Tiểu thuyết - Cười Vợ Trước So Chiêu
Lượt xem : |
cung cấp thông tin chi tiết.
“ Ai quan tâm chuyện đó!” Đồng nghiệp C háo sắc cười,nói thẳng vào trọng điểm. “ Quan trọng là nam hay nữ? Nếu là nữ, ta có thểnhiệt tình chỉ bảo nàng một chút…”
“Cười đến có đủ dâm đãng!” Một chưởng hướng người đánhra, ngay sau đó đồng nghiệp D xoa xoa cắm, cười đến càng thêm dâm đãng. “ Nghenói là nữ, hơn nữa vóc người còn thật nóng bỏng!”
“Nga oa oa—-“
Nhất thời, âm thanh háo sắc của các nam đồng nghiệpnhàm chán vang lên, dẫn đến các nữ đồng nghiệp vừa bực tức vừa buồn cười xemthường, dù sao mọi người đều hiểu, những người này xem ra thật ti bỉ, nhưngcũng chỉ là nói miệng thôi, thật ra mỗi người đề rất bận rộn, suốt ngày nhìnchằm chằm vào biểu đồ này nọ, cả cái đầu cũng bị số liệu lấp đầy, chỉ có thểlợi dụng thời gian nhàn hạ ngắn ngủi để bông đùa thư giản cho suộc sống bớt khôkhan thôi.
Giữa lúc mọi người cười nói, người của phòng nhân sựdẫn đến một cô gái trẻ tuổi mỹ mạo, ăn mặt chải chuốt, vỗ vỗ tay để thu hút chúý rồii hắn giọng giới thiệu, “ Các vị, đây là nhân viên mới của công ty, côVương Di Trăn, giai đoạn đầu đảm nhận vai trò phụ tá, mọi người nếu có tài liệucần chỉnh sửa, hoặc những chuyện vụn vặt khác, có thể mời nàng giúp một tay.”
Giới thiệu xong, mọi người liền vỗ tay chào đón, màphụ tá mới Vương Di Trăn cũng nở ra nụ cười lấy lòng, ý muốn thắng được hảo cảmcủa mọi người.
“Tốt lắm! Phụ tá Vương, bàn làm việc của cô ở chổnày.” Người của phòng nhân sự mang nàng đến bàn trống bên cạnh Tu Lập Hành, rấtnhanh giao phó, “ Hi vọng ba tháng này cô có thể học tập tốt, nếu lúc làm việccó vấn đề gì có thể thỉnh giáo đàn anh đàn chị đi trước, nhất là vị Tu tiênsinh này.”
Chỉ về phía Tu Lập Hành, người của phòng nhân sự nói:“ Hắn là người quản lý quỹ có tiếng ở Đài Loan, hàng năm đều lọt vào top mười,cô nghiêm túc học tập sẽ học được rất nhiều từ hắn.”
Nghe vây, Vương Di Trăn theo bản năng nhìn qua, chỉthấy một nam tử đeo kính gọng vàng, tướng mạo tuấn tú, khí chất ôn nhã đang nhẹ nhàn gật đầu với nàng xem như chào hỏi rồi lại dời ánh mắt đi nơi khác, làmcho tim nàng không tự chủ đập nhanh, mơ hồ có chút mặt đỏ tai nóng.
“ Này này này, anh em chúng ta cũng là hàng năm lọtvào top mười, thế nào ngươi lại không nói nàng theo chúng ta học tập?” Một bên,Giang Hâm Nhạc không chịu bị bỏ rơi, nhảy ra khán nghị với nhân viên phòng nhânsự.
Thoáng chốc tháy nhân viên phòn nhân sự kia liếc xéohắn một cái, tức giận cười châm chọc, “ Hai anh em ngươi mà nghiêm túc đượcbằng một nửa Lập Hành, ta liền bảo nàng theo các ngươi học tập.”
Lời này vừa nói ra, bên trong phòng làm việc mọi ngườinhất thời cười to, mà “Kỳ Nhạc huynh đệ” là không hẹn mà cùng hô “dừng” mộttiếng. Về phần phụ tá Vương Di Trăn, nhì qua hai anh em sinh đôi một cái, lạinhìn Tu Lập Hành, trong lòng rất rõ ràng: nàng không thích nam nhân lưng hùmvai gấu như vậy, tuấn tú ôn nhã mới là khẩu vị của nàng.
Rất nhanh, nhân viên phòng nhân sự lại nói thêm mấycâu rồi rời đi, mà những người khác cũng trở lại vị trí công tác. Vương Di Trănngày đầu tiên đi làm ôm một đống văn kiện, tài liệu, bởi vì có chút việc khônghiểu rõ nên tìm Tu Lập Hành thỉnh giáo, mà hắn cũng không giấu giếm, không nóngkhông lạnh chỉ bảo giúp một tay.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, chuông điện thoại di động reo lên, Tu LậpHành bắt máy, “Uy?”
“Ách…Lập, Lập Hành?” Người bên đầu dây bên kia tựa hồcòn chưa có thói quen gọi tên hắn.
“Tiểu Mân!” Vừa nghe âm thanh quen thuộc, Tu Lập Hànhlập tực đem lực chú ý từ trong công việc chuyển qua, âm thanh trầm thấp cũngthoáng xen ý cười.
“Ách…Ngại quá, có quấy rầy công việc của ngươi không?”Bên kia, Giang Tâm Hồng có chút bất an.
“Hoàn hảo!” Công việc mặc dù phồn mang nhưng cũngkhông bận tới nỗi không có thời gian tiếp điện thoại, Tu Lập Hành cười khẽ hỏithăm: “ Thế nào lại đột nhiên gọi điện thoại tới? Tìm ta có việc?”
“Ta có đồ muốn đưa cho anh trai, nhưng mà điện thoạireo nửa ngày cũng không có người bắt máy…”
Theo bản năng, Tu Lập Hành quay lại nhìn Giang Hâm Kỳ,chỉ thấy sau bàn làm việc không một bóng người, chắc là đi nhà vệ sinh.
“ Cái điện thoại kia thì gọi không được…” Tiếp tụcgiải thích.
Tròng mắt tuấn tú lại nhìn sang phía Giang Hâm Nhạc,chỉ thấy hắn cầm di động không biết nóichuyện vói ai, khó trách nàng lại không gọi được.
“Cho nên ta chỉ có thể gọi cho ngươi, muốn nhờ ngươigiúp một tay có được không?” Cuối cùng thật ái ngại thỉnh cầu.
“Dĩ nhiên!” Không chút do dự, Tu Lập Hành hỏi : “Ngươi đang ở đâu?”
“Ta ở dưới lầu công ty ngươi, ngươi chỉ cần xuống làcó thể nhìn thấy.” Giọng nói dồn dập xen lẫn tiếng xe cộ ồn ào.
“Được, ta xuống ngay!” Dứt lời, Tu Lập Hành ngắt điệnthoại, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, hắn đáp thang máy xuống đại sảnh ởtầng trệt, vừa bước ra khỏi cửa lớn liền nhìn thấy một chiếc xe cần cẩuin “ Tiệm sửa xe Mãn Phúc” đang đậu bên đường, hắn khôngchậm trễ chút nào đi qua, còn chưa đến gần đã thấy Giang Tâm Hồng từ trên ghếlái nhảy xuống—
“Hắc, ta ở đây!” Giơ lên nụ cười, nàng không ngừng quơtay múa chân gây chú ý.
Thấy thế, Tu Lập Hành bất giác nhếch lên khóe môi, babước cũng thành hai bước nhanh chóng đi tới trước mặt nàng, còn chưa kịp nói chuyệnliền nghe nàng lên tiếng trước—
“Năm nay cây xoài sai quả, chú ta ở Bình Đông hôm quagửi vài giỏ lên nhà ta, mẹ ta muốn mang một giỏ chia cho hai anh trai, vừa hayhôm nay có người gọi đi kéo xe bị chết máy, lại tiện đường đi ngang công ty cácngươi nên liền thuận tiện mang xoài đến.” Vội vàng giải thích nguyên nhân kếtquả, nàng vừa nói vừa đưa tay cố gắng mang giỏ xoài trên xe xuống, nhưng bởi vìcó chút nặng quá sức mà hơi khó khăn.
“Đừng động, để ta!” Nhẹ nhàn kéo nàng qua một bên, Tu LậpHành nhìn gầy gó lại có khí lực không nhỏ, một phát liền đem giỏ xoài mang rangoài.
Thật là nhìn không ra! Nhớ lúc nãy papa nhà mình manggiở xoài này lên xe mà suýt thở không ra hơi a!
Trợn to mắt nhìn dáng người gầy gò của hắn, xong lại nhìngiỏ xoài trên tay hắn, Giang Tâm Hồng trong lòng cảm thán than, quả nhiên xemngười không thẻ xem bề ngoài, đối với hắn không khỏi thêm vài phần kính trọng.
Mà Tu Lập Hành mặc dù không biết nàng đang suy nghĩgì, bất quá giỏ xoài này mặc dù hơi nặng mộtchút nhưng hắn vẫn chưa có dùng hết sức, dù sao bởi vì bối cảnh gia đình, hắntừ nhỏ lớn lên làm qua không biết bao nhiêu công việc, ngay cả công nhân dọnnhà khuân vác này nọ cũng đã làm qua, mặc dù không phải là lưng hùm vai gấunhưng cũng rèn luyện được khí lực hơn hẳn người thường.
Đã phiền người ta dốc sức cũng không thể cảm ơn suông,Giang Tâm Hồng cười mị mị bổ sung, “ Giỏ xoài lớn này, ngươi mang lên trước lựavài trái lưu lại ăn, còn lại hãy đưa anh trai ta.”
Hắc hắc, ai bảo bọn họ làm nàng không t
“ Ai quan tâm chuyện đó!” Đồng nghiệp C háo sắc cười,nói thẳng vào trọng điểm. “ Quan trọng là nam hay nữ? Nếu là nữ, ta có thểnhiệt tình chỉ bảo nàng một chút…”
“Cười đến có đủ dâm đãng!” Một chưởng hướng người đánhra, ngay sau đó đồng nghiệp D xoa xoa cắm, cười đến càng thêm dâm đãng. “ Nghenói là nữ, hơn nữa vóc người còn thật nóng bỏng!”
“Nga oa oa—-“
Nhất thời, âm thanh háo sắc của các nam đồng nghiệpnhàm chán vang lên, dẫn đến các nữ đồng nghiệp vừa bực tức vừa buồn cười xemthường, dù sao mọi người đều hiểu, những người này xem ra thật ti bỉ, nhưngcũng chỉ là nói miệng thôi, thật ra mỗi người đề rất bận rộn, suốt ngày nhìnchằm chằm vào biểu đồ này nọ, cả cái đầu cũng bị số liệu lấp đầy, chỉ có thểlợi dụng thời gian nhàn hạ ngắn ngủi để bông đùa thư giản cho suộc sống bớt khôkhan thôi.
Giữa lúc mọi người cười nói, người của phòng nhân sựdẫn đến một cô gái trẻ tuổi mỹ mạo, ăn mặt chải chuốt, vỗ vỗ tay để thu hút chúý rồii hắn giọng giới thiệu, “ Các vị, đây là nhân viên mới của công ty, côVương Di Trăn, giai đoạn đầu đảm nhận vai trò phụ tá, mọi người nếu có tài liệucần chỉnh sửa, hoặc những chuyện vụn vặt khác, có thể mời nàng giúp một tay.”
Giới thiệu xong, mọi người liền vỗ tay chào đón, màphụ tá mới Vương Di Trăn cũng nở ra nụ cười lấy lòng, ý muốn thắng được hảo cảmcủa mọi người.
“Tốt lắm! Phụ tá Vương, bàn làm việc của cô ở chổnày.” Người của phòng nhân sự mang nàng đến bàn trống bên cạnh Tu Lập Hành, rấtnhanh giao phó, “ Hi vọng ba tháng này cô có thể học tập tốt, nếu lúc làm việccó vấn đề gì có thể thỉnh giáo đàn anh đàn chị đi trước, nhất là vị Tu tiênsinh này.”
Chỉ về phía Tu Lập Hành, người của phòng nhân sự nói:“ Hắn là người quản lý quỹ có tiếng ở Đài Loan, hàng năm đều lọt vào top mười,cô nghiêm túc học tập sẽ học được rất nhiều từ hắn.”
Nghe vây, Vương Di Trăn theo bản năng nhìn qua, chỉthấy một nam tử đeo kính gọng vàng, tướng mạo tuấn tú, khí chất ôn nhã đang nhẹ nhàn gật đầu với nàng xem như chào hỏi rồi lại dời ánh mắt đi nơi khác, làmcho tim nàng không tự chủ đập nhanh, mơ hồ có chút mặt đỏ tai nóng.
“ Này này này, anh em chúng ta cũng là hàng năm lọtvào top mười, thế nào ngươi lại không nói nàng theo chúng ta học tập?” Một bên,Giang Hâm Nhạc không chịu bị bỏ rơi, nhảy ra khán nghị với nhân viên phòng nhânsự.
Thoáng chốc tháy nhân viên phòn nhân sự kia liếc xéohắn một cái, tức giận cười châm chọc, “ Hai anh em ngươi mà nghiêm túc đượcbằng một nửa Lập Hành, ta liền bảo nàng theo các ngươi học tập.”
Lời này vừa nói ra, bên trong phòng làm việc mọi ngườinhất thời cười to, mà “Kỳ Nhạc huynh đệ” là không hẹn mà cùng hô “dừng” mộttiếng. Về phần phụ tá Vương Di Trăn, nhì qua hai anh em sinh đôi một cái, lạinhìn Tu Lập Hành, trong lòng rất rõ ràng: nàng không thích nam nhân lưng hùmvai gấu như vậy, tuấn tú ôn nhã mới là khẩu vị của nàng.
Rất nhanh, nhân viên phòng nhân sự lại nói thêm mấycâu rồi rời đi, mà những người khác cũng trở lại vị trí công tác. Vương Di Trănngày đầu tiên đi làm ôm một đống văn kiện, tài liệu, bởi vì có chút việc khônghiểu rõ nên tìm Tu Lập Hành thỉnh giáo, mà hắn cũng không giấu giếm, không nóngkhông lạnh chỉ bảo giúp một tay.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, chuông điện thoại di động reo lên, Tu LậpHành bắt máy, “Uy?”
“Ách…Lập, Lập Hành?” Người bên đầu dây bên kia tựa hồcòn chưa có thói quen gọi tên hắn.
“Tiểu Mân!” Vừa nghe âm thanh quen thuộc, Tu Lập Hànhlập tực đem lực chú ý từ trong công việc chuyển qua, âm thanh trầm thấp cũngthoáng xen ý cười.
“Ách…Ngại quá, có quấy rầy công việc của ngươi không?”Bên kia, Giang Tâm Hồng có chút bất an.
“Hoàn hảo!” Công việc mặc dù phồn mang nhưng cũngkhông bận tới nỗi không có thời gian tiếp điện thoại, Tu Lập Hành cười khẽ hỏithăm: “ Thế nào lại đột nhiên gọi điện thoại tới? Tìm ta có việc?”
“Ta có đồ muốn đưa cho anh trai, nhưng mà điện thoạireo nửa ngày cũng không có người bắt máy…”
Theo bản năng, Tu Lập Hành quay lại nhìn Giang Hâm Kỳ,chỉ thấy sau bàn làm việc không một bóng người, chắc là đi nhà vệ sinh.
“ Cái điện thoại kia thì gọi không được…” Tiếp tụcgiải thích.
Tròng mắt tuấn tú lại nhìn sang phía Giang Hâm Nhạc,chỉ thấy hắn cầm di động không biết nóichuyện vói ai, khó trách nàng lại không gọi được.
“Cho nên ta chỉ có thể gọi cho ngươi, muốn nhờ ngươigiúp một tay có được không?” Cuối cùng thật ái ngại thỉnh cầu.
“Dĩ nhiên!” Không chút do dự, Tu Lập Hành hỏi : “Ngươi đang ở đâu?”
“Ta ở dưới lầu công ty ngươi, ngươi chỉ cần xuống làcó thể nhìn thấy.” Giọng nói dồn dập xen lẫn tiếng xe cộ ồn ào.
“Được, ta xuống ngay!” Dứt lời, Tu Lập Hành ngắt điệnthoại, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, hắn đáp thang máy xuống đại sảnh ởtầng trệt, vừa bước ra khỏi cửa lớn liền nhìn thấy một chiếc xe cần cẩuin “ Tiệm sửa xe Mãn Phúc” đang đậu bên đường, hắn khôngchậm trễ chút nào đi qua, còn chưa đến gần đã thấy Giang Tâm Hồng từ trên ghếlái nhảy xuống—
“Hắc, ta ở đây!” Giơ lên nụ cười, nàng không ngừng quơtay múa chân gây chú ý.
Thấy thế, Tu Lập Hành bất giác nhếch lên khóe môi, babước cũng thành hai bước nhanh chóng đi tới trước mặt nàng, còn chưa kịp nói chuyệnliền nghe nàng lên tiếng trước—
“Năm nay cây xoài sai quả, chú ta ở Bình Đông hôm quagửi vài giỏ lên nhà ta, mẹ ta muốn mang một giỏ chia cho hai anh trai, vừa hayhôm nay có người gọi đi kéo xe bị chết máy, lại tiện đường đi ngang công ty cácngươi nên liền thuận tiện mang xoài đến.” Vội vàng giải thích nguyên nhân kếtquả, nàng vừa nói vừa đưa tay cố gắng mang giỏ xoài trên xe xuống, nhưng bởi vìcó chút nặng quá sức mà hơi khó khăn.
“Đừng động, để ta!” Nhẹ nhàn kéo nàng qua một bên, Tu LậpHành nhìn gầy gó lại có khí lực không nhỏ, một phát liền đem giỏ xoài mang rangoài.
Thật là nhìn không ra! Nhớ lúc nãy papa nhà mình manggiở xoài này lên xe mà suýt thở không ra hơi a!
Trợn to mắt nhìn dáng người gầy gò của hắn, xong lại nhìngiỏ xoài trên tay hắn, Giang Tâm Hồng trong lòng cảm thán than, quả nhiên xemngười không thẻ xem bề ngoài, đối với hắn không khỏi thêm vài phần kính trọng.
Mà Tu Lập Hành mặc dù không biết nàng đang suy nghĩgì, bất quá giỏ xoài này mặc dù hơi nặng mộtchút nhưng hắn vẫn chưa có dùng hết sức, dù sao bởi vì bối cảnh gia đình, hắntừ nhỏ lớn lên làm qua không biết bao nhiêu công việc, ngay cả công nhân dọnnhà khuân vác này nọ cũng đã làm qua, mặc dù không phải là lưng hùm vai gấunhưng cũng rèn luyện được khí lực hơn hẳn người thường.
Đã phiền người ta dốc sức cũng không thể cảm ơn suông,Giang Tâm Hồng cười mị mị bổ sung, “ Giỏ xoài lớn này, ngươi mang lên trước lựavài trái lưu lại ăn, còn lại hãy đưa anh trai ta.”
Hắc hắc, ai bảo bọn họ làm nàng không t
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1158/5292
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1158/5292
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt