watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Cô Vợ Bỏ Trốn-full

Lượt xem :
i vào tai Tiểu Lâm phu nhân thì bà lại nghĩ không phải anh đang công khai biểu lộ chủ quyền mà là đang cố ý phản đối bà quấy rầy hai người bọn họ.

Bà đã phục vụ ở Tịch Mộc gia bốn mươi năm, so với ai khác đều hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Đến nơi này đã hơn một năm, Minh Hạ đã hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống phức tạp của Tịch Mộc gia, quen với việc người làm trong nhà gọi cô là Ngũ tiểu thư, tiếng Nhật cũng tiến bộ hơn rất nhiều. Còn có một đám người hầu cùng vệ sĩ chờ cô sai bảo. Nghe nói đây là vì lợi ích của Ngũ tiểu thư Tịch Mộc gia nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không có thói quen mỗi khi đi đâu đều có người đi theo.

Lâu lắm rồi mới thấy anh tư trở về nhà lớn, cô lập tức chạy đi tìm anh.

“Anh đã về rồi ạ?” Cô cười đi về phía Tịch Mộc Thức Minh mang vẻ phong trần mệt mỏi, không để ý đến đám người hầu phía sau.

Nhân dịp nghỉ hè, Tịch Mộc Thức Minh đi du lịch Tokyo cả tháng, vừa bước vào nhà đã nhìn thấy cô, anh có chút vui mừng ngoài ý muốn.

Đúng vậy, anh vừa nhìn thấy cô thì đột nhiên nhớ ra trong nhà lớn còn có sự tồn tại của cô.

Trước kia ngoài đám người hầu cùng bảo vệ thì phần lớn thời gian chỉ có một mình anh trấn giữ trong nhà lớn. Bình thường cha sẽ ở Tokyo xử lý công việc của công ty, ngày nghỉ mới trở về, ma mấy anh chị em cũng thường ở bên ngoài ít khi trở về nhà lớn.

“Có chuyện gì?” Tịch Mộc Thức Minh liếc nhìn cô một cái, không hề dừng bước đi qua người cô.

“Không có gì, chỉ có chút chuyện muốn thương lượng với anh”. Cô đuổi theo anh, chỉ còn thiếu điều kéo anh lại.

“Nói đi”. Cô có chuyện gì cần thương lượng với anh? Cô và anh thì có chuyện gì mà thương lượng chứ?

“Em không cần nhiều người hầu và bảo vệ như vậy”.

Còn tưởng là chuyện gì, thì ra chỉ là chuyện nhỏ đáng bực mình này! “Không được!”, Anh không cần nghĩ đã cự tuyệt.

“Sao lại không được?” Cô chưa từ bỏ ý định liền hỏi tới.

Mấy người hầu bắt đầu toát mồ hôi lạnh vì Ngũ tiểu thư.

Chưa từng có ai dám chất vấn Tứ thiếu gia vốn lãnh khốc vô tình, vậy mà cô dám cả gan hỏi ngược lại anh như vậy.

“Đây là việc em phải chấp nhận, chẳng lẽ lúc bước vào nhà các người không muốn được vậy sao?” Tịch Mộc gia phô trương như vậy lại là ước mơ của không biết bao nhiêu người.

Sắc mặt Minh Hạ chợt biến nhưng nhanh chóng phục hồi lại vẻ mặt như cũ. Anh vẫn không quên được nỗi oán hận kia, ngày ngày vẫn đau đáu trong lòng không nguôi, lúc nào cũng giày vò cô. Nhưng vừa nghĩ tới nguyên nhân tạo nên bóng ma trong lòng anh cùng những gì anh đã trải qua thì cô lại không đành lòng, cô làm sao có thể giận anh được chứ? Anh cũng là người bị hại a!

Cô giả vờ như không nghe thấy, làm như không có việc gì nói: “Em chỉ muốn có chút không gian để thở thôi, không cần những nhân tài xuất sắc này đi theo, như em đây thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì được”. Cô chỉ là một nữ sinh bình thường thôi, làm gì có chuyện gì chứ?

“Để bọn họ đi theo mới tốt cho em”, cô bé không hề có năng lực kháng cự này thế nào mà dám nói mình không thể nào gặp chuyện không may? Gia sản Tịch Mộc gia vô cùng lớn, có biết bao nhiêu thế lực muốn tìm cơ hội lợi dụng, bao gồm cả việc bắt cóc.

“Tốt cái gì chứ?”

“Tóm lại là không được”, cho dù anh không thừa nhận cô, nhưng cha đã coi cô là người của Tịch Mộc gia, lại giao cô cho anh trông nom, làm sao anh có thể để cô xảy ra chuyện rắc rối khiến anh bị trách móc, coi thường được.

“Em không sao mà!”

“Không được”, cô không sao thuyết phục được anh, “thân là người của Tịch Mộc gia thì cần phải quen với việc có người đi theo bảo vệ!”

“Tại sao phải quen?” Minh Hạ chán ghét nhìn anh, hàng lông mày nhíu lại, “Ai mà thèm để ý đến người lạ hoắc như em chứ, chỉ cần anh đừng phái người theo sau em thì chẳng ai biết em là người của Tịch Mộc gia hết!”. Cũng một năm rồi còn gì, cô chẳng gây ra chuyện gì rắc rối cả, không phải đã chứng minh cô chẳng có việc gì sao.

“Bây giờ em bắt đầu thay đổi, càng ngày càng làm phản rồi hả?” Cô có cam đảm dám cả gan nói chuyện với anh như vậy sao?

“Em không phải, có mà anh càng ngày càng chuyên quyền á”.

Quả thật lúc này giông bão đã sắp nổi lên, Tịch Mộc Thức Minh gương mặt nhăn nhó, sắc mặt tái xanh, hai quả đấm nắm chặt kêu “răng rắc”, toàn thân căng thẳng.

Minh Hạ bị sắc mặt của anh hù dọa sợ hết hồn, ngậm miệng không dám nói gì nữa.

“Tại sao lại thay đổi thành bộ dạng “cô vợ nhỏ” thế kia, không phải vừa nãy còn rất hung hăng sao?”.

Toàn bộ đám người làm trong nhà cũng bị vẻ mặt giận dữ của Tứ thiếu gia hù dọa tới mức không dám lên tiếng. Tầm mắt mọi người đều rơi xuống dáng vẻ cô độc của Ngũ tiểu thư.

Minh Hạ không phải là muốn phản kháng, mà bắt đầu cảm thấy bây giờ cô không hợp với những thứ này. Cô tới đây cũng đã hơn một năm rồi, anh thường đi sớm về khuya, dĩ nhiên không biết cô thường ngày như thế nào. Cô cũng muốn hòa nhập với gia đình mới này, nhưng thật không dễ dàng như cô nghĩ...

Anh không biết lúc cô ở nhà một mình đã cố hết sức duy trì hình tượng Ngũ tiểu thư của Tịch Mộc gia, đối phó với những người không có ý tốt đã phải chịu bao nhiêu chê cười! Như vậy còn chưa đủ, cô chỉ muốn lúc ra bên ngoài được là một người bình thương, chẳng lẽ ngay cả tự do cô cũng không có sao?

“Anh tư, em biết yêu cầu này của em đối với anh rất nhỏ bé, xem như em cầu xin anh có được không ạ?”, Minh Hạ thử ôn hòa nhã nhặn khuyên anh.

“Ai cho em gọi tôi là anh tư?” Tịch Mộc Thức Minh nói giọng bình thản nhưng âm điệu lại âm lãnh dị thường, giống như một trận gió lạnh từ âm phủ thổi tới, làm mọi người xung quanh run rẩy.

“Tôi không phải anh trai em!” Anh quét ánh mắt lạnh lẽo về phía cô, dùng ánh mắt nhắc nhở sự thật này cho cô một lần nữa.

Một năm qua cô không gọi anh như vậy, anh nghĩ cô đã đủ thông minh biết đây là điều cấm kỵ, nhưng bây giờ cô lại phạm phải điều cấm kỵ này.

Sắc mặt anh khó coi đến cực điểm, cơn thịnh nộ bộc phát lửa giận cháy tan mọi thứ, “cho thu hồi lại tất cả người bên cạnh cô ta cho tôi!”.

“Tứ thiếu gia!”, vệ sĩ đã quen bảo vệ Minh Hạ không hiểu sao Tứ thiếu gia luôn anh minh vậy mà lại nhất thời không để ý đến an nguy của Ngũ tiểu thư.

“Đừng nói nhiều.... Tôi chỉ đáp ứng mong muốn của cô ta”. Tịch Mộc Thức Minh âm điệu lãnh đạm, lửa giận nhanh chóng trở thành băng lãnh.

Minh Hạ không nghĩ tới lại dễ dàng được đáp ứng như vậy nên chỉ có thể theo bản năng đáp lại: “Cảm ơn!”.

Cuối cùng cô cũng thành công đạt được mục đích của mình, coi như cũng đáng với việc ‘vuốt râu hùm” đi. Bây giờ thì cô đang vô cùng hối hận vì đã không nghe lời anh tư! Sau mấy tháng sóng êm gió lặng, hôm nay lúc tan học, giữa thanh thiên bạch nhật cô bị bắt làm con tin.

Đây là do cô tự gây họa, nếu cứ để đám vệ sĩ theo sau thì dù có chuyện gì cô cũng sẽ chẳng mất một cọng tóc. Bây giờ thì tốt rồi, trong lúc giãy giụa cô còn bị đám người xấu cứa mấy dao, thật là đau! Ôi, cô thật muốn khóc mà…

“Còn không cầu xin tha thứ sao, Ngũ tiểu thư!”

Mấy tên lưu manh lộ ra vẻ mặt biến thái cưới dâm đãng, lạnh lùng nhìn Minh Hạ đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau nhưng không kêu rên một tiếng.

“Thả tôi ra, nếu để cho anh tư tôi tìm ra các người thì các người sẽ rất thê thảm”
<<1 ... 45678 ... 25>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
2013/2849
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT