watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Cô Gái Hám Tiền Phiền Phức-full

Lượt xem :
n! Phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện quan trọng trước mắt. Bà ta ngồi đối diện với Uông Mỹ Lệ, cau mày không thèm để ý đến cô.

" Hôm nay tôi tới là để giải quyết chuyện của con tôi và cô."

Uông Mỹ Lệ nhíu mày, "anh ta và tôi còn có chuyện gì? Hôn lễ đã kết thúc, không phải sao?" Sau chuyện tối qua, cô không nghĩ mình cùng Trình Văn Lương còn có thể tiếp tục.

"Nếu như cô nghĩ tôi muốn cô bồi thường tổn thất, thật xin lỗi, tôi tin sau khi điều tra tôi biết cô không có khả năng đó. Được rồi, nói đi! Trừ những thứ này còn có chuyện gì?" Đầu đau như búa bổ cô liền trực tiếp làm rõ, không có hứng thú tiếp chuyện không đâu với mẹ Trình.

Thở dài một cái, mẹ Trình không để ý tới việc cô không vui, "Trình gia là gia đình có tiếng tăm, sau sự việc tối qua, các hãng truyền thông đều đang chăm chú quan sát sự phát triển của vụ việc. Tôi tới đây, là muốn thỏa thuận với cô. Tôi muốn quyết định nói ra thông tin, bởi vì cô là con người lẳng lơ, nên Trình gia mới không thể không quyết định từ hôn."

Đây là phương pháp mà bà đã suy nghĩ cả một đêm. Làm như vậy, mặt mũi Trình gia vẫn còn. Nhưng trước hết phải che miệng của cô, Trình gia không muốn cả hai bên đều tổn hại.

Uông Mỹ Lệ cười lạnh chế nhạo nói: "Trình gia đã không cần liêm sỉ nữa, cho nên mới không tiếc lời bịa đặt cho tôi những thứ như vậy. Vậy còn tôi? Sau này vẫn còn có thể làm người à!"

Bản chất lăng nhăng? Chuyện như vậy mà Trình gia cũng nghĩ ra được, Cô tính tình lẳng lơ khi nào? Danh tiếng bị vùi dập một cách ác ý, sau này cô làm sao có thể có chỗ đứng trong công việc nữa đây?

Cô tỏ vẻ thản nhiên, khiến mẹ Trình nóng người. con nhóc đáng ghét này! Thôi, cương đối cương sẽ chỉ làm tình hình hỏng bét thôi. Phải bình tĩnh!

Mẹ Trình hóa đá tại chỗ lấy một tờ chi phiếu trong bóp da ra, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt cô.

Uông Mỹ Lệ liếc qua con số trên tấm chi phiếu, mười triệu tệ! ? Cái giá Trình gia đưa ra rất lớn!

"Số tiền này để mua sự im lặng của cô, đủ chứ!" Mẹ Trình bĩu môi khinh miệt, rốt cuộc cũng là đứa con gái hám tiền, dùng tiền giải quyết đúng là nhanh nhẹn.

Uông Mỹ Lệ trầm tư.

Khi cô thấy mẹ Trình rõ ràng khi dễ đến nỗi thiếu điều muốn đem chi phiếu ném vào mặt mình, thì thẳng thắn dứt khoát nói với bà ta: cô không muốn số tiền dơ bẩn đó! Sau đó thưởng thức bà ta ngạc nhiên luống cuống.

Nhưng, khi tỉnh táo suy nghĩ lại kỹ một chút, cô thật sự muốn có số tiền ấy .

Thôn cũ rồi cũng sẽ bị phá đi, năm triệu tệ mới có thể đủ mua một gian phòng thật tốt để ba mẹ sống yên phận, số còn dư cũng đủ giúp Mạnh Dật Phi không lo thiếu thốn khi tạo nghiệp ở Pháp. Mười triệu tệ. . . . . . Mất đi cơ hội lần này, thì lúc nào cô mới kiếm được một số tiền lớn như vậy?

Cố gắng giữ bình tĩnh, cô một lần nữa hy sinh tôn nghiêm.

Uông Mỹ Lệ dùng ngón tay trỏ cùng ngón giữa gắp lên chi phiếu, "Tôi không ngại bà dùng phương pháp quỷ quyệt gì để đem tất cả lỗi đẩy qua cho tôi, nhưng mà nếu bà quá khoa trương, thì tôi cũng không chắc sẽ không phản ứng." Cô nghiêng người qua, "Muốn cắt đứt tất cả các đường của tôi, coi chừng ép chó cắn bừa."

Cô cảnh cáo nhẹ nhàng khiến mẹ Trình ngầm sợ hãi. Không ngờ Uông Mỹ Lệ thật sự là người lợi hại như vậy, thật khó đoán, đến mặt mũi của mình cũng không coi ra gì. May mà còn chưa kịp cho cô vào cửa, nếu không con trai của mình sớm muộn cũng sẽ bị cô nắm trong lòng bàn tay.

Hừ lạnh một tiếng, đối với hành vi bá đạo của Uông Mỹ Lệ mặc dù không hài lòng nhưng cũng đành miễn cưỡng chấp nhận.

Giao dịch thành công, Mẹ Trình tao nhã đứng dậy, " Hãy nhớ, từ nay về sau, Trình gia chúng ta cùng cô không còn quan hệ."

Bởi vì xuất thân khác nhau, nên cũng không cần chấp nhặt với dân bần cùng làm gì.

Uông Mỹ Lệ giơ chi phiếu trong tay ra hiệu mình đã hiểu, mắt cũng không buồn nhìn. Nếu đã nói hết mọi chuyện, còn phải giả bộ dịu dàng ý tứ cho ai nhìn nữa?

Uông Mỹ Lệ cẩn thận đem chi phiếu cất đi.

Chỉ cần có tiền, cô cũng không quan tâm người của toàn thế giới phỉ nhổ cô tham lam, cô luôn luôn biết rõ mục tiêu mình theo đuổi.

Có lẽ. . . . . . Nên quay lại con đường chính rồi.

Cô vốn hi vọng gả vào nhà giàu có, nhưng nếu đã có mười triệu tệ trước mắt, vậy hãy bỏ qua chuyện rùa vàng thôi! Ba mẹ có chỗ ở và sống yên ổn, tương lai cô có thể không còn lo lắng thăng tiến thật nhanh nữa. Còn có thể dùng tiền mình thật sự kiếm được, mặc dù cuộc sống không phải tốt nhất, cũng không phải là quá kém.

Về phần hôn nhân. . . . . . Cô chỉ yêu tiền, mà người cô yêu lại không có tiền, cho nên anh cũng không nói đến kết hôn nữa.

Huống chi, nhớ thương duy nhất trong lòng đã phải ra đi. . . . . .

Cô biết chỉ cần cô đồng ý, là có thể giữ anh lại. Nhưng mà, được đến Pháp vẫn luôn là mơ ước của anh, cô tại sao có thể ích kỷ ngăn cản? Uông Mỹ Lệ cười khổ.

Giữa bọn họ dù sao cũng phải có người có thể đạt được mơ ước chứ!

Mà cô sẽ ở lại, thay anh chăm sóc cha mẹ anh —— giống như anh thường làm.

Chương 8
Sân bay

Mạnh Dật Phi nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian sắp tới. Biết rằng nếu ép quá mức sẽ vừa hù dọa lẫn mất luôn cô, nhưng anh vẫn không biết tự lượng sức mình vẫn muốn vật lộn đọ sức cao thấp chính mình trong cảm nhận của cô.

Hai mươi năm rồi, anh yêu cô đã hai mươi năm rồi !

Cùng nhau làm bạn, anh thấy cô sợ sẽ phải trải qua tháng ngày gian khổ, cho nên không đành lòng trách móc nặng nề cô hám làm giàu. Nhưng —— có thật tình yêu của hai người không thể không khuất dưới áp lực phục kinh tế ?

Đúng là không thể cứu vãn sao ! ?

Anh thật hận mình không có năng lực chia sẻ gánh nặng trên vai cô , hận mình không thể chính chắn thay đổi quan niệm của cô, hận rằng cuối cùng phải dẫn đến tình cảnh như thế này. . . . . .

Cô sẽ không tới, anh biết. Cho tới bây giờ cô cũng sẽ không để bất cứ ai ngăn cản ý tưởng của mình. Chờ, chỉ là muốn đánh cuộc ngoài ý muốn.

Quay người lại, Mạnh Dật Phi nhấc hành lý lên, nhất quyết đi về phía cửa ra .

Đột nhiên, sau lưng xôn xao, anh xoay người, không ngoài ý muốn chỉ có cô mới có thể đưa tới trận này xôn xao.

Uông Mỹ Lệ mặc một bộ đồ công sở Armani màu trắng đục đi về phía anh, đeo mắt kính guc¬ci, bên dưới là vẻ mặt khiến người ta không thể đoán được.

Thời gian như ngưng đọng, chung quanh chỉ còn lại hai người. Mạnh Dật Phi vững vàng nhìn cô chằm chằm, không đoán được suy nghĩ của cô. Bất kỳ suy đoán nào cũng cảm thấy bất an! Nhưng cô không mang hành lý, điều này đã nói rõ tất cả.

Đeo mắt kính to để có thể che đi cặp mắt sưng vù của mình , Uông Mỹ Lệ đưa ra một tờ giấy, "À, em mới vừa đi đổi chi phiếu du lịch."

Mạnh Dật Phi trừng mắt nhìn tay của cô, giống như thứ cầm phía trên chính là quái vật, "Năm triệu tệ?"

Tròng mắt đen núp dưới mắt kính có ý hỏi, "Tại sao?"

Nhà cô cần dùng tiền, còn nữa, năm triệu này từ đâu tới?

Bước lên trước, Uông Mỹ Lệ nhét chi phiếu vào trong túi anh, trước khi anh bắt được cô nhanh chóng lui lại một bước dài. Cô muốn ngăn anh đem chi phiếu trả lại, "Nếu như anh không chịu nhận, em thề sẽ xé nát nó! Đừng nghi ngờ lời em nói."

Mạnh Dật Phi vẫn muốn đưa trả lại cho cô, "Số tiền kia đưa cho ba mẹ em mua nhà đi! Anh vẫn còn đũ tiền." Sáng sớm hôm nay anh đã chuyển phần lớn tiền để dành sang tài khoản cha mẹ rồi. Nếu chỉ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1560/2396
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT