Tiểu thuyết Cô Nàng Xinh Đẹp Của Tổng Tài-full
Lượt xem : |
cũng tăng cao, không cần Sâm Xuyên yêu cầu, mọi người so với ngày trước càng nổ lực, hiệu quả hoạt động của công ty cũng tăng không ít.
“Ừ, tôi sẽ ngoan ngoãn ở lại nơi này chờ anh quay lại.” Gật đầu một cái, Vân Vi không còn hơi sức để nói.
Cô bây giờ, đã không cần phải cùng hắn tham dự những buổi họp nữa, Sâm Xuyên thay đồi, đã khiến cho mọi người không còn sợ hãi hắn nữa, ngược lại càng thêm yêu mên hắn.
“Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chờ lát nữa khi kết thúc, tôi sẽ cùng em nghĩ biện pháp, xem có phương pháp nào vẹn cả đôi đường hay không.” Không đành lòng để cô suy nghĩ cực khổ, Sâm Xuyên an ủi, vỗ nhẹ đầu của cô.
“Tổng tài, nhân viên đều tập trung đông đủ.” Lúc này, thư kí gọi điện thoại nội bô vào nói với Sâm Xuyên.
“Biết.”
“Chờ tôi trở lại.” Để lại trên môi Vân Vi một dấu hôn, hắn lại không yên lòng nhìn cô một cái, mới lưu luyến không thôi rời đi.
Sau khi Sâm Xuyên rời đi, bên trong phòng làm việc to như thế này chỉ còn lại mỗi Vân Vi ngồi ở chỗ ngồi của hắn, cô xoay cái ghế vòng vòng, khiến nó tự do xoay vòng, vẻ mặt đờ đẫn nhìn trần nhà.
Cô không muốn rời đi, thật sự không muốn rời đi.
Sâm Xuyên đối với cô thật sự rất tốt, tốt đến nổi khiến cô không muốn rời xa nơi này.
Từ đầu đến cuối, cái gì cô cũng đã tính đến, chỉ là không tính đến việc bản thân mình lại lệ thuộc vào vị hôn phu mà mình không muốn thừa nhận.
Ai~~~ Cô khẽ thở dài, vì bản thân không biết phải làm thế nào mà phiền não.
Tựa vào ghê, cô cúi đầu nhìn bộ âu phục màu đỏ đang mặc trên người.
Bộ quần áo này là lúc Sâm Xuyên dẫn cô đi công tác, trên đường đi ngang qua một cửa tiệm, nhìn thấy người ta trưng trên tủ kiếng, hắn nhìn một cái đã nói nó thích họp với cô, không nói một lời liền dẫn cô vào tiệm mà mua.
Sau đó thực sự đã chứng minh ánh mắt của hắn. Bộ quần áo này thật sự rất hợp với cô, cô mặc lên người, nhìn cô lại càng thêm quyến rũ, vô cùng xinh đẹp, mà bộ quần áo này cũng trở thành bộ quần áo cô yêu thích nhất.
Từ đó có thể thấy được, hắn rất hiểu cô, dù là tính cách, hay món đồ yêu thích, chỉ cần thích, không cần cô mở miệng, hắn đều có thể mang đến cho cô xem mọi thứ.
Người đàn ông thích hợp với mình như thế, chỉ sợ cả đời không mấy ai gặp được, nhưng cô lại may mắn đụng phải, mà lại còn không biết quý trọng.
“Thật là người sống trong phúc mà chẳng biết.” Vân Vi khẽ cười mình ngu.
Cô buồn chán lục lọi bàn làm việc của hắn, kéo ra ngăn kéo, nhìn cái gì đó ở bên trong.
“Đây là cái gì?” Cô phát hiện bên trong có một chiếc hộp tinh xảo.
Vân Vi mở chiếc hộp ra, khi thấy được thứ bên trong thì không dám tin, mở to đôi mất, nhất thời đôi mắt cô bị vây trong một tầng sương mù, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đây………………là cô.
Trong chiếc hộp này đều là những tấm hình chụp cô từ nhỏ đến lớn, mỗi tấm đều được cất giữ cẩn thận, có thể thấy, là vô cùng trân trọng.
Những tấm hình này nói ít cũng có hơn 100 tấm, tại sao hắn lại có những thứ này?
Chẳng lẻ………..từ đầu hắn đã biết, có một vị hôn thê là cô, còn nữa………….
Nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, trong lời hắn nói luôn mang trách nhiệm nghĩa vụ, và vẻ mặt nghiêm túc, cố chấp, kiên trì muốn kết hôn cùng cô.
A! Sao cô lại không nghĩ đến, hắn là người đàn ông cao ngạo, làm sao có thể chấp nhận cho người khác sắp xếp hôn sự của mình? Hắn có thể đồng ý cuộc hôn nhân này, tất cả là vì……………………..
Trước mắt Vân Vi xuất hiện, là ánh mắt diụ dàng của hắn, nghĩ đến hắn cẩn thận chăm sóc che chở, nghĩ đến hắn mặc cho mình dùng mọi cách trêu đùa, gây khó khăn, hắn…..hắn…..
Cuộc hôn nhân này nhất định là hắn gật đầu đồng ý, bởi không ai có thể thay hắn lựa chọn, ngoại trừ chính hắn.
Vì vậy………hắn thật lòng muốn cô lấy hắn, mà không phải vì danh tiếng hay lợi ích nhà Kurosawa.
Từ lúc nào? Từ lúc nào thì hắn đã đón nhận hôn sự này? Tâm trạng cô kích động, không ngừng tìm kiếm trong đống hình, muốn tìm ra tấm hình có thể cho cô câu trả lời.
15, 16, 17……..26 tuổi, hình sinh nhật hằng năm của cô hắn đều có, hơn nữa hắn còn ghi chú rõ ràng ở sau tấm hình.
Vậy hắn……..là từ lúc cô 15 tuổi, đã tiếp nhận cuộc hôn nhân này? Nói cách khác……….lúc đó hắn chỉ mới 20 tuổi?
Trời! Vân Vi cắn chặt môi mình, cảm động, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống mà không sao ngăn được, cô thật không dám tin điều mình vừa phát hiện.
“Anh…….đợi tôi 12 năm……..” Trái tim………rung động như muốn lao ra ngoài, sự chua xót lan tràn ra toàn thân.
Là sự kiên trì đến mức nào có thể khiến hắn tự nguyện chờ đợi như vậy? Hai người bọn họ………..từ nhỏ không nên ở cùng nhau mới phải, từ nhỏ nên trở thành kẻ thù mới phải, vì sao? Vì sao hắn lại đón nhận? hắn nên ghét cô mới đúng…….
Vì sao lại cố chấp như vậy, cô có bản lĩnh gì, để hắn tự nguyện chờ đợi mình như thê?
Khóe miệng khẽ nở nụ cười, trong mắt trào ra cảm động, vì sự si tình của hắn mà trong lòng cảm thấy đau đớn, chua xót không thôi.
“Anh hoàn toàn yêu em yêu đến không thể kiềm chế bản thân luôn sao?” Cô cầm chặt những tấm hình trên tay, mang nó dặt trong ngực mình, cảm nhận từng cơn từng con rung động trong lòng.
“Kẻ khờ……….”
Người đàn ông như vậy…………bảo cô làm sao buông tay đây, làm thế nào lại tự nhiên rời đi?
Nếu như mới vừa rồi cô còn đang do dự, thì giờ phút này, khi biết hắn thật lòng, cô làm sao có thể thoải mái nói đi liền đi?
Hắn như vậy………….làm sao cô lại không thích, làm sao có thể không yêu?
Giờ khắc này, người đàn ông đó đã hoàn toàn tiến vào lòng cô, chiếm giữ hoàn toàn trái tim cô, ngay cả một kẽ hở cũng không còn.
Cô thật sự may mắn.
Đúng vậy, có thể thấy, hắn sẽ mang lại hạnh phúc, vui vẻ cho cô, coi như bị mất đi tụ do, nhưng cô có được yêu tốt, không phải sao?
Kẻ khờ này…………….đã chiếm được trái tim cô.
Hắn dùng trái tim mình để làm cô rung động……………khiến cô cam tâm tình nguyện mà trở thành vợ hắn.
————–@@@—————–
Trời vừa rạng sáng.
Bên trong nhà vẫn không có tiếng động, thỉnh thoảng chỉ có tiếng côn trùng kêu, cùng tiếng mưa rơi ở bên ngoài.
Có một bóng người bước đi không phát ra tiếng động, từ trong phòng đi ra, bước thẳng đến một phòng khác.
Khi đi đến trước cửa, bóng người đó nhẹ đẩy cửa ra, lặng lẽ tiến vào, sau đó đóng cửa lại.
Bóng người đó từ từ ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ một người khác đang nằm trên giường.
Giống như đưa ra một quyến định quan trọng, bóng dáng đứng bên giướng hít một hơi thật sâu, sau đó đem chăn mà người trên giướng đang đắp nhẹ nhàng vén lên, sau đó từ từ nắm xuống.
Phát hiện có người nằm bên cạnh mình, người đang ngủ say sưa trên giường chợt giật mình tỉnh dậy.
Vừa quay đầu—————
“Vân……..Vân Vi? Em……….sao em lại ở trong này?” Tinh thần của Sâm Xuyên liển trở nên tỉnh táo.
Liếc nhìn cách bày trí xung quanh phòng một cái, hắn khẳng định rõ ràng đây chính là phòng mình
Còn cô………….
Vân Vi không nói gì, mang theo nụ cười xinh đẹp, đôi mắt to tràn đầy dịu dàng, cô đưa ra cánh tay mềm, một tay kéo hắn về phía m
“Ừ, tôi sẽ ngoan ngoãn ở lại nơi này chờ anh quay lại.” Gật đầu một cái, Vân Vi không còn hơi sức để nói.
Cô bây giờ, đã không cần phải cùng hắn tham dự những buổi họp nữa, Sâm Xuyên thay đồi, đã khiến cho mọi người không còn sợ hãi hắn nữa, ngược lại càng thêm yêu mên hắn.
“Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chờ lát nữa khi kết thúc, tôi sẽ cùng em nghĩ biện pháp, xem có phương pháp nào vẹn cả đôi đường hay không.” Không đành lòng để cô suy nghĩ cực khổ, Sâm Xuyên an ủi, vỗ nhẹ đầu của cô.
“Tổng tài, nhân viên đều tập trung đông đủ.” Lúc này, thư kí gọi điện thoại nội bô vào nói với Sâm Xuyên.
“Biết.”
“Chờ tôi trở lại.” Để lại trên môi Vân Vi một dấu hôn, hắn lại không yên lòng nhìn cô một cái, mới lưu luyến không thôi rời đi.
Sau khi Sâm Xuyên rời đi, bên trong phòng làm việc to như thế này chỉ còn lại mỗi Vân Vi ngồi ở chỗ ngồi của hắn, cô xoay cái ghế vòng vòng, khiến nó tự do xoay vòng, vẻ mặt đờ đẫn nhìn trần nhà.
Cô không muốn rời đi, thật sự không muốn rời đi.
Sâm Xuyên đối với cô thật sự rất tốt, tốt đến nổi khiến cô không muốn rời xa nơi này.
Từ đầu đến cuối, cái gì cô cũng đã tính đến, chỉ là không tính đến việc bản thân mình lại lệ thuộc vào vị hôn phu mà mình không muốn thừa nhận.
Ai~~~ Cô khẽ thở dài, vì bản thân không biết phải làm thế nào mà phiền não.
Tựa vào ghê, cô cúi đầu nhìn bộ âu phục màu đỏ đang mặc trên người.
Bộ quần áo này là lúc Sâm Xuyên dẫn cô đi công tác, trên đường đi ngang qua một cửa tiệm, nhìn thấy người ta trưng trên tủ kiếng, hắn nhìn một cái đã nói nó thích họp với cô, không nói một lời liền dẫn cô vào tiệm mà mua.
Sau đó thực sự đã chứng minh ánh mắt của hắn. Bộ quần áo này thật sự rất hợp với cô, cô mặc lên người, nhìn cô lại càng thêm quyến rũ, vô cùng xinh đẹp, mà bộ quần áo này cũng trở thành bộ quần áo cô yêu thích nhất.
Từ đó có thể thấy được, hắn rất hiểu cô, dù là tính cách, hay món đồ yêu thích, chỉ cần thích, không cần cô mở miệng, hắn đều có thể mang đến cho cô xem mọi thứ.
Người đàn ông thích hợp với mình như thế, chỉ sợ cả đời không mấy ai gặp được, nhưng cô lại may mắn đụng phải, mà lại còn không biết quý trọng.
“Thật là người sống trong phúc mà chẳng biết.” Vân Vi khẽ cười mình ngu.
Cô buồn chán lục lọi bàn làm việc của hắn, kéo ra ngăn kéo, nhìn cái gì đó ở bên trong.
“Đây là cái gì?” Cô phát hiện bên trong có một chiếc hộp tinh xảo.
Vân Vi mở chiếc hộp ra, khi thấy được thứ bên trong thì không dám tin, mở to đôi mất, nhất thời đôi mắt cô bị vây trong một tầng sương mù, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đây………………là cô.
Trong chiếc hộp này đều là những tấm hình chụp cô từ nhỏ đến lớn, mỗi tấm đều được cất giữ cẩn thận, có thể thấy, là vô cùng trân trọng.
Những tấm hình này nói ít cũng có hơn 100 tấm, tại sao hắn lại có những thứ này?
Chẳng lẻ………..từ đầu hắn đã biết, có một vị hôn thê là cô, còn nữa………….
Nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, trong lời hắn nói luôn mang trách nhiệm nghĩa vụ, và vẻ mặt nghiêm túc, cố chấp, kiên trì muốn kết hôn cùng cô.
A! Sao cô lại không nghĩ đến, hắn là người đàn ông cao ngạo, làm sao có thể chấp nhận cho người khác sắp xếp hôn sự của mình? Hắn có thể đồng ý cuộc hôn nhân này, tất cả là vì……………………..
Trước mắt Vân Vi xuất hiện, là ánh mắt diụ dàng của hắn, nghĩ đến hắn cẩn thận chăm sóc che chở, nghĩ đến hắn mặc cho mình dùng mọi cách trêu đùa, gây khó khăn, hắn…..hắn…..
Cuộc hôn nhân này nhất định là hắn gật đầu đồng ý, bởi không ai có thể thay hắn lựa chọn, ngoại trừ chính hắn.
Vì vậy………hắn thật lòng muốn cô lấy hắn, mà không phải vì danh tiếng hay lợi ích nhà Kurosawa.
Từ lúc nào? Từ lúc nào thì hắn đã đón nhận hôn sự này? Tâm trạng cô kích động, không ngừng tìm kiếm trong đống hình, muốn tìm ra tấm hình có thể cho cô câu trả lời.
15, 16, 17……..26 tuổi, hình sinh nhật hằng năm của cô hắn đều có, hơn nữa hắn còn ghi chú rõ ràng ở sau tấm hình.
Vậy hắn……..là từ lúc cô 15 tuổi, đã tiếp nhận cuộc hôn nhân này? Nói cách khác……….lúc đó hắn chỉ mới 20 tuổi?
Trời! Vân Vi cắn chặt môi mình, cảm động, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống mà không sao ngăn được, cô thật không dám tin điều mình vừa phát hiện.
“Anh…….đợi tôi 12 năm……..” Trái tim………rung động như muốn lao ra ngoài, sự chua xót lan tràn ra toàn thân.
Là sự kiên trì đến mức nào có thể khiến hắn tự nguyện chờ đợi như vậy? Hai người bọn họ………..từ nhỏ không nên ở cùng nhau mới phải, từ nhỏ nên trở thành kẻ thù mới phải, vì sao? Vì sao hắn lại đón nhận? hắn nên ghét cô mới đúng…….
Vì sao lại cố chấp như vậy, cô có bản lĩnh gì, để hắn tự nguyện chờ đợi mình như thê?
Khóe miệng khẽ nở nụ cười, trong mắt trào ra cảm động, vì sự si tình của hắn mà trong lòng cảm thấy đau đớn, chua xót không thôi.
“Anh hoàn toàn yêu em yêu đến không thể kiềm chế bản thân luôn sao?” Cô cầm chặt những tấm hình trên tay, mang nó dặt trong ngực mình, cảm nhận từng cơn từng con rung động trong lòng.
“Kẻ khờ……….”
Người đàn ông như vậy…………bảo cô làm sao buông tay đây, làm thế nào lại tự nhiên rời đi?
Nếu như mới vừa rồi cô còn đang do dự, thì giờ phút này, khi biết hắn thật lòng, cô làm sao có thể thoải mái nói đi liền đi?
Hắn như vậy………….làm sao cô lại không thích, làm sao có thể không yêu?
Giờ khắc này, người đàn ông đó đã hoàn toàn tiến vào lòng cô, chiếm giữ hoàn toàn trái tim cô, ngay cả một kẽ hở cũng không còn.
Cô thật sự may mắn.
Đúng vậy, có thể thấy, hắn sẽ mang lại hạnh phúc, vui vẻ cho cô, coi như bị mất đi tụ do, nhưng cô có được yêu tốt, không phải sao?
Kẻ khờ này…………….đã chiếm được trái tim cô.
Hắn dùng trái tim mình để làm cô rung động……………khiến cô cam tâm tình nguyện mà trở thành vợ hắn.
————–@@@—————–
Trời vừa rạng sáng.
Bên trong nhà vẫn không có tiếng động, thỉnh thoảng chỉ có tiếng côn trùng kêu, cùng tiếng mưa rơi ở bên ngoài.
Có một bóng người bước đi không phát ra tiếng động, từ trong phòng đi ra, bước thẳng đến một phòng khác.
Khi đi đến trước cửa, bóng người đó nhẹ đẩy cửa ra, lặng lẽ tiến vào, sau đó đóng cửa lại.
Bóng người đó từ từ ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ một người khác đang nằm trên giường.
Giống như đưa ra một quyến định quan trọng, bóng dáng đứng bên giướng hít một hơi thật sâu, sau đó đem chăn mà người trên giướng đang đắp nhẹ nhàng vén lên, sau đó từ từ nắm xuống.
Phát hiện có người nằm bên cạnh mình, người đang ngủ say sưa trên giường chợt giật mình tỉnh dậy.
Vừa quay đầu—————
“Vân……..Vân Vi? Em……….sao em lại ở trong này?” Tinh thần của Sâm Xuyên liển trở nên tỉnh táo.
Liếc nhìn cách bày trí xung quanh phòng một cái, hắn khẳng định rõ ràng đây chính là phòng mình
Còn cô………….
Vân Vi không nói gì, mang theo nụ cười xinh đẹp, đôi mắt to tràn đầy dịu dàng, cô đưa ra cánh tay mềm, một tay kéo hắn về phía m
Bài viết liên quan!