Tiểu thuyết Cô Vợ Bỏ Trốn-full
Lượt xem : |
ời đi là lựa chọn tốt nhất với cô.
Hành lý của cô không nhiều lắm, hai valy có thể chứa tất cả mọi thứ. Còn rất nhiều thứ nhưng chúng không nên cùng cô đi
" Cô đi đâu vậy?" Tiểu Lâm phu nhân đi vào phòng cô, kinh ngạc nhìn thấy phía đất có 2 chiếc valy lớn
" Đi về nhà". Cô dùng giọng điệu bình thường trả lời, hai tay vẫn tiếp tục công việc
" Nơi này chính là nhà của cô". Tiểu Lâm phu nhân bắt đầu ngăn cản động tác của cô
Ngũ tiểu thư rốt cuộc là sao? Bỏ trốn? Cô không nhịn được khi ở trong ngôi nàh vắng lặng này nữa sao?
" Bây giờ là nhà của tôi, nhưng nó vĩnh viễn không phải nhà của tôi". Cô đã thấy rõ con đường mà mình nên đi, cô không muốn vì bất kì nguyên nhân gì, khiến cô miễn cưỡng phải ở tai nơi đây
Trước kia là vì hạnh phúc của mẹ, cô không hề có ý nghĩ sẽ ở lại Nhật Bản, làm một tiểu thư hào môn ngoan ngoãn dịu dàng cao quý, trải qua những năm tháng này, cô cảm thấy cô hoàn toàn không thích hợp.
Ở một biệt thự vắng lặng, so với lúc trước khi cô học ngoại trú càng im lặng hơn, đối mặt với toàn con trai, so với trước kia một mình ở Đài Loan cuộc sống càng khó chịu. Cô không nên như vậy, cũng không cần tự lừa dối bản thân mình. Chỉ có đóng lại lòng mình, khiến anh ra khỏi trái tim cô, đó mới là kết cục tốt nhất.
" Tứ thiếu gia có biết chuyện này không?" Tiểu Lâm phu nhân luôn xử sự có chừng mựng với Ngũ tiểu thư, nhất định là lão gia đồng ý nên tiểu thư mới thu dọn hành lý, nhưng Tứ thiếu gia có biết không?
" Sớm muộn cũng biết". Cô lạnh nhạt nói, không cho cần thiết phải thông báo với anh:" Tôi đi, anh tất nhiên là vui mừng rồi"
" Sao phải nói như vậy?". Chẳng lẽ tiểu thư không nhìn ra tứ thiếu gia đối xử với cô vô cùng đặc biệt sao?
" Tôi chịu thua, tự động rút lui, như vậy chắc anh vui mừng lắm". Anh thật sự lợi hại , năm năm qua, và ván cờ nay anh thật sự là người thắng cuộc.
" Nhưng cô có thể bỏ được sao?" bà không tin ngũ tiểu thư thiện lương có thể bỏ được nơi này
" Có a!". Cô đứng lên ôm vị quản gia :" Tôi không bỏ được người và mọi người ở đây". Mặc dù mọi người cung kính tiếp đón, không tránh được cảm giác xa cách , nhưng họ lại chăm sóc cô vô cùng cẩn thận , khiến cô cảm động vô cùng:" Không có mọi người, mấy năm nay tôi không biết sống thế nào".
Một người lạnh lùng thế nào cũng không thể ngăn nổi cảm xúc lúc này, Tiểu Lâm phu nhân lộ vẻ xúc động:" Minh Hạ tiểu thư...."
" Yên tâm, tôi sẽ sống rất tốt, đừng quên nơi tôi dến chính là quê hương tôi". Cô vỗ vỗ lưng lão quản gia:" Tôi cũng sẽ trở về".
" Tôi giúp cô". Không thể thay đổi tâm ý của tiểu thư, cũng không nên cưỡng cầu cô ấy làm gì.
Tiểu thư đã trưởng thành, có lý tưởng của mình, bà là quản gia chỉ có thể chúc phúc cho cô.
Tịch Mộc Thức Minh mới từ Tokyo trở lại đại trạch ở Kyoto, liền nhìn thấy đám người làm loay hoay bận rộn đến độ nước chảy không lọt.
Chuyện gì xảy ra đây?
Anh cầm một cái hộp đi về phía phòng của Minh Hạ, bất ngờ phát hiện gian phòng của cô trống không, trên nền nhà có hai va-li hành lý.
"Em muốn đi đâu?" Anh nhìn chằm chằm người đang ngồi dưới đất, trong lòng không khỏi lo lắng bất an.
"Về Đài Loan."
Anh kinh ngạc nhìn chăm chú vào cô, giống như cô vừa nói sai chuyện gì: "Em nói lại lần nữa!"
"Em muốn về Đài Loan học đại học." Cô kéo hai cái va-li lớn đi ra khỏi cửa, không để ý tới anh đang đứng ở bên cạnh.
"Tại sao anh lại không biết?" Tin tức này tới quá đột nhiên! "Tại sao không bàn bạc với anh?"
"Em không cho phép bọn họ nói cho anh biết, cũng không muốn để chuyện nhỏ này làm phiền đến anh."
Biểu tình trên mặt anh làm người ta khó hiểu. Bọn họ? Những người khác trong nhà sao? Anh không phải là người thân nhất của cô ở cái nhà này sao? Tại sao anh thế nhưng không biết? "Ba thông qua rồi?"
"Ừ." Đại khái là vậy.
Tấm lá chắn thật lớn, như vậy anh còn có thể phản đối gì sao?
"Anh tại sao đột nhiên lại về? Đại học hẳn là còn chưa có nghỉ lễ chứ?" Cô ngồi ở trước cửa, cũng không quay đầu lại từ từ mang giày.
"Anh có nguyên nhân của anh." Đến lúc này mà cái miệng của anh vẫn còn cứng rắn như vậy đấy. Cái hộp trong tay anh còn là bộ áo cưới anh đặc biệt mua cho cô, muốn đợi cô vừa tốt nghiệp trung học liền cưới cô, nhưng bây giờ cô lại có thể vô tình như vậy nói đi là đi, chưa từng coi trọng anh, anh còn có thể kiên trì cái gì?
Nếu như không phải anh đột nhiên trở về thăm cô, cô có lẽ sẽ cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng biến mất.
"A." Cô giống như sớm biết anh sẽ trả lời như vậy, tự mình đứng dậy, người làm cũng chuẩn bị mở cửa chính.
Anh dùng ánh mắt ra lệnh người làm không được mở cửa, dùng tiếng trung hỏi cô: "Năm năm rồi, em đối với nơi này một chút lưu luyến cũng không có sao?" Đến lúc này, anh chỉ hỏi ra được câu này. Anh còn có cái gì có thể nói?
Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú tài hoa trước mắt : "Có, nơi này có những kỉ niệm quý giá của em."
Cô nhìn thẳng vào anh, khiến trong lòng anh càng thêm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, từng trận cảm xúc khó hiểu đi ngược lại với sự khống chế của lý trí, quấn lên tim anh.
"Đối với anh, cũng có lưu luyến sao?" Anh không giữ được tim cô rồi sao? Bươm buớm cuối cùng cũng muốn bay sao?
Minh Hạ cười, không ngờ anh sẽ nói ra những lời hèn mọn như vậy. Cô biết, anh như vậy sẽ rất nhanh biến mất, anh rất nhanh sẽ có thể quên đi mọi thứ giữa hai người họ, biến trở lại là anh Tư mà cô quen biết lúc đầu.
"Có thời gian rảnh em sẽ quay trở lại Nhật Bản." Cô không phải muốn thoát khỏi tất cả quan hệ với chỗ này, cô vẫn sẽ có thân phận Tịch Mộc Minh Hạ, chỉ là, cô hiện tại cần tìm về Minh Hạ trước đây.
"Em vẫn chưa trả lời anh!" Anh không muốn nghe nói nhảm. Hiện tại anh chỉ muốn biết, ở trong lòng cô, anh rốt cuộc có một chút vị trí hay không.
"Trong lòng em đương nhiên là có sự tồn tại của anh, anh đã ở bên em năm năm a!" Đừng hỏi, hỏi thêm nữa, cô sợ mình sẽ nhịn không được, đi tới ôm lấy anh, người đang lộ vẻ buồn bã.
Hôm nay từ biệt, thật chẳng biết lúc nào gặp lại nhau!
"Em đã từng có một khắc đồng hồ quan tâm anh sao?" Anh đau thương hỏi.
Cô cố nén kích động muốn khóc, giả bộ trấn định nói: "Có, hơn nữa còn không chỉ một khắc đồng hồ, anh thì sao?"
Khuôn mặt nghiêm túc của anh căng thẳng, đột nhiên toát ra nụ cười nhạt thoải mái, lòng cũng nhẹ đi không ít.
"Anh có." Anh cưỡng ép chính mình không đến gần cô, sợ mình sẽ ngăn lại bước chân của cô, sợ mình sẽ gắt gao ôm hôn cô, "Chú ý giữ gìn sức khỏe."
Minh Hạ thản nhiên cười."Anh cũng thế, sinh mạng là rất quan trọng, em không hy vọng anh chết."
Đây là lời chúc phúc duy nhất của cô đối với anh. Cô rất rõ ràng, anh quá rực rỡ, tính mạng của anh cũng dễ dàng bị người ta rình rập.
"Dù là xác chết, anh cũng chỉ cho em tới nhận."
Cô sửng sốt một chút, khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng không quay đầu lại đi nha.
Từ chỗ tối đi ra, người vệ sĩ tên Thần Điền Vũ nhìn về phía người thiếu nữ đã đi xa, không hiểu lại nhìn trở về chủ tử đang ngơ ngẩn bất động : "Tứ thiếu gia, sao người không ngăn cản cô ấy rời đi?" Cậu chủ lần này trở về không phải chuẩn bị cầu hôn với tiểu thư sao?
Hương trà nhàn nhạt vẫn còn tràn ngập bên trong phòng, giống như cô còn chưa rời khỏi, "Cô ấy sẽ không nghe ta."
Hành lý của cô không nhiều lắm, hai valy có thể chứa tất cả mọi thứ. Còn rất nhiều thứ nhưng chúng không nên cùng cô đi
" Cô đi đâu vậy?" Tiểu Lâm phu nhân đi vào phòng cô, kinh ngạc nhìn thấy phía đất có 2 chiếc valy lớn
" Đi về nhà". Cô dùng giọng điệu bình thường trả lời, hai tay vẫn tiếp tục công việc
" Nơi này chính là nhà của cô". Tiểu Lâm phu nhân bắt đầu ngăn cản động tác của cô
Ngũ tiểu thư rốt cuộc là sao? Bỏ trốn? Cô không nhịn được khi ở trong ngôi nàh vắng lặng này nữa sao?
" Bây giờ là nhà của tôi, nhưng nó vĩnh viễn không phải nhà của tôi". Cô đã thấy rõ con đường mà mình nên đi, cô không muốn vì bất kì nguyên nhân gì, khiến cô miễn cưỡng phải ở tai nơi đây
Trước kia là vì hạnh phúc của mẹ, cô không hề có ý nghĩ sẽ ở lại Nhật Bản, làm một tiểu thư hào môn ngoan ngoãn dịu dàng cao quý, trải qua những năm tháng này, cô cảm thấy cô hoàn toàn không thích hợp.
Ở một biệt thự vắng lặng, so với lúc trước khi cô học ngoại trú càng im lặng hơn, đối mặt với toàn con trai, so với trước kia một mình ở Đài Loan cuộc sống càng khó chịu. Cô không nên như vậy, cũng không cần tự lừa dối bản thân mình. Chỉ có đóng lại lòng mình, khiến anh ra khỏi trái tim cô, đó mới là kết cục tốt nhất.
" Tứ thiếu gia có biết chuyện này không?" Tiểu Lâm phu nhân luôn xử sự có chừng mựng với Ngũ tiểu thư, nhất định là lão gia đồng ý nên tiểu thư mới thu dọn hành lý, nhưng Tứ thiếu gia có biết không?
" Sớm muộn cũng biết". Cô lạnh nhạt nói, không cho cần thiết phải thông báo với anh:" Tôi đi, anh tất nhiên là vui mừng rồi"
" Sao phải nói như vậy?". Chẳng lẽ tiểu thư không nhìn ra tứ thiếu gia đối xử với cô vô cùng đặc biệt sao?
" Tôi chịu thua, tự động rút lui, như vậy chắc anh vui mừng lắm". Anh thật sự lợi hại , năm năm qua, và ván cờ nay anh thật sự là người thắng cuộc.
" Nhưng cô có thể bỏ được sao?" bà không tin ngũ tiểu thư thiện lương có thể bỏ được nơi này
" Có a!". Cô đứng lên ôm vị quản gia :" Tôi không bỏ được người và mọi người ở đây". Mặc dù mọi người cung kính tiếp đón, không tránh được cảm giác xa cách , nhưng họ lại chăm sóc cô vô cùng cẩn thận , khiến cô cảm động vô cùng:" Không có mọi người, mấy năm nay tôi không biết sống thế nào".
Một người lạnh lùng thế nào cũng không thể ngăn nổi cảm xúc lúc này, Tiểu Lâm phu nhân lộ vẻ xúc động:" Minh Hạ tiểu thư...."
" Yên tâm, tôi sẽ sống rất tốt, đừng quên nơi tôi dến chính là quê hương tôi". Cô vỗ vỗ lưng lão quản gia:" Tôi cũng sẽ trở về".
" Tôi giúp cô". Không thể thay đổi tâm ý của tiểu thư, cũng không nên cưỡng cầu cô ấy làm gì.
Tiểu thư đã trưởng thành, có lý tưởng của mình, bà là quản gia chỉ có thể chúc phúc cho cô.
Tịch Mộc Thức Minh mới từ Tokyo trở lại đại trạch ở Kyoto, liền nhìn thấy đám người làm loay hoay bận rộn đến độ nước chảy không lọt.
Chuyện gì xảy ra đây?
Anh cầm một cái hộp đi về phía phòng của Minh Hạ, bất ngờ phát hiện gian phòng của cô trống không, trên nền nhà có hai va-li hành lý.
"Em muốn đi đâu?" Anh nhìn chằm chằm người đang ngồi dưới đất, trong lòng không khỏi lo lắng bất an.
"Về Đài Loan."
Anh kinh ngạc nhìn chăm chú vào cô, giống như cô vừa nói sai chuyện gì: "Em nói lại lần nữa!"
"Em muốn về Đài Loan học đại học." Cô kéo hai cái va-li lớn đi ra khỏi cửa, không để ý tới anh đang đứng ở bên cạnh.
"Tại sao anh lại không biết?" Tin tức này tới quá đột nhiên! "Tại sao không bàn bạc với anh?"
"Em không cho phép bọn họ nói cho anh biết, cũng không muốn để chuyện nhỏ này làm phiền đến anh."
Biểu tình trên mặt anh làm người ta khó hiểu. Bọn họ? Những người khác trong nhà sao? Anh không phải là người thân nhất của cô ở cái nhà này sao? Tại sao anh thế nhưng không biết? "Ba thông qua rồi?"
"Ừ." Đại khái là vậy.
Tấm lá chắn thật lớn, như vậy anh còn có thể phản đối gì sao?
"Anh tại sao đột nhiên lại về? Đại học hẳn là còn chưa có nghỉ lễ chứ?" Cô ngồi ở trước cửa, cũng không quay đầu lại từ từ mang giày.
"Anh có nguyên nhân của anh." Đến lúc này mà cái miệng của anh vẫn còn cứng rắn như vậy đấy. Cái hộp trong tay anh còn là bộ áo cưới anh đặc biệt mua cho cô, muốn đợi cô vừa tốt nghiệp trung học liền cưới cô, nhưng bây giờ cô lại có thể vô tình như vậy nói đi là đi, chưa từng coi trọng anh, anh còn có thể kiên trì cái gì?
Nếu như không phải anh đột nhiên trở về thăm cô, cô có lẽ sẽ cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng biến mất.
"A." Cô giống như sớm biết anh sẽ trả lời như vậy, tự mình đứng dậy, người làm cũng chuẩn bị mở cửa chính.
Anh dùng ánh mắt ra lệnh người làm không được mở cửa, dùng tiếng trung hỏi cô: "Năm năm rồi, em đối với nơi này một chút lưu luyến cũng không có sao?" Đến lúc này, anh chỉ hỏi ra được câu này. Anh còn có cái gì có thể nói?
Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú tài hoa trước mắt : "Có, nơi này có những kỉ niệm quý giá của em."
Cô nhìn thẳng vào anh, khiến trong lòng anh càng thêm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, từng trận cảm xúc khó hiểu đi ngược lại với sự khống chế của lý trí, quấn lên tim anh.
"Đối với anh, cũng có lưu luyến sao?" Anh không giữ được tim cô rồi sao? Bươm buớm cuối cùng cũng muốn bay sao?
Minh Hạ cười, không ngờ anh sẽ nói ra những lời hèn mọn như vậy. Cô biết, anh như vậy sẽ rất nhanh biến mất, anh rất nhanh sẽ có thể quên đi mọi thứ giữa hai người họ, biến trở lại là anh Tư mà cô quen biết lúc đầu.
"Có thời gian rảnh em sẽ quay trở lại Nhật Bản." Cô không phải muốn thoát khỏi tất cả quan hệ với chỗ này, cô vẫn sẽ có thân phận Tịch Mộc Minh Hạ, chỉ là, cô hiện tại cần tìm về Minh Hạ trước đây.
"Em vẫn chưa trả lời anh!" Anh không muốn nghe nói nhảm. Hiện tại anh chỉ muốn biết, ở trong lòng cô, anh rốt cuộc có một chút vị trí hay không.
"Trong lòng em đương nhiên là có sự tồn tại của anh, anh đã ở bên em năm năm a!" Đừng hỏi, hỏi thêm nữa, cô sợ mình sẽ nhịn không được, đi tới ôm lấy anh, người đang lộ vẻ buồn bã.
Hôm nay từ biệt, thật chẳng biết lúc nào gặp lại nhau!
"Em đã từng có một khắc đồng hồ quan tâm anh sao?" Anh đau thương hỏi.
Cô cố nén kích động muốn khóc, giả bộ trấn định nói: "Có, hơn nữa còn không chỉ một khắc đồng hồ, anh thì sao?"
Khuôn mặt nghiêm túc của anh căng thẳng, đột nhiên toát ra nụ cười nhạt thoải mái, lòng cũng nhẹ đi không ít.
"Anh có." Anh cưỡng ép chính mình không đến gần cô, sợ mình sẽ ngăn lại bước chân của cô, sợ mình sẽ gắt gao ôm hôn cô, "Chú ý giữ gìn sức khỏe."
Minh Hạ thản nhiên cười."Anh cũng thế, sinh mạng là rất quan trọng, em không hy vọng anh chết."
Đây là lời chúc phúc duy nhất của cô đối với anh. Cô rất rõ ràng, anh quá rực rỡ, tính mạng của anh cũng dễ dàng bị người ta rình rập.
"Dù là xác chết, anh cũng chỉ cho em tới nhận."
Cô sửng sốt một chút, khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng không quay đầu lại đi nha.
Từ chỗ tối đi ra, người vệ sĩ tên Thần Điền Vũ nhìn về phía người thiếu nữ đã đi xa, không hiểu lại nhìn trở về chủ tử đang ngơ ngẩn bất động : "Tứ thiếu gia, sao người không ngăn cản cô ấy rời đi?" Cậu chủ lần này trở về không phải chuẩn bị cầu hôn với tiểu thư sao?
Hương trà nhàn nhạt vẫn còn tràn ngập bên trong phòng, giống như cô còn chưa rời khỏi, "Cô ấy sẽ không nghe ta."
Bài viết liên quan!