Tiểu thuyết Cô Em Nhầm Giường Rồi-full
Lượt xem : |
bằng giọng siêu trầm trọng.
- “Cái này... Cũng không biết.” Tôi gãi đầu, giả ngu cười cười.
Hán Khanh “hừ” lạnh một tiếng, nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng khinh bỉ.
Oài... Gì vậy chứ? Tôi là một cô gái rất trong sáng, rất thuần khiết mà? >_
- “Đồng chí à, quá trình tìm hiểu lẫn nhau kết thúc ở đây được rồi chứ?” Tôi rụt rè lên tiếng.
- “Chưa.” Hán Khanh quắc mắt nhìn tôi cảnh cáo, sau đó nói tiếp: “Chúng ta tiếp tục.”
Ngẫm lại thì, chúng tôi quả là một cặp đôi hết sức kì cục. Lần gặp đầu tiên, tôi chiếm giường hắn ta, sau đó lại bán thân trả nợ, ký hợp động làm bạn gái hờ, cuối cùng đi đúng một vòng, tôi trở thành tri kỉ chính thức của hắn. Toàn bộ quá trình này có vẻ... hơi quái dị. =_=
Tôi cũng không biết hắn thích tôi ở điểm gì.
Thậm chí vì sao tôi thích hắn, khái niệm cũng không rõ ràng. Giống như tiếp xúc với một sự vật nào đó quá nhiều, từ từ sẽ trở thành một thói quen. Quen đến mức, cảm thấy nó ở bên cạnh mình là lẽ đương nhiên, mặc nhiên chấp nhận cuộc sống của mình bị nó xâm nhập và ăn sâu vào tiềm thức.
Haizz, tôi đau đớn thừa nhận, về mặt tình cảm, tôi đúng là một kẻ đần độn. -_-|||
Sau ba mươi phút kẻ hỏi người đáp, cuối cùng chúng tôi đã có một bản tóm tắt sơ sài về tính cách của đối phương.
Thứ nhất, Hán Khanh cung Thần Nông, tôi là đứa bé Bạch Dương đáng thương bị đàn áp.
Thứ hai, ước mơ lúc nhỏ của tôi là trở thành một nữ cảnh sát thét ra lửa, còn Hán Khanh lại có mong muốn làm, hức, làm bác sĩ phụ khoa. >_
Thứ ba, Hán Khanh cho rằng, trên đời này, không có gì xấu xí bằng những cô nàng tự khen mình xinh đẹp, tôi lại hâm mộ những anh chàng biết dâng hiến sắc đẹp của mình cho nhân loại.
Thứ tư, tôi ngây thơ một cách biến thái, hắn biến thái một cách ngây thơ.
Thứ năm, ấn tượng đầu tiên của tôi đối với hắn là “ngốc một cách phi thường”, còn tôi thì hồi đó, suýt chút nữa tưởng hắn là gay.
Thở dài nhìn bản tóm tắt nguệch ngoạc nét chữ của hai đứa trước mặt, tôi than nhẹ:
- “Khác nhau, đúng là quá khác nhau.”
Hán Khanh véo má tôi một cách hết sức mờ ám, nở một nụ cười cũng mờ ám không kém:
- “Yên tâm, sau này sẽ từ bù đắp thôi.”
Í? Có ai làm ơn giải thích vì sao mà da gà da vịt, mồ hôi mẹ mồ hôi con đồng loạt nổi dậy khởi nghĩa đầy lưng tôi như thế này không? = =
Hây dà, bọn tôi quả là một cặp đôi kì quái mà.
.oOo.
Hán Khanh cùng tôi đi bộ về nhà, dọc đường đi bọn tôi nói rất nhiều chuyện, cũng không còn nhớ rõ là đã nói những gì.
Chợt nhận ra, hình như mọi thứ tiến triển quá nhanh. Tôi cảm giác, đây giống như một giấc mơ, nếu không cẩn thận mà tỉnh dậy thì mọi thứ sẽ tan biến hết.
Có chút bất lực không thể nắm bắt.
Có chút mơ hồ, không thể nói thành lời.
Có chút hoang mang, lo sợ vẩn vơ.
satruyen.com
Dường như nhận ra sự trầm tư đột ngột của tôi, Hán Khanh búng mũi tôi một cái, hỏi bằng giọng không hài lòng, nhưng mang theo cả sự dịu dàng hiếm thấy:
- “Ngốc, đang suy nghĩ gì vậy?”
Tôi cắn môi, bối rối nói nhỏ:
- “Cảm thấy chuyện chúng ta...có chút không thực tế.”
Gần đây luôn cảm thấy như vậy.
Hán Khanh im lặng, rất lâu sau đó vẫn không lên tiếng. Tôi hoang mang, không biết rốt cuộc là đã nói sai cái gì, thì đã cảm thấy bị một vòng ôm mạnh mẽ cuốn lấy, sự ấm áp đột ngột tràn khắp các giác quan.
Ôm rất chặt.
- “Khiết Du, tôi cũng sợ. Tôi lúc nào cũng muốn biết cậu nghĩ gì, nhưng tôi lại thấy, lúc này đây, cậu, tôi đã rất thật rồi.” Hán Khanh thì thầm bên tai tôi, hơi thở ấm nóng mang theo sự gấp gáp ngượng ngùng, “Không biết sau này sẽ thế nào, nhưng bây giờ với tôi, thế này là đủ rồi.”
Gió đêm hơi oi nồng, mang theo hương hoa nhẹ nhàng xa xăm.
Trăng tròn vành vạnh, toả sáng dịu dàng.
Đúng thế, mọi thứ đều rất thật. Ánh trăng rực rỡ như đang cười ấy, và cả người đang ôm tôi đều rất thật.
Chưa bao giờ biết được, cảnh đêm lại có thể đẹp đến thế.
Sau này, dù tôi có già đi, thì trong miền hồi ức, cảnh vật đêm nay vẫn cứ sống động như thế, vĩnh viễn không chỉ là một giấc mơ.
Chương 32: Những bí mật động trời của chúng ta
Gió đêm hơi oi nồng.
Trời cao mênh mông. Trên những tán cây xung quanh, lá xanh xào xạc.
Đứng trong khoảng sân rộng vắng vẻ, Phi Long nghịch quả bóng rổ đã hơi cũ trên tay, mắt mông lung nhìn ra xa.
Màn đêm lặng lẽ kéo đến, khiến người ta không thể phân biệt rõ sắc mây âm u với màu trời nhập nhoạng được nữa. Không khí xung quanh yên lặng đến bất an, chỉ có tiếng lá xào xạc, xào xạc như một giai điệu buồn.
Phi Long đứng trầm tư cạnh cột bóng rổ trong sân, người thẳng tắp như dáng cây tùng, ngạo nghễ trong những cơn gió mạnh. Cậu ta vẫn lơ đãng đưa mắt nhìn ra hàng cây phía xa, cong miệng cười uể oải:
- “Tôi biết chị ở đó.”
Vẫn yên lặng.
Phi Long khẽ nhún vai, sau đó quay người lại, ba bước lên rổ một cách ung dung, nhẹ tựa lông hồng. Quả bóng ngoan ngoãn chui tọt vào rổ, rơi xuống mặt sân, dội lên những tiếng khô khốc.
Cậu ta thong thả nhặt lại quả bóng, tiện tay cho nó lăn một vòng từ mu bàn tay bên này qua cánh tay, qua vai rồi lượn xuống mu bàn tay bên kia, rất đẹp mắt, giống như đã tập rất nhiều lần. Quả bóng dường như có suy nghĩ riêng, trong tay Phi Long giống như một sinh vật sống, uyển chuyển di động thành những kiểu dáng thu hút.
- “Tôi biết chị ở đó.” Phi Long lãnh đạm nói to lần nữa, tay xoay vần quả bóng rổ.
- “Nhóc, thị lực vẫn tốt như vậy.” Một giọng nói châm chọc từ phía xa truyền đến.
- “Nhầm rồi, tôi không phải nhóc của chị.” Phi Long đáp bằng giọng lạnh tanh, đáy mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, hướng thẳng về phía cô gái có mái tóc ngắn màu nâu đỏ đang từ phía sau một thân cây tiến lại.
Vẫn là nụ cười khích bác quen thuộc đó, vẫn là đôi mắt sắc sảo tinh quái đó.
Chúng ta, vẫn với hình dáng như ngày xưa. Nhưng tâm tư đã thay đổi đến mức không thể lường được.
- “Vẫn tiếp tục chơi bóng rổ, huh?” Thiện Khanh cười hì hì, cặp mắt màu hổ phách sâu thẳm xuất hiện những cảm xúc khó hiểu.
- “Chẳng phải ngày ấy chị chê bai chiều cao của tôi sao? Bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là chiều ý chị thôi.” Phi Long một lần nữa quay người, lấy đà nhảy vọt lên cây cột bóng rổ, thực hiện một cú úp rổ vô cùng xuất sắc.
Thiện Khanh lặng im không nói, chăm chú theo dõi những động tác dứt khoát mạnh mẽ của Phi Long thêm một lúc, sau cùng thở hắt ra:
- “Dạo này... Sống có tốt không?”
- “Tốt muốn chết.” Cậu ta nhe răng cười, nụ cười đẹp như đoá sen nở giữa làn gió sớm. Cao ngạo đến động lòng người.
Trời đêm đen huyền, sâu thẳm mê hoặc.
Cả hai người bọn họ đứng trong sân, mặt đối mặt nhìn nhau, giống như đã nhìn cả một đời. Đáy mắt ai cũng ẩn giấu những điều không thể nói ra, sâu thăm thẳm như bầu trời phía trên cao.
Thình lình, Phi Long vươn tay, vuốt nhẹ mái tóc nâu đỏ hung hung như đốm lửa xinh đẹp trong đêm của Thiện Khanh, ngón tay thon dài miết từng lọn, từng lọn tóc một.
Tóc cô đẹp như lửa. Da trắng như sứ. Mắt trong trẻo như ánh sao.
Trong lòng cậu ta đột nhiên thấy lạ lẫm. Một cảm xúc khó tả, giống như đoá hoa dại rực rỡ bỗng nở rộ trên
- “Cái này... Cũng không biết.” Tôi gãi đầu, giả ngu cười cười.
Hán Khanh “hừ” lạnh một tiếng, nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng khinh bỉ.
Oài... Gì vậy chứ? Tôi là một cô gái rất trong sáng, rất thuần khiết mà? >_
- “Đồng chí à, quá trình tìm hiểu lẫn nhau kết thúc ở đây được rồi chứ?” Tôi rụt rè lên tiếng.
- “Chưa.” Hán Khanh quắc mắt nhìn tôi cảnh cáo, sau đó nói tiếp: “Chúng ta tiếp tục.”
Ngẫm lại thì, chúng tôi quả là một cặp đôi hết sức kì cục. Lần gặp đầu tiên, tôi chiếm giường hắn ta, sau đó lại bán thân trả nợ, ký hợp động làm bạn gái hờ, cuối cùng đi đúng một vòng, tôi trở thành tri kỉ chính thức của hắn. Toàn bộ quá trình này có vẻ... hơi quái dị. =_=
Tôi cũng không biết hắn thích tôi ở điểm gì.
Thậm chí vì sao tôi thích hắn, khái niệm cũng không rõ ràng. Giống như tiếp xúc với một sự vật nào đó quá nhiều, từ từ sẽ trở thành một thói quen. Quen đến mức, cảm thấy nó ở bên cạnh mình là lẽ đương nhiên, mặc nhiên chấp nhận cuộc sống của mình bị nó xâm nhập và ăn sâu vào tiềm thức.
Haizz, tôi đau đớn thừa nhận, về mặt tình cảm, tôi đúng là một kẻ đần độn. -_-|||
Sau ba mươi phút kẻ hỏi người đáp, cuối cùng chúng tôi đã có một bản tóm tắt sơ sài về tính cách của đối phương.
Thứ nhất, Hán Khanh cung Thần Nông, tôi là đứa bé Bạch Dương đáng thương bị đàn áp.
Thứ hai, ước mơ lúc nhỏ của tôi là trở thành một nữ cảnh sát thét ra lửa, còn Hán Khanh lại có mong muốn làm, hức, làm bác sĩ phụ khoa. >_
Thứ ba, Hán Khanh cho rằng, trên đời này, không có gì xấu xí bằng những cô nàng tự khen mình xinh đẹp, tôi lại hâm mộ những anh chàng biết dâng hiến sắc đẹp của mình cho nhân loại.
Thứ tư, tôi ngây thơ một cách biến thái, hắn biến thái một cách ngây thơ.
Thứ năm, ấn tượng đầu tiên của tôi đối với hắn là “ngốc một cách phi thường”, còn tôi thì hồi đó, suýt chút nữa tưởng hắn là gay.
Thở dài nhìn bản tóm tắt nguệch ngoạc nét chữ của hai đứa trước mặt, tôi than nhẹ:
- “Khác nhau, đúng là quá khác nhau.”
Hán Khanh véo má tôi một cách hết sức mờ ám, nở một nụ cười cũng mờ ám không kém:
- “Yên tâm, sau này sẽ từ bù đắp thôi.”
Í? Có ai làm ơn giải thích vì sao mà da gà da vịt, mồ hôi mẹ mồ hôi con đồng loạt nổi dậy khởi nghĩa đầy lưng tôi như thế này không? = =
Hây dà, bọn tôi quả là một cặp đôi kì quái mà.
.oOo.
Hán Khanh cùng tôi đi bộ về nhà, dọc đường đi bọn tôi nói rất nhiều chuyện, cũng không còn nhớ rõ là đã nói những gì.
Chợt nhận ra, hình như mọi thứ tiến triển quá nhanh. Tôi cảm giác, đây giống như một giấc mơ, nếu không cẩn thận mà tỉnh dậy thì mọi thứ sẽ tan biến hết.
Có chút bất lực không thể nắm bắt.
Có chút mơ hồ, không thể nói thành lời.
Có chút hoang mang, lo sợ vẩn vơ.
satruyen.com
Dường như nhận ra sự trầm tư đột ngột của tôi, Hán Khanh búng mũi tôi một cái, hỏi bằng giọng không hài lòng, nhưng mang theo cả sự dịu dàng hiếm thấy:
- “Ngốc, đang suy nghĩ gì vậy?”
Tôi cắn môi, bối rối nói nhỏ:
- “Cảm thấy chuyện chúng ta...có chút không thực tế.”
Gần đây luôn cảm thấy như vậy.
Hán Khanh im lặng, rất lâu sau đó vẫn không lên tiếng. Tôi hoang mang, không biết rốt cuộc là đã nói sai cái gì, thì đã cảm thấy bị một vòng ôm mạnh mẽ cuốn lấy, sự ấm áp đột ngột tràn khắp các giác quan.
Ôm rất chặt.
- “Khiết Du, tôi cũng sợ. Tôi lúc nào cũng muốn biết cậu nghĩ gì, nhưng tôi lại thấy, lúc này đây, cậu, tôi đã rất thật rồi.” Hán Khanh thì thầm bên tai tôi, hơi thở ấm nóng mang theo sự gấp gáp ngượng ngùng, “Không biết sau này sẽ thế nào, nhưng bây giờ với tôi, thế này là đủ rồi.”
Gió đêm hơi oi nồng, mang theo hương hoa nhẹ nhàng xa xăm.
Trăng tròn vành vạnh, toả sáng dịu dàng.
Đúng thế, mọi thứ đều rất thật. Ánh trăng rực rỡ như đang cười ấy, và cả người đang ôm tôi đều rất thật.
Chưa bao giờ biết được, cảnh đêm lại có thể đẹp đến thế.
Sau này, dù tôi có già đi, thì trong miền hồi ức, cảnh vật đêm nay vẫn cứ sống động như thế, vĩnh viễn không chỉ là một giấc mơ.
Chương 32: Những bí mật động trời của chúng ta
Gió đêm hơi oi nồng.
Trời cao mênh mông. Trên những tán cây xung quanh, lá xanh xào xạc.
Đứng trong khoảng sân rộng vắng vẻ, Phi Long nghịch quả bóng rổ đã hơi cũ trên tay, mắt mông lung nhìn ra xa.
Màn đêm lặng lẽ kéo đến, khiến người ta không thể phân biệt rõ sắc mây âm u với màu trời nhập nhoạng được nữa. Không khí xung quanh yên lặng đến bất an, chỉ có tiếng lá xào xạc, xào xạc như một giai điệu buồn.
Phi Long đứng trầm tư cạnh cột bóng rổ trong sân, người thẳng tắp như dáng cây tùng, ngạo nghễ trong những cơn gió mạnh. Cậu ta vẫn lơ đãng đưa mắt nhìn ra hàng cây phía xa, cong miệng cười uể oải:
- “Tôi biết chị ở đó.”
Vẫn yên lặng.
Phi Long khẽ nhún vai, sau đó quay người lại, ba bước lên rổ một cách ung dung, nhẹ tựa lông hồng. Quả bóng ngoan ngoãn chui tọt vào rổ, rơi xuống mặt sân, dội lên những tiếng khô khốc.
Cậu ta thong thả nhặt lại quả bóng, tiện tay cho nó lăn một vòng từ mu bàn tay bên này qua cánh tay, qua vai rồi lượn xuống mu bàn tay bên kia, rất đẹp mắt, giống như đã tập rất nhiều lần. Quả bóng dường như có suy nghĩ riêng, trong tay Phi Long giống như một sinh vật sống, uyển chuyển di động thành những kiểu dáng thu hút.
- “Tôi biết chị ở đó.” Phi Long lãnh đạm nói to lần nữa, tay xoay vần quả bóng rổ.
- “Nhóc, thị lực vẫn tốt như vậy.” Một giọng nói châm chọc từ phía xa truyền đến.
- “Nhầm rồi, tôi không phải nhóc của chị.” Phi Long đáp bằng giọng lạnh tanh, đáy mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, hướng thẳng về phía cô gái có mái tóc ngắn màu nâu đỏ đang từ phía sau một thân cây tiến lại.
Vẫn là nụ cười khích bác quen thuộc đó, vẫn là đôi mắt sắc sảo tinh quái đó.
Chúng ta, vẫn với hình dáng như ngày xưa. Nhưng tâm tư đã thay đổi đến mức không thể lường được.
- “Vẫn tiếp tục chơi bóng rổ, huh?” Thiện Khanh cười hì hì, cặp mắt màu hổ phách sâu thẳm xuất hiện những cảm xúc khó hiểu.
- “Chẳng phải ngày ấy chị chê bai chiều cao của tôi sao? Bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là chiều ý chị thôi.” Phi Long một lần nữa quay người, lấy đà nhảy vọt lên cây cột bóng rổ, thực hiện một cú úp rổ vô cùng xuất sắc.
Thiện Khanh lặng im không nói, chăm chú theo dõi những động tác dứt khoát mạnh mẽ của Phi Long thêm một lúc, sau cùng thở hắt ra:
- “Dạo này... Sống có tốt không?”
- “Tốt muốn chết.” Cậu ta nhe răng cười, nụ cười đẹp như đoá sen nở giữa làn gió sớm. Cao ngạo đến động lòng người.
Trời đêm đen huyền, sâu thẳm mê hoặc.
Cả hai người bọn họ đứng trong sân, mặt đối mặt nhìn nhau, giống như đã nhìn cả một đời. Đáy mắt ai cũng ẩn giấu những điều không thể nói ra, sâu thăm thẳm như bầu trời phía trên cao.
Thình lình, Phi Long vươn tay, vuốt nhẹ mái tóc nâu đỏ hung hung như đốm lửa xinh đẹp trong đêm của Thiện Khanh, ngón tay thon dài miết từng lọn, từng lọn tóc một.
Tóc cô đẹp như lửa. Da trắng như sứ. Mắt trong trẻo như ánh sao.
Trong lòng cậu ta đột nhiên thấy lạ lẫm. Một cảm xúc khó tả, giống như đoá hoa dại rực rỡ bỗng nở rộ trên
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1322/2158
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1322/2158
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt