Tiểu thuyết Con Gái Yêu Của Ác Ma-full
Lượt xem : |
.
“Hôm qua em tắm rồi!”. Hỏa Nhã Hoan bất bình kêu lên.
“Đi tắm ngay, nếu không thì đừng có lên giường!”. Anh lạnh lùng nói, nằm vào giường lớn của mình sắp bị chiếm đoạt.
Bé nước mắt lưng tròng không tình nguyện đi tắm, dùng tốc độ nhanh nhất kì kì cọ cọ, sau đó dội nước, chen về giường.
Hu hu lạnh quá, bé phải vùi trong ngực anh mới ngủ được đó.
Chăn bông vén lên, khí nóng ấm áp phải vào mặt, bé như con mèo con lộ ra nụ cười hạnh phúc, lòng ấm áp bò lên giường.
“Em đánh răng chưa?”. Hắn lại lên tiếng.
“——”.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn tới không cho phép thương lượng.
Bé thở dài một cái, đi vào phòng tắm đánh răng, chà sạch sẽ từng cái một, sau đó đứng bên giường chờ anh kiểm tra.
Đợi đến khi anh đồng ý thì bé mặc áo bông mềm mại bò lên giường ngủ chung với anh, ngửi hương thơm của , hô hấp của anh, nhịp tim của anh.
Một cô bé, một người lớn ngủ cùng nhau. Một tình cảm nào đó lặng lẽ sinh sôi, tăng dần vào mỗi tối.
Bé thích ngủ cùng anh, thích hơi thở, nhiệt độ, thậm chí thích cả vẻ mặt giận dữ nóng nảy hay lúc anh gào thét bé cũng thích.
Thích thích ——
Bé thích anh.
Thích thích ——
Cô thích anh…
Chương 4
Ngày ngày ăn ngon ngủ ngon, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua bảy năm.
Một chiếc limousine lái vào vùng ngoại ô của “Tuyệt thế”, xe dừng lại trước tòa nhà ngôi sao năm cánh, cửa xe mở ra một thân ảnh nhỏ nhắn bước ra. Xinh đẹp như đóa hoa, xuất hiện làm người ta trầm mê.
Cô lững thững đi vào ngôi nhà màu xám nhìn xung quanh hai bên tìm kiếm.
Đời sống vật chất đầy đủ và sự giáo dục tiêu chuẩn đã khiến cô bé mồ côi thay da đổi thịt, không chỉ có khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mà cặp mắt to vô tội kia là vũ khí tốt nhất, ai nhìn thấy cũng chỉ có thể giương cờ đầu hàng.
“Tiểu thư Nhã Hoan”. Tổng quản đứng lại, mắp không chớp, miệng mở một nửa, trạng thái đờ đẫn.
“Hoạt động ngoại khóa tạm dừng cho nên tôi về trước thời gian”. Cô cười ngọt ngào lễ phép, bước chân tăng nhanh không dừng lại: “Anh ấy đã về chưa?”.
Nửa tháng trước, Thượng Quan Lệ sang châu Âu xử lý công việc bán đấu giá mà ba ngày trước cô tham gia hoạt động ngoại khóa của trường học, tính đúng hôm anh về nước, về sớm để gặp anh.
“Dạ, đã trở lại”. Tổng quản ấp a ấp úng run rẩy không ngừng.
“Đang ở đâu? Trên tầng sao?”. Cô cười xinh như hoa, không kịp chờ đợi mà chạy lên tầng, làn váy tung bay trong gió.
Sắc mặt tổng quản trắng bệch, đôi tay vung loạn xạ.
“Không, không, cái đó, cái này, chủ nhân nói ——”. Ông sợ hãi bắt đầu lắp ba lắp bắp.
“Đang họp sao? Đừng lo lắng, nếu như anh ấy có trách tội thì tôi sẽ gánh thay ông”. Cô linh hoạt lách người tiếp tục lên tầng.
Trong bảy năm nay, cô đã xông vào các loại hội nghị lớn nhỏ của “Tuyệt thế” không biết bao nhiêu lần. Bất luận phản ứng của Thượng Quan Lệ như thế nào, cô đều có thể ứng phó được, chỉ mỉm cười và coi những lời rít gào của anh chỉ là gió thoảng qua tai.
“Tiểu thư Nhã Hoan, cô đừng đi vào, chủ nhân ——”. Âm thanh khuyên nhủ nhỏ dần thành tiếng kêu rên, hoàn toàn không có tác dụng. Tổng quan thấy Hỏa Nhã Hoan lên lầu thì ôm đầu chui vào góc tường rên rỉ.
Xong rồi! Đợi tí nữa mọi chuyện được bày ra thì nóc nhà sẽ bị bay vì tiếng thét mất. Ông không giữ được người thể nào cũng bị lột da.
Cô đi lên tầng hai, chạy trên hành lang rộng rãi, dừng trước cửa phòng ngủ chính, sửa sang lại quần áo, dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc dài, xác định mình đã đoan trang mới đưa tay gõ cửa.
Thượng Quan Lệ tốn công bỏ không ít tiền thuê thầy nổi tiếng dạy, đưa cô vào trường quý tộc học, muốn biến cô thành một thục nữ.
Nhưng đáng tiếc người ta đã nói “Ba tuổi học hiếu kinh, bảy tuổi nghe đạo lão”. Trước khi gặp anh thì cô đã hình thành tính cách như vậy rồi, hiệu quả của giáo dục cũng chỉ có hạn, bản tính dã nha đầu vẫn thỉnh thoảng xuất hiện.
Ít nhất thì ở bên ngoài cô vẫn duy trì bộ dáng khuê tú đại gia, cố gắng không để cho anh mất thể diện.
“Lệ, anh đã về chưa?”. Cô gõ cửa, đẩy cửa phòng ngủ chính ra.
Trên danh nghĩa Thượng Quan Lệ là cha nuôi của cô nhưng cô không hề gọi anh như thế, cũng may anh không phải là người câu nệ, cũng không bắt cô gọi anh là cha. Tổng giám đốc của “Tuyệt thế” mà mọi người đều sợ hãi, cũng chỉ có cô dám gọi thẳng tên của anh.
Nửa tháng không gặp mặt, cô rất nhớ anh, rất muốn gặp anh —— trong phòng ngủ chính không có ai, ga giường rất phẳng, xem ra tối qua không ai ngủ trên đó. Anh không có trong phòng ngủ, chẳng lẽ đang ở trong phòng sách?
“Bận đến nỗi không có thời gian ngủ sao?”. Hỏa Nhã Hoan nhỏ giọng lầu bầu, nhăn mày, đi một vòng quanh phòng ngủ, đi vào trong phòng thay quần áo ở nhà.
Mấy năm nay cô vẫn ở trong phòng ngủ, không chịu ra ngoài, vẫn ở cùng phòng với anh. Đồ dùng và quần áo của hai người cũng được phân ra nhưng cô vẫn là người thân nhất với anh trên thế giới này.
Sau khi rửa mặt, Hỏa Nhã Hoan đi qua hành lang đi đến phòng sách. Mới đi được vài bước thì cô nhướn mi.
A, giầy?
Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào chiếc giầy da nam đang nằm trên mặt đất. Nhìn cái giầy có vẻ bị ném một cách không thương tiếc.
Cầm chiếc giày lên, Hỏa Nhã Hoan tiếp tục đi về phía trước, đi được mấy bước lại dừng lại.
A, cái này ——
Cô chậm rãi cầm lên một cái quần nam dài, một cái thắt lưng, chân mày càng nhướn cao hơn.
Càng đi về phía trước còn có một chiếc áo sơ mi nam và một cái váy đỏ rực nằm cùng chỗ. Nhìn cẩn thận còn phát hiện chiếc khóa váy bị kéo hỏng, cúc áo sơ mi bị đứt vài cái.
Không ngờ anh đến châu Âu một chuyến lại dính vào một cô gái háo sắc như vậy. Nhìn quần áo như thế này thì chủ nhân của nó có thể là cái dạng gì?
Hỏa Nhã Hoan khẽ bước, đi nhẹ nhàng giống như ăn trộm bước đến phòng sách, đi trên đường còn gặp một cái áo lót ren. Cô trừng mắt nhìn ngạc nhiên, cô mới phát hiện số đo của cái áo lót này rất lớn, một tay của nam nhân không thể nắm được chỗ nóng bỏng đó.
Sau đó lại một đôi cao gót xuất hiện, cô lại nhặt lên.
Cửa phòng sách khép chặt, cô cầm một cái ly thủy tinh dính vào cửa, bắt đầu nghe lén, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên trong, rất tập trung, đôi mắt trợn ngược môi mỏng khé nhếch.
Cô có thể nghe thấy tiếng rên rỉ mơ hồ, âm thanh thở dốc, và tiếng gầm nhẹ mà cô rất quen thuộc. Nhưng mà âm thanh này không giống tiếng rống giận dữ, lúc này âm thanh rất trầm thấp.
Cô hít sâu một hơi, ôm đống quần áo, đôi giày da và đôi giày cao gót mở vửa ra.
“Xin lỗi, tôi nghĩ rằng hai người làm rơi vài thứ”. Cô nói lễ phép, con mắt đảo quanh nhìn xung quanh thư phòng.
Y phục xốc xếch, nam nữ thở dốc, thân thể trần truồng như ẩn như hiện. Cho dù cô có ngây thơ thế nào đi chăng nữa cũng đoán được hai người này đang làm cái gì. Cô đứng ở cửa, mắt chớp chớp, đờ người.
Aha, bắt kẻ thông dâm trên bàn! Bị cô bắt được rồi!
Mấy ngày hôm nay không khí lạnh tăng cường nên trong phòng có đốt bếp sưởi để ấm áp. Trên bàn sách, thân thể người đàn ông ngăm đen tráng kiện áp trên người mỹ nữ tóc đỏ, thân thể hai người phập phồng dưới ánh lửa.
Từ chỗ của cô có thể thấy trên cô và trên vai anh đầy mồ hôi, cánh tay cơ bắp
“Hôm qua em tắm rồi!”. Hỏa Nhã Hoan bất bình kêu lên.
“Đi tắm ngay, nếu không thì đừng có lên giường!”. Anh lạnh lùng nói, nằm vào giường lớn của mình sắp bị chiếm đoạt.
Bé nước mắt lưng tròng không tình nguyện đi tắm, dùng tốc độ nhanh nhất kì kì cọ cọ, sau đó dội nước, chen về giường.
Hu hu lạnh quá, bé phải vùi trong ngực anh mới ngủ được đó.
Chăn bông vén lên, khí nóng ấm áp phải vào mặt, bé như con mèo con lộ ra nụ cười hạnh phúc, lòng ấm áp bò lên giường.
“Em đánh răng chưa?”. Hắn lại lên tiếng.
“——”.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn tới không cho phép thương lượng.
Bé thở dài một cái, đi vào phòng tắm đánh răng, chà sạch sẽ từng cái một, sau đó đứng bên giường chờ anh kiểm tra.
Đợi đến khi anh đồng ý thì bé mặc áo bông mềm mại bò lên giường ngủ chung với anh, ngửi hương thơm của , hô hấp của anh, nhịp tim của anh.
Một cô bé, một người lớn ngủ cùng nhau. Một tình cảm nào đó lặng lẽ sinh sôi, tăng dần vào mỗi tối.
Bé thích ngủ cùng anh, thích hơi thở, nhiệt độ, thậm chí thích cả vẻ mặt giận dữ nóng nảy hay lúc anh gào thét bé cũng thích.
Thích thích ——
Bé thích anh.
Thích thích ——
Cô thích anh…
Chương 4
Ngày ngày ăn ngon ngủ ngon, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua bảy năm.
Một chiếc limousine lái vào vùng ngoại ô của “Tuyệt thế”, xe dừng lại trước tòa nhà ngôi sao năm cánh, cửa xe mở ra một thân ảnh nhỏ nhắn bước ra. Xinh đẹp như đóa hoa, xuất hiện làm người ta trầm mê.
Cô lững thững đi vào ngôi nhà màu xám nhìn xung quanh hai bên tìm kiếm.
Đời sống vật chất đầy đủ và sự giáo dục tiêu chuẩn đã khiến cô bé mồ côi thay da đổi thịt, không chỉ có khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mà cặp mắt to vô tội kia là vũ khí tốt nhất, ai nhìn thấy cũng chỉ có thể giương cờ đầu hàng.
“Tiểu thư Nhã Hoan”. Tổng quản đứng lại, mắp không chớp, miệng mở một nửa, trạng thái đờ đẫn.
“Hoạt động ngoại khóa tạm dừng cho nên tôi về trước thời gian”. Cô cười ngọt ngào lễ phép, bước chân tăng nhanh không dừng lại: “Anh ấy đã về chưa?”.
Nửa tháng trước, Thượng Quan Lệ sang châu Âu xử lý công việc bán đấu giá mà ba ngày trước cô tham gia hoạt động ngoại khóa của trường học, tính đúng hôm anh về nước, về sớm để gặp anh.
“Dạ, đã trở lại”. Tổng quản ấp a ấp úng run rẩy không ngừng.
“Đang ở đâu? Trên tầng sao?”. Cô cười xinh như hoa, không kịp chờ đợi mà chạy lên tầng, làn váy tung bay trong gió.
Sắc mặt tổng quản trắng bệch, đôi tay vung loạn xạ.
“Không, không, cái đó, cái này, chủ nhân nói ——”. Ông sợ hãi bắt đầu lắp ba lắp bắp.
“Đang họp sao? Đừng lo lắng, nếu như anh ấy có trách tội thì tôi sẽ gánh thay ông”. Cô linh hoạt lách người tiếp tục lên tầng.
Trong bảy năm nay, cô đã xông vào các loại hội nghị lớn nhỏ của “Tuyệt thế” không biết bao nhiêu lần. Bất luận phản ứng của Thượng Quan Lệ như thế nào, cô đều có thể ứng phó được, chỉ mỉm cười và coi những lời rít gào của anh chỉ là gió thoảng qua tai.
“Tiểu thư Nhã Hoan, cô đừng đi vào, chủ nhân ——”. Âm thanh khuyên nhủ nhỏ dần thành tiếng kêu rên, hoàn toàn không có tác dụng. Tổng quan thấy Hỏa Nhã Hoan lên lầu thì ôm đầu chui vào góc tường rên rỉ.
Xong rồi! Đợi tí nữa mọi chuyện được bày ra thì nóc nhà sẽ bị bay vì tiếng thét mất. Ông không giữ được người thể nào cũng bị lột da.
Cô đi lên tầng hai, chạy trên hành lang rộng rãi, dừng trước cửa phòng ngủ chính, sửa sang lại quần áo, dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc dài, xác định mình đã đoan trang mới đưa tay gõ cửa.
Thượng Quan Lệ tốn công bỏ không ít tiền thuê thầy nổi tiếng dạy, đưa cô vào trường quý tộc học, muốn biến cô thành một thục nữ.
Nhưng đáng tiếc người ta đã nói “Ba tuổi học hiếu kinh, bảy tuổi nghe đạo lão”. Trước khi gặp anh thì cô đã hình thành tính cách như vậy rồi, hiệu quả của giáo dục cũng chỉ có hạn, bản tính dã nha đầu vẫn thỉnh thoảng xuất hiện.
Ít nhất thì ở bên ngoài cô vẫn duy trì bộ dáng khuê tú đại gia, cố gắng không để cho anh mất thể diện.
“Lệ, anh đã về chưa?”. Cô gõ cửa, đẩy cửa phòng ngủ chính ra.
Trên danh nghĩa Thượng Quan Lệ là cha nuôi của cô nhưng cô không hề gọi anh như thế, cũng may anh không phải là người câu nệ, cũng không bắt cô gọi anh là cha. Tổng giám đốc của “Tuyệt thế” mà mọi người đều sợ hãi, cũng chỉ có cô dám gọi thẳng tên của anh.
Nửa tháng không gặp mặt, cô rất nhớ anh, rất muốn gặp anh —— trong phòng ngủ chính không có ai, ga giường rất phẳng, xem ra tối qua không ai ngủ trên đó. Anh không có trong phòng ngủ, chẳng lẽ đang ở trong phòng sách?
“Bận đến nỗi không có thời gian ngủ sao?”. Hỏa Nhã Hoan nhỏ giọng lầu bầu, nhăn mày, đi một vòng quanh phòng ngủ, đi vào trong phòng thay quần áo ở nhà.
Mấy năm nay cô vẫn ở trong phòng ngủ, không chịu ra ngoài, vẫn ở cùng phòng với anh. Đồ dùng và quần áo của hai người cũng được phân ra nhưng cô vẫn là người thân nhất với anh trên thế giới này.
Sau khi rửa mặt, Hỏa Nhã Hoan đi qua hành lang đi đến phòng sách. Mới đi được vài bước thì cô nhướn mi.
A, giầy?
Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào chiếc giầy da nam đang nằm trên mặt đất. Nhìn cái giầy có vẻ bị ném một cách không thương tiếc.
Cầm chiếc giày lên, Hỏa Nhã Hoan tiếp tục đi về phía trước, đi được mấy bước lại dừng lại.
A, cái này ——
Cô chậm rãi cầm lên một cái quần nam dài, một cái thắt lưng, chân mày càng nhướn cao hơn.
Càng đi về phía trước còn có một chiếc áo sơ mi nam và một cái váy đỏ rực nằm cùng chỗ. Nhìn cẩn thận còn phát hiện chiếc khóa váy bị kéo hỏng, cúc áo sơ mi bị đứt vài cái.
Không ngờ anh đến châu Âu một chuyến lại dính vào một cô gái háo sắc như vậy. Nhìn quần áo như thế này thì chủ nhân của nó có thể là cái dạng gì?
Hỏa Nhã Hoan khẽ bước, đi nhẹ nhàng giống như ăn trộm bước đến phòng sách, đi trên đường còn gặp một cái áo lót ren. Cô trừng mắt nhìn ngạc nhiên, cô mới phát hiện số đo của cái áo lót này rất lớn, một tay của nam nhân không thể nắm được chỗ nóng bỏng đó.
Sau đó lại một đôi cao gót xuất hiện, cô lại nhặt lên.
Cửa phòng sách khép chặt, cô cầm một cái ly thủy tinh dính vào cửa, bắt đầu nghe lén, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên trong, rất tập trung, đôi mắt trợn ngược môi mỏng khé nhếch.
Cô có thể nghe thấy tiếng rên rỉ mơ hồ, âm thanh thở dốc, và tiếng gầm nhẹ mà cô rất quen thuộc. Nhưng mà âm thanh này không giống tiếng rống giận dữ, lúc này âm thanh rất trầm thấp.
Cô hít sâu một hơi, ôm đống quần áo, đôi giày da và đôi giày cao gót mở vửa ra.
“Xin lỗi, tôi nghĩ rằng hai người làm rơi vài thứ”. Cô nói lễ phép, con mắt đảo quanh nhìn xung quanh thư phòng.
Y phục xốc xếch, nam nữ thở dốc, thân thể trần truồng như ẩn như hiện. Cho dù cô có ngây thơ thế nào đi chăng nữa cũng đoán được hai người này đang làm cái gì. Cô đứng ở cửa, mắt chớp chớp, đờ người.
Aha, bắt kẻ thông dâm trên bàn! Bị cô bắt được rồi!
Mấy ngày hôm nay không khí lạnh tăng cường nên trong phòng có đốt bếp sưởi để ấm áp. Trên bàn sách, thân thể người đàn ông ngăm đen tráng kiện áp trên người mỹ nữ tóc đỏ, thân thể hai người phập phồng dưới ánh lửa.
Từ chỗ của cô có thể thấy trên cô và trên vai anh đầy mồ hôi, cánh tay cơ bắp
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2967/3803
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2967/3803
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt