Tiểu thuyết Cô Nàng Mạnh Mẽ-full
Lượt xem : |
cho Tần Mạch mới đúng chứ, còn tôi chỉ là người qua đường Giáp vô tội bị liên lụy mà thôi.
Cảnh sát đi rồi tôi mới có cơ hội nhìn đến Tần Mạch, trên người anh ta thương tích không ít nên bị băng bó y như cái xác ướp Ai Cập nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như thường, anh ta đang nói chuyện điện thoại, thấy tôi vào anh ta chỉ trao đổi thêm vài câu rồi cúp máy.
“Ách… Không làm phiền anh chứ?”
Anh ta khẽ lắc đầu, không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi vào phòng, ngồi xuống xong lại không biết nói gì bèn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Dạo này tần suất vào bệnh viện của chúng ta hơi nhiều à nha….. Ha ha…”
Anh ta cười khẽ một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ dán trên mặt tôi, sau đó dùng giọng nói trầm ổn như mọi ngày nói: “Hôm nay Hội đồng quản trị họp đột xuất, có việc gấp”
Tôi ngẩn ngơ, không biết tự dưng anh ta nói chuyện này với tôi làm gì.
“Lần trước bị giam xe, tôi vẫn chưa có thời gian đi lấy về. Lúc tối khi về thì đường kẹt xe, tôi chỉ nghĩ đi xe buýt sẽ nhanh hơn một chút, không ngờ đến cái ngõ kia…”
Tôi đã hiểu ý anh ta, thế nên hôm nay anh đến trễ là vì…Khoan, đợi chút, anh ta đang giải thích với tôi sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, dưới ánh sáng trắng của đèn bệnh viện, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn không che được nét anh tuấn ngời ngời kia. Anh ta lại liếc tôi một cái, lúc này tôi vẫn thất thần nhìn anh ta không chớp mắt, anh ho khan vài tiếng rồi lại liếc tôi một cái, không nóng không lạnh gắt nhỏ: “Nhìn cái gì!”
Tôi buột miệng: “Hôm nay tôi đột nhiên phát hiện, thì ra anh vẫn còn có nhân tính nha …”
Gương mặt vốn tái nhợt của anh lại xanh thêm một chút.
Tôi ôm ngực nói tiếp: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Thiếu chút nữa tôi bị anh quyến rũ rồi”
Anh ta ngẩn người, xoay người nhìn ra cửa sổ, màn đêm bên ngoài làm nền cho hình bóng của hai chúng tôi đang phản chiếu trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh, anh ta nói: “Chỉ sợ cô đang quyến rũ tôi thì có”
“Tần tiên sinh…” Khóe miệng tôi giật giật “Ánh mắt anh cũng thật độc đáo, anh đã thấy phụ nữ nào dùng cách đánh nhau với người khác để quyến rũ đàn ông chưa?”
“Quả thật rất độc đáo!” Anh ta híp mắt đánh giá tôi một lượt, “Đúng là đây là lần đầu tiên trong đời có phụ nữ đánh nhau vì tôi.”
Chương 19: Đính… Đính hôn?
Nghe Tần Mạch nói xong, tôi cười lạnh: “Thật vinh hạnh cho tôi quá, đúng thật đây là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau vì đàn ông đó.”
“Hà Tịch.” Anh ta lờ tịt hàm ý mỉa mai trong câu nói của tôi, tự mình nói mình nghe tiếp: “Cô đã tạo ra không ít lần đầu tiên của tôi.”
Anh ta vừa dứt lời, không biết sao tôi lại nhìn vào đôi môi của anh ta nhớ lại cảm giác nhẹ nhàng chạm khẽ vào chúng trong cái lúc hỗn loạn kia, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại phun ra một câu: “Chà, anh cũng đâu kém cạnh gì, lần đầu tiên của tôi lẽ ra phải dành cho chồng tương lai cũng bị anh lấy đi mất.” Lời vừa tuôn ra khỏi miệng, tôi liền hối hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Đối với chúng tôi, chuyện tình đêm đó là một chủ đề cấm kỵ, từ khi biết nhau đến nay, cả hai đều rất ăn ý mà tránh né chủ đề này. Cho dù quan hệ hiện giờ của chúng tôi là như thế nào, nhưng giữa hai người đã phát sinh quan hệ thì sẽ ngày càng thêm phức tạp
Hơn nữa, đêm đó quả thật là lần đầu tiên của tôi, nhưng trong tình thế hiện giờ, nói ra lời này có vẻ như tôi đang bắt anh ta phải chịu trách nhiệm vậy.
Anh ta nhíu mày, ánh mắt chợt loé lên rồi đảo mắt nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên nói: “Cô đang muốn ám chỉ điều gì?”
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ nổi giận nhưng không ngờ anh ta vẫn bình thản phun ra những lời này. Chết tiệt! Ánh mắt còn chân thành như vậy, trái tim tôi nảy lên một nhịp, phảng phất một cảm giác thật nhẹ nhàng, êm ái. Biểu hiện của anh ta như muốn nói: “Cô dám nói thì tôi cũng dám nhận”
Tôi vội dời mắt đi chỗ khác, ha ha cười gượng vài tiếng, liếc mắt lên đồng hồ trên tường: “Ui cha, anh xem, đã mười một giờ rưỡi rồi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây.” Sau đó cương quyết bước ra khỏi phòng, khi đặt chân đến ngưỡng cửa, tôi dường như nghe anh ta thì thầm: “Thật ra, như vậy cũng tốt.”
Cái gì tốt… Tôi không có can đảm quay lại hỏi nên đành xám xịt trở về phòng bệnh của mình, trong lòng tính toán ngày mai phải chuồn sớm thôi. Tôi nghĩ, chờ giao nhà xong thì cắt đứt quan hệ luôn. Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Mà hiện tại tôi lại rất dễ động lòng với anh ta…
Hôm sau.
Tôi đang suy nghĩ có nên qua chào Tần Mạch một tiếng trước khi xuất viện không thì có người gõ cửa, khi tôi mở cửa thì trông thấy bác Lục và dì Tần đang ngồi trên xe lăn.
Tôi thoáng ngây người, ý nghĩ đầu tiên chạy qua trong đầu là: bọn họ đến làm gì!, ý nghĩ thứ hai vọt theo sau liền: phải nhanh chóng quay lại vai nàng dâu nhỏ Tần Mạch, ý nghĩa thứ ba lại chen vào: Tiền đồ! Bị Tần Mạch bức hiếp đến ngu người rồi sao! Lần này anh ta không cho mình tiền thì mắc gì phải giúp anh ta chứ!
Trong lúc các suy nghĩ trong đầu của tôi luân phiên xoay vòng thì trên mặt của tôi đã nhanh chóng nở một nụ cười ngọt ngào: “Dì Tần, sao dì tới đây vậy?”
Ánh mắt dì Tần vẫn còn đỏ hoe như mới vừa khóc xong, chưa vào trong phòng, dì đã kéo tôi ngồi thấp xuống để bà xem xét, càng xem lại càng đau lòng: “Sao mặt sưng như vậy? Con gái thì làm sao mang cái mặt này mà ra đường chứ?”
Thấy bà đau lòng như vậy tôi càng không biết tính sao. Ban đầu, tôi định cùng Tần Mạch diễn một vở kịch, diễn xong đường ai nấy đi, quay lưng có thể cãi nhau chan chát nhưng sự thật là dường như giữa chúng tôi lại xuất hiện cảm giác thân thiết, gần gũi, quan tâm như những người trong cùng một nhà với nhau.
“Chắc chưa ăn sáng phải không, dì có mang cháo, ngon dở gì thì cũng phải ăn một chút.” Bác Lục đẩy dì Tần đến phòng Tần Mạch, bà vừa kéo tôi đi cùng vừa đau lòng nói: “Sao lại đánh nhau với ăn cướp làm gì, tụi nó muốn tiền thì các con cứ đưa đi. Nhìn coi, bây giờ hai đứa thê thảm như vầy nè.”
Tôi nghĩ Tần Mạch sợ bà lo lắng nên chưa cho bà biết sự thật nên cũng phụ hoạ vài câu “Dạ, chỉ tại tụi con không cẩn thận.”
Lúc đẩy cửa vào phòng Tần Mạch thì thấy anh đang húp cháo trên một cái bàn nhỏ trên giường. Dì Tần ra lệnh:: “A Mạch, múc cho Tịch Tịch một chén.”
Tần Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt lóe ra một tia sáng không rõ ràng làm lưng tôi bỗng dưng cứng lại, không hiểu sao lại có ý nghĩ bỏ chạy. Tôi nghĩ nếu lúc này dì Tần không kéo tay tôi thì không chừng tôi thật sự “say good bye” một câu rồi tung cửa mà chạy mất.
Anh nghe lời, múc một chén cháo rồi vươn tay đưa cho tôi. Tôi ngập ngừng một lúc lâu, đến khi dì Tần thấy lạ nhìn tôi, tôi mới rụt rè nhận chén cháo, dùng ánh mắt gật đầu cám ơn.
Tôi vừa ăn cháo vừa trăn trở suy nghĩ: mình bị sao vậy ta? Mắc gì lại sợ anh ta dữ vậy? Hôm qua mình cũng có thể coi như là ân nhân của anh ta mà. Xảy ra chuyện lớn như vậy, người phải đỏ mặt, hoảng hốt phải là anh ta chứ đâu phải mình.
“Cuối cùng cũng vẫn là vì con không chịu tính chuyện vợ con gì cả …” Dì Tần đang nói gì đó với Tần Mạch, tâm hồn tôi tiếp tục trôi lơ lửng, các hình ảnh từ lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt đến các sự việc liên tiếp xảy ra như một đoạn phim quay chậm lần lượt chiếu qua trong đầu tôi.
Từ khi nào tôi với anh ta bắt đầu quen thuộc, khi nào thì chọc giận nhau, khi nào trở nên thân thiết
Cảnh sát đi rồi tôi mới có cơ hội nhìn đến Tần Mạch, trên người anh ta thương tích không ít nên bị băng bó y như cái xác ướp Ai Cập nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như thường, anh ta đang nói chuyện điện thoại, thấy tôi vào anh ta chỉ trao đổi thêm vài câu rồi cúp máy.
“Ách… Không làm phiền anh chứ?”
Anh ta khẽ lắc đầu, không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi vào phòng, ngồi xuống xong lại không biết nói gì bèn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Dạo này tần suất vào bệnh viện của chúng ta hơi nhiều à nha….. Ha ha…”
Anh ta cười khẽ một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ dán trên mặt tôi, sau đó dùng giọng nói trầm ổn như mọi ngày nói: “Hôm nay Hội đồng quản trị họp đột xuất, có việc gấp”
Tôi ngẩn ngơ, không biết tự dưng anh ta nói chuyện này với tôi làm gì.
“Lần trước bị giam xe, tôi vẫn chưa có thời gian đi lấy về. Lúc tối khi về thì đường kẹt xe, tôi chỉ nghĩ đi xe buýt sẽ nhanh hơn một chút, không ngờ đến cái ngõ kia…”
Tôi đã hiểu ý anh ta, thế nên hôm nay anh đến trễ là vì…Khoan, đợi chút, anh ta đang giải thích với tôi sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, dưới ánh sáng trắng của đèn bệnh viện, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn không che được nét anh tuấn ngời ngời kia. Anh ta lại liếc tôi một cái, lúc này tôi vẫn thất thần nhìn anh ta không chớp mắt, anh ho khan vài tiếng rồi lại liếc tôi một cái, không nóng không lạnh gắt nhỏ: “Nhìn cái gì!”
Tôi buột miệng: “Hôm nay tôi đột nhiên phát hiện, thì ra anh vẫn còn có nhân tính nha …”
Gương mặt vốn tái nhợt của anh lại xanh thêm một chút.
Tôi ôm ngực nói tiếp: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Thiếu chút nữa tôi bị anh quyến rũ rồi”
Anh ta ngẩn người, xoay người nhìn ra cửa sổ, màn đêm bên ngoài làm nền cho hình bóng của hai chúng tôi đang phản chiếu trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh, anh ta nói: “Chỉ sợ cô đang quyến rũ tôi thì có”
“Tần tiên sinh…” Khóe miệng tôi giật giật “Ánh mắt anh cũng thật độc đáo, anh đã thấy phụ nữ nào dùng cách đánh nhau với người khác để quyến rũ đàn ông chưa?”
“Quả thật rất độc đáo!” Anh ta híp mắt đánh giá tôi một lượt, “Đúng là đây là lần đầu tiên trong đời có phụ nữ đánh nhau vì tôi.”
Chương 19: Đính… Đính hôn?
Nghe Tần Mạch nói xong, tôi cười lạnh: “Thật vinh hạnh cho tôi quá, đúng thật đây là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau vì đàn ông đó.”
“Hà Tịch.” Anh ta lờ tịt hàm ý mỉa mai trong câu nói của tôi, tự mình nói mình nghe tiếp: “Cô đã tạo ra không ít lần đầu tiên của tôi.”
Anh ta vừa dứt lời, không biết sao tôi lại nhìn vào đôi môi của anh ta nhớ lại cảm giác nhẹ nhàng chạm khẽ vào chúng trong cái lúc hỗn loạn kia, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại phun ra một câu: “Chà, anh cũng đâu kém cạnh gì, lần đầu tiên của tôi lẽ ra phải dành cho chồng tương lai cũng bị anh lấy đi mất.” Lời vừa tuôn ra khỏi miệng, tôi liền hối hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Đối với chúng tôi, chuyện tình đêm đó là một chủ đề cấm kỵ, từ khi biết nhau đến nay, cả hai đều rất ăn ý mà tránh né chủ đề này. Cho dù quan hệ hiện giờ của chúng tôi là như thế nào, nhưng giữa hai người đã phát sinh quan hệ thì sẽ ngày càng thêm phức tạp
Hơn nữa, đêm đó quả thật là lần đầu tiên của tôi, nhưng trong tình thế hiện giờ, nói ra lời này có vẻ như tôi đang bắt anh ta phải chịu trách nhiệm vậy.
Anh ta nhíu mày, ánh mắt chợt loé lên rồi đảo mắt nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên nói: “Cô đang muốn ám chỉ điều gì?”
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ nổi giận nhưng không ngờ anh ta vẫn bình thản phun ra những lời này. Chết tiệt! Ánh mắt còn chân thành như vậy, trái tim tôi nảy lên một nhịp, phảng phất một cảm giác thật nhẹ nhàng, êm ái. Biểu hiện của anh ta như muốn nói: “Cô dám nói thì tôi cũng dám nhận”
Tôi vội dời mắt đi chỗ khác, ha ha cười gượng vài tiếng, liếc mắt lên đồng hồ trên tường: “Ui cha, anh xem, đã mười một giờ rưỡi rồi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây.” Sau đó cương quyết bước ra khỏi phòng, khi đặt chân đến ngưỡng cửa, tôi dường như nghe anh ta thì thầm: “Thật ra, như vậy cũng tốt.”
Cái gì tốt… Tôi không có can đảm quay lại hỏi nên đành xám xịt trở về phòng bệnh của mình, trong lòng tính toán ngày mai phải chuồn sớm thôi. Tôi nghĩ, chờ giao nhà xong thì cắt đứt quan hệ luôn. Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Mà hiện tại tôi lại rất dễ động lòng với anh ta…
Hôm sau.
Tôi đang suy nghĩ có nên qua chào Tần Mạch một tiếng trước khi xuất viện không thì có người gõ cửa, khi tôi mở cửa thì trông thấy bác Lục và dì Tần đang ngồi trên xe lăn.
Tôi thoáng ngây người, ý nghĩ đầu tiên chạy qua trong đầu là: bọn họ đến làm gì!, ý nghĩ thứ hai vọt theo sau liền: phải nhanh chóng quay lại vai nàng dâu nhỏ Tần Mạch, ý nghĩa thứ ba lại chen vào: Tiền đồ! Bị Tần Mạch bức hiếp đến ngu người rồi sao! Lần này anh ta không cho mình tiền thì mắc gì phải giúp anh ta chứ!
Trong lúc các suy nghĩ trong đầu của tôi luân phiên xoay vòng thì trên mặt của tôi đã nhanh chóng nở một nụ cười ngọt ngào: “Dì Tần, sao dì tới đây vậy?”
Ánh mắt dì Tần vẫn còn đỏ hoe như mới vừa khóc xong, chưa vào trong phòng, dì đã kéo tôi ngồi thấp xuống để bà xem xét, càng xem lại càng đau lòng: “Sao mặt sưng như vậy? Con gái thì làm sao mang cái mặt này mà ra đường chứ?”
Thấy bà đau lòng như vậy tôi càng không biết tính sao. Ban đầu, tôi định cùng Tần Mạch diễn một vở kịch, diễn xong đường ai nấy đi, quay lưng có thể cãi nhau chan chát nhưng sự thật là dường như giữa chúng tôi lại xuất hiện cảm giác thân thiết, gần gũi, quan tâm như những người trong cùng một nhà với nhau.
“Chắc chưa ăn sáng phải không, dì có mang cháo, ngon dở gì thì cũng phải ăn một chút.” Bác Lục đẩy dì Tần đến phòng Tần Mạch, bà vừa kéo tôi đi cùng vừa đau lòng nói: “Sao lại đánh nhau với ăn cướp làm gì, tụi nó muốn tiền thì các con cứ đưa đi. Nhìn coi, bây giờ hai đứa thê thảm như vầy nè.”
Tôi nghĩ Tần Mạch sợ bà lo lắng nên chưa cho bà biết sự thật nên cũng phụ hoạ vài câu “Dạ, chỉ tại tụi con không cẩn thận.”
Lúc đẩy cửa vào phòng Tần Mạch thì thấy anh đang húp cháo trên một cái bàn nhỏ trên giường. Dì Tần ra lệnh:: “A Mạch, múc cho Tịch Tịch một chén.”
Tần Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt lóe ra một tia sáng không rõ ràng làm lưng tôi bỗng dưng cứng lại, không hiểu sao lại có ý nghĩ bỏ chạy. Tôi nghĩ nếu lúc này dì Tần không kéo tay tôi thì không chừng tôi thật sự “say good bye” một câu rồi tung cửa mà chạy mất.
Anh nghe lời, múc một chén cháo rồi vươn tay đưa cho tôi. Tôi ngập ngừng một lúc lâu, đến khi dì Tần thấy lạ nhìn tôi, tôi mới rụt rè nhận chén cháo, dùng ánh mắt gật đầu cám ơn.
Tôi vừa ăn cháo vừa trăn trở suy nghĩ: mình bị sao vậy ta? Mắc gì lại sợ anh ta dữ vậy? Hôm qua mình cũng có thể coi như là ân nhân của anh ta mà. Xảy ra chuyện lớn như vậy, người phải đỏ mặt, hoảng hốt phải là anh ta chứ đâu phải mình.
“Cuối cùng cũng vẫn là vì con không chịu tính chuyện vợ con gì cả …” Dì Tần đang nói gì đó với Tần Mạch, tâm hồn tôi tiếp tục trôi lơ lửng, các hình ảnh từ lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt đến các sự việc liên tiếp xảy ra như một đoạn phim quay chậm lần lượt chiếu qua trong đầu tôi.
Từ khi nào tôi với anh ta bắt đầu quen thuộc, khi nào thì chọc giận nhau, khi nào trở nên thân thiết
Bài viết liên quan!