Tiểu thuyết Cô Vợ Bỏ Trốn-full
Lượt xem : |
a anh ấy!”
“Tôi tự đi được”, vốn là anh chỉ bị thương một cánh tay, vẫn có thể đi được.
“Anh đừng cử động mạnh như vậy, vểt thương lại vỡ ra”, Minh Hạ biết anh uy nghiêm, nhưng không để ý đến việc anh đang gây khó dễ cho cô, đi lại gần đỡ lấy anh.
“Tôi không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không phải bị trúng đạn, đừng coi tôi là trọng bệnh chứ”. Tịch Mộc Thức Minh mặt tái nhợt vì mất máu mặc cho Minh Hạ đỡ lấy, mặc dù anh nói là không sao, nhưng ai cũng biết anh đang nói dối.
“Sao anh lại bị như vậy?”
“Tứ thiếu gia đang đi từ bách hóa ra thì có một gã tài xế say rượu đột nhiên lái xe lao tới, là do chúng tôi sơ sót khiến cho Tứ thiếu gia bị thương, xin tiểu thư xử phạt chúng tôi đi!”.
“Thôi, xử lý vết thương quan trọng hơn, anh mau đi xem bác sĩ đã tới chưa?”, cô đuổi tên thủ hạ đang tự trách đi ra rồi dìu anh đưa vào phòng, “sao anh lại không đến bệnh viện?”.
“Chỉ bị thương một chút, về nhà băng bó là được rồi”.
“Nằm xuống từ từ, chớ có động đậy!”, thu xếp cho anh xong, cô luống cuống tìm loạn trong phòng, nhưng lại không tìm thấy vật cần tìm. “Anh không có hộp thuốc cấp cứu à?”.
“Không có”, anh nhàn nhã nhìn cô, bộ dáng “hoàng đế còn chưa vội, thái giám đã gấp”.
Minh Hạ hận chết cái vẻ bàng quan này của anh.
“Em đến chỗ Tiểu Lâm phu nhân tìm!”
“Không cần phiền toái, em cứ lẳng lặng ngồi đợi ở đây là được rồi!”
“Em không thể cứ ở đây nhìn vết thương của anh chảy máu…..”, cô lại muốn chạy ra ngoài.
“Em thì biết cái gì, em không phải là bác sĩ, em biết cách chữa cho tôi sao? Em cứ chạy tới chạy lui, cản trở mọi người rửa vết thương cho tôi!”, anh ảo não vì vết thương, lại càng không muốn thấy cô lo lắng, hoảng hốt.
“Nhưng anh…..”
“Chuyện của tôi không cần em lo”.
Minh Hạ giật mình! Đúng, cô không phải là bác sĩ, cô vội vàng cái gì? Nhưng nhìn vết thương sâu đến tận xương, ngoài việc hốt hoảng cô làm được gì sao? Tất cả những gì cô làm cho anh, cho Tịch Mộc gia đều vô nghĩa, bởi vì ở đây cô không có chút giá trị nào cả…..
Sao cô có thể quên điểm này chứ? Cô không được quên, bởi vì trải qua mấy năm bình yên đó cũng không thể xóa bỏ được sự thật, càng không thể nghĩ anh tư đã trở nên tốt với cô, thừa nhận sự tồn tại của cô.
Đúng rồi, mấy năm gần đây anh đối với cô rất tốt, rất dịu dàng, nhất định là do anh quá cô đơn. Trong tòa nhà lớn mà tịch mịch này, cô cũng thế cho nên bọn họ mới có thể làm bạn, lợi dụng lẫn nhau để xua đi nỗi cô đơn.
“Vậy thì em không làm phiền anh nghỉ ngơi, em ra ngoài xem bác sĩ tới chưa?”
Cô lấy lại vẻ mặt bình thường rồi bước nhanh ra ngoài, nhưng trong lòng lạnh lẽo giống như thời tiết bên ngoài, dưới 0 độ tuyết rơi.
Tịch Mộc Thức Minh bị thương ở cánh tay, ở đại trạch nghỉ ngơi đã một tháng, có người hầu hạ chu đáo, mọi người cũng tới ân cần hỏi thăm, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Anh vốn không nghĩ ra nguyên nhân vì sao, nhưng mọi người nhiều lần hỏi thăm tình hình “em gái” anh, anh mới nhớ ra “em gái” dạo này thường không thấy cô ở nhà.
Sáng sớm cô đã rời nhà đến trường, sau giờ học còn hoạt động ngoại khóa đến tối muộn mới về. Hàng ngày sau khi ăn điểm tâm và trước khi đi ngủ, cô đều đến phòng anh thăm hỏi, nhưng tựa như là giữ lễ, không có chút chân tình.
Thật vất vả vết thương mới đỡ một chút thì đã đến kỳ nghỉ đông, buổi sáng anh tìm cô nhờ chút việc, nhưng Tiểu Lâm phu nhân lại nói cho anh biết, tối hôm qua Ngũ tiểu thư đã được tài xế đưa đến Tokyo, chỗ lão gia và phu nhân nghỉ đông.
Đáng chết, cô tránh anh sao? Anh làm gì đến cô sao?
Trong lúc anh đang tâm phiền ý loạn thì Tiểu Lâm phu nhân vô ý nói: “Tứ thiếu gia có chuyện quan trọng cần nói với tiểu thư sao? Nhưng tiểu thư đột nhiên đi Tokyo, Tứ thiếu gia không thích ư?”
“Nực cười!”, anh nghiêm mặt, bực tức trách mắng Tiểu Lâm phu nhân: “Cô ta là gì chứ? Tôi chỉ thấy sao đại trạch lại yên tĩnh một cách kỳ lạ như vậy?”.
“Trước kia đại trạch luôn yên tĩnh, thiếu gia đã ở đây hai mươi năm rồi thì biết chứ, chẳng có gì lạ cả”.
Anh trầm mặc không nói, chỉ nhìn ra ngoài khoảng trắng mênh mông tuyết ngoài cửa sổ. Tiểu Lâm phu nhân rời đi, anh cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, phát hiện ra trong lòng vẫn luôn có một người…..
Úy Tử tự tay mặc chiếc áo ki-mô-nô sang trọng cho con gái, hài lòng nhìn cô con gái duy nhất nay đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng động lòng người.
“Năm ngoái mẹ không ở cùng con, năm nay mẹ muốn đền bù cho con. Con có thích chiếc ki-mô-nô này không? Là mẹ với cha đặc biệt đặt may cho con đấy”.
Minh Hạ không nhận ra cô gái kiều diễm trong gương. Thì ra sau khi trang điểm cô cũng có thể xinh đẹp đến như vậy, hơn nữa còn mang khí chất của một thiếu nữ Nhật Bản.
“Minh Hạ xinh đẹp như vậy, sau này chắc sẽ khiến nhiều chàng trai Nhật Bản mê mản”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ bước vào, không nhịn được cảm thán một tiếng. Cô con gái này của ông không chỉ thông minh mà càng ngày càng trở nên quyến rũ đầy nữ tính.
“Cám ơn cha mẹ đã mua cho con, nhưng trang phục quý giá như vậy, hiếm có cơ hội được mặc a”.
“Thích mặc lúc nào thì mặc đi, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông con đều có thể mặc ki-mô-nô nha!”, Úy Tử nhân tiện đưa con Minh Hạ một chiếc xắc tay đồng bộ.
Minh Hạ cười khổ không nói gì, cô đoán là mẹ không biết ở Kyoto, cô sống cuộc sống bình dị, không phô trương bao giờ.
“Năm mới cố gắng học tập!”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ đưa cho cô một phong bao lì xì.
“Con cảm ơn cha”, Minh Hạ vui vẻ cười, xúc động mãnh liệt.
Đã lâu thật lâu rồi cô không được cha mẹ mừng tuổi năm mới. Kể từ sau khi cha ruột qua đời, mẹ cô rất ít khi tự tay đưa cho cô phong bao lì vì, nếu không phải đặt ở trên bàn thì lại chuyển vào tài khoản tiết kiệm của cô. Trải qua mấy năm mới ở Nhật Bản, lúc cô và anh tư cùng ở đại trạch đều nhận phong bao lì xì do Tiểu Lâm phu nhân đưa họ…. Đúng rồi, năm nay anh Tư phải ở Kyoto đón năm mới một mình sao?
Không biết tại sao, tâm trạng cô lại trở nên nặng trĩu…..
“Nếu như Thức Minh không bị thương, lại chuẩn bị thi đại học thì nó đã có thể tới Tokyo cùng chúng ta đón năm mới”. Tịch Mộc Nhất Chi Trợ mặc dù hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh, nhưng trong gia đình, ông cũng chỉ là một người cha mà thôi.
“Thì ra cha đang nhớ tới con trai a!”
Minh Hạ giật mình trong giây lát rồi lập tức trấn tĩnh lại mỉm cười. Cô đã biết là ai tới, chỉ có anh mới thích dùng cách “xuất quỷ nhập thần” này xuất hiện.
Tịch Mộc Thức Minh tự nhiên bước vào trong phòng, tươi cười vẫy tay với cha mẹ: “Năm mới vui vẻ!”.
“Sao con lại tới đâu?”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ vui mừng hỏi, không quên hỏi thăm thương tích của anh, “Vết thương thế nào?”
“Đã khỏi lâu rồi, cha, con không có bị đau lại, đừng quá lo lắng”, Anh tuy trả lời cha, nhưng anh mắt lại liếc về phía cô gái đã trở mặt với anh.
“Tứ thiếu gia, mặc dù đang còn trẻ nên vết thương hồi phục nhanh hơn, nhưng ngàn vạn lần đừng phá hủy sức khỏe, cuộc sống còn mấy chục năm nữa cơ mà!”, Úy Tử cũng cùng khuyên giải.
“Tôi biết mà!”, anh không nhịn được cắt ngang lời Úy Tử, “Thế nào? Muốn đi đâu mà ăn mặc sang trọng như vậy!”.
Minh Hạ biết là anh đang hỏi cô, nhưng cô k
“Tôi tự đi được”, vốn là anh chỉ bị thương một cánh tay, vẫn có thể đi được.
“Anh đừng cử động mạnh như vậy, vểt thương lại vỡ ra”, Minh Hạ biết anh uy nghiêm, nhưng không để ý đến việc anh đang gây khó dễ cho cô, đi lại gần đỡ lấy anh.
“Tôi không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không phải bị trúng đạn, đừng coi tôi là trọng bệnh chứ”. Tịch Mộc Thức Minh mặt tái nhợt vì mất máu mặc cho Minh Hạ đỡ lấy, mặc dù anh nói là không sao, nhưng ai cũng biết anh đang nói dối.
“Sao anh lại bị như vậy?”
“Tứ thiếu gia đang đi từ bách hóa ra thì có một gã tài xế say rượu đột nhiên lái xe lao tới, là do chúng tôi sơ sót khiến cho Tứ thiếu gia bị thương, xin tiểu thư xử phạt chúng tôi đi!”.
“Thôi, xử lý vết thương quan trọng hơn, anh mau đi xem bác sĩ đã tới chưa?”, cô đuổi tên thủ hạ đang tự trách đi ra rồi dìu anh đưa vào phòng, “sao anh lại không đến bệnh viện?”.
“Chỉ bị thương một chút, về nhà băng bó là được rồi”.
“Nằm xuống từ từ, chớ có động đậy!”, thu xếp cho anh xong, cô luống cuống tìm loạn trong phòng, nhưng lại không tìm thấy vật cần tìm. “Anh không có hộp thuốc cấp cứu à?”.
“Không có”, anh nhàn nhã nhìn cô, bộ dáng “hoàng đế còn chưa vội, thái giám đã gấp”.
Minh Hạ hận chết cái vẻ bàng quan này của anh.
“Em đến chỗ Tiểu Lâm phu nhân tìm!”
“Không cần phiền toái, em cứ lẳng lặng ngồi đợi ở đây là được rồi!”
“Em không thể cứ ở đây nhìn vết thương của anh chảy máu…..”, cô lại muốn chạy ra ngoài.
“Em thì biết cái gì, em không phải là bác sĩ, em biết cách chữa cho tôi sao? Em cứ chạy tới chạy lui, cản trở mọi người rửa vết thương cho tôi!”, anh ảo não vì vết thương, lại càng không muốn thấy cô lo lắng, hoảng hốt.
“Nhưng anh…..”
“Chuyện của tôi không cần em lo”.
Minh Hạ giật mình! Đúng, cô không phải là bác sĩ, cô vội vàng cái gì? Nhưng nhìn vết thương sâu đến tận xương, ngoài việc hốt hoảng cô làm được gì sao? Tất cả những gì cô làm cho anh, cho Tịch Mộc gia đều vô nghĩa, bởi vì ở đây cô không có chút giá trị nào cả…..
Sao cô có thể quên điểm này chứ? Cô không được quên, bởi vì trải qua mấy năm bình yên đó cũng không thể xóa bỏ được sự thật, càng không thể nghĩ anh tư đã trở nên tốt với cô, thừa nhận sự tồn tại của cô.
Đúng rồi, mấy năm gần đây anh đối với cô rất tốt, rất dịu dàng, nhất định là do anh quá cô đơn. Trong tòa nhà lớn mà tịch mịch này, cô cũng thế cho nên bọn họ mới có thể làm bạn, lợi dụng lẫn nhau để xua đi nỗi cô đơn.
“Vậy thì em không làm phiền anh nghỉ ngơi, em ra ngoài xem bác sĩ tới chưa?”
Cô lấy lại vẻ mặt bình thường rồi bước nhanh ra ngoài, nhưng trong lòng lạnh lẽo giống như thời tiết bên ngoài, dưới 0 độ tuyết rơi.
Tịch Mộc Thức Minh bị thương ở cánh tay, ở đại trạch nghỉ ngơi đã một tháng, có người hầu hạ chu đáo, mọi người cũng tới ân cần hỏi thăm, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Anh vốn không nghĩ ra nguyên nhân vì sao, nhưng mọi người nhiều lần hỏi thăm tình hình “em gái” anh, anh mới nhớ ra “em gái” dạo này thường không thấy cô ở nhà.
Sáng sớm cô đã rời nhà đến trường, sau giờ học còn hoạt động ngoại khóa đến tối muộn mới về. Hàng ngày sau khi ăn điểm tâm và trước khi đi ngủ, cô đều đến phòng anh thăm hỏi, nhưng tựa như là giữ lễ, không có chút chân tình.
Thật vất vả vết thương mới đỡ một chút thì đã đến kỳ nghỉ đông, buổi sáng anh tìm cô nhờ chút việc, nhưng Tiểu Lâm phu nhân lại nói cho anh biết, tối hôm qua Ngũ tiểu thư đã được tài xế đưa đến Tokyo, chỗ lão gia và phu nhân nghỉ đông.
Đáng chết, cô tránh anh sao? Anh làm gì đến cô sao?
Trong lúc anh đang tâm phiền ý loạn thì Tiểu Lâm phu nhân vô ý nói: “Tứ thiếu gia có chuyện quan trọng cần nói với tiểu thư sao? Nhưng tiểu thư đột nhiên đi Tokyo, Tứ thiếu gia không thích ư?”
“Nực cười!”, anh nghiêm mặt, bực tức trách mắng Tiểu Lâm phu nhân: “Cô ta là gì chứ? Tôi chỉ thấy sao đại trạch lại yên tĩnh một cách kỳ lạ như vậy?”.
“Trước kia đại trạch luôn yên tĩnh, thiếu gia đã ở đây hai mươi năm rồi thì biết chứ, chẳng có gì lạ cả”.
Anh trầm mặc không nói, chỉ nhìn ra ngoài khoảng trắng mênh mông tuyết ngoài cửa sổ. Tiểu Lâm phu nhân rời đi, anh cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, phát hiện ra trong lòng vẫn luôn có một người…..
Úy Tử tự tay mặc chiếc áo ki-mô-nô sang trọng cho con gái, hài lòng nhìn cô con gái duy nhất nay đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng động lòng người.
“Năm ngoái mẹ không ở cùng con, năm nay mẹ muốn đền bù cho con. Con có thích chiếc ki-mô-nô này không? Là mẹ với cha đặc biệt đặt may cho con đấy”.
Minh Hạ không nhận ra cô gái kiều diễm trong gương. Thì ra sau khi trang điểm cô cũng có thể xinh đẹp đến như vậy, hơn nữa còn mang khí chất của một thiếu nữ Nhật Bản.
“Minh Hạ xinh đẹp như vậy, sau này chắc sẽ khiến nhiều chàng trai Nhật Bản mê mản”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ bước vào, không nhịn được cảm thán một tiếng. Cô con gái này của ông không chỉ thông minh mà càng ngày càng trở nên quyến rũ đầy nữ tính.
“Cám ơn cha mẹ đã mua cho con, nhưng trang phục quý giá như vậy, hiếm có cơ hội được mặc a”.
“Thích mặc lúc nào thì mặc đi, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông con đều có thể mặc ki-mô-nô nha!”, Úy Tử nhân tiện đưa con Minh Hạ một chiếc xắc tay đồng bộ.
Minh Hạ cười khổ không nói gì, cô đoán là mẹ không biết ở Kyoto, cô sống cuộc sống bình dị, không phô trương bao giờ.
“Năm mới cố gắng học tập!”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ đưa cho cô một phong bao lì xì.
“Con cảm ơn cha”, Minh Hạ vui vẻ cười, xúc động mãnh liệt.
Đã lâu thật lâu rồi cô không được cha mẹ mừng tuổi năm mới. Kể từ sau khi cha ruột qua đời, mẹ cô rất ít khi tự tay đưa cho cô phong bao lì vì, nếu không phải đặt ở trên bàn thì lại chuyển vào tài khoản tiết kiệm của cô. Trải qua mấy năm mới ở Nhật Bản, lúc cô và anh tư cùng ở đại trạch đều nhận phong bao lì xì do Tiểu Lâm phu nhân đưa họ…. Đúng rồi, năm nay anh Tư phải ở Kyoto đón năm mới một mình sao?
Không biết tại sao, tâm trạng cô lại trở nên nặng trĩu…..
“Nếu như Thức Minh không bị thương, lại chuẩn bị thi đại học thì nó đã có thể tới Tokyo cùng chúng ta đón năm mới”. Tịch Mộc Nhất Chi Trợ mặc dù hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh, nhưng trong gia đình, ông cũng chỉ là một người cha mà thôi.
“Thì ra cha đang nhớ tới con trai a!”
Minh Hạ giật mình trong giây lát rồi lập tức trấn tĩnh lại mỉm cười. Cô đã biết là ai tới, chỉ có anh mới thích dùng cách “xuất quỷ nhập thần” này xuất hiện.
Tịch Mộc Thức Minh tự nhiên bước vào trong phòng, tươi cười vẫy tay với cha mẹ: “Năm mới vui vẻ!”.
“Sao con lại tới đâu?”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ vui mừng hỏi, không quên hỏi thăm thương tích của anh, “Vết thương thế nào?”
“Đã khỏi lâu rồi, cha, con không có bị đau lại, đừng quá lo lắng”, Anh tuy trả lời cha, nhưng anh mắt lại liếc về phía cô gái đã trở mặt với anh.
“Tứ thiếu gia, mặc dù đang còn trẻ nên vết thương hồi phục nhanh hơn, nhưng ngàn vạn lần đừng phá hủy sức khỏe, cuộc sống còn mấy chục năm nữa cơ mà!”, Úy Tử cũng cùng khuyên giải.
“Tôi biết mà!”, anh không nhịn được cắt ngang lời Úy Tử, “Thế nào? Muốn đi đâu mà ăn mặc sang trọng như vậy!”.
Minh Hạ biết là anh đang hỏi cô, nhưng cô k
Bài viết liên quan!