Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Lượt xem : |
ị tốt máy ghi âm rồi, cô sẽ bán đoạn hội thoại trong máy ghi âm cho tuần san của trường, cô có tiền hay không đều xem biểu hiện của Tề Ái.
Nhìn cậu ta giống như một ngọn núi di chuyển, Tề Ái lên tiếng gọi cậu ta lại.
"Đại Sơn, anh chờ một chút được không?"
Lấy khăn lông trên vai lau chùi mồ hôi trên trán, Huệ Đại Sơn vốn cảm thấy chán ghét người trước mặt, nhưng khi nhìn thấy Tề Ái thì trở nên kinh ngạc.
Huệ Đại Sơn nghĩ là cô gái này đến đây tỏ tình với mình liền sinh ra chán ghét, bởi vì trong vòng 1-2 tuần vừa qua có khá nhiều người tới tỏ tình với anh, làm anh phiền chết đi được.
Rõ ràng anh và những cô gái kia không quen biết! Họ chẳng qua chỉ là xem trận so tài của anh, liền muốn làm quen với anh, chuyện như thế thật kì quái.
Bởi vì anh cảm thấy chán ghét, cho nên những người tới tỏ tình anh đều cự tuyệt, mặc kệ họ có thật lòng hay không.
Vậy mà cô bé xinh đẹp trước mắt này làm cho ánh mắt của anh không dời đi chổ khác được, làm cho Huệ Đại Sơn không chớp mắt nguyên nhân là ── cô gái này vô cùng quen thuộc.
"Đại Sơn, anh. . . . . . Anh còn nhớ em không?"
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Tề Ái lóe ra mong đợi, khát vọng, còn có một chút không nói nên lời.
"Đại tiểu thư?" Huệ Đại Sơn do dự kêu lên cái tên đã lâu anh không gọi.
Anh làm sao có thể quên đây? Gương mặt xinh đẹp của cô vẫn luôn chưa từng thay đổi, làn da bóng loáng xinh đẹp như trẻ con.
Ấn tượng của anh đối với cô mặc dù chỉ tới thời điểm tiểu học năm thứ tư, nhưng Huệ Đại Sơn vừa nhìn thấy mặt của Tề Ái, liền nhớ tới hình ảnh trong trí nhớ.
"Cũng may, anh còn nhớ rõ em...em rất vui!" Tề Ái vui mừng tay chân có chút luống cuống, trong lúc bất chợt, nước mắt của cô liền rơi xuống.
Huệ Đại Sơn vội vàng đi tới, động tác thuần thục nhanh chóng thay Tề Ái lau đi nước mắt trên mặt. "Đừng khóc, đại tiểu thư, anh không có quên em."
"Đại Sơn, em có thể. . . . . . Mời anh ăn cơm trưa được không?"
Người bên cạnh trở nên oán trách, ánh mắt Đại Sơn liếc nhìn các thành viên trong đội Judo, bọn họ đều đang hâm mộ anh? Thật ra thì, anh và bọn họ đều không hiểu!
Vì cái gì các cô gái muốn làm quen với anh? Tướng mạo của anh không giống Phan An, là người có bề ngoài thô lỗ, nên sẽ không có cô gái nào thích mới phải?
Khi anh cự tuyệt những cô gái kia thì bọn họ giả vờ động viên an ủi, chỉ là đại tiểu thư và những cô gái kia không giống nhau, Huệ Đại Sơn thu hồi ánh mắt của mình, Huệ Đại Sơn tuyệt không cho phép bọn họ làm như vậy với đại tiểu thư.
"Đại tiểu thư, anh đi đổi quần áo, em ở chỗ này chờ anh...anh lập tức ra ngay."
Huệ Đại Sơn xoay người lại nhìn cô. "Mặc kệ bọn họ có nói những gì với em, em cũng đừng để ý, biết không?"
"Ừm! Em biết." Tề Ái sau khi lau khô nước mắt, mỉm cười ngọt ngào nhìn anh.
Nhìn Huệ Đại Sơn đi vào phòng thay quần áo, Vương Hạo Phàm cầm máy ghi âm bắt đầu hỏi .
"Tề Ái, tại sao anh ấy kêu bạn là đại tiểu thư? Bạn quen biết cậu ta sao?"
Giống như cô, cô hiểu rõ gia thế của Tề Ái nên thường trêu đùa gọi cô ấy đại tiểu thư, gọi nhiều thành quen.
Thì ra Huệ Đại Sơn và Tề Ái quen nhau! Nhưng mà giữa bọn họ thoạt nhìn không giống như bạn bè đã lâu không gặp mặt?
"Ừm! Lúc nhỏ cậu ta vẫn gọi mình như vậy, đại tiểu thư, đại tiểu thư, mình kêu anh ấy thay đổi cách xưng hô nhưng anh ấy vẫn không thay đổi được." Tề Ái len lén thở dài một cái, "Vì ba của Huệ Đại Sơn là quản gia của nhà chúng mình hơn hai mươi năm, cho nên anh ấy giống như ba đều gọi mình như vậy."
"Tôi biết rồi! Thì ra hai người không chỉ làm người đẹp và quái quật? Mà còn là cặp đôi thiên kim nhà giàu và con của quản gia?" Vương Hạo Phàm cặp mắt trừng lớn nhìn Tề Ái.
"Ghét ghê! Hạo Phàm, bạn lại ăn nói linh tinh gì thế!" Tề Ái xấu hổ nắm tay Vương Hạo Phàm. "Cũng không phải là phim truyền hình lúc tám giờ, làm gì phải tới mức như vậy?"
Chương 2
Gian phòng được bố trí theo phong cách Châu Âu, bàn tròn trắng như tuyết kết hợp với tấm trải bàn ô vuông hoa văn màu đỏ, trên bàn đặt một bình hoa hồng với nét hoa văn tinh tế, ở phía trên cửa sổ đặt một con gấu Teddy, trong không khí bay mùi cà phê thơm dịu, thân hình cao to của Huệ Đại Sơn không hợp với phong cách nơi đây, làm cho anh hơi lúng túng, anh ho một tiếng để phá vỡ bầu không khí im tĩnh
"Đại tiểu thư, thời gian đã không còn sớm, chúng ta nên về?"
Nhìn đồng hồ, Huệ Đại Sơn phát hiện hai người đã ngồi ở quán cà phê này gần một giờ. Hai người đi dạo phố mệt mỏi, cô là đại tiểu thư từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều vừa mới đi bộ một chút mà cô than mệt anh cũng không đành lòng, nên anh và cô vào một quán cà phê để nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ đã ngồi ở đây gần một giờ, anh và cô mắt to trừng mắt nhỏ làm cho anh rất khó xử.
Khó trách Huệ Đại Sơn thiếu nhẫn nại, anh là người quê mùa căn phòng ưu nhã này rõ ràng không thích hợp với anh, hơn nữa ngồi trước mặt anh còn là một cô gái xinh đẹp, càng làm cho anh và cô trở nên khác biệt, các bàn ở bên cạnh cũng đã bàn tán xôn xao!
Sao một cô gái xinh đẹp lại có thể ngồi cùng bàn với một người đàn ông tầm thường như thế? Thật là hoa lài cắm bãi phân trâu mà .... (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Những lời nói này vào tai anh, cho dù da mặt anh có dầy thì khi nghe cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Còn nữa, rõ ràng cô nói muốn vào quán cà phê mà cô chỉ kêu một ly nước khoáng, chẳng lẽ cô đối với những món điểm tâm và đồ uống kia không động lòng thật làm cho người ta bội phục!
"Đại Sơn, anh không biết tên em là Tề Ái sao?" Tề Ái cầm ly nước khoáng trong tay uống một hớp, trên nét mặt cô biểu hiện mất mác.
Tề Ái trời sanh tính cách mềm mại, câu hỏi này không có chút khí thế dọa người, ngược lại cho người ta cảm giác cô đang làm nũng. Cô bình thường nói chuyện đều là dáng vẻ này, hơn nữa khi cô nói chuyện với Huệ Đại Sơn cô có cảm giác không biết phải làm sao .
Khi Tề Ái cùng Huệ Đại Sơn vào quán cà phê làm cô rất vui vẻ, được ngồi bên cạnh anh, được nhìn thấy anh, làm cho cô rất hạnh phúc! Cô không muốn lại tiếp tục là đại tiểu thư của anh!
Mấy ngày qua nếu cô rảnh rỗi, cô sẽ đi tìm Huệ Đại Sơn cùng ăn cơm, cùng đi dạo phố, chỉ cần có anh bên cạnh, cô liền vui vẻ.
Tám năm qua bên cạnh cô không có anh, cô sợ anh đã quên cô, cô sợ khi gặp lại họ sẽ như hai người xa lạ. Hiện tại xem ra cô đã lo quá xa rồi, họ vẫn có thể ở cùng bên nhau như lúc xưa
"Anh biết, đại tiểu thư." Huệ Đại Sơn thật sự không hiểu, đây là cái vấn đề gì? Lúc còn rất nhỏ thì anh đã biết tên cô là Tề Ái, anh làm sao có thể quên?
"Vậy tại sao anh cứ kêu em là đại tiểu thư?" Tề Ái bĩu môi, buông ly nước đang cầm trên tay xuống, nắm lấy bàn tay của anh khẩn cầu. "Đại Sơn, anh kêu tên em được không?"
"Như vậy sao được? Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư." Anh từ bé đã kêu như vậy nên không muốn thay đổi. "Đại tiểu thư, sắp tới giờ đóng cửa, chúng ta nên đi thôi!"
Không gian ở đây làm anh cảm thấy khó chịu, huống chi thời gian đã trễ như vậy, anh sẽ đưa đại tiểu thư về kí túc xá của trường trước giờ đóng cửa là mười hai giờ.
"Ghét! Anh vẫn kêu em đại tiểu thư, em không quen như vậy! Nghe vậy thật sự rất chói tai! Đại Sơn, về sau anh hãy kêu tên em! Có được hay không?" Nhưng cô đã quên, cô có thể lôi kéo Huệ Đại Sơn cùng ăn cơm, cùng đi dạo phố mua đồ, là dựa vào tư cách "Đại tiểu thư"
Nhìn cậu ta giống như một ngọn núi di chuyển, Tề Ái lên tiếng gọi cậu ta lại.
"Đại Sơn, anh chờ một chút được không?"
Lấy khăn lông trên vai lau chùi mồ hôi trên trán, Huệ Đại Sơn vốn cảm thấy chán ghét người trước mặt, nhưng khi nhìn thấy Tề Ái thì trở nên kinh ngạc.
Huệ Đại Sơn nghĩ là cô gái này đến đây tỏ tình với mình liền sinh ra chán ghét, bởi vì trong vòng 1-2 tuần vừa qua có khá nhiều người tới tỏ tình với anh, làm anh phiền chết đi được.
Rõ ràng anh và những cô gái kia không quen biết! Họ chẳng qua chỉ là xem trận so tài của anh, liền muốn làm quen với anh, chuyện như thế thật kì quái.
Bởi vì anh cảm thấy chán ghét, cho nên những người tới tỏ tình anh đều cự tuyệt, mặc kệ họ có thật lòng hay không.
Vậy mà cô bé xinh đẹp trước mắt này làm cho ánh mắt của anh không dời đi chổ khác được, làm cho Huệ Đại Sơn không chớp mắt nguyên nhân là ── cô gái này vô cùng quen thuộc.
"Đại Sơn, anh. . . . . . Anh còn nhớ em không?"
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Tề Ái lóe ra mong đợi, khát vọng, còn có một chút không nói nên lời.
"Đại tiểu thư?" Huệ Đại Sơn do dự kêu lên cái tên đã lâu anh không gọi.
Anh làm sao có thể quên đây? Gương mặt xinh đẹp của cô vẫn luôn chưa từng thay đổi, làn da bóng loáng xinh đẹp như trẻ con.
Ấn tượng của anh đối với cô mặc dù chỉ tới thời điểm tiểu học năm thứ tư, nhưng Huệ Đại Sơn vừa nhìn thấy mặt của Tề Ái, liền nhớ tới hình ảnh trong trí nhớ.
"Cũng may, anh còn nhớ rõ em...em rất vui!" Tề Ái vui mừng tay chân có chút luống cuống, trong lúc bất chợt, nước mắt của cô liền rơi xuống.
Huệ Đại Sơn vội vàng đi tới, động tác thuần thục nhanh chóng thay Tề Ái lau đi nước mắt trên mặt. "Đừng khóc, đại tiểu thư, anh không có quên em."
"Đại Sơn, em có thể. . . . . . Mời anh ăn cơm trưa được không?"
Người bên cạnh trở nên oán trách, ánh mắt Đại Sơn liếc nhìn các thành viên trong đội Judo, bọn họ đều đang hâm mộ anh? Thật ra thì, anh và bọn họ đều không hiểu!
Vì cái gì các cô gái muốn làm quen với anh? Tướng mạo của anh không giống Phan An, là người có bề ngoài thô lỗ, nên sẽ không có cô gái nào thích mới phải?
Khi anh cự tuyệt những cô gái kia thì bọn họ giả vờ động viên an ủi, chỉ là đại tiểu thư và những cô gái kia không giống nhau, Huệ Đại Sơn thu hồi ánh mắt của mình, Huệ Đại Sơn tuyệt không cho phép bọn họ làm như vậy với đại tiểu thư.
"Đại tiểu thư, anh đi đổi quần áo, em ở chỗ này chờ anh...anh lập tức ra ngay."
Huệ Đại Sơn xoay người lại nhìn cô. "Mặc kệ bọn họ có nói những gì với em, em cũng đừng để ý, biết không?"
"Ừm! Em biết." Tề Ái sau khi lau khô nước mắt, mỉm cười ngọt ngào nhìn anh.
Nhìn Huệ Đại Sơn đi vào phòng thay quần áo, Vương Hạo Phàm cầm máy ghi âm bắt đầu hỏi .
"Tề Ái, tại sao anh ấy kêu bạn là đại tiểu thư? Bạn quen biết cậu ta sao?"
Giống như cô, cô hiểu rõ gia thế của Tề Ái nên thường trêu đùa gọi cô ấy đại tiểu thư, gọi nhiều thành quen.
Thì ra Huệ Đại Sơn và Tề Ái quen nhau! Nhưng mà giữa bọn họ thoạt nhìn không giống như bạn bè đã lâu không gặp mặt?
"Ừm! Lúc nhỏ cậu ta vẫn gọi mình như vậy, đại tiểu thư, đại tiểu thư, mình kêu anh ấy thay đổi cách xưng hô nhưng anh ấy vẫn không thay đổi được." Tề Ái len lén thở dài một cái, "Vì ba của Huệ Đại Sơn là quản gia của nhà chúng mình hơn hai mươi năm, cho nên anh ấy giống như ba đều gọi mình như vậy."
"Tôi biết rồi! Thì ra hai người không chỉ làm người đẹp và quái quật? Mà còn là cặp đôi thiên kim nhà giàu và con của quản gia?" Vương Hạo Phàm cặp mắt trừng lớn nhìn Tề Ái.
"Ghét ghê! Hạo Phàm, bạn lại ăn nói linh tinh gì thế!" Tề Ái xấu hổ nắm tay Vương Hạo Phàm. "Cũng không phải là phim truyền hình lúc tám giờ, làm gì phải tới mức như vậy?"
Chương 2
Gian phòng được bố trí theo phong cách Châu Âu, bàn tròn trắng như tuyết kết hợp với tấm trải bàn ô vuông hoa văn màu đỏ, trên bàn đặt một bình hoa hồng với nét hoa văn tinh tế, ở phía trên cửa sổ đặt một con gấu Teddy, trong không khí bay mùi cà phê thơm dịu, thân hình cao to của Huệ Đại Sơn không hợp với phong cách nơi đây, làm cho anh hơi lúng túng, anh ho một tiếng để phá vỡ bầu không khí im tĩnh
"Đại tiểu thư, thời gian đã không còn sớm, chúng ta nên về?"
Nhìn đồng hồ, Huệ Đại Sơn phát hiện hai người đã ngồi ở quán cà phê này gần một giờ. Hai người đi dạo phố mệt mỏi, cô là đại tiểu thư từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều vừa mới đi bộ một chút mà cô than mệt anh cũng không đành lòng, nên anh và cô vào một quán cà phê để nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ đã ngồi ở đây gần một giờ, anh và cô mắt to trừng mắt nhỏ làm cho anh rất khó xử.
Khó trách Huệ Đại Sơn thiếu nhẫn nại, anh là người quê mùa căn phòng ưu nhã này rõ ràng không thích hợp với anh, hơn nữa ngồi trước mặt anh còn là một cô gái xinh đẹp, càng làm cho anh và cô trở nên khác biệt, các bàn ở bên cạnh cũng đã bàn tán xôn xao!
Sao một cô gái xinh đẹp lại có thể ngồi cùng bàn với một người đàn ông tầm thường như thế? Thật là hoa lài cắm bãi phân trâu mà .... (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Những lời nói này vào tai anh, cho dù da mặt anh có dầy thì khi nghe cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Còn nữa, rõ ràng cô nói muốn vào quán cà phê mà cô chỉ kêu một ly nước khoáng, chẳng lẽ cô đối với những món điểm tâm và đồ uống kia không động lòng thật làm cho người ta bội phục!
"Đại Sơn, anh không biết tên em là Tề Ái sao?" Tề Ái cầm ly nước khoáng trong tay uống một hớp, trên nét mặt cô biểu hiện mất mác.
Tề Ái trời sanh tính cách mềm mại, câu hỏi này không có chút khí thế dọa người, ngược lại cho người ta cảm giác cô đang làm nũng. Cô bình thường nói chuyện đều là dáng vẻ này, hơn nữa khi cô nói chuyện với Huệ Đại Sơn cô có cảm giác không biết phải làm sao .
Khi Tề Ái cùng Huệ Đại Sơn vào quán cà phê làm cô rất vui vẻ, được ngồi bên cạnh anh, được nhìn thấy anh, làm cho cô rất hạnh phúc! Cô không muốn lại tiếp tục là đại tiểu thư của anh!
Mấy ngày qua nếu cô rảnh rỗi, cô sẽ đi tìm Huệ Đại Sơn cùng ăn cơm, cùng đi dạo phố, chỉ cần có anh bên cạnh, cô liền vui vẻ.
Tám năm qua bên cạnh cô không có anh, cô sợ anh đã quên cô, cô sợ khi gặp lại họ sẽ như hai người xa lạ. Hiện tại xem ra cô đã lo quá xa rồi, họ vẫn có thể ở cùng bên nhau như lúc xưa
"Anh biết, đại tiểu thư." Huệ Đại Sơn thật sự không hiểu, đây là cái vấn đề gì? Lúc còn rất nhỏ thì anh đã biết tên cô là Tề Ái, anh làm sao có thể quên?
"Vậy tại sao anh cứ kêu em là đại tiểu thư?" Tề Ái bĩu môi, buông ly nước đang cầm trên tay xuống, nắm lấy bàn tay của anh khẩn cầu. "Đại Sơn, anh kêu tên em được không?"
"Như vậy sao được? Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư." Anh từ bé đã kêu như vậy nên không muốn thay đổi. "Đại tiểu thư, sắp tới giờ đóng cửa, chúng ta nên đi thôi!"
Không gian ở đây làm anh cảm thấy khó chịu, huống chi thời gian đã trễ như vậy, anh sẽ đưa đại tiểu thư về kí túc xá của trường trước giờ đóng cửa là mười hai giờ.
"Ghét! Anh vẫn kêu em đại tiểu thư, em không quen như vậy! Nghe vậy thật sự rất chói tai! Đại Sơn, về sau anh hãy kêu tên em! Có được hay không?" Nhưng cô đã quên, cô có thể lôi kéo Huệ Đại Sơn cùng ăn cơm, cùng đi dạo phố mua đồ, là dựa vào tư cách "Đại tiểu thư"
Bài viết liên quan!