Tiểu thuyết Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân-full
Lượt xem : |
tâm không muốn thay con gái đi đàm phán, vì sĩ diện không biết bao nhiêu giá trị, mà tên tiểu nhân gây họa đầy trời, không có lấy nửa biện pháp, chẳng qua là không ngừng khóc thút thít.
“Tao không biết! Ngay ngày mai mày đi phá thai cho tao”
Điền Mật có một luồng rất muốn tông cửa ra ngoài đường, bây giờ cô không muốn dính vào cuộc tranh cãi bên trong gia đình này.
“Chị, em không muốn phá thai, em muốn giữ đứa bé này.” Diệp Phân mặc dù nhát gan sợ phiền phức, nhưng là bản năng làm mẹ khiến cô lấy hết dũng khí hướng Điền Mật cầu cứu. Cô biết chỉ cần Điền Mật cầu xin, Diệp Lăng Thiên nhất định sẽ không làm khó cô, cũng nhất định để cho cô đem đứa trẻ trong bụng lưu lại.
“Nhưng mà Phân Phân, Diệp tiên sinh nói cũng không sai, nếu đối phương muốn chịu trách nhiệm, kia đứa nhỏ coi như giữ lại, tương lai mẹ hai người cũng sẽ không hạnh phúc.” Điền Mật suy xét nói.
“Nhìn một chút những lý do rõ ràng của chị gái con, con học nhiều một chút.” Diệp Lăng Thiên chung quy cho rằng hết thảy theo lời Điền Mật tất cả đều đúng. Nhưng mà Điền Mật cũng không vui đối với việc hắn cố tình lấy lòng, ngược lại còn cảm thấy nặng trĩu gánh nặng. Điền Mật ném cho Diệp Lăng Thiên một cái xem thường. Diệp tiên sinh muốn bức tử Phân Phân mới cao hứng sao?
“Đứa bé này dù sao cũng là cháu ngoại của ông, ông làm ông ngoại thật sự nhẫn tâm bóp chết sinh mệnh đứa trẻ sao?” Điền Mật lẳng lặng nhìn Diệp Lăng Thiên, trong giọng nói bình thản mang theo uy hiếp làm người ta không được tự nhiên.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt một chút mới ấp úng giải thích: “Bố... bố cũng không đành lòng như vậy, nhưng vừa nghĩ tới muốn bố đi đối mặt với tên tiểu tử Nhiếp Quân Ngạo cao ngạo đó, bố liền…” Mặt không hạ xuống được. Điền Mật trong lòng giúp hắn bổ sung môt câu.
“Cuộc đàm phán này ông không cần đi.” Điền Mật nhàn nhạt nói.
“Bố không đi. Vậy cử người nào đi” Điền Mật nắm thật chặt tay Diệp Phân, khích lệ dũng khí của cô, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên. “Tôi đi”.
Chương 2
Trong hắc đạo cũng lưu truyền tin tức Đường chủ Tứ Long Đường Nhiếp Quân Ngạo làm lớn bụng Diệp Phân con gái của kẻ tử thù Diệp Lăng Thiên lão đại Diệp môn xã.
Càng khiến mọi người cảm thấy hứng thú đó là đội ngũ hai bên cuối cùng cũng hẹn ra ngoài đàm phán.
Tất cả mọi người cũng muốn nhìn một chút xem là đội bên nào có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Là Nhiếp Quân Ngạo cả người lẫn cảu, hay Diệp Lăng Thiên tiền mất tật mang.
Thời gian hẹn ước vừa đến, ngoài cửa vài chiếc xe hơi màu đen dừng lại, một đám mặc tây trang màu đen, người đàn ông cao lớn ăn mặc nghiêm túc chỉnh tề bước xuống cửa xe, sau đó một người đàn ông thái độ cung kính mở cửa xe.
Đường chủ Tứ Long Đường Nhiếp Quân Ngạo xuóng xe, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có sự lạnh nhạt trước sau như một cùng khí thế không giận mà uy, từng cái giơ tay nhấc chân trong lúc đó cũng tràn đầy tự tin.
Bờ vai của hắn rộng rãi, thân hình cao lớn rắn chắc, bước chân vững vàng mà nhanh nhẹn, làm người ta cảm nhận được trọn vẹn khí thế vương giả bẩm sinh khắp toàn thân cùng hơi thở quý tộc được bồi dường trong quá trình trưởng thành.
Mặc dù hắn biểu hiện cực kì thoải mái, nhưng cũng có thể phát hiện trong ánh mắt của hắn năng lực quan sát sắc bén cùng tỉnh táo.
Cũng nhờ biểu hiện xuất sắc như vậy hắn mới có thể dẫn dắt lực lượng Tứ Long Đường ngày càng lớn mạnh.
“Đường chủ, người của Diệp môn xã đã ở bên trong chờ chúng ta.”
“Ừ”
Quân Ngạo gật đầu một cái, theo thủ hạ tiến vào một gian phòng cực kì kín đáo.
Lúc vừa tiến vào hắn không có thấy Diệp Lăng Thiên, ngược lại hắn thấy một người con gái thảnh thơi đang phao lá trà tỏa mùi thơm bốn phía.
“Thật xin lỗi, tôi đi nhầm.”
“Nhiếp tiên sinh, ngài cũng không đi nhầm.”
Nghe vậy Quân Ngạo quay người lại nhìn cô.
“Đừng nói cho tôi là Diệp Lăng Thiên đổi tính?”
Điền Mật không nhịn được cười ra tiếng: “Nhiếp tiên sinh, không nghĩ tới ngài cũng có khiếu hài hước.”
Quân Ngạo không cười ra ngoài, chẳng qua ánh mắt thâm thúy lẳng lặng chăm chú nhìn cô, ánh mắt hiện đầy tò mò.
Hắn ngưng mắt nhìn cô như một vị quân vương cao cao tại thượng nhìn thần dân của hắn.
“Cô là ai?”
Điền Mật nâng mắt đón nhận con ngươi đen lạnh lùng của hắn, sau đó lễ phép khom lưng: “Tôi là Điền Mật, là Diệp tiên sinh ủy thác tới đây bàn bạc một ít chuyện riêng.”
“Chuyện riêng sao?” Hắn nghiền ngẫm rồi nói.
Điền Mật không thể phủ nhận được ở Quân Ngạo có loại áp lực không cho phép người ta lơ là.
Ngũ quan hoàn mỹ của hắn giống như pho tượng thần Hy Lạp, mái tóc đen nhánh càng có thể tôn lên nước da màu cổ đồng của hắn.
Mắt to mày rậm cùng với quai hàm kiên nghị cảu hắn biểu hiện trọn vẹn cá tính không dễ dàng thỏa hiệp, ánh mắt sắc bén như chim ưng càng làm người ta sinh lòng sợ hãi, hai đầu gối nhũn ra.
Lúc mà cô nhìn chăm chú vào hắn, Quân Ngạo cũng đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Tầm mắt Quân Ngạo dừng lại ở y phục trên người cô, cô mặc một bộ màu xám tro làm cho mình già đi chừng chục tuổi, giống như nhân viên công vụ công tác ở cơ quan nhà nước.
Kiểu tóc càng thêm chững chạc, ngoại trừ da thịt trắng noãn bóng loáng, bề ngoài của cô căn bản không gây được chú ý của hắn.
Quân Ngạo trong đáy lòng thầm nghĩ, mỹ nhân bên cạnh hắn cũng không thiếu, nhưng tại sao đối với người phụ nữ ăn mặc ra vẻ người lớn này, hắn lại không có một tia không kiên nhẫn cùng chán ghét này.
Tại sao vậy chứ?
Chẳng lẽ vì trong mắt cô không có tia sợ hãi hay sao?
“Tôi luôn luôn không cùng phụ nữ đàm luận, nhưng mà cùng nhau làm một ít chuyện kinh nghiệm cũng không ít.” Quân Ngạo nhàn nhạt mở miệng, trong mắt tràn đầy khiêu khích cùng ý đùa giỡn.
Lời của hắn vừa nói xong, ngay sau đó dẫn đến người ở phía sau hắn một trận cười trộm, khiến có Điền Mật có cảm giác bị làm nhục.
Cô đè nén lửa giận đầy trời xuống dưới, cố gắng giữ thái độ tỉnh táo, “Nhiếp tiên sinh, ta hy vọng hai chúng ta nói chuyện không cần có người ngoài xen vào.”
Quân Ngạo cảm thấy tán thưởng mà suy nghĩ, chưa từng có một phụ nữ ra lệnh cho hắn phải làm như thế nào, chỉ có cô
Hắn nên cảm thấy tức giận, bởi vì bộ dáng của cô như vậy rõ ràng là trước mặt thủ hạ của hắn khiêu chiến uy quyền của hắn.
Nhưng hắn lại hết sức tán thưởng dũng khí của cô.
“Các ngươi tới cửa coi chừng!”
“Dạ.”
Thủ hạ sau khi rời đi, Quân Ngạo giương mắt nhìn cô: “Có lời cứ nói đi.”
“Nhiếp tiên sinh, tôi là thành tâm thành ý, mong ngài có thể hiểu, chúng tôi cũng hy vọng chuyện này sớm có một kết thúc tốt đẹp, tôi cũng tốt trở về báo cáo kết quả, ngài cũng không cần lãng phí thời gian cùng phụ nữ nói chuyện.”
Quân Ngạo cảm giác được trong lời nói của cô mang theo hàm ý giễu cợt trào phúng.
Đôi mắt cô trong sáng có thần nhìn thẳng theo hắn, hoàn toàn không có cái đặc biệt như khi phụ nữ thấy hắn, có e lệ cùng ngại ngùng.
Vốn hắn có thể rời đi, nhưng là cô lại đem tới cho hắn hứng thú lớn lao cùng lòng hiếu kỳ.
Hắn muốn nhìn cô một chút xem rút cuộc có bản lĩnh cùng chỗ nào đặc biệt.
“Mời ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện.” Điền Mật khác
“Tao không biết! Ngay ngày mai mày đi phá thai cho tao”
Điền Mật có một luồng rất muốn tông cửa ra ngoài đường, bây giờ cô không muốn dính vào cuộc tranh cãi bên trong gia đình này.
“Chị, em không muốn phá thai, em muốn giữ đứa bé này.” Diệp Phân mặc dù nhát gan sợ phiền phức, nhưng là bản năng làm mẹ khiến cô lấy hết dũng khí hướng Điền Mật cầu cứu. Cô biết chỉ cần Điền Mật cầu xin, Diệp Lăng Thiên nhất định sẽ không làm khó cô, cũng nhất định để cho cô đem đứa trẻ trong bụng lưu lại.
“Nhưng mà Phân Phân, Diệp tiên sinh nói cũng không sai, nếu đối phương muốn chịu trách nhiệm, kia đứa nhỏ coi như giữ lại, tương lai mẹ hai người cũng sẽ không hạnh phúc.” Điền Mật suy xét nói.
“Nhìn một chút những lý do rõ ràng của chị gái con, con học nhiều một chút.” Diệp Lăng Thiên chung quy cho rằng hết thảy theo lời Điền Mật tất cả đều đúng. Nhưng mà Điền Mật cũng không vui đối với việc hắn cố tình lấy lòng, ngược lại còn cảm thấy nặng trĩu gánh nặng. Điền Mật ném cho Diệp Lăng Thiên một cái xem thường. Diệp tiên sinh muốn bức tử Phân Phân mới cao hứng sao?
“Đứa bé này dù sao cũng là cháu ngoại của ông, ông làm ông ngoại thật sự nhẫn tâm bóp chết sinh mệnh đứa trẻ sao?” Điền Mật lẳng lặng nhìn Diệp Lăng Thiên, trong giọng nói bình thản mang theo uy hiếp làm người ta không được tự nhiên.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt một chút mới ấp úng giải thích: “Bố... bố cũng không đành lòng như vậy, nhưng vừa nghĩ tới muốn bố đi đối mặt với tên tiểu tử Nhiếp Quân Ngạo cao ngạo đó, bố liền…” Mặt không hạ xuống được. Điền Mật trong lòng giúp hắn bổ sung môt câu.
“Cuộc đàm phán này ông không cần đi.” Điền Mật nhàn nhạt nói.
“Bố không đi. Vậy cử người nào đi” Điền Mật nắm thật chặt tay Diệp Phân, khích lệ dũng khí của cô, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên. “Tôi đi”.
Chương 2
Trong hắc đạo cũng lưu truyền tin tức Đường chủ Tứ Long Đường Nhiếp Quân Ngạo làm lớn bụng Diệp Phân con gái của kẻ tử thù Diệp Lăng Thiên lão đại Diệp môn xã.
Càng khiến mọi người cảm thấy hứng thú đó là đội ngũ hai bên cuối cùng cũng hẹn ra ngoài đàm phán.
Tất cả mọi người cũng muốn nhìn một chút xem là đội bên nào có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Là Nhiếp Quân Ngạo cả người lẫn cảu, hay Diệp Lăng Thiên tiền mất tật mang.
Thời gian hẹn ước vừa đến, ngoài cửa vài chiếc xe hơi màu đen dừng lại, một đám mặc tây trang màu đen, người đàn ông cao lớn ăn mặc nghiêm túc chỉnh tề bước xuống cửa xe, sau đó một người đàn ông thái độ cung kính mở cửa xe.
Đường chủ Tứ Long Đường Nhiếp Quân Ngạo xuóng xe, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có sự lạnh nhạt trước sau như một cùng khí thế không giận mà uy, từng cái giơ tay nhấc chân trong lúc đó cũng tràn đầy tự tin.
Bờ vai của hắn rộng rãi, thân hình cao lớn rắn chắc, bước chân vững vàng mà nhanh nhẹn, làm người ta cảm nhận được trọn vẹn khí thế vương giả bẩm sinh khắp toàn thân cùng hơi thở quý tộc được bồi dường trong quá trình trưởng thành.
Mặc dù hắn biểu hiện cực kì thoải mái, nhưng cũng có thể phát hiện trong ánh mắt của hắn năng lực quan sát sắc bén cùng tỉnh táo.
Cũng nhờ biểu hiện xuất sắc như vậy hắn mới có thể dẫn dắt lực lượng Tứ Long Đường ngày càng lớn mạnh.
“Đường chủ, người của Diệp môn xã đã ở bên trong chờ chúng ta.”
“Ừ”
Quân Ngạo gật đầu một cái, theo thủ hạ tiến vào một gian phòng cực kì kín đáo.
Lúc vừa tiến vào hắn không có thấy Diệp Lăng Thiên, ngược lại hắn thấy một người con gái thảnh thơi đang phao lá trà tỏa mùi thơm bốn phía.
“Thật xin lỗi, tôi đi nhầm.”
“Nhiếp tiên sinh, ngài cũng không đi nhầm.”
Nghe vậy Quân Ngạo quay người lại nhìn cô.
“Đừng nói cho tôi là Diệp Lăng Thiên đổi tính?”
Điền Mật không nhịn được cười ra tiếng: “Nhiếp tiên sinh, không nghĩ tới ngài cũng có khiếu hài hước.”
Quân Ngạo không cười ra ngoài, chẳng qua ánh mắt thâm thúy lẳng lặng chăm chú nhìn cô, ánh mắt hiện đầy tò mò.
Hắn ngưng mắt nhìn cô như một vị quân vương cao cao tại thượng nhìn thần dân của hắn.
“Cô là ai?”
Điền Mật nâng mắt đón nhận con ngươi đen lạnh lùng của hắn, sau đó lễ phép khom lưng: “Tôi là Điền Mật, là Diệp tiên sinh ủy thác tới đây bàn bạc một ít chuyện riêng.”
“Chuyện riêng sao?” Hắn nghiền ngẫm rồi nói.
Điền Mật không thể phủ nhận được ở Quân Ngạo có loại áp lực không cho phép người ta lơ là.
Ngũ quan hoàn mỹ của hắn giống như pho tượng thần Hy Lạp, mái tóc đen nhánh càng có thể tôn lên nước da màu cổ đồng của hắn.
Mắt to mày rậm cùng với quai hàm kiên nghị cảu hắn biểu hiện trọn vẹn cá tính không dễ dàng thỏa hiệp, ánh mắt sắc bén như chim ưng càng làm người ta sinh lòng sợ hãi, hai đầu gối nhũn ra.
Lúc mà cô nhìn chăm chú vào hắn, Quân Ngạo cũng đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Tầm mắt Quân Ngạo dừng lại ở y phục trên người cô, cô mặc một bộ màu xám tro làm cho mình già đi chừng chục tuổi, giống như nhân viên công vụ công tác ở cơ quan nhà nước.
Kiểu tóc càng thêm chững chạc, ngoại trừ da thịt trắng noãn bóng loáng, bề ngoài của cô căn bản không gây được chú ý của hắn.
Quân Ngạo trong đáy lòng thầm nghĩ, mỹ nhân bên cạnh hắn cũng không thiếu, nhưng tại sao đối với người phụ nữ ăn mặc ra vẻ người lớn này, hắn lại không có một tia không kiên nhẫn cùng chán ghét này.
Tại sao vậy chứ?
Chẳng lẽ vì trong mắt cô không có tia sợ hãi hay sao?
“Tôi luôn luôn không cùng phụ nữ đàm luận, nhưng mà cùng nhau làm một ít chuyện kinh nghiệm cũng không ít.” Quân Ngạo nhàn nhạt mở miệng, trong mắt tràn đầy khiêu khích cùng ý đùa giỡn.
Lời của hắn vừa nói xong, ngay sau đó dẫn đến người ở phía sau hắn một trận cười trộm, khiến có Điền Mật có cảm giác bị làm nhục.
Cô đè nén lửa giận đầy trời xuống dưới, cố gắng giữ thái độ tỉnh táo, “Nhiếp tiên sinh, ta hy vọng hai chúng ta nói chuyện không cần có người ngoài xen vào.”
Quân Ngạo cảm thấy tán thưởng mà suy nghĩ, chưa từng có một phụ nữ ra lệnh cho hắn phải làm như thế nào, chỉ có cô
Hắn nên cảm thấy tức giận, bởi vì bộ dáng của cô như vậy rõ ràng là trước mặt thủ hạ của hắn khiêu chiến uy quyền của hắn.
Nhưng hắn lại hết sức tán thưởng dũng khí của cô.
“Các ngươi tới cửa coi chừng!”
“Dạ.”
Thủ hạ sau khi rời đi, Quân Ngạo giương mắt nhìn cô: “Có lời cứ nói đi.”
“Nhiếp tiên sinh, tôi là thành tâm thành ý, mong ngài có thể hiểu, chúng tôi cũng hy vọng chuyện này sớm có một kết thúc tốt đẹp, tôi cũng tốt trở về báo cáo kết quả, ngài cũng không cần lãng phí thời gian cùng phụ nữ nói chuyện.”
Quân Ngạo cảm giác được trong lời nói của cô mang theo hàm ý giễu cợt trào phúng.
Đôi mắt cô trong sáng có thần nhìn thẳng theo hắn, hoàn toàn không có cái đặc biệt như khi phụ nữ thấy hắn, có e lệ cùng ngại ngùng.
Vốn hắn có thể rời đi, nhưng là cô lại đem tới cho hắn hứng thú lớn lao cùng lòng hiếu kỳ.
Hắn muốn nhìn cô một chút xem rút cuộc có bản lĩnh cùng chỗ nào đặc biệt.
“Mời ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện.” Điền Mật khác
Bài viết liên quan!