lùng.

Chị tôi về nhà thấy tôi vô hồn ngồi trên sofa xem TV, không hỏi gì thêm, kéo tôi nói, “Đi, chúng ta đi làm móng tay.” Vì để giải sầu trong lòng, cũng vì tìm chuyện cho mình làm, tôi xách túi nắm tay chị tôi đi ra ngoài.

Không nghĩ tới cửa hiệu Mĩ kế bên cũng làm ăn vô cùng thịnh vượng, chúng tôi đợi từ bốn giờ cho đến năm giờ rốt cục mới làm xong hai tay hai chân. Khi tôi làm hơn phân nửa thì chị tôi đã làm xong rồi, chị ấy đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, lúc sau lại nói với tôi, “Võ Hi muốn tới tìm chị.” Tôi nói, “Vậy sao?! Vậy hai người đi chơi đi.” “Không có việc gì, chị chờ em cùng đi.” “Thôi, em mới không thèm đi làm bóng đèn!” Đang nói điện thoại trong túi tôi chợt vang , “Ai vậy, để chị nghe giúp cho?”

“. . . . . . Tôi không phải cô ấy, Quách Chân Tâm đang. . . . . .cửa hiệu Mĩ. . . . . . Đi. . . . . . Vâng. . . . . .Ok. . . . . .”

“Ai thế?” Tôi hỏi.

Chị tôi thần sắc phức tạp nhìn tôi, nói, “Lí Minh Ngôn.”

“Anh ấy xong rồi à?” Tôi vui mừng quá đỗi, liên tục hỏi, “Anh ấy xong rồi sao? Hai người nói như thế nào? Chị có nói chúng ta ở không? Anh ấy hiện tại ở đâu vậy?”

“Anh ấy nói lập tức lại đây tìm em.”

“Vâng vâng, tốt lắm, vừa lúc chị cũng có thể tự đi chơi.” Tôi cười tủm tỉm đáp.

Chị tôi ngồi vào ghế bên cạnh, trong ánh mắt mang theo chút lo lắng, chị ấy nhìn tôi nói, “Em gái à, chị cảm thấy Lí Minh Ngôn là người tốt, nhưng anh ấy không thích hợp với em. Hơn nữa nói chuyện tình yêu này phải nói hai bên cân bằng mới được, em quá yếu. Nói ra nữa thì vài ngày sau chúng ta phải đi. . . . . .”

“Ôi, chị nghĩ nhiều quá rồi! Chỉ là gặp gỡ bạn bè, cũng không có gì quan trọng đâu!” Tôi vội vàng cắt lời chị tôi. Nói như vậy thực không được tự nhiên, giống như tôi phải vội vàng theo đuổi anh ấy vậy. Cho dù tôi thật sự có ý niệm muốn hẹn hò với anh, cũng đừng nói rõ ràng đả kích người như vậy chứ. >”

“Được rồi, thuận theo tự nhiên.” Chị ấy cười nói.

Làm xong móng tay tôi đi ra đường dành riêng cho người đi bộ, đối diện đường bên kia có một chiếc Wrangler đang dừng. Lúc này mặt trời đã lặn, tôi cũng rất ngạc nhiên khi mình có thể nhìn thấy Lí Minh Ngôn ngồi ở trong xe thật xa đằng kia. Tôi nhanh nhảu chạy đến trước mặt anh, cười hì hì vươn tay nói, “Vừa mới làm móng tay xong, đẹp không?” Nói xong tôi hối hận ngay, sao lại có loại cảm giác con nít đang khoe đồ chơi mới thế này chứ, thiệt là xấu hổ! >”

Lí Minh Ngôn vô cùng phối hợp vừa cười vừa gật đầu. Sau khi lên xe, anh nhìn tôi, vẻ mặt cười cười hỏi, “Ăn cơm chiều chưa?” Trong một không gian khép kín gần gũi thế này, tôi cảm giác mặt mình đang dần dần đỏ lên, không khỏi cúi đầu nhìn ra chỗ khác, cười nói, “Chưa ạ. Nhưng cũng không đói.” Hên là trong xe không bật đèn, nếu không tôi thật là mất mặt chết mất! Anh nói, “Chúng ta đây ăn cơm trước đi.”

Hôm nay anh mặc chiếc áo khoác ba-đờ-xuy màu xám, áo sơ mi bên trong được thắt một chiếc carvat sọc ca-rô cẩn thận tỉ mỉ. Tay anh khéo léo lái xe, trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ Omega, trong không gian tối thế này tỏa ra ánh sáng thật nhu hòa. Nếu nói lần trước gặp mặt anh cho tôi cảm giác anh là một anh chàng đẹp trai thì hôm nay anh là một người doanh nhân trầm ổn, ngay cả nụ cười cũng thương mại hóa như vậy. Nhìn thấy anh trong lòng tôi sinh ra loại cảm khái thật khó diễn tả, chỉ chớp mắt, tất cả mọi người đều trưởng thành hết rồi.

Xe của Võ Hi chạy qua xe chúng tôi, chị tôi ở trong xe phất tay chào chào chúng tôi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
118/954
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT