Tiểu thuyết Cô Nàng Mạnh Mẽ-full
Lượt xem : |
t lớp băng vải thật dày, dù như vậy vẫn lộ ra một vài chỗ thấm máu, tôi đưa tay chạm nhẹ, cảm giác đau đớn truyền tới nhắc tôi đây là sự thật. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng mình trong gương, tầm mắt chậm rãi rơi xuống cổ, một vết môi hôn đỏ tươi hình “trái dâu tây nhỏ” làm tôi lạnh xương sống.
Có phải tôi… trong cơn say rượu đã “làm nhục” người đàn ông nào đó rồi chăng? Mà đối phương vì giữ trọn kiên trinh nên đã “xuống tay” cự tuyệt khiến tôi đầu rơi máu chảy?
Trong đầu tôi bỗng hé ra một gương mặt biểu tình lãnh đạm…
Tôi không khỏi rùng mình một cái, gắng gượng nhớ lại chuyện hôm qua nhưng đầu nhâm nhẩm đau, cái gì cũng nghĩ không ra.
Thôi bỏ đi, tôi thở dài một hơi, ánh mắt quét một vòng quanh phòng ngủ: vẫn còn sạch sẽ, tôi thầm nghĩ, vậy chuyện hôm qua chắc cũng không quá đáng lắm. Cổ họng khô rát, tôi mở cửa phòng ra ngoài uống nước nhưng khi nhìn thấy phòng khách, trong nháy mắt tôi hoàn toàn ngây người.
Một phòng toàn là đàn ông! Nào là nằm trên sô pha, nằm trên mặt đất, tựa vào bàn trà, đếm tới đếm lui khoảng sáu bảy người đàn ông, nằm nghẹt cả căn phòng nhỏ của tôi.
Tôi nuốt nước miếng, tay sờ sờ vào vết “dâu tây” nho nhỏ, đo đỏ trên cổ, trong phút chốc cảm thấy một trận mê muội. Chẳng lẽ, ngày hôm qua, tôi và mấy người đàn ông này cùng nhau… làm?
Là kiểu “bầy đàn” trong truyền thuyết…
Tôi vịn vào khung cửa, một lúc lâu sau mới lấy lại bình tình, nhìn kỹ đám người kia —— thì ra tất cả đều là nhóm nhóm bạn lang sói của Thẩm Hi Nhiên.
Lúc này, trong lòng tôi nhẹ nhõm một ít vì tôi biết dù có say quên trời quên đất thì tôi cũng nhất định không phát sinh quan hệ với đám người này nhưng “trái dâu tây” trên cổ và vết thương trên đầu từ đâu mà có?
Trong lúc tôi đang đứng ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe được tiếng loảng xoảng, leng keng trong phòng bếp.
Có người ở nấu cơm?
Tôi chần chờ một chút, chậm rãi đi đến bếp, vừa đến cửa một người đi ra suýt nữa đụng trúng tôi, người nọ vội vàng lui về sau mấy bước, tránh không để cháo sánh ra bên ngoài, thấy hình dáng người này, đây là lần giật mình thứ ba kể từ lúc tôi tỉnh lại.
“Ách… Trần, trần tiên sinh, tại sao anh ở đây??”
Trần Thượng Ngôn tiên sinh, là vị bác sỹ mà tôi đã xem mặt, đao pháp tinh chuẩn, trong nhà có xác động vật ngâm phooc môn. Lần trước chia tay, anh ta có hứa sẽ liên hệ lại nhưng cho đến hôm qua thì chúng tôi vẫn chưa liên hệ lần thứ hai. Thế mà hôm nay, tỉnh dậy sau cơn say thì tôi và anh ta đã trực tiếp liên hệ tận nhà luôn.
Chuyện gì đây!
Quanh mắt anh ta có quầng thâm, xem ra anh ta trải qua một buổi tối chẳng yên lành gì. Anh ta che chắn bát cháo thật cẩn thận, đặt lên bàn, ngượng ngùng cười: “Hôm qua cô uống say quá nên không nhớ gì, là cô gọi điện kêu tôi đến.”
“Tôi?”
Tôi lại ngẩn ngơ, vội vàng sờ soạng túi quần áo đầy mùi rượu của mình, rút điện thoại ra nhìn thì thấy quả nhiên, cuộc gọi cuối cùng chính là gọi cho Trần Thượng Ngôn. Tôi bóp bóp trán: “Ân, được rồi, thật ngại quá, thật sự hôm qua tôi uống hơi nhiều, không nghĩ tới…” lại làm phiền đến anh.
Tôi chưa nói dứt lời thì anh ta đã nói tiếp: “Tôi cũng không nghĩ tới.” Anh ta xấu hổ nói “Tôi không nghĩ em say rượu lại nói ra lời thật lòng, càng không nghĩ em có tình ý với tôi, ha ha, Tịch Tịch, bây giờ tôi vẫn cảm giác như đang nằm mơ.”
Tịch Tịch…
Tôi cảm thấy so với anh ta, tôi lại thấy tôi còn giống nằm mơ hơn cả anh ta.
Anh ta không nhìn thấy tôi bị dọa đến nỗi tâm trí bay mất hết vẫn tiếp tục độc thoại: “Kỳ thật Tịch Tịch, em không biết, từ khi chia tay lần trước anh vẫn luôn nhớ lời em nói, em nói đúng, rất ít phụ nữ có thể chịu đựng được các thói quen của anh nên anh buộc mình phải từ bỏ chúng. Hiện giờ anh ra ngoài không còn mang theo dao giải phẫu, hôm qua lúc nhận điện thoại của em vừa lúc anh đem nốt cái xác cuối cùng trong nhà tặng cho người khác. Anh không dám liên lạc với em là vì anh sợ…anh sợ anh vẫn chưa đủ tốt với em.”
Anh ta càng nói, mặt càng hồng: “Kết quả, kết quả… không nghĩ tới Tịch Tịch, em lại có tình ý với anh.”
“Không…” Tại tôi uống rượu. Lời này chưa nói ra thì phía sau truyền đến thanh âm hút không khí. Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Vương đại miêu hai mắt sưng vù đang dựa tường, vẻ mặt kinh ngạc:
“Thì ra đúng là có kẻ không muốn sống, dám cùng Hà Tịch yêu đương! Tôi còn tưởng hôm qua nằm mơ!”
Tôi âm thầm nắm tay thành quyền.
“Tiên sinh, tối hôm qua Hà Tịch uống rượu say, đừng xem những lời cô ấy nói là thật! Cô ta hung dữ như vậy, đừng, một cô gái nam tính như thế, anh, nhất định phải cẩn thận!”
Tôi âm thầm nghiến răng ken két.
“Người anh em, nếu còn quý trọng sinh mệnh, xin rời xa Hà Tịch! Anh có biết cô ấy đe dọa bạn trai trước như thế nào không? Đòi đem “tiểu đệ đệ” của người ta quăng lên vỉ nướng! Lợi hại chưa!”
Tôi liếc mắt xác định vị trí của Đại miêu, đang muốn động thủ, chợt nghe Trần tiên sinh nói nho nhỏ: “Kỳ thật, Tịch Tịch tốt lắm.” Tôi cùng với Đại miêu đồng loạt quay đầu nhìn anh ta, Thượng Ngôn cười cười nói, “Tuy rằng tôi tiếp xúc với cô ấy chưa lâu nhưng so với nhiều cô gái, tôi thấy cô ấy vẫn tốt hơn nhiều.”
“Vì sao?” Đại miêu hỏi.
“Trực giác!, không phải cô ấy không tốt, mà là các anh không phát hiện ra điểm tốt đẹp của cô ấy mà thôi.” Tôi phát hiện lòng mình vì câu nói này mà rung rinh không đỡ được.
Anh ta khẽ nâng gọng kính, cười ôn hòa với tôi, nói: “Hôm nay bệnh viện có việc, anh đi trước, cháo anh đã múc ra chén, hôm qua em say đến vậy, ăn nhẹ tốt hơn”
Nghe thật giống khẩu khí của bạn trai.
Đại miêu nhìn Trần Thượng Ngôn như quái vật.
Đợi đến khi nghe tiếng đóng cửa, tôi mới chợt nhớ việc cần hỏi. đột ngột đuổi theo: “Đợi chút! Đợi chút! Đây là anh làm sao? Còn đầu của tôi…” tôi chạy đến cửa đã không còn thấy bóng dáng anh ta đâu.
Tôi vuốt nhẹ cái đầu được băng bó rất chuyên nghiệp, đầu óc trống rỗng. Thương tích trên người của tôi là anh ta gây ra sao? Nếu hôm qua tôi thổ lộ với Trần Thượng Ngôn vậy hình ảnh lãnh đạm của một người đàn ông khác thoáng ẩn thoáng hiện trong đầu tôi lại là chuyện gì?
Tôi quay về nhà bếp, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Đại Miêu đang húp trộm cháo.
“Vương đại miêu!”
Hắn cứng người một chút, quay đầu nhìn tôi rồi nhanh chóng giấu cái chén sau lưng: “Cháo này anh đã ăn qua rồi, đánh chết anh cũng sẽ không nhè ra đâu!”
Tôi lạnh nhạt nói: “Ai thèm anh nhè ra. Anh nói cho tôi biết, hôm qua khi tôi say rượu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đại miêu vuốt đầu nghĩ nghĩ: “Anh cũng không nhớ rõ, hình như chúng ta đánh cược, em thắng đòi bọn anh phải trả tiền.” Hắn vừa nói như vậy, trong đầu tôi giống như có những hình ảnh xẹt qua, một ít cảnh tượng rời rạc mà hỗn loạn đập vào trong não. Tôi xoa xoa thái dương, định sắp xếp các cảnh tượng này lại ——
Tôi dũng cảm uống rượu, bọn họ gào thét lớn tiếng tuyên bố trong vòng một tuần tôi không có khả năng tìm được bạn trai, tôi tức giận, sau đó…trong lúc giận dữ tôi đã làm gì?
Mặc kệ làm gì thì hình như tôi đã kéo được một người đàn ông đến trước mặt bọn họ.
Người đó là ai?
Trần Thượng Ngôn? Không phải. Tôi đang cố gắng nhớ lại thì một giọng khàn khàn ngái ngủ vang lên: “Thơm quá a, Hà Tịch, em mà còn biết nấu cháo cơ đấy.
Có phải tôi… trong cơn say rượu đã “làm nhục” người đàn ông nào đó rồi chăng? Mà đối phương vì giữ trọn kiên trinh nên đã “xuống tay” cự tuyệt khiến tôi đầu rơi máu chảy?
Trong đầu tôi bỗng hé ra một gương mặt biểu tình lãnh đạm…
Tôi không khỏi rùng mình một cái, gắng gượng nhớ lại chuyện hôm qua nhưng đầu nhâm nhẩm đau, cái gì cũng nghĩ không ra.
Thôi bỏ đi, tôi thở dài một hơi, ánh mắt quét một vòng quanh phòng ngủ: vẫn còn sạch sẽ, tôi thầm nghĩ, vậy chuyện hôm qua chắc cũng không quá đáng lắm. Cổ họng khô rát, tôi mở cửa phòng ra ngoài uống nước nhưng khi nhìn thấy phòng khách, trong nháy mắt tôi hoàn toàn ngây người.
Một phòng toàn là đàn ông! Nào là nằm trên sô pha, nằm trên mặt đất, tựa vào bàn trà, đếm tới đếm lui khoảng sáu bảy người đàn ông, nằm nghẹt cả căn phòng nhỏ của tôi.
Tôi nuốt nước miếng, tay sờ sờ vào vết “dâu tây” nho nhỏ, đo đỏ trên cổ, trong phút chốc cảm thấy một trận mê muội. Chẳng lẽ, ngày hôm qua, tôi và mấy người đàn ông này cùng nhau… làm?
Là kiểu “bầy đàn” trong truyền thuyết…
Tôi vịn vào khung cửa, một lúc lâu sau mới lấy lại bình tình, nhìn kỹ đám người kia —— thì ra tất cả đều là nhóm nhóm bạn lang sói của Thẩm Hi Nhiên.
Lúc này, trong lòng tôi nhẹ nhõm một ít vì tôi biết dù có say quên trời quên đất thì tôi cũng nhất định không phát sinh quan hệ với đám người này nhưng “trái dâu tây” trên cổ và vết thương trên đầu từ đâu mà có?
Trong lúc tôi đang đứng ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe được tiếng loảng xoảng, leng keng trong phòng bếp.
Có người ở nấu cơm?
Tôi chần chờ một chút, chậm rãi đi đến bếp, vừa đến cửa một người đi ra suýt nữa đụng trúng tôi, người nọ vội vàng lui về sau mấy bước, tránh không để cháo sánh ra bên ngoài, thấy hình dáng người này, đây là lần giật mình thứ ba kể từ lúc tôi tỉnh lại.
“Ách… Trần, trần tiên sinh, tại sao anh ở đây??”
Trần Thượng Ngôn tiên sinh, là vị bác sỹ mà tôi đã xem mặt, đao pháp tinh chuẩn, trong nhà có xác động vật ngâm phooc môn. Lần trước chia tay, anh ta có hứa sẽ liên hệ lại nhưng cho đến hôm qua thì chúng tôi vẫn chưa liên hệ lần thứ hai. Thế mà hôm nay, tỉnh dậy sau cơn say thì tôi và anh ta đã trực tiếp liên hệ tận nhà luôn.
Chuyện gì đây!
Quanh mắt anh ta có quầng thâm, xem ra anh ta trải qua một buổi tối chẳng yên lành gì. Anh ta che chắn bát cháo thật cẩn thận, đặt lên bàn, ngượng ngùng cười: “Hôm qua cô uống say quá nên không nhớ gì, là cô gọi điện kêu tôi đến.”
“Tôi?”
Tôi lại ngẩn ngơ, vội vàng sờ soạng túi quần áo đầy mùi rượu của mình, rút điện thoại ra nhìn thì thấy quả nhiên, cuộc gọi cuối cùng chính là gọi cho Trần Thượng Ngôn. Tôi bóp bóp trán: “Ân, được rồi, thật ngại quá, thật sự hôm qua tôi uống hơi nhiều, không nghĩ tới…” lại làm phiền đến anh.
Tôi chưa nói dứt lời thì anh ta đã nói tiếp: “Tôi cũng không nghĩ tới.” Anh ta xấu hổ nói “Tôi không nghĩ em say rượu lại nói ra lời thật lòng, càng không nghĩ em có tình ý với tôi, ha ha, Tịch Tịch, bây giờ tôi vẫn cảm giác như đang nằm mơ.”
Tịch Tịch…
Tôi cảm thấy so với anh ta, tôi lại thấy tôi còn giống nằm mơ hơn cả anh ta.
Anh ta không nhìn thấy tôi bị dọa đến nỗi tâm trí bay mất hết vẫn tiếp tục độc thoại: “Kỳ thật Tịch Tịch, em không biết, từ khi chia tay lần trước anh vẫn luôn nhớ lời em nói, em nói đúng, rất ít phụ nữ có thể chịu đựng được các thói quen của anh nên anh buộc mình phải từ bỏ chúng. Hiện giờ anh ra ngoài không còn mang theo dao giải phẫu, hôm qua lúc nhận điện thoại của em vừa lúc anh đem nốt cái xác cuối cùng trong nhà tặng cho người khác. Anh không dám liên lạc với em là vì anh sợ…anh sợ anh vẫn chưa đủ tốt với em.”
Anh ta càng nói, mặt càng hồng: “Kết quả, kết quả… không nghĩ tới Tịch Tịch, em lại có tình ý với anh.”
“Không…” Tại tôi uống rượu. Lời này chưa nói ra thì phía sau truyền đến thanh âm hút không khí. Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Vương đại miêu hai mắt sưng vù đang dựa tường, vẻ mặt kinh ngạc:
“Thì ra đúng là có kẻ không muốn sống, dám cùng Hà Tịch yêu đương! Tôi còn tưởng hôm qua nằm mơ!”
Tôi âm thầm nắm tay thành quyền.
“Tiên sinh, tối hôm qua Hà Tịch uống rượu say, đừng xem những lời cô ấy nói là thật! Cô ta hung dữ như vậy, đừng, một cô gái nam tính như thế, anh, nhất định phải cẩn thận!”
Tôi âm thầm nghiến răng ken két.
“Người anh em, nếu còn quý trọng sinh mệnh, xin rời xa Hà Tịch! Anh có biết cô ấy đe dọa bạn trai trước như thế nào không? Đòi đem “tiểu đệ đệ” của người ta quăng lên vỉ nướng! Lợi hại chưa!”
Tôi liếc mắt xác định vị trí của Đại miêu, đang muốn động thủ, chợt nghe Trần tiên sinh nói nho nhỏ: “Kỳ thật, Tịch Tịch tốt lắm.” Tôi cùng với Đại miêu đồng loạt quay đầu nhìn anh ta, Thượng Ngôn cười cười nói, “Tuy rằng tôi tiếp xúc với cô ấy chưa lâu nhưng so với nhiều cô gái, tôi thấy cô ấy vẫn tốt hơn nhiều.”
“Vì sao?” Đại miêu hỏi.
“Trực giác!, không phải cô ấy không tốt, mà là các anh không phát hiện ra điểm tốt đẹp của cô ấy mà thôi.” Tôi phát hiện lòng mình vì câu nói này mà rung rinh không đỡ được.
Anh ta khẽ nâng gọng kính, cười ôn hòa với tôi, nói: “Hôm nay bệnh viện có việc, anh đi trước, cháo anh đã múc ra chén, hôm qua em say đến vậy, ăn nhẹ tốt hơn”
Nghe thật giống khẩu khí của bạn trai.
Đại miêu nhìn Trần Thượng Ngôn như quái vật.
Đợi đến khi nghe tiếng đóng cửa, tôi mới chợt nhớ việc cần hỏi. đột ngột đuổi theo: “Đợi chút! Đợi chút! Đây là anh làm sao? Còn đầu của tôi…” tôi chạy đến cửa đã không còn thấy bóng dáng anh ta đâu.
Tôi vuốt nhẹ cái đầu được băng bó rất chuyên nghiệp, đầu óc trống rỗng. Thương tích trên người của tôi là anh ta gây ra sao? Nếu hôm qua tôi thổ lộ với Trần Thượng Ngôn vậy hình ảnh lãnh đạm của một người đàn ông khác thoáng ẩn thoáng hiện trong đầu tôi lại là chuyện gì?
Tôi quay về nhà bếp, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Đại Miêu đang húp trộm cháo.
“Vương đại miêu!”
Hắn cứng người một chút, quay đầu nhìn tôi rồi nhanh chóng giấu cái chén sau lưng: “Cháo này anh đã ăn qua rồi, đánh chết anh cũng sẽ không nhè ra đâu!”
Tôi lạnh nhạt nói: “Ai thèm anh nhè ra. Anh nói cho tôi biết, hôm qua khi tôi say rượu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đại miêu vuốt đầu nghĩ nghĩ: “Anh cũng không nhớ rõ, hình như chúng ta đánh cược, em thắng đòi bọn anh phải trả tiền.” Hắn vừa nói như vậy, trong đầu tôi giống như có những hình ảnh xẹt qua, một ít cảnh tượng rời rạc mà hỗn loạn đập vào trong não. Tôi xoa xoa thái dương, định sắp xếp các cảnh tượng này lại ——
Tôi dũng cảm uống rượu, bọn họ gào thét lớn tiếng tuyên bố trong vòng một tuần tôi không có khả năng tìm được bạn trai, tôi tức giận, sau đó…trong lúc giận dữ tôi đã làm gì?
Mặc kệ làm gì thì hình như tôi đã kéo được một người đàn ông đến trước mặt bọn họ.
Người đó là ai?
Trần Thượng Ngôn? Không phải. Tôi đang cố gắng nhớ lại thì một giọng khàn khàn ngái ngủ vang lên: “Thơm quá a, Hà Tịch, em mà còn biết nấu cháo cơ đấy.
Bài viết liên quan!