Tiểu thuyết Cô Nàng Mạnh Mẽ-full
Lượt xem : |
ẻ đáp ứng.
Giải quyết êm chuyện này, tôi yên tâm chuẩn bị làm việc.
Thiết kế căn hộ của Tần Mạch là một nhiệm vụ khó khăn nhất từ trước đến giờ của tôi. Tốc độ thi công nhanh, thiết kế lại bị hạn chế nhiều mặt, nhưng quan trọng nhất là – không có cách nào trao đổi với chủ hộ. Theo bản sơ lược các yêu cầu của Lisa, trước mắt tôi thiết kết căn hộ này theo phong cách đơn giản của kiến trúc Âu Mỹ, sau đó liên hệ với Lisa, quyết định ngày mai sẽ đưa cô ấy bản thiết kế ban đầu để cô ấy chuyển cho Tần Mạch.
Nhưng dù giao cho Tần Mạch hay cho Lisa, tôi cũng không tránh được việc thức trắng đêm nay để làm việc rồi.
Sau khi liên hệ được với đội ngũ thi công, cả ngày tôi lăn lộn ở “nhà” Tần Mạch để đo đạc tính toán cũng như tìm cảm hứng thiết kế.
Khi người ta bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi chào tạm biệt nhóm công nhân thi công, tôi vỗ vỗ bộ quần áo đầy bụi đi đến cuộc hẹn.
Đến nơi hẹn, từ xa tôi đã thấy Trần Thượng Ngôn đang đứng dưới tán cây gọi điện thoại, không muốn quấy rầy anh, tôi lặng lẽ bước tới. Đi gần đến nơi, tôi nghe giọng anh có chút tức giận: “Tôi nói rồi, tôi đã có bạn gái. Chuyện hôm qua chỉ xảy ra một lần này thôi.”
Ách… Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, có phải tôi đã nghe được chuyện không nên nghe hay không?
“Đừng nói nữa, nếu anh vẫn cố tình làm vậy, tôi chỉ có cách chuyển anh đi… Tịch Tịch!” Anh quay đầu lại, trông thấy tôi liền vội vàng hốt hoảng tắt máy, đứng nghệt ra đó cứ như trẻ con phạm lỗi vậy.
Tôi âm thầm thở dài nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười bước đến: “Anh chờ lâu chưa?”
“Chưa… Chưa lâu lắm.” Anh bối rối gãi đầu, mặt hơi ửng đỏ đến khi nhìn đến lớp băng quấn trên đầu tôi mới sững lại hỏi: “Em bị sao vậy?”
Tôi lại đem chuyện “cửa toilet” thuật lại một lần sau đó tóm tay anh đi về phía nhà hàng: “Làm việc nguyên ngày, em đói sắp chết rồi, ăn cơm trước rồi nói.”
Anh để mặc tôi lôi kéo, bàn tay tôi đang nắm hơi nóng lên: “Tịch Tịch, lúc nãy… Em đến bao lâu rồi?”
“Vừa mới tới.”
Tôi trả lời một cách vô cùng bình tĩnh, bởi vì đối với tôi, mối quan hệ với Trần Thượng Ngôn chỉ mới dừng lại ở mức “tìm hiểu, nói chuyện”. Cho dù sau này có kết hôn thì cũng chỉ là kết hôn mà thôi, tình yêu chỉ là một điều xa xỉ. Tôi không đủ sức cũng không dám đón nhận thứ tình cảm này cho nên dĩ nhiên tôi cũng không thưởng thức được cái cảm giác gắn liền với tình yêu – “ghen”.
Chương 11: Số kiếp bị bóc lột thật thê thảm
Nửa tháng không ăn không ngủ để hoàn thành bản thiết kế, vừa xong tôi liền bắt tay vào thi công.
Mấy hôm trước, tôi quay cuồng trong việc chọn vật liệu, làm mô hình, rồi đi tới đi lui ngoài thị trường tìm vật liệu cho nhà Tần Mạch, sau đó trao đổi với nhà thầu phụ trách thi công, rồi thương lượng việc cung ứng vật tư, mỗi ngày làm việc đến khi trời tối mịt, về đến nhà chỉ còn biết lăn ra ngủ, mấy chuyện tình cảm phong lưu thật quá xa vời.
Tôi nhiều lần lén thương lượng với Tạ Bất Đình tìm một nhân viên thực tập đến giúp một tay. Nhưng lần nào cũng bị công ty lấy cớ không có người để từ chối, vì chuyện này tôi suýt mấy lần nổi điên trước mặt Tạ Bất Đình.
Chẳng lẽ tôi không phải là nhân viên công ty sao? Dù tôi là King Kong hay là transformers thì bây giờ tôi có đi chọn phân cũng phải có kẻ tới giúp tôi chứ! Hồi trước, lúc đi làm có một nhân viên thực tập vừa làm vừa học một bên tiện lợi biết bao nhiêu! Giờ sao không cử người theo nữa? Tưởng tôi là người vạn năng, việc gì cũng“đầu xuôi đuôi lọt” hết sao!
Nhưng nói thật, tôi chẳng còn thời gian và sức lực để tức giận nữa, điện thoại của người thi công vừa tới là tôi lại lập tức cắm đầu chạy đi.
Qua chuyện này, tôi hiểu rằng có người đứng sau âm thầm gây khó dễ cho tôi. Tuy Tạ Bất Đình hay lảm nhảm vô nghĩa nhưng vẫn là ông chủ tốt, việc cấp cho tôi thêm một người thực tập cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, công ty có thiếu người cũng không thiếu đến mức này. Chẳng phải rõ ràng có người muốn làm tôi khó xử sao!
Nhưng Tạ Bất Đình đã có thể giao hợp đồng này cho tôi, một phần vì lòng tin, phần khác là vì chiếu cố nhân viên lâu năm nên chắc chắn ông ta sẽ không vì vài lời đâm chọt sau lưng mà tự dưng nảy sinh thành kiến với tôi được.
Chỉ có một cách giải thích, người làm ông ta sinh thành kiến” với tôi cùng ông ta có quan hệ lợi ích trực tiếp, gây áp lực để ông ta gây khó khăn cho tôi.
Dùng ngón chân để suy nghĩ tôi cũng biết người đó là ai.
Ngoài Tần Mạch ra, hiện tại làm gì còn ai vào đây vừa cùng tôi có xích mích lại vừa có quan hệ lợi ích trực tiếp với Tạ Bất Đình.
Tên kia chắc hẳn thấy tôi nơi này sống rất thoải mái nên trong lòng bất mãn, món nợ kia lại đòi không được nên mới nghĩ ra trò thiếu đạo đức này để chỉnh tôi.
Nếu tôi chấp nhận việc này thì cái ngày tôi lao lực quá độ đến đột tử chắc cũng không còn xa lắm!
Tần Mạch, ai chà, quả đúng là nham hiểm!
Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi dầu dãi một nắng hai sương, đêm xuống tôi mới lê lết về nhà. Vừa xuống xe buýt thì tôi nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ “Nghỉ ngơi cho tốt” của Trần Thượng Ngôn.
Tôi tắt máy, bước từng bước về nhà.
Đã nhiều ngày tôi không gặp Trần Thượng Ngôn, sau bữa cơm lần đó anh cũng rất ít khi hẹn tôi ra ngoài mà dù có hẹn tôi cũng lấy lý do bận việc để từ chối. Nhưng anh vẫn đều đặn gọi điện cho tôi mỗi ngày, dù chỉ là những quan tâm vụn vặt nhưng cũng làm tôi ấm lòng trong những ngày tháng mười hai giá lạnh, đồng thời cũng cho tôi một lý do để tạm thời không buông tay người đàn ông này.
Qua đến chỗ rẽ, tôi đã thấyngọn đèn đường âm u dưới nhà tôi và ngay dưới nó một bóng đàn ông mặc âu phục đi giày bóng loáng.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt người đó, tôi chỉ còn biết cười nhạt. Thời buổi này xác suất gặp ma càng lúc càng lớn.
Tôi tóm chặt lấy túi, coi như anh ta như không khí ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua. Khi lướt qua người anh ta, bất ngờ anh ta kéo tay tôi lại: “Tịch Tịch.” Tôi thối lui một bước tránh tay anh ta, tiếp tục bước về phía hàng hiên.
“Hà Tịch!” Anh ta cũng không bước lên ngăn tôi lại mà đứng yên, đút tay vào túi quần, cao giọng: “Chúng ta nói chuyện đi.” Thái độ giống như đoán chắc tôi sẽ không có ý kiến khác.
Vẫn đưa lưng về phía anh ta, tôi không khỏi cười khổ, trong lòng nhịn không được oán thầm: Dương Tử ơi Dương Tử, ngày trước sao bộ tôi lọt tròng té nổ hay sao mà lại coi trọng anh chứ.
Tôi nhấn mật mã cửa lớn rồi đẩy cửa bước vào trong.
“Hà Tịch!” Anh ta bắt đầu giận dữ vì tôi dám lơ anh ta đi.
Tôi đứng ở cửa, một tay giữ cửa rồi quay đầu lại nhìn anh ta: “Anh qua đây đi.” Anh ta cười vui sướng, bộ dạng giống như “ Thấy chưa, tôi biết cô sẽ làm như vậy mà”
Tôi cũng cười dịu dàng.
Đợi anh ta bước đến gần, một tay vịn khung cửa, định nói chuyện với tôi thì tôi cười ha ha rồi thả tay.
Quên nói, lò xo cửa lớn vô cùng mạnh, ngay khi tôi thả tay, cánh cửa đóng sầm một tiếng, đập mạnh vào mu bàn tay của người nào đó.
“Á!!!”
Cả hàng lang tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết của ai đó.
Anh ta còn chưa kịp thu tay về, tôi đã bồi thêm một cú đá vào cửa, cửa càng khép chặt, cũng ngăn không cho anh ta có cơ hội rút tay ra.
“Hà Tịch! Mẹ kiếp, cô điên rồi!” Bên kia tất nhiên là đ
Giải quyết êm chuyện này, tôi yên tâm chuẩn bị làm việc.
Thiết kế căn hộ của Tần Mạch là một nhiệm vụ khó khăn nhất từ trước đến giờ của tôi. Tốc độ thi công nhanh, thiết kế lại bị hạn chế nhiều mặt, nhưng quan trọng nhất là – không có cách nào trao đổi với chủ hộ. Theo bản sơ lược các yêu cầu của Lisa, trước mắt tôi thiết kết căn hộ này theo phong cách đơn giản của kiến trúc Âu Mỹ, sau đó liên hệ với Lisa, quyết định ngày mai sẽ đưa cô ấy bản thiết kế ban đầu để cô ấy chuyển cho Tần Mạch.
Nhưng dù giao cho Tần Mạch hay cho Lisa, tôi cũng không tránh được việc thức trắng đêm nay để làm việc rồi.
Sau khi liên hệ được với đội ngũ thi công, cả ngày tôi lăn lộn ở “nhà” Tần Mạch để đo đạc tính toán cũng như tìm cảm hứng thiết kế.
Khi người ta bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi chào tạm biệt nhóm công nhân thi công, tôi vỗ vỗ bộ quần áo đầy bụi đi đến cuộc hẹn.
Đến nơi hẹn, từ xa tôi đã thấy Trần Thượng Ngôn đang đứng dưới tán cây gọi điện thoại, không muốn quấy rầy anh, tôi lặng lẽ bước tới. Đi gần đến nơi, tôi nghe giọng anh có chút tức giận: “Tôi nói rồi, tôi đã có bạn gái. Chuyện hôm qua chỉ xảy ra một lần này thôi.”
Ách… Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, có phải tôi đã nghe được chuyện không nên nghe hay không?
“Đừng nói nữa, nếu anh vẫn cố tình làm vậy, tôi chỉ có cách chuyển anh đi… Tịch Tịch!” Anh quay đầu lại, trông thấy tôi liền vội vàng hốt hoảng tắt máy, đứng nghệt ra đó cứ như trẻ con phạm lỗi vậy.
Tôi âm thầm thở dài nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười bước đến: “Anh chờ lâu chưa?”
“Chưa… Chưa lâu lắm.” Anh bối rối gãi đầu, mặt hơi ửng đỏ đến khi nhìn đến lớp băng quấn trên đầu tôi mới sững lại hỏi: “Em bị sao vậy?”
Tôi lại đem chuyện “cửa toilet” thuật lại một lần sau đó tóm tay anh đi về phía nhà hàng: “Làm việc nguyên ngày, em đói sắp chết rồi, ăn cơm trước rồi nói.”
Anh để mặc tôi lôi kéo, bàn tay tôi đang nắm hơi nóng lên: “Tịch Tịch, lúc nãy… Em đến bao lâu rồi?”
“Vừa mới tới.”
Tôi trả lời một cách vô cùng bình tĩnh, bởi vì đối với tôi, mối quan hệ với Trần Thượng Ngôn chỉ mới dừng lại ở mức “tìm hiểu, nói chuyện”. Cho dù sau này có kết hôn thì cũng chỉ là kết hôn mà thôi, tình yêu chỉ là một điều xa xỉ. Tôi không đủ sức cũng không dám đón nhận thứ tình cảm này cho nên dĩ nhiên tôi cũng không thưởng thức được cái cảm giác gắn liền với tình yêu – “ghen”.
Chương 11: Số kiếp bị bóc lột thật thê thảm
Nửa tháng không ăn không ngủ để hoàn thành bản thiết kế, vừa xong tôi liền bắt tay vào thi công.
Mấy hôm trước, tôi quay cuồng trong việc chọn vật liệu, làm mô hình, rồi đi tới đi lui ngoài thị trường tìm vật liệu cho nhà Tần Mạch, sau đó trao đổi với nhà thầu phụ trách thi công, rồi thương lượng việc cung ứng vật tư, mỗi ngày làm việc đến khi trời tối mịt, về đến nhà chỉ còn biết lăn ra ngủ, mấy chuyện tình cảm phong lưu thật quá xa vời.
Tôi nhiều lần lén thương lượng với Tạ Bất Đình tìm một nhân viên thực tập đến giúp một tay. Nhưng lần nào cũng bị công ty lấy cớ không có người để từ chối, vì chuyện này tôi suýt mấy lần nổi điên trước mặt Tạ Bất Đình.
Chẳng lẽ tôi không phải là nhân viên công ty sao? Dù tôi là King Kong hay là transformers thì bây giờ tôi có đi chọn phân cũng phải có kẻ tới giúp tôi chứ! Hồi trước, lúc đi làm có một nhân viên thực tập vừa làm vừa học một bên tiện lợi biết bao nhiêu! Giờ sao không cử người theo nữa? Tưởng tôi là người vạn năng, việc gì cũng“đầu xuôi đuôi lọt” hết sao!
Nhưng nói thật, tôi chẳng còn thời gian và sức lực để tức giận nữa, điện thoại của người thi công vừa tới là tôi lại lập tức cắm đầu chạy đi.
Qua chuyện này, tôi hiểu rằng có người đứng sau âm thầm gây khó dễ cho tôi. Tuy Tạ Bất Đình hay lảm nhảm vô nghĩa nhưng vẫn là ông chủ tốt, việc cấp cho tôi thêm một người thực tập cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, công ty có thiếu người cũng không thiếu đến mức này. Chẳng phải rõ ràng có người muốn làm tôi khó xử sao!
Nhưng Tạ Bất Đình đã có thể giao hợp đồng này cho tôi, một phần vì lòng tin, phần khác là vì chiếu cố nhân viên lâu năm nên chắc chắn ông ta sẽ không vì vài lời đâm chọt sau lưng mà tự dưng nảy sinh thành kiến với tôi được.
Chỉ có một cách giải thích, người làm ông ta sinh thành kiến” với tôi cùng ông ta có quan hệ lợi ích trực tiếp, gây áp lực để ông ta gây khó khăn cho tôi.
Dùng ngón chân để suy nghĩ tôi cũng biết người đó là ai.
Ngoài Tần Mạch ra, hiện tại làm gì còn ai vào đây vừa cùng tôi có xích mích lại vừa có quan hệ lợi ích trực tiếp với Tạ Bất Đình.
Tên kia chắc hẳn thấy tôi nơi này sống rất thoải mái nên trong lòng bất mãn, món nợ kia lại đòi không được nên mới nghĩ ra trò thiếu đạo đức này để chỉnh tôi.
Nếu tôi chấp nhận việc này thì cái ngày tôi lao lực quá độ đến đột tử chắc cũng không còn xa lắm!
Tần Mạch, ai chà, quả đúng là nham hiểm!
Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi dầu dãi một nắng hai sương, đêm xuống tôi mới lê lết về nhà. Vừa xuống xe buýt thì tôi nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ “Nghỉ ngơi cho tốt” của Trần Thượng Ngôn.
Tôi tắt máy, bước từng bước về nhà.
Đã nhiều ngày tôi không gặp Trần Thượng Ngôn, sau bữa cơm lần đó anh cũng rất ít khi hẹn tôi ra ngoài mà dù có hẹn tôi cũng lấy lý do bận việc để từ chối. Nhưng anh vẫn đều đặn gọi điện cho tôi mỗi ngày, dù chỉ là những quan tâm vụn vặt nhưng cũng làm tôi ấm lòng trong những ngày tháng mười hai giá lạnh, đồng thời cũng cho tôi một lý do để tạm thời không buông tay người đàn ông này.
Qua đến chỗ rẽ, tôi đã thấyngọn đèn đường âm u dưới nhà tôi và ngay dưới nó một bóng đàn ông mặc âu phục đi giày bóng loáng.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt người đó, tôi chỉ còn biết cười nhạt. Thời buổi này xác suất gặp ma càng lúc càng lớn.
Tôi tóm chặt lấy túi, coi như anh ta như không khí ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua. Khi lướt qua người anh ta, bất ngờ anh ta kéo tay tôi lại: “Tịch Tịch.” Tôi thối lui một bước tránh tay anh ta, tiếp tục bước về phía hàng hiên.
“Hà Tịch!” Anh ta cũng không bước lên ngăn tôi lại mà đứng yên, đút tay vào túi quần, cao giọng: “Chúng ta nói chuyện đi.” Thái độ giống như đoán chắc tôi sẽ không có ý kiến khác.
Vẫn đưa lưng về phía anh ta, tôi không khỏi cười khổ, trong lòng nhịn không được oán thầm: Dương Tử ơi Dương Tử, ngày trước sao bộ tôi lọt tròng té nổ hay sao mà lại coi trọng anh chứ.
Tôi nhấn mật mã cửa lớn rồi đẩy cửa bước vào trong.
“Hà Tịch!” Anh ta bắt đầu giận dữ vì tôi dám lơ anh ta đi.
Tôi đứng ở cửa, một tay giữ cửa rồi quay đầu lại nhìn anh ta: “Anh qua đây đi.” Anh ta cười vui sướng, bộ dạng giống như “ Thấy chưa, tôi biết cô sẽ làm như vậy mà”
Tôi cũng cười dịu dàng.
Đợi anh ta bước đến gần, một tay vịn khung cửa, định nói chuyện với tôi thì tôi cười ha ha rồi thả tay.
Quên nói, lò xo cửa lớn vô cùng mạnh, ngay khi tôi thả tay, cánh cửa đóng sầm một tiếng, đập mạnh vào mu bàn tay của người nào đó.
“Á!!!”
Cả hàng lang tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết của ai đó.
Anh ta còn chưa kịp thu tay về, tôi đã bồi thêm một cú đá vào cửa, cửa càng khép chặt, cũng ngăn không cho anh ta có cơ hội rút tay ra.
“Hà Tịch! Mẹ kiếp, cô điên rồi!” Bên kia tất nhiên là đ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1353/5487
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1353/5487
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt