Tiểu thuyết Cô Nàng Mạnh Mẽ-full
Lượt xem : |
g kính rượu cho quan khách ở phía đông sảnh tiệc nhưng thân ảnh quen thuộc kia lại đứng sau bàn ăn ở phía tây đang nói chuyện với một người đứng nói diện, sau đó hai người cầm một ly rượu uống cạn. Tôi chỉ thấy bao tử của mình nhói đau một cái, sau đó trưng ra một bộ mặt tươi cười bước tới.
Một bàn toàn là đàn ông, trên mặt mỗi người đều cười khách khí lễ phép, tôi không biết ai trong số họ nhưng vẫn tươi cười chào qua một lượt rồi mới đến bên cạnh ôm cánh tay người ấy: “A Mạch.” Tôi nhỏ giọng thầm oán, “Không phải nói đưa em đến bệnh viện sao?”
May là tôi đang bị cảm nên mũi nghẹt cứng, giọng nói cũng khàn khàn, có diễn trò cũng không làm người khác thấy đột ngột.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, đầu óc anh nhanh nhạy lập tức hùa theo: “A, nhìn xem, anh quên mất rồi.” Vừa nói vừa dồn toàn bộ sức nặng thân thể đổ vào tôi, tôi cũng vô cùng phối hợp, thân mật ôm lấy anh.
Tôi đã chứng kiến sự ngụy trang của Tần Mạch khi uống rượu, anh luôn trọng sĩ diện nên không ai có thể nhìn thấu liệu anh còn có thể uống được bao nhiêu nhưng tôi nghĩ bao tử của anh hiện giờ chắc đang đau khổ, gào xin cứu mạng rồi.
Tôi biết ở lại đây thêm một phút thì Tần Mạch càng khó chịu thêm một phút, tôi nhịn không được bèn chủ động ra chiêu, tuy rằng muốn cật điểm khuy…
Chết thì chết…
“Thật ngại quá, tôi là Hà Tịch, bạn gái của A Mạch.” Tôi mỉm cười với cả bàn. “Em là bạn thân của cô dâu nên nãy giờ lu bu giúp cô ấy ở dưới lầu, đến giờ mới lên chào các anh được.”
“Hà tiểu thư khách sáo quá .” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi cười hớ hớ nói.
Tôi vòng một tay qua thắt lưng Tần Mạch, tay kia rót một ly rượu, nâng lên nói: ” Ly rượu này coi như là phạt Hà Tịch đã đến trễ, em uống trước.” Nói xong ngửa đầu uống cạn một hơi.
Mọi người đều nhíu mày nhìn tôi, nhất thời không ai kịp tiếp lời.
Tôi lại độc diễn tiếp, tự rót ly thứ hai: “Ly rượu này lại kính các anh, cám ơn các anh đã chiếu cố A Mạch bấy lâu.”, lại ngửa đầu cạn ly thứ hai, sau đó nhanh chóng rót đầy ly thứ ba, “Ly này xin lỗi mọi người, thật sự hôm nay em bị cảm…”
“Hà tiểu thư hào sảng.” Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, bộ dạng tai to mặt lớn kêu tôi, bình thường không biết ăn bao nhiêu dầu mỡ nữa, “Anh thấy mọi người ngồi ở đây đều khâm phục tửu lượng của em…”
Tôi cũng không dám đề ông ta nói hết câu, nói qua nói lại thì tôi không đấu lại lão cáo già này, chỉ còn cách đi trước một bước: “Không dám nhận, em nghe tiên sinh nói chuyện cảm thấy ngài phong độ hơn người, chắc chắn là người đại nhân đại lượng, Hà Tịch kính nể ngài, xin kính ngài một ly.”
Sau khi uống cạn ly rượu thứ ba, tôi lập tức rót tiếp một ly nữa: “Thật ra tiên sinh không biết, trước đây em đã đọc được tin tức về ngài trên báo nên ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay có thể gặp gỡ ngài là vinh hạnh của em, ly rượu này em xin kính ngài.”
Bình rượu đế khoảng chừng một xị, nay tôi đã uống khoảng 4 chén tức là gần hết một xị rượu, ai nấy đều nhìn thấy ánh mắt tôi dần dần thay đổi.
Tay Tần Mạch nắm chặt hông tôi, giống như là lo lắng tức giận lại thêm phần khắc chế bất đắc dĩ. Tôi không quan tâm anh, lại rót đầy ly thứ năm, tiếp tục nói với người đàn ông năm mươi tuổi đó: “Vừa rồi nghe tiên sinh khen ngợi tửu lượng của em, Hà Tịch thật sự cảm thấy rất sợ hãi, em tin trước mặt bậc trưởng bối như ngài thì vài ly rượu có đáng gì, nhưng ngài đã để mắt đến em vậy em xin kính ngài thêm một ly nữa, cảm tạ ơn tri ngộ của ngài.”
Đặt ly rượu đã uống cạn lên bàn, tôi chậm rãi rót thêm một ly nữa, nhưng lần này không vội lên tiếng mà chỉ nhìn một vòng quanh bàn xem còn có ai dám đứng lên tìm khổ hay không.
Quả nhiên, trên bàn rượu chỉ sợ đứa liều mạng, lần này mọi người đều rất im lặng phối hợp với tôi.
Tôi cười cười nói: “Thật xấu hổ, mấy ngày trước đây, em không cẩn thận bị cảm, nên hôm nay đã hẹn bác sĩ khám bệnh, không thể cùng vui với mọi người, mong mọi người cho em cạn hết ly này để tạ tội.”
Vậy là tôi đã thanh toán gọn một bình rượu đế, tôi kéo tay Tần Mạch, nửa điểm thất thố cũng không có cùng anh ra hội sảnh tiệc.
Sau này Trình Thần nói lại, vì kiểu uống rượu hôm nay tên tuổi của tôi đã nổi danh trong giới thương nhân của thành phố C rất lâu. Đương nhiên điều này cũng không quan hệ với tôi .
Ngoại sảnh, Vương đại miêu vừa lắc đầu vừa giơ ngón tay cái lên với tôi: “Tịch ca, năm tháng trôi qua mà ngài vẫn hùng dũng như vậy, kẻ hèn lễ bái.”
Tôi chỉ thản nhiên quét mắt một cái, giả vờ lãnh khốc nói: “Kêu xe cho tôi.”
Chỉ có tôi biết, hiện tại tôi đã bắt đầu không điều khiển được cơ bắp của mình rồi, tôi cố đứng cho vững, tóm chặt tay Tần Mạch, mắt của anh đã không còn giữ được vẻ thanh tỉnh, gần híp lại rồi. Đại miêu nửa đỡ, nửa lôi tôi vào trong thang máy.
Do Vương đại miêu tạm thời không thể rời tiệc cưới, nên chỉ còn cách nhét tôi và Tần Mạch vào taxi, đưa tài xế một trăm đồng yêu cầu đưa chúng tôi về nhà. Sau khi nhìn lại một lần nữa để đánh giá tình trạng của hai đứa tôi xong xuôi, hắn mới quay lên lầu.
Tôi lên xe không bao lâu thì bao tử bắt đầu nhộn nhạo, vừa mở được cửa sổ liền nôn một trận, lái xe kêu khổ rân trời, quay qua nhìn Tần Mạch thì thấy anh cũng không kém cạnh, lò đầu ra cửa sổ bên kia nôn kịch liệt…”Ha… Nôn!”
Trong một đêm dở ẹt như đêm nay, mùi nôn mửa tràn ngập trong xe, tôi ghé vào cửa sổ xe vừa nôn vừa suy nghĩ rồi cười run rẩy.
Tần Mạch, anh xem bộ dáng chật vật của chúng ta vì cuộc sống nè…
Dưới sự giúp đỡ của tài xế taxi, tôi và Tần Mạch đã về đến nhà – nhà anh. Tôi hoa mắt, mò mẫm hồi lâu trên người anh mới tìm được chìa khóa, vừa vào cửa, lên được lầu tôi liền ném anh lên giường, rồi trời đất quay cuồng, trước mắt tối thui, thân hình tôi mềm nhũn ngã rạp xuống đất…Bất tỉnh nhân sự.
Kinh quá! Tớ mần khúc cuối mà cũng muốn nhộn nhạo!
Chương 30: Cô gái! Buông con cầm thú kia ra!
Sáng hôm sau tôi tỉnh lại trên giường cùng với một tấm chăn ấm áp. Đầu thì nhức bưng bưng, ù tai, hai má lại nóng bừng bừng. Tôi ráng nâng cánh tay sờ thử trán mình thì cảm thấy trong đầu cứ như có mười vạn cái cưa đang cưa gỗ, cưa qua, cưa lại làm người ta khó chịu muốn chết.
Mắc dịch…
Tôi không khỏi mắng thầm, vừa đấu tranh với thân thể mình gian nan ngồi dậy. Bỗng nhiên một bên giường chùng xuống, một cánh tay mạnh mẽ quàng ra sau lưng tôi đỡ tôi ngồi dậy: “Em sốt rồi.”
Thanh âm trầm thấp của Tần Mạch vang bên tai tôi qua tiếng ong ong trong đầu biến thành một đường thẳng tắp, một lúc lâu sau tôi mới hiểu ba chữ này của anh là gì nên ừ một tiếng rồi khàn khàn nói tiếp: “Em cũng nghĩ vậy.”
“Uống nước.”
Cúi đầu vào ly nước trên tay anh, tôi ngoan ngoãn uống nhưng dường như việc đút nước cho người khác uống là một việc vô cùng xa lạ với anh nên ly nước lúc cao, lúc thấp, một hồi sau thì nước không đổ vào lỗ mũi tôi thì cũng đổ xuống chăn ướt sạch.
Tôi âm thầm cúi đầu thở dài.
Đút hết ly nước, anh lấy ly ra mới thấy tấm chăn ướt sũng, gương mặt có hơi khó coi, bèn hắng giọng một tiếng: “Lát nữa anh đưa em đến bệnh viện…” Lời còn chưa dứt, tiếng chuông ầm ĩ bỗng nhiên truyền đến, tôi cố gắng lướt con mắt hơi sưng của mình đến túi xách, móc điện thoại ra xem ai gọi đến thì Tần Mạch đã giật lấy.
Một bàn toàn là đàn ông, trên mặt mỗi người đều cười khách khí lễ phép, tôi không biết ai trong số họ nhưng vẫn tươi cười chào qua một lượt rồi mới đến bên cạnh ôm cánh tay người ấy: “A Mạch.” Tôi nhỏ giọng thầm oán, “Không phải nói đưa em đến bệnh viện sao?”
May là tôi đang bị cảm nên mũi nghẹt cứng, giọng nói cũng khàn khàn, có diễn trò cũng không làm người khác thấy đột ngột.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, đầu óc anh nhanh nhạy lập tức hùa theo: “A, nhìn xem, anh quên mất rồi.” Vừa nói vừa dồn toàn bộ sức nặng thân thể đổ vào tôi, tôi cũng vô cùng phối hợp, thân mật ôm lấy anh.
Tôi đã chứng kiến sự ngụy trang của Tần Mạch khi uống rượu, anh luôn trọng sĩ diện nên không ai có thể nhìn thấu liệu anh còn có thể uống được bao nhiêu nhưng tôi nghĩ bao tử của anh hiện giờ chắc đang đau khổ, gào xin cứu mạng rồi.
Tôi biết ở lại đây thêm một phút thì Tần Mạch càng khó chịu thêm một phút, tôi nhịn không được bèn chủ động ra chiêu, tuy rằng muốn cật điểm khuy…
Chết thì chết…
“Thật ngại quá, tôi là Hà Tịch, bạn gái của A Mạch.” Tôi mỉm cười với cả bàn. “Em là bạn thân của cô dâu nên nãy giờ lu bu giúp cô ấy ở dưới lầu, đến giờ mới lên chào các anh được.”
“Hà tiểu thư khách sáo quá .” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi cười hớ hớ nói.
Tôi vòng một tay qua thắt lưng Tần Mạch, tay kia rót một ly rượu, nâng lên nói: ” Ly rượu này coi như là phạt Hà Tịch đã đến trễ, em uống trước.” Nói xong ngửa đầu uống cạn một hơi.
Mọi người đều nhíu mày nhìn tôi, nhất thời không ai kịp tiếp lời.
Tôi lại độc diễn tiếp, tự rót ly thứ hai: “Ly rượu này lại kính các anh, cám ơn các anh đã chiếu cố A Mạch bấy lâu.”, lại ngửa đầu cạn ly thứ hai, sau đó nhanh chóng rót đầy ly thứ ba, “Ly này xin lỗi mọi người, thật sự hôm nay em bị cảm…”
“Hà tiểu thư hào sảng.” Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, bộ dạng tai to mặt lớn kêu tôi, bình thường không biết ăn bao nhiêu dầu mỡ nữa, “Anh thấy mọi người ngồi ở đây đều khâm phục tửu lượng của em…”
Tôi cũng không dám đề ông ta nói hết câu, nói qua nói lại thì tôi không đấu lại lão cáo già này, chỉ còn cách đi trước một bước: “Không dám nhận, em nghe tiên sinh nói chuyện cảm thấy ngài phong độ hơn người, chắc chắn là người đại nhân đại lượng, Hà Tịch kính nể ngài, xin kính ngài một ly.”
Sau khi uống cạn ly rượu thứ ba, tôi lập tức rót tiếp một ly nữa: “Thật ra tiên sinh không biết, trước đây em đã đọc được tin tức về ngài trên báo nên ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay có thể gặp gỡ ngài là vinh hạnh của em, ly rượu này em xin kính ngài.”
Bình rượu đế khoảng chừng một xị, nay tôi đã uống khoảng 4 chén tức là gần hết một xị rượu, ai nấy đều nhìn thấy ánh mắt tôi dần dần thay đổi.
Tay Tần Mạch nắm chặt hông tôi, giống như là lo lắng tức giận lại thêm phần khắc chế bất đắc dĩ. Tôi không quan tâm anh, lại rót đầy ly thứ năm, tiếp tục nói với người đàn ông năm mươi tuổi đó: “Vừa rồi nghe tiên sinh khen ngợi tửu lượng của em, Hà Tịch thật sự cảm thấy rất sợ hãi, em tin trước mặt bậc trưởng bối như ngài thì vài ly rượu có đáng gì, nhưng ngài đã để mắt đến em vậy em xin kính ngài thêm một ly nữa, cảm tạ ơn tri ngộ của ngài.”
Đặt ly rượu đã uống cạn lên bàn, tôi chậm rãi rót thêm một ly nữa, nhưng lần này không vội lên tiếng mà chỉ nhìn một vòng quanh bàn xem còn có ai dám đứng lên tìm khổ hay không.
Quả nhiên, trên bàn rượu chỉ sợ đứa liều mạng, lần này mọi người đều rất im lặng phối hợp với tôi.
Tôi cười cười nói: “Thật xấu hổ, mấy ngày trước đây, em không cẩn thận bị cảm, nên hôm nay đã hẹn bác sĩ khám bệnh, không thể cùng vui với mọi người, mong mọi người cho em cạn hết ly này để tạ tội.”
Vậy là tôi đã thanh toán gọn một bình rượu đế, tôi kéo tay Tần Mạch, nửa điểm thất thố cũng không có cùng anh ra hội sảnh tiệc.
Sau này Trình Thần nói lại, vì kiểu uống rượu hôm nay tên tuổi của tôi đã nổi danh trong giới thương nhân của thành phố C rất lâu. Đương nhiên điều này cũng không quan hệ với tôi .
Ngoại sảnh, Vương đại miêu vừa lắc đầu vừa giơ ngón tay cái lên với tôi: “Tịch ca, năm tháng trôi qua mà ngài vẫn hùng dũng như vậy, kẻ hèn lễ bái.”
Tôi chỉ thản nhiên quét mắt một cái, giả vờ lãnh khốc nói: “Kêu xe cho tôi.”
Chỉ có tôi biết, hiện tại tôi đã bắt đầu không điều khiển được cơ bắp của mình rồi, tôi cố đứng cho vững, tóm chặt tay Tần Mạch, mắt của anh đã không còn giữ được vẻ thanh tỉnh, gần híp lại rồi. Đại miêu nửa đỡ, nửa lôi tôi vào trong thang máy.
Do Vương đại miêu tạm thời không thể rời tiệc cưới, nên chỉ còn cách nhét tôi và Tần Mạch vào taxi, đưa tài xế một trăm đồng yêu cầu đưa chúng tôi về nhà. Sau khi nhìn lại một lần nữa để đánh giá tình trạng của hai đứa tôi xong xuôi, hắn mới quay lên lầu.
Tôi lên xe không bao lâu thì bao tử bắt đầu nhộn nhạo, vừa mở được cửa sổ liền nôn một trận, lái xe kêu khổ rân trời, quay qua nhìn Tần Mạch thì thấy anh cũng không kém cạnh, lò đầu ra cửa sổ bên kia nôn kịch liệt…”Ha… Nôn!”
Trong một đêm dở ẹt như đêm nay, mùi nôn mửa tràn ngập trong xe, tôi ghé vào cửa sổ xe vừa nôn vừa suy nghĩ rồi cười run rẩy.
Tần Mạch, anh xem bộ dáng chật vật của chúng ta vì cuộc sống nè…
Dưới sự giúp đỡ của tài xế taxi, tôi và Tần Mạch đã về đến nhà – nhà anh. Tôi hoa mắt, mò mẫm hồi lâu trên người anh mới tìm được chìa khóa, vừa vào cửa, lên được lầu tôi liền ném anh lên giường, rồi trời đất quay cuồng, trước mắt tối thui, thân hình tôi mềm nhũn ngã rạp xuống đất…Bất tỉnh nhân sự.
Kinh quá! Tớ mần khúc cuối mà cũng muốn nhộn nhạo!
Chương 30: Cô gái! Buông con cầm thú kia ra!
Sáng hôm sau tôi tỉnh lại trên giường cùng với một tấm chăn ấm áp. Đầu thì nhức bưng bưng, ù tai, hai má lại nóng bừng bừng. Tôi ráng nâng cánh tay sờ thử trán mình thì cảm thấy trong đầu cứ như có mười vạn cái cưa đang cưa gỗ, cưa qua, cưa lại làm người ta khó chịu muốn chết.
Mắc dịch…
Tôi không khỏi mắng thầm, vừa đấu tranh với thân thể mình gian nan ngồi dậy. Bỗng nhiên một bên giường chùng xuống, một cánh tay mạnh mẽ quàng ra sau lưng tôi đỡ tôi ngồi dậy: “Em sốt rồi.”
Thanh âm trầm thấp của Tần Mạch vang bên tai tôi qua tiếng ong ong trong đầu biến thành một đường thẳng tắp, một lúc lâu sau tôi mới hiểu ba chữ này của anh là gì nên ừ một tiếng rồi khàn khàn nói tiếp: “Em cũng nghĩ vậy.”
“Uống nước.”
Cúi đầu vào ly nước trên tay anh, tôi ngoan ngoãn uống nhưng dường như việc đút nước cho người khác uống là một việc vô cùng xa lạ với anh nên ly nước lúc cao, lúc thấp, một hồi sau thì nước không đổ vào lỗ mũi tôi thì cũng đổ xuống chăn ướt sạch.
Tôi âm thầm cúi đầu thở dài.
Đút hết ly nước, anh lấy ly ra mới thấy tấm chăn ướt sũng, gương mặt có hơi khó coi, bèn hắng giọng một tiếng: “Lát nữa anh đưa em đến bệnh viện…” Lời còn chưa dứt, tiếng chuông ầm ĩ bỗng nhiên truyền đến, tôi cố gắng lướt con mắt hơi sưng của mình đến túi xách, móc điện thoại ra xem ai gọi đến thì Tần Mạch đã giật lấy.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1521/5655
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1521/5655
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt