Tiểu thuyết Dẫn Sói Vào Nhà-full
Lượt xem : |
ư có thành kiến rất lớn, nhìn hắn thực không vừa mắt, nhưng kỳ quái là, hắn lại cảm thấy nàng càng nhìn càng thú vị.
Tính tình nàng rất thẳng, lời luôn nói thẳng, nàng sẽ không khi dễ kẻ yếu, nhưng không đồng ý bỏ qua cho người nào khi dễ nàng, mà nàng càng tức giận, liền càng giống đứa con nít rất tức giận đến giơ chân, dựa vào công phu mèo quào mà đã nghĩ muốn hắn khuất phục. Mỗi một lần bắt đầu động thủ, nàng luôn ở vị trí thua thứ nhất, nhưng nàng lại giống con hổ nhỏ tràn đầy tinh lực (tinh thần và sức lực) nhảy vào. Càng bại càng dũng cảm, tràn ngập sức sống.
"Phải không? Xem này, một cái chân gà lớn thơm ngào ngạt như vậy, em thực sự không đói bụng?" Tây Môn Sóc cố ý gắp lên một cái đùi gà, ở trước mặt nàng vội vàng cắn.
"Anh thực sự khiến cho người ta không thể thích nha! Hổ Nhi vung lên tay trái, vừa muốn hướng mặt hắn vung ra.
Chỉ tiếc hắn nhanh chóng đem một chiếc đũa để trên chân gà; Lập tức kẹp lấy nắm đấm của nàng, căn bản như là thổi bụi thôi chẳng xi nhê gì.
"Tiểu Hổ Nhi, mấy ngày nay em đều không có ăn cơm đầy đủ, tôi xem em gầy đi không ít." Vẻ mặt vẫn ý cười như cũ, chọc cho nàng bùng nổ tức giận.
"Tất cả đều bị anh làm cho no rồi!" Trước mỗi đêm đi vào giấc ngủ, chuyện nàng chờ mong nhất là hy vọng chính mình sáng mai tỉnh lại, được khôi phục tự do, còn hắn vĩnh viễn biến mất trước mắt nàng. Nhưng là nàng tưởng tượng quá đẹp, mỗi sáng sớm nàng mở mắt ra là lại nhìn thấy hắn _ Tây Môn Sóc.
"Đến đây, đứng tức giận, tôi giúp em ăn cơm, đừng nóng giận như vậy." Hắn đem nắm đấm của nàng bỏ xuống, nâng lên bát đũa, từ tốn giúp nàng ăn cơm giống như hầu hạ công chúa vậy.
Hổ Nhi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái? Đoạt lấy bát đũa trong tay hắn. "Không cần anh giả vờ tốt bụng, ta chỉ sợ anh hạ thạch tín vào trong cơm của ta."
Nàng hừ một tiếng, một bên trừng mắt hắn, một bên bới cơm.
Hắn nhìn bộ dáng nàng cáu kỉnh mà, cảm thấy càng xem càng thú vị, chỉ cười rồi cầm lấy đũa gắp rất nhiều đồ ăn để vào bát của nàng.
Hừ! Cho dù hắn bố thí chút ơn huệ nhỏ bé, nàng vẫn sẽ không tha thứ cho cái tính đê tiện của hắn
Mấy ngày hôm trước hắn dám hôn nàng! Hại nàng đêm đó súc phải súc miệng không dưới trăm lần, mới thấy cảm giác lưỡi của hắn trong miệng nàng tan đi chút.
"Ăn no lại ầm lên thế, có vẻ có tinh thần rồi." Tây Môn Sóc gặp chiêu nào phá chiêu ấy.
Cùng nàng ở chung không cần phí nhiều cân não lắm, hắn luôn tùy thời đề phòng nàng giận dữ xuất ra dao găm ở sau lưng đâm hắn một đao là được. Hắn biết nàng thực chán ghét hắn, nhưng nàng càng như vậy, hắn càng cảm thấy nàng đáng yêu, bởi vì không có nữ nhân nào giống nàng có phản ứng thú vị như thế, làm cho hắn cứ muốn trêu chọc nàng, đùa nàng.
Hổ Nhi nhét cơm trắng vào trong miệng, muốn kêu cũng không thể kêu được, chỉ có thể trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó chuyên tâm (hết lòng) dùng bữa.
Được rồi! Ăn cơm là trên hết.
Mấy ngày nay nàng thực sự tức giận đến ăn không vô, rốt cục chậm rãi chịu khó thích ứng sự tồn tại của hắn, lúc này nhất định phải ăn hai chén, bù cho mấy ngày trước tức giận mà thân mình gầy đi rất nhiều!
Bữa tối xong, Hổ Nhi có vẻ có chút đứng ngồi không yên.
Nàng nhìn đông nhìn tây, muốn đứng lên, phát hiện tay trái của mình khóa cùng Tây Môn Sóc, lại tức giận trừng mắt liếc mắt một cái. Tây Môn Sóc đã sớm quen nàng hướng mắt trợn to, bất quá lúc này nàng có vẻ có chút lo âu bất an, giống như muốn làm gì đó, lại do dự không thôi.
" Tiểu Hổ Nhi, em thế nào lại giống khỉ ha, không có việc gì nhích tới nhích lui?” Hắn đang ngồi ở trên cửa sổ, nghe ở đâu đó truyền đến tiếng đàn sáo.
Hắn rất nhã hứng ngắm trăng đón gió, uống rượu ngon trong Tục Hương Lầu, có vẻ ưu nhàn (ung dung nhàn nhã) mà trong lòng dễ chịu.
"Anh..." Mặt Hổ Nhi lộ vẻ khó khăn , ánh mắt liền quay qua nơi khác.
Hắn phát hiện nàng có gì đó lạ, hoàn toàn không giống nàng lúc bình thường.
"Nơi này không có ai khác, nói ra nào ! " Hắn cầm lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
"Chúng ta chuyện gì thì cũng đã xảy ra rồi, lẽ nào có gì khác khiến em khó mở miệng được đây?"
Nàng chỉ thiếu không có nghiến răng nghiến lợi, liên tục cắn lên môi, cuối cùng thấp giọng nói: "Loại người giống như anh, thế nhưng còn có thể sống lâu đến vậy"
"Tiểu Hổ Nhi, em cảm thấy tôi là người xấu, cho nên tôi chính là tai họa ngàn năm lưu truyền a!"
Tây Môn Sóc thuận miệng xoắn một miếng điểm tâm đưa vào trong miệng, thấy nàng chưa đả động gì, vì thế nhìn khắp người nàng một lúc lâu, cuối cùng chợt hiểu ra. "Tôi hiểu rồi, cô nương gia rất thích sạch sẽ." Hắn mỉm cười, nhảy khỏi cửa sổ. Hắn không cho nàng cơ hội nói chuyện, lập tức lôi kéo nàng đi về hướng nhà tắm.
Hổ Nhi có chút kinh ngạc, vì sao hắn biết nàng sẽ muốn tắm rửa vậy?
Là vì trên người nàng tỏa ra mùi lạ sao? Nàng nhịn không được ngửi ngửi xiêm y chính mình, nàng mỗi ngày rõ ràng có thay quần áo, mùi hương hẳn là không có nặng như vậy mới đúng nha?
A _ mặc kệ! Nàng nhịn không tắm rửa mấy ngày rồi, mặc kệ tất cả đi!
Nếu hắn dám nhìn lén, nàng lập tức thực sự chọc mù hai mắt hắn!
Sau khi đi vào nhà tắm, Hổ Nhi muốn nha hoàn chuẩn bị một thùng nước ấm, cũng thay nàng lấy đến một mảnh vải đen.
Sau đó, nàng tự tay thay Tây Môn Sóc bịt miếng vải đen kín hai mắt.
Chốc lát, bên trong nhà tắm đã có một thùng nước ấm bốc hơi nóng, ngay trên còn rắc đầy hoa thơm.
"Ta cảnh cáo anh, anh mà dám nhìn lén, ta sẽ cho anh chết không có chỗ chôn!" Hổ Nhi vừa đe dọa nói, vừa mang xiêm y trên người rút đi. Lúc này nha hoàn lấy đến một cái ghế, đặt ở bên cạnh thùng tắm, làm cho Tây Môn Sóc ngồi lại chờ. Hắn đưa lưng về phía nàng, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy.
Hổ Nhi thở ra một hơi, thả lỏng ngâm mình bên trong thùng tắm. Hắn lấy lỗ tai đoán động tác của nàng.
"Ta cho anh biết, tuy rằng anh không có nhìn được, ta cũng không cho phép anh trong đầu nghĩ chuyện dơ bẩn dính dáng đến ta!" Hổ Nhi thoáng nhìn miệng hắn hiện ra ý cười, nhịn không được mắng ra tiếng.
"Nha?" Cái miệng của hắn a lớn hơn nữa. "Em làm sao biết trong đầu tôi có hiện lên hay không bộ dáng tắm rửa của em chứ?"
Nàng cắn môi, tức mình hắt nước hắn. "Cái gì a, ta vì anh nhịn không ăn cơm tắm rửa rất nhiều đó! Anh thì quá mức, mỗi ngày đều tắm!"
"Nhưng khi tôi tắm rửa, lại không có bắt em che mắt, tôi là rất rộng rãi muốn cùng em chia xẻ thân thể tôi nha." Cái miệng hắn so với của nàng còn lợi hại hơn, luôn có thể cãi ngay lại. "Tôi cũng không biết bị em xem hết sạch vài lần."
"Không có! Ta còn sợ nhìn bẩn hai mắt mà đâm ra mù mất!"
"Là vậy à? Tôi còn sợ em chưa thấy qua chứ." Hắn không hề cảm thấy thẹn, trực tiếp nói.
"Anh ....." Thật sự là đồ đê tiện mà !
Nàng nói một câu, hắn đáp lại một câu, làm nàng tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cũng có chút đầu váng mắt hoa.
"Đồ hư hỏng, tâm tình tốt đẹp đều bị anh phá hủy cả." Hổ Nhi rầm một tiếng từ trong nước đứng dậy, lớn tiếng gọi nha hoàn đến giúp nàng mặc quần áo. "Một ngày nào đó ta sẽ làm cho anh hai mắt không mở ra được!"
"Cũng không nhất định thế đâu, vì để thấy em, tôi sẽ cô gắng liều mình gặp lại ánh sáng." Tây Môn Sóc không sợ chết, chính là thích cùng nàng đấu võ mồm.
Nha hoàn còn chưa đến, Hổ Nhi liền vội đưa ta
Tính tình nàng rất thẳng, lời luôn nói thẳng, nàng sẽ không khi dễ kẻ yếu, nhưng không đồng ý bỏ qua cho người nào khi dễ nàng, mà nàng càng tức giận, liền càng giống đứa con nít rất tức giận đến giơ chân, dựa vào công phu mèo quào mà đã nghĩ muốn hắn khuất phục. Mỗi một lần bắt đầu động thủ, nàng luôn ở vị trí thua thứ nhất, nhưng nàng lại giống con hổ nhỏ tràn đầy tinh lực (tinh thần và sức lực) nhảy vào. Càng bại càng dũng cảm, tràn ngập sức sống.
"Phải không? Xem này, một cái chân gà lớn thơm ngào ngạt như vậy, em thực sự không đói bụng?" Tây Môn Sóc cố ý gắp lên một cái đùi gà, ở trước mặt nàng vội vàng cắn.
"Anh thực sự khiến cho người ta không thể thích nha! Hổ Nhi vung lên tay trái, vừa muốn hướng mặt hắn vung ra.
Chỉ tiếc hắn nhanh chóng đem một chiếc đũa để trên chân gà; Lập tức kẹp lấy nắm đấm của nàng, căn bản như là thổi bụi thôi chẳng xi nhê gì.
"Tiểu Hổ Nhi, mấy ngày nay em đều không có ăn cơm đầy đủ, tôi xem em gầy đi không ít." Vẻ mặt vẫn ý cười như cũ, chọc cho nàng bùng nổ tức giận.
"Tất cả đều bị anh làm cho no rồi!" Trước mỗi đêm đi vào giấc ngủ, chuyện nàng chờ mong nhất là hy vọng chính mình sáng mai tỉnh lại, được khôi phục tự do, còn hắn vĩnh viễn biến mất trước mắt nàng. Nhưng là nàng tưởng tượng quá đẹp, mỗi sáng sớm nàng mở mắt ra là lại nhìn thấy hắn _ Tây Môn Sóc.
"Đến đây, đứng tức giận, tôi giúp em ăn cơm, đừng nóng giận như vậy." Hắn đem nắm đấm của nàng bỏ xuống, nâng lên bát đũa, từ tốn giúp nàng ăn cơm giống như hầu hạ công chúa vậy.
Hổ Nhi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái? Đoạt lấy bát đũa trong tay hắn. "Không cần anh giả vờ tốt bụng, ta chỉ sợ anh hạ thạch tín vào trong cơm của ta."
Nàng hừ một tiếng, một bên trừng mắt hắn, một bên bới cơm.
Hắn nhìn bộ dáng nàng cáu kỉnh mà, cảm thấy càng xem càng thú vị, chỉ cười rồi cầm lấy đũa gắp rất nhiều đồ ăn để vào bát của nàng.
Hừ! Cho dù hắn bố thí chút ơn huệ nhỏ bé, nàng vẫn sẽ không tha thứ cho cái tính đê tiện của hắn
Mấy ngày hôm trước hắn dám hôn nàng! Hại nàng đêm đó súc phải súc miệng không dưới trăm lần, mới thấy cảm giác lưỡi của hắn trong miệng nàng tan đi chút.
"Ăn no lại ầm lên thế, có vẻ có tinh thần rồi." Tây Môn Sóc gặp chiêu nào phá chiêu ấy.
Cùng nàng ở chung không cần phí nhiều cân não lắm, hắn luôn tùy thời đề phòng nàng giận dữ xuất ra dao găm ở sau lưng đâm hắn một đao là được. Hắn biết nàng thực chán ghét hắn, nhưng nàng càng như vậy, hắn càng cảm thấy nàng đáng yêu, bởi vì không có nữ nhân nào giống nàng có phản ứng thú vị như thế, làm cho hắn cứ muốn trêu chọc nàng, đùa nàng.
Hổ Nhi nhét cơm trắng vào trong miệng, muốn kêu cũng không thể kêu được, chỉ có thể trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó chuyên tâm (hết lòng) dùng bữa.
Được rồi! Ăn cơm là trên hết.
Mấy ngày nay nàng thực sự tức giận đến ăn không vô, rốt cục chậm rãi chịu khó thích ứng sự tồn tại của hắn, lúc này nhất định phải ăn hai chén, bù cho mấy ngày trước tức giận mà thân mình gầy đi rất nhiều!
Bữa tối xong, Hổ Nhi có vẻ có chút đứng ngồi không yên.
Nàng nhìn đông nhìn tây, muốn đứng lên, phát hiện tay trái của mình khóa cùng Tây Môn Sóc, lại tức giận trừng mắt liếc mắt một cái. Tây Môn Sóc đã sớm quen nàng hướng mắt trợn to, bất quá lúc này nàng có vẻ có chút lo âu bất an, giống như muốn làm gì đó, lại do dự không thôi.
" Tiểu Hổ Nhi, em thế nào lại giống khỉ ha, không có việc gì nhích tới nhích lui?” Hắn đang ngồi ở trên cửa sổ, nghe ở đâu đó truyền đến tiếng đàn sáo.
Hắn rất nhã hứng ngắm trăng đón gió, uống rượu ngon trong Tục Hương Lầu, có vẻ ưu nhàn (ung dung nhàn nhã) mà trong lòng dễ chịu.
"Anh..." Mặt Hổ Nhi lộ vẻ khó khăn , ánh mắt liền quay qua nơi khác.
Hắn phát hiện nàng có gì đó lạ, hoàn toàn không giống nàng lúc bình thường.
"Nơi này không có ai khác, nói ra nào ! " Hắn cầm lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
"Chúng ta chuyện gì thì cũng đã xảy ra rồi, lẽ nào có gì khác khiến em khó mở miệng được đây?"
Nàng chỉ thiếu không có nghiến răng nghiến lợi, liên tục cắn lên môi, cuối cùng thấp giọng nói: "Loại người giống như anh, thế nhưng còn có thể sống lâu đến vậy"
"Tiểu Hổ Nhi, em cảm thấy tôi là người xấu, cho nên tôi chính là tai họa ngàn năm lưu truyền a!"
Tây Môn Sóc thuận miệng xoắn một miếng điểm tâm đưa vào trong miệng, thấy nàng chưa đả động gì, vì thế nhìn khắp người nàng một lúc lâu, cuối cùng chợt hiểu ra. "Tôi hiểu rồi, cô nương gia rất thích sạch sẽ." Hắn mỉm cười, nhảy khỏi cửa sổ. Hắn không cho nàng cơ hội nói chuyện, lập tức lôi kéo nàng đi về hướng nhà tắm.
Hổ Nhi có chút kinh ngạc, vì sao hắn biết nàng sẽ muốn tắm rửa vậy?
Là vì trên người nàng tỏa ra mùi lạ sao? Nàng nhịn không được ngửi ngửi xiêm y chính mình, nàng mỗi ngày rõ ràng có thay quần áo, mùi hương hẳn là không có nặng như vậy mới đúng nha?
A _ mặc kệ! Nàng nhịn không tắm rửa mấy ngày rồi, mặc kệ tất cả đi!
Nếu hắn dám nhìn lén, nàng lập tức thực sự chọc mù hai mắt hắn!
Sau khi đi vào nhà tắm, Hổ Nhi muốn nha hoàn chuẩn bị một thùng nước ấm, cũng thay nàng lấy đến một mảnh vải đen.
Sau đó, nàng tự tay thay Tây Môn Sóc bịt miếng vải đen kín hai mắt.
Chốc lát, bên trong nhà tắm đã có một thùng nước ấm bốc hơi nóng, ngay trên còn rắc đầy hoa thơm.
"Ta cảnh cáo anh, anh mà dám nhìn lén, ta sẽ cho anh chết không có chỗ chôn!" Hổ Nhi vừa đe dọa nói, vừa mang xiêm y trên người rút đi. Lúc này nha hoàn lấy đến một cái ghế, đặt ở bên cạnh thùng tắm, làm cho Tây Môn Sóc ngồi lại chờ. Hắn đưa lưng về phía nàng, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy.
Hổ Nhi thở ra một hơi, thả lỏng ngâm mình bên trong thùng tắm. Hắn lấy lỗ tai đoán động tác của nàng.
"Ta cho anh biết, tuy rằng anh không có nhìn được, ta cũng không cho phép anh trong đầu nghĩ chuyện dơ bẩn dính dáng đến ta!" Hổ Nhi thoáng nhìn miệng hắn hiện ra ý cười, nhịn không được mắng ra tiếng.
"Nha?" Cái miệng của hắn a lớn hơn nữa. "Em làm sao biết trong đầu tôi có hiện lên hay không bộ dáng tắm rửa của em chứ?"
Nàng cắn môi, tức mình hắt nước hắn. "Cái gì a, ta vì anh nhịn không ăn cơm tắm rửa rất nhiều đó! Anh thì quá mức, mỗi ngày đều tắm!"
"Nhưng khi tôi tắm rửa, lại không có bắt em che mắt, tôi là rất rộng rãi muốn cùng em chia xẻ thân thể tôi nha." Cái miệng hắn so với của nàng còn lợi hại hơn, luôn có thể cãi ngay lại. "Tôi cũng không biết bị em xem hết sạch vài lần."
"Không có! Ta còn sợ nhìn bẩn hai mắt mà đâm ra mù mất!"
"Là vậy à? Tôi còn sợ em chưa thấy qua chứ." Hắn không hề cảm thấy thẹn, trực tiếp nói.
"Anh ....." Thật sự là đồ đê tiện mà !
Nàng nói một câu, hắn đáp lại một câu, làm nàng tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cũng có chút đầu váng mắt hoa.
"Đồ hư hỏng, tâm tình tốt đẹp đều bị anh phá hủy cả." Hổ Nhi rầm một tiếng từ trong nước đứng dậy, lớn tiếng gọi nha hoàn đến giúp nàng mặc quần áo. "Một ngày nào đó ta sẽ làm cho anh hai mắt không mở ra được!"
"Cũng không nhất định thế đâu, vì để thấy em, tôi sẽ cô gắng liều mình gặp lại ánh sáng." Tây Môn Sóc không sợ chết, chính là thích cùng nàng đấu võ mồm.
Nha hoàn còn chưa đến, Hổ Nhi liền vội đưa ta
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2862/3698
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2862/3698
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt