Tiểu thuyết Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn-full
Lượt xem : |
, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hoảng sợ lúng túng, cô lắp bắp: “…Tôi… không… anh ta… cái kia…” Đến một câu phản bác cô cũng không nói được.
Muốn cô lớn tiếng cãi nhau, bởi vì kinh nguyệt đến bất ngờ, mắt lại không nhìn được rõ ràng, do đó cô đi nhầm vào nhà vệ sinh nam, còn mượn Lý Túc quần áo và băng vệ sinh nữa … Loại chuyện tư mật này, dù đầu óc cô có khác người một chút cũng không thể nói được.
Như vậy thật oan uổng, chơi xấu cô không nói, nhưng Lý Túc là vô tội.
Lý Túc có lòng tốt muốn giúp đỡ cô mà lại bị nói khó nghe như vậy…
Tuy Lý Túc bị liên luỵ nhưng anh cảm thấy rất thú vị.
Uông Thục Kỳ này, thoạt nhìn có vẻ cao quý tao nhã, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, đầy vẻ tiểu thư cao cao tại thượng, nhưng vừa mở miệng, lại là nham hiểm ti tiện, khác hẳn gương mặt đoan trang thuỳ mị kia, như hai thái cực.
Loại phụ nữ đáng ghê tởm như vậy, nhàn rỗi thích nói linh tinh.
Lý Túc không hiểu, cô ta nói đi nói lại đều nhắm vào Nguỵ Mễ Miễn để làm gì?
Lý Túc nhướng mày, cười sang sảng nói: “Cô Uông thực quan tâm đến Mễ Miễn, ngay cả việc Mễ Miễn có quần áo mới cô cũng biết.”
Uông Thục Kỳ đang muốn cười, Lý Túc lại lấy giọng bình thản chặn lại.
“Là tôi không cẩn thận hắt toàn bộ cà phê lên người Mễ Miễn, may mắn là không sao, cô ấy không bị phỏng, nhưng quần áo thì không thể mặc được nữa, Mễ Miễn tính tình tốt, không tính toán với tôi, còn tỏ ý muốn kết bạn với tôi, tôi đề nghị để tôi bồi thường cho cô ấy bộ quần áo mới, còn tốn không ít thời gian để thuyết phục, cô ấy mới đồng ý. Vì vòi nứơc ở nhà vệ sinh nữ bị hỏng đành phải chuyển sang nhà vệ sinh nam, tôi ở bên ngoài canh chừng, để tránh việc có ngươì đi vào, nhưng lại có người âm hiểm đi rêu rao khắp nơi, không có chuyện không chịu được, nói chuyện thật khó nghe.”
Đây là nói, Uông Thục Kỳ tuỳ tiện rao lời đồn bậy bạ.
Lý Túc tươi cười ôn nhu chậm rãi nói, giống như miệng hổ lộ nhiều răng “Ngược lai, cô Uông lại có thể nói chuyện của Mễ Miễn nói một cách ‘có da có thịt’ như vậy, là bởi cô đang trốn trong nhà vệ sinh nam, nên mới biết tường tận như vậy? Vây tại sao cô lại muốn trốn ở nhà vệ sinh nam? Cô muốn đợi người sao?”
Lý Túc bày ra vẻ mặt hoài nghi.
Vẻ mặt của anh khiến mọi người chú ý đến Uông Thục Kỳ, mọi người đều nhìn chăm chăm vào cánh tay nhỏ bé của Uông Thục Kỳ đang khoác trên tay Dương Tuấn Văn.
A, thì ra Uông Thục Kỳ nấp ở nhà vệ sinh nam là để chờ Dương thiếu gia sao?
Thật là hâm mộ, haha…
Uông Thục Kỳ chưa từng chịu loại nhục nhã này! Đều là đàn ông, lâu nay đàn ông đều nâng niu, cưng chiều cô như công chúa.
Tất cả đều là tại Nguỵ Mễ Miễn mới có việc xấu này, đúng là người này chỉ toàn mang đến xui xẻo mà.
Uông Thục Kỳ giận run người, nhưng Dương Tuấn Văn kế bên lại không hề tỏ vẻ muốn giúp cô nói nửa câu, anh ta chỉ nghe đến Lý Túc bồi thường quần áo, giày dép cho Nguỵ Mễ Miễn, đồng thời Lý Túc và Nguỵ Mễ Miễn không phải người yêu.
Như vậy Dương Tuấn Văn đã thoả mãn, anh ta không muốn tiếp tục câu chuyện nữa.
“Mễ Miễn ở nhà là được rồi, buổi sáng, tôi sẽ miễn cưỡng mà đưa cô đến chỗ làm” Dương thiếu gia cao cao tại thượng ban ân cho một người làm như cô, là được đi chung xe với anh ta.
Ngụy Mễ Miễn nghĩ, trên xe của Dương Tuấn Văn chắc chắn sẽ có Uông Thục Kỳ, hai người này đã được cha mẹ hai bên định ước từ nhỏ, nếu không phải Dương Tuấn Văn luôn miệng nói muốn tự mình tạo dựng sự nghiệp thì có lẽ hai người ấy đã kết hôn lúc mới tốt nghiệp rồi.
Ngụy Mễ Miễn không biết tại sao Dương Tuấn Văn nhất định kẹp chặt cô không buông, nhưng Uông Thục Kỳ đâu đâu cũng nhắm vào cô, lúc đó quả thực nước sôi lửa bỏng, không biết sao mà cô vẫn có thể sống được.
Thật vất vả mới có thể tốt nghiệp đại học, đi ra ngoài tìm việc làm, nếu còn cùng với hai người bọn họ dính líu thì rõ ràng là cô vừa lấy dao lau sạch còn dâng cổ cho bọn họ.
Ngụy Mễ Miễn sống chết lắc đầu: “Không cần đâu! Mẹ muốn tôi ra ngoài tự lập, tôi muốn ở ký túc xá!”
Dương Tuấn Văn ghét nhất là Ngụy Mễ Miễn không nghe lời: “Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem!”
Ngụy Mễ Miễn hơi co người lại một chút: “Tôi, tôi muốn sống một cuộc sống tự lập.”
Dương Tuấn Văn nghiến răng nghiến lợi, sắp gào thét ầm ĩ, bỗng nhiên, mắt anh ta chuyển sang nhìn Lý Túc.
“Anh cũng ở ký túc xá?”
“Hả?” Lý Túc cảm thấy bất ngờ, vì sao lại hỏi anh có ở hay không? Anh vẫn còn đang cân nhắc, nếu ở ký túc xá của công ty thì phải tốn thời gian đi đến nới làm thêm, nhưng mà giá ở đây thì rẻ hơn một nửa so với chỗ cũ…
Mặt Lý Túc không thay đổi, giọng điệu không hề lên xuống, chỉ nghi hoặc “Hả?” một tiếng, vào tai Dương Tuấn Văn lại hiểu khác đi, là lạnh lùng khẳng định “Đúng thế, tôi sẽ ở đây.”
Dương Tuấn Văn nhịp tay quyết định “Được, vậy thì tôi cũng ở đây!”
Uông Thục Kỳ há hốc mồm.
Ngụy Mễ Miễn chạy đi xem ngày.
Lý Túc vẫn không hề để tâm.
Dương Tuấn Văn cảm thấy quyết định của mình rất chính xác. Anh ta cũng muốn độc lập, ra ngoài ở cũng tốt, ra khỏi nhà sẽ không bị cha mẹ buộc phải cùng Thục Kỳ diễn trò hòa thuận., còn có thể nhìn chằm chằm Lý Túc, khiến cho anh ta không có cơ hội để động thủ với Mễ Miễn.
Dương Tuấn Văn vừa lòng gật đầu, quyết định của anh ta thực sáng suốt.
Bất quá, bị coi là quân xanh*, Lý Túc không thèm chú ý đến Dương Tuấn Văn.
*Quân xanh: Quân địch giả, dùng để luyện tập trên chiến trường, ở đây có nghĩa là, Lý Túc chỉ xem Dương Tuấn Văn như thứ đồ chơi, không thèm để ý.
Vì để cho nhân viên dễ dàng hòa nhập với công ty, bộ phận nhân sự đã sắp xếp người mới xen lẫn vào người cũ, rút thăm cũng chính là rút vị trí nơi ở của bản thân. Quan trọng là các nhân viên cũ đều vui vẻ Bát Quái, họ không thể chờ được chỉ cho những nhân viên mới này là ai thích ai, ai lại cùng ai chia tay, nhà ai trên giường rên la quá lớn…
Nhưng lúc phân chia chỗ ở, xảy ra một chuyện.
Nam nữ đều thiếu một gian, là do lão tổng đưa hai người vào chiếm mất hai gian nhà ký túc xá.
Lão Tổng xấu hổ cười haha…
Lý Túc và Ngụy Mễ Miễn chính là chủ của hai gian nhà xui xẻo đó.
“Nhất định là tôi làm liên lụy đến anh, lây cả vận kí xui xẻo…” Ngụy Mễ Miễn áy náy, Lý Túc đã giúp cô rất nhiều việc, mà cô thì lại toàn làm liên lụy đến anh.
Lý Túc cảm thấy việc này không liên quan đến cô. Anh liếc nhìn Ngụy Mễ Miễn đang bứt rứt, vặn vặn tay, trong lòng có chút thương cảm, cười thân thiện.
Ánh mắt đánh giá có chút dịu dàng.
Đối với Bát Quái, lão tổng có mối quan tâm đặc biệt, đứng thẳng lên nhanh như sấm, lăm lăm nhìn Lý Túc và Ngụy Mễ Miễn, tuy thân thể còn có khoảng cách, nhưng trong bầu không khí tràn ngập điềm báo luyến ái màu hồng nhạt, hahah…
Lão tổng gọi trưởng phòng phòng nghiệp vụ Trình Hiểu Huy và trưởng phòng phòng quan hệ xã hội Ôn Khả Khâm đến, chỉ vào Lý Túc và Ngụy Mễ Miễn: “Phòng gia đình”
Hai người nhanh chòng được nói lại sự tình.
Trình Hiểu Huy đập trán: “Hai người kia, trai chưa vợ gái chưa chồng, làm sao mà ở phòng gia đình được?”
Ôn Khả Khâm chột dạ: “Hiểu Hiểu, hai người chúng ta cũng là trai chưa vợ, gái chưa chồng… ùm…ừ ừ…”
Hôn môi hôn
Muốn cô lớn tiếng cãi nhau, bởi vì kinh nguyệt đến bất ngờ, mắt lại không nhìn được rõ ràng, do đó cô đi nhầm vào nhà vệ sinh nam, còn mượn Lý Túc quần áo và băng vệ sinh nữa … Loại chuyện tư mật này, dù đầu óc cô có khác người một chút cũng không thể nói được.
Như vậy thật oan uổng, chơi xấu cô không nói, nhưng Lý Túc là vô tội.
Lý Túc có lòng tốt muốn giúp đỡ cô mà lại bị nói khó nghe như vậy…
Tuy Lý Túc bị liên luỵ nhưng anh cảm thấy rất thú vị.
Uông Thục Kỳ này, thoạt nhìn có vẻ cao quý tao nhã, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, đầy vẻ tiểu thư cao cao tại thượng, nhưng vừa mở miệng, lại là nham hiểm ti tiện, khác hẳn gương mặt đoan trang thuỳ mị kia, như hai thái cực.
Loại phụ nữ đáng ghê tởm như vậy, nhàn rỗi thích nói linh tinh.
Lý Túc không hiểu, cô ta nói đi nói lại đều nhắm vào Nguỵ Mễ Miễn để làm gì?
Lý Túc nhướng mày, cười sang sảng nói: “Cô Uông thực quan tâm đến Mễ Miễn, ngay cả việc Mễ Miễn có quần áo mới cô cũng biết.”
Uông Thục Kỳ đang muốn cười, Lý Túc lại lấy giọng bình thản chặn lại.
“Là tôi không cẩn thận hắt toàn bộ cà phê lên người Mễ Miễn, may mắn là không sao, cô ấy không bị phỏng, nhưng quần áo thì không thể mặc được nữa, Mễ Miễn tính tình tốt, không tính toán với tôi, còn tỏ ý muốn kết bạn với tôi, tôi đề nghị để tôi bồi thường cho cô ấy bộ quần áo mới, còn tốn không ít thời gian để thuyết phục, cô ấy mới đồng ý. Vì vòi nứơc ở nhà vệ sinh nữ bị hỏng đành phải chuyển sang nhà vệ sinh nam, tôi ở bên ngoài canh chừng, để tránh việc có ngươì đi vào, nhưng lại có người âm hiểm đi rêu rao khắp nơi, không có chuyện không chịu được, nói chuyện thật khó nghe.”
Đây là nói, Uông Thục Kỳ tuỳ tiện rao lời đồn bậy bạ.
Lý Túc tươi cười ôn nhu chậm rãi nói, giống như miệng hổ lộ nhiều răng “Ngược lai, cô Uông lại có thể nói chuyện của Mễ Miễn nói một cách ‘có da có thịt’ như vậy, là bởi cô đang trốn trong nhà vệ sinh nam, nên mới biết tường tận như vậy? Vây tại sao cô lại muốn trốn ở nhà vệ sinh nam? Cô muốn đợi người sao?”
Lý Túc bày ra vẻ mặt hoài nghi.
Vẻ mặt của anh khiến mọi người chú ý đến Uông Thục Kỳ, mọi người đều nhìn chăm chăm vào cánh tay nhỏ bé của Uông Thục Kỳ đang khoác trên tay Dương Tuấn Văn.
A, thì ra Uông Thục Kỳ nấp ở nhà vệ sinh nam là để chờ Dương thiếu gia sao?
Thật là hâm mộ, haha…
Uông Thục Kỳ chưa từng chịu loại nhục nhã này! Đều là đàn ông, lâu nay đàn ông đều nâng niu, cưng chiều cô như công chúa.
Tất cả đều là tại Nguỵ Mễ Miễn mới có việc xấu này, đúng là người này chỉ toàn mang đến xui xẻo mà.
Uông Thục Kỳ giận run người, nhưng Dương Tuấn Văn kế bên lại không hề tỏ vẻ muốn giúp cô nói nửa câu, anh ta chỉ nghe đến Lý Túc bồi thường quần áo, giày dép cho Nguỵ Mễ Miễn, đồng thời Lý Túc và Nguỵ Mễ Miễn không phải người yêu.
Như vậy Dương Tuấn Văn đã thoả mãn, anh ta không muốn tiếp tục câu chuyện nữa.
“Mễ Miễn ở nhà là được rồi, buổi sáng, tôi sẽ miễn cưỡng mà đưa cô đến chỗ làm” Dương thiếu gia cao cao tại thượng ban ân cho một người làm như cô, là được đi chung xe với anh ta.
Ngụy Mễ Miễn nghĩ, trên xe của Dương Tuấn Văn chắc chắn sẽ có Uông Thục Kỳ, hai người này đã được cha mẹ hai bên định ước từ nhỏ, nếu không phải Dương Tuấn Văn luôn miệng nói muốn tự mình tạo dựng sự nghiệp thì có lẽ hai người ấy đã kết hôn lúc mới tốt nghiệp rồi.
Ngụy Mễ Miễn không biết tại sao Dương Tuấn Văn nhất định kẹp chặt cô không buông, nhưng Uông Thục Kỳ đâu đâu cũng nhắm vào cô, lúc đó quả thực nước sôi lửa bỏng, không biết sao mà cô vẫn có thể sống được.
Thật vất vả mới có thể tốt nghiệp đại học, đi ra ngoài tìm việc làm, nếu còn cùng với hai người bọn họ dính líu thì rõ ràng là cô vừa lấy dao lau sạch còn dâng cổ cho bọn họ.
Ngụy Mễ Miễn sống chết lắc đầu: “Không cần đâu! Mẹ muốn tôi ra ngoài tự lập, tôi muốn ở ký túc xá!”
Dương Tuấn Văn ghét nhất là Ngụy Mễ Miễn không nghe lời: “Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem!”
Ngụy Mễ Miễn hơi co người lại một chút: “Tôi, tôi muốn sống một cuộc sống tự lập.”
Dương Tuấn Văn nghiến răng nghiến lợi, sắp gào thét ầm ĩ, bỗng nhiên, mắt anh ta chuyển sang nhìn Lý Túc.
“Anh cũng ở ký túc xá?”
“Hả?” Lý Túc cảm thấy bất ngờ, vì sao lại hỏi anh có ở hay không? Anh vẫn còn đang cân nhắc, nếu ở ký túc xá của công ty thì phải tốn thời gian đi đến nới làm thêm, nhưng mà giá ở đây thì rẻ hơn một nửa so với chỗ cũ…
Mặt Lý Túc không thay đổi, giọng điệu không hề lên xuống, chỉ nghi hoặc “Hả?” một tiếng, vào tai Dương Tuấn Văn lại hiểu khác đi, là lạnh lùng khẳng định “Đúng thế, tôi sẽ ở đây.”
Dương Tuấn Văn nhịp tay quyết định “Được, vậy thì tôi cũng ở đây!”
Uông Thục Kỳ há hốc mồm.
Ngụy Mễ Miễn chạy đi xem ngày.
Lý Túc vẫn không hề để tâm.
Dương Tuấn Văn cảm thấy quyết định của mình rất chính xác. Anh ta cũng muốn độc lập, ra ngoài ở cũng tốt, ra khỏi nhà sẽ không bị cha mẹ buộc phải cùng Thục Kỳ diễn trò hòa thuận., còn có thể nhìn chằm chằm Lý Túc, khiến cho anh ta không có cơ hội để động thủ với Mễ Miễn.
Dương Tuấn Văn vừa lòng gật đầu, quyết định của anh ta thực sáng suốt.
Bất quá, bị coi là quân xanh*, Lý Túc không thèm chú ý đến Dương Tuấn Văn.
*Quân xanh: Quân địch giả, dùng để luyện tập trên chiến trường, ở đây có nghĩa là, Lý Túc chỉ xem Dương Tuấn Văn như thứ đồ chơi, không thèm để ý.
Vì để cho nhân viên dễ dàng hòa nhập với công ty, bộ phận nhân sự đã sắp xếp người mới xen lẫn vào người cũ, rút thăm cũng chính là rút vị trí nơi ở của bản thân. Quan trọng là các nhân viên cũ đều vui vẻ Bát Quái, họ không thể chờ được chỉ cho những nhân viên mới này là ai thích ai, ai lại cùng ai chia tay, nhà ai trên giường rên la quá lớn…
Nhưng lúc phân chia chỗ ở, xảy ra một chuyện.
Nam nữ đều thiếu một gian, là do lão tổng đưa hai người vào chiếm mất hai gian nhà ký túc xá.
Lão Tổng xấu hổ cười haha…
Lý Túc và Ngụy Mễ Miễn chính là chủ của hai gian nhà xui xẻo đó.
“Nhất định là tôi làm liên lụy đến anh, lây cả vận kí xui xẻo…” Ngụy Mễ Miễn áy náy, Lý Túc đã giúp cô rất nhiều việc, mà cô thì lại toàn làm liên lụy đến anh.
Lý Túc cảm thấy việc này không liên quan đến cô. Anh liếc nhìn Ngụy Mễ Miễn đang bứt rứt, vặn vặn tay, trong lòng có chút thương cảm, cười thân thiện.
Ánh mắt đánh giá có chút dịu dàng.
Đối với Bát Quái, lão tổng có mối quan tâm đặc biệt, đứng thẳng lên nhanh như sấm, lăm lăm nhìn Lý Túc và Ngụy Mễ Miễn, tuy thân thể còn có khoảng cách, nhưng trong bầu không khí tràn ngập điềm báo luyến ái màu hồng nhạt, hahah…
Lão tổng gọi trưởng phòng phòng nghiệp vụ Trình Hiểu Huy và trưởng phòng phòng quan hệ xã hội Ôn Khả Khâm đến, chỉ vào Lý Túc và Ngụy Mễ Miễn: “Phòng gia đình”
Hai người nhanh chòng được nói lại sự tình.
Trình Hiểu Huy đập trán: “Hai người kia, trai chưa vợ gái chưa chồng, làm sao mà ở phòng gia đình được?”
Ôn Khả Khâm chột dạ: “Hiểu Hiểu, hai người chúng ta cũng là trai chưa vợ, gái chưa chồng… ùm…ừ ừ…”
Hôn môi hôn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1785/2621
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1785/2621
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt