Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
ay,.......
Hải Thanh đứng từ xa nhìn Hạ Quyên chỉ biết lắc đầu che miệng cười. Sau đó anh cùng ba mình và ông Quân đi tiếp những vị khách có tiếng tăm trên thương trường kinh tế.
Hạ Quyên thích thú lấy một cái dĩa vừa đủ để gắp thức ăn vào đó. Một số cô bạn thời cấp 3 lại bắt chuyện với cô một lúc rồi cũng ra sàn khiêu vũ. Các chàng trai lợi dụng việc Hải Thanh đang bận tiếp khách liền nháo nhào giành nhau mời Hạ Quyên nhảy với mình nhưng cô đều từ chối vì lý do.....bận ăn.
Bây giờ chỉ còn một mình Hạ Quyên ngồi kề cạnh cái bàn ăn khổng lồ. Vui thật! Cô cứ mãi lo ăn mà ko hề để ý ở đằng sau có một bóng đen đang đến gần mình.
-Xin chào tiểu thư! Tôi có thể ngồi xuống cạnh cô ko?
Hạ Quyên giật thót người suýt đánh rớt cả dĩa thức ăn. Cô lấy lại bình tĩnh rất nhanh, khẽ mỉm cười đáp:
-Vâng, cứ tự.......
Cô ko thể nói thêm được gì nữa. Trước mặt Hạ Quyên là một anh chàng rất đẹp trai, đẹp hoàn hảo, cơ hồ ko có một khuyết điểm nào. Mái tóc rũ xuống nhuộm màu đỏ tía rất hợp cạ với làn da trắng như bông. Toàn thân chàng trai toát ra một ma lực gì đó, vừa bí ẩn, vừa cuốn hút. Anh ta.....rất giống với người con trai mà cô đã gặp trong mơ ko ít lần.
-Cô ko ra nhảy sao?
-À...tôi đang bận ăn. Hì, có thực mới vực được đạo chứ!
Người đó nhìn Hạ Quyên một cách dịu dàng khó tả. Cậu đưa một bàn tay ra:
-Tôi tên là Đặng Thanh Nguyên, rất vui khi được làm quen với cô!
-Tôi là Hoàng Hạ Quyên, tôi cũng rất vui khi được biết anh.
Hai người bắt tay nhau theo kiểu làm quen xã giao. Sau khi đã nạp đầy năng lượng cho cơ thể xong, Hạ Quyên mở chiếc ví của mình ra kiếm khăn tay, nhưng lại ko có. Cô tự vỗ trán mình để trị tội đãng trí:
-Thật là.....tôi quên khăn tay trên phòng rồi.....giờ mà lên thì......
-Đây!
Nguyên lấy trong túi áo mình ra một chiếc khăn tay màu trắng thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của loài hoa tử đinh hương. Hạ Quyên ngại ngùng từ chối:
-Thôi....để tôi lên phòng lấy cũng được!
-Cô cứ dùng đi, đừng ngại.
Nụ cười híp mí trên gương mặt Nguyên như tỏa sáng giữa khoảng ko gian ở đây. Hạ Quyên cũng cười đáp lại:
-Cảm ơn anh. Anh tốt quá! Lát tôi sẽ giặt chiếc khăn này rồi trả cho anh ngay.
-Cô cứ giữ, khi nào chúng ta gặp lại rồi trả cũng được!
Hạ Quyên cảm thấy như cô và Nguyên đã quen nhau từ trước vậy. Cô nói chuyện với cậu rất hợp, và vui nữa. Cô thoải mái bộc lộ tính cách trẻ tron, nhí nhảnh, hồn nhiên của mình mà ko bị gò bó gì.
Giai điệu sâu lắng, nhẹ nhàng của bản Canon In D vang lên. Hải Thanh biết có lẽ Hạ Quyên khi nghe thấy bài này chắc chắn rất muốn được khiêu vũ. Quan sát từ xa về hướng cái bàn ăn, Hạ Quyên vẫn ngồi ở đó. Anh chào nhanh người phụ nữ trung niên trước mặt mình rồi chạy đi đến chỗ cô. Chỉ còn cách khoảng 3,4m thì bỗng nhiên anh khựng lại, tròn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người ngồi bên cạnh Hạ Quyên.
Người con trai tóc đỏ đó.....chính là người đi theo Hạ Quyên ở biển Macdan khi cô còn trong tình trạng mất trí nhớ. Tại sao cậu ta lại ở đây? Chẳng lẽ..........
-Anh Hải Thanh!!!
Tiếng Hạ Quyên cất lên làm Hải Thanh hoàn hồn lại. Nguyên nghe vậy cũng quay đầu sang xem. Ánh mắt cậu lạnh băng ko chút biểu cảm nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình. Hải Thanh thoáng chau mày nhìn Nguyên, ko khí xung quanh bỗng trở nên lạ lùng, nói thẳng ra là ko dễ chịu cho lắm. Nguyên chỉnh lại cổ áo rồi đứng lên, đi lại gần Hải Thanh. Cậu đưa bàn tay ra cười nửa miệng:
-Chào anh! Tôi là Đặng Thanh Nguyên, chúng ta đã gặp nhau một lần rồi!
Hải Thanh cảm thấy hơi khó chịu vì nụ cười và ánh mắt của anh chàng này. Nhưng anh cũng bắt tay cậu, gượng gạo cười đáp lễ:
-Tôi nhớ. Anh có vẻ thân với bạn gái tôi quá nhỉ?
-Oh, cô ấy rất đáng yêu. – Nguyên bắt đầu nhỏ giọng lại, chỉ đủ để cho mình và Hải Thanh nghe – Tất nhiên là thân rồi, vì tôi và cô ấy đã từng sống chung một nhà với nhau mà.....
Như có một luồng sét đánh mạnh ngang qua tai, Hải Thanh trừng mắt lên nhìn Nguyên. Dù nổi tiếng là hiền lành nhưng anh cũng là đàn ông. Có người đàn ông nào lại vui vẻ khi nghe những lời cợt nhã của kẻ từng có quan hệ mập mờ với bạn gái mình ko? Nguyên thì vẫn giữ thái độ thản nhiên như ko có gì. Cậu cười tươi rói với Hải Thanh, vô tình làm anh đã khó hiểu lại càng khó hiểu hơn.
-Này, hai anh định nắm tay nhau đến bao giờ thế?
Hạ Quyên cười gian manh nhìn cảnh tượng khá thú vị trước mắt: 2 chàng trai bắt tay nhau ko chịu buông, mắt thì ko rời khỏi đối phương. Nguyên giờ mới nhận ra, bật cười bỏ tay ra trước. Cậu vui vẻ quay ra đằng sau đứng đối diện với Hạ Quyên, nhẹ cúi người xuống đưa tay ra nói:
-Tôi có thể mời cô nhảy một điệu được chứ?
Hải Thanh liếc mắt nhìn Nguyên. Anh nghĩ chắc chắn cậu đã có tình cảm với Hạ Quyên lúc cô ở cạnh bên khi bị mất trí nhớ. Cái ánh nhìn khó chịu lúc ở bãi biển Macdan cũng chứng tỏ được điều đó.
Hạ Quyên phân vân ko biết có nên nhận lời ko vì dù sao người yêu mình cũng đang ở đây. Cô lén đảo mắt nhìn Hải Thanh nhưng anh vẫn đang đứng như trời trồng, cứ như thân xác ở đây mà hồn thì ko biết ở đâu.
-Hạ Quyên?
Nguyên gọi vì nãy giờ cậu đợi cũng hơn 5 phút rồi. Bản nhạc cũng ngừng, các vị khách trong vườn xôn xao hẳn lên, tất cả cùng nhìn một lượt về hướng cái bàn ăn.
-Coi kìa! Hình như Nguyễn Hải Thanh có đối thủ!
-Cũng đẹp trai phết, da trắng quá.
-Hoàng Hạ Quyên tốt số ghê, cả 2 anh đẹp trai......ôi......
-Cậu ta sẽ như thế nào đây? Tôi thấy nghi quá.....
-Sắp có chiến tranh rồi!
-Phim hay! Phim hay! Phim hay!!!
........................
-Anh......
Hạ Quyên lo lắng nhìn Hải Thanh vẫn đang chìm trong cõi u mê nào đó. Chợt anh run lên, cảm giác như có 1 dòng điện chạy vụt qua. Thấy mặt Hạ Quyên hiện rõ sự lo lắng, anh cười trừ:
-Em cứ nhảy đi, anh ko sao.
-Nhưng......
-Hì....ngoan....lát mình sẽ nhảy bản khác!
-Vâng ạ!
Nguyên đưa tay mời Hạ Quyên, cô nắm lấy tay cậu từ từ bước ra giữa sân. Tiếng xì xào bây giờ còn rộn ràng hơn. Canon In D lại được phát ra. Hải Thanh như bị mất hết sức lực kéo ghế ngồi xuống ngắm cặp đôi nổi bật trước mặt. Anh ko thể giải thích được vì sao mình lại đồng ý để cho Hạ Quyên khiêu vũ với Nguyên, đúng ra thì ko được đồng ý. Hạ Quyên là của anh, ko phải của ai khác, anh ko muốn thấy có một người khác giới nào quá thân thiết với người yêu mình. Ích kỷ! Ừ thì ích kỷ, nhưng vì anh yêu Hạ Quyên, anh ko muốn mất cô. Người con trai kia chắc cũng như vậy, cậu ta yêu Hạ Quyên ko kém gì anh. Đã vậy, nếu muốn cạnh tranh, anh sẵn sàng bất cứ lúc nào Nguyên muốn!
Bàn tay Hải Thanh bóp chặt lại thành nắm đấm, chưa bao giờ anh có cái cảm giác này. Nó như đang sôi sục và muốn bùng nổ ra ngoài.............
“RẦM”
Vài người khách nghe thấy tiếng động quá lớn liền dáo dác, ngó đông ngó tây xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng mãi vẫn ko thấy gì nên họ ko để ý nữa. Cạnh bàn ăn......có một chiếc ghế bị gãy nằm chổng chơ trên mặt đất......ngoài ra......còn lại chỉ toàn là bóng tối!
-Khó xử lắm à?
Nguyên bỗng nhiên lên tiếng làm Hạ Quyên khẽ run lên. Nãy giờ linh hồn cô đang vi vu theo gió tìm kiếm Hải Thanh. Cô cười cho có lệ:
-À, ko sao! Đâu có gì đâu.
-Vậy thì.....cô có thể khiêu vũ nhập tâm hơn được ko?
Nguyên mỉm cười ẩn ý. Cậu xiết nhẹ lấy bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng của Hạ Quyên. Cô cũng tập trung hơn vì sợ sẽ làm phật ý khách. Hai người thả hồn theo điệu nhạc, từng nhịp.....từng nhịp......vô tình tạo ra những điệu nhảy uyển chuyển đến mê mẩn lòng người. Ko có tiếng động nào ngoài tiếng nhạc sâu lắng, trầm lặng. Ai cũng đảo mắt nhìn th
Hải Thanh đứng từ xa nhìn Hạ Quyên chỉ biết lắc đầu che miệng cười. Sau đó anh cùng ba mình và ông Quân đi tiếp những vị khách có tiếng tăm trên thương trường kinh tế.
Hạ Quyên thích thú lấy một cái dĩa vừa đủ để gắp thức ăn vào đó. Một số cô bạn thời cấp 3 lại bắt chuyện với cô một lúc rồi cũng ra sàn khiêu vũ. Các chàng trai lợi dụng việc Hải Thanh đang bận tiếp khách liền nháo nhào giành nhau mời Hạ Quyên nhảy với mình nhưng cô đều từ chối vì lý do.....bận ăn.
Bây giờ chỉ còn một mình Hạ Quyên ngồi kề cạnh cái bàn ăn khổng lồ. Vui thật! Cô cứ mãi lo ăn mà ko hề để ý ở đằng sau có một bóng đen đang đến gần mình.
-Xin chào tiểu thư! Tôi có thể ngồi xuống cạnh cô ko?
Hạ Quyên giật thót người suýt đánh rớt cả dĩa thức ăn. Cô lấy lại bình tĩnh rất nhanh, khẽ mỉm cười đáp:
-Vâng, cứ tự.......
Cô ko thể nói thêm được gì nữa. Trước mặt Hạ Quyên là một anh chàng rất đẹp trai, đẹp hoàn hảo, cơ hồ ko có một khuyết điểm nào. Mái tóc rũ xuống nhuộm màu đỏ tía rất hợp cạ với làn da trắng như bông. Toàn thân chàng trai toát ra một ma lực gì đó, vừa bí ẩn, vừa cuốn hút. Anh ta.....rất giống với người con trai mà cô đã gặp trong mơ ko ít lần.
-Cô ko ra nhảy sao?
-À...tôi đang bận ăn. Hì, có thực mới vực được đạo chứ!
Người đó nhìn Hạ Quyên một cách dịu dàng khó tả. Cậu đưa một bàn tay ra:
-Tôi tên là Đặng Thanh Nguyên, rất vui khi được làm quen với cô!
-Tôi là Hoàng Hạ Quyên, tôi cũng rất vui khi được biết anh.
Hai người bắt tay nhau theo kiểu làm quen xã giao. Sau khi đã nạp đầy năng lượng cho cơ thể xong, Hạ Quyên mở chiếc ví của mình ra kiếm khăn tay, nhưng lại ko có. Cô tự vỗ trán mình để trị tội đãng trí:
-Thật là.....tôi quên khăn tay trên phòng rồi.....giờ mà lên thì......
-Đây!
Nguyên lấy trong túi áo mình ra một chiếc khăn tay màu trắng thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của loài hoa tử đinh hương. Hạ Quyên ngại ngùng từ chối:
-Thôi....để tôi lên phòng lấy cũng được!
-Cô cứ dùng đi, đừng ngại.
Nụ cười híp mí trên gương mặt Nguyên như tỏa sáng giữa khoảng ko gian ở đây. Hạ Quyên cũng cười đáp lại:
-Cảm ơn anh. Anh tốt quá! Lát tôi sẽ giặt chiếc khăn này rồi trả cho anh ngay.
-Cô cứ giữ, khi nào chúng ta gặp lại rồi trả cũng được!
Hạ Quyên cảm thấy như cô và Nguyên đã quen nhau từ trước vậy. Cô nói chuyện với cậu rất hợp, và vui nữa. Cô thoải mái bộc lộ tính cách trẻ tron, nhí nhảnh, hồn nhiên của mình mà ko bị gò bó gì.
Giai điệu sâu lắng, nhẹ nhàng của bản Canon In D vang lên. Hải Thanh biết có lẽ Hạ Quyên khi nghe thấy bài này chắc chắn rất muốn được khiêu vũ. Quan sát từ xa về hướng cái bàn ăn, Hạ Quyên vẫn ngồi ở đó. Anh chào nhanh người phụ nữ trung niên trước mặt mình rồi chạy đi đến chỗ cô. Chỉ còn cách khoảng 3,4m thì bỗng nhiên anh khựng lại, tròn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người ngồi bên cạnh Hạ Quyên.
Người con trai tóc đỏ đó.....chính là người đi theo Hạ Quyên ở biển Macdan khi cô còn trong tình trạng mất trí nhớ. Tại sao cậu ta lại ở đây? Chẳng lẽ..........
-Anh Hải Thanh!!!
Tiếng Hạ Quyên cất lên làm Hải Thanh hoàn hồn lại. Nguyên nghe vậy cũng quay đầu sang xem. Ánh mắt cậu lạnh băng ko chút biểu cảm nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình. Hải Thanh thoáng chau mày nhìn Nguyên, ko khí xung quanh bỗng trở nên lạ lùng, nói thẳng ra là ko dễ chịu cho lắm. Nguyên chỉnh lại cổ áo rồi đứng lên, đi lại gần Hải Thanh. Cậu đưa bàn tay ra cười nửa miệng:
-Chào anh! Tôi là Đặng Thanh Nguyên, chúng ta đã gặp nhau một lần rồi!
Hải Thanh cảm thấy hơi khó chịu vì nụ cười và ánh mắt của anh chàng này. Nhưng anh cũng bắt tay cậu, gượng gạo cười đáp lễ:
-Tôi nhớ. Anh có vẻ thân với bạn gái tôi quá nhỉ?
-Oh, cô ấy rất đáng yêu. – Nguyên bắt đầu nhỏ giọng lại, chỉ đủ để cho mình và Hải Thanh nghe – Tất nhiên là thân rồi, vì tôi và cô ấy đã từng sống chung một nhà với nhau mà.....
Như có một luồng sét đánh mạnh ngang qua tai, Hải Thanh trừng mắt lên nhìn Nguyên. Dù nổi tiếng là hiền lành nhưng anh cũng là đàn ông. Có người đàn ông nào lại vui vẻ khi nghe những lời cợt nhã của kẻ từng có quan hệ mập mờ với bạn gái mình ko? Nguyên thì vẫn giữ thái độ thản nhiên như ko có gì. Cậu cười tươi rói với Hải Thanh, vô tình làm anh đã khó hiểu lại càng khó hiểu hơn.
-Này, hai anh định nắm tay nhau đến bao giờ thế?
Hạ Quyên cười gian manh nhìn cảnh tượng khá thú vị trước mắt: 2 chàng trai bắt tay nhau ko chịu buông, mắt thì ko rời khỏi đối phương. Nguyên giờ mới nhận ra, bật cười bỏ tay ra trước. Cậu vui vẻ quay ra đằng sau đứng đối diện với Hạ Quyên, nhẹ cúi người xuống đưa tay ra nói:
-Tôi có thể mời cô nhảy một điệu được chứ?
Hải Thanh liếc mắt nhìn Nguyên. Anh nghĩ chắc chắn cậu đã có tình cảm với Hạ Quyên lúc cô ở cạnh bên khi bị mất trí nhớ. Cái ánh nhìn khó chịu lúc ở bãi biển Macdan cũng chứng tỏ được điều đó.
Hạ Quyên phân vân ko biết có nên nhận lời ko vì dù sao người yêu mình cũng đang ở đây. Cô lén đảo mắt nhìn Hải Thanh nhưng anh vẫn đang đứng như trời trồng, cứ như thân xác ở đây mà hồn thì ko biết ở đâu.
-Hạ Quyên?
Nguyên gọi vì nãy giờ cậu đợi cũng hơn 5 phút rồi. Bản nhạc cũng ngừng, các vị khách trong vườn xôn xao hẳn lên, tất cả cùng nhìn một lượt về hướng cái bàn ăn.
-Coi kìa! Hình như Nguyễn Hải Thanh có đối thủ!
-Cũng đẹp trai phết, da trắng quá.
-Hoàng Hạ Quyên tốt số ghê, cả 2 anh đẹp trai......ôi......
-Cậu ta sẽ như thế nào đây? Tôi thấy nghi quá.....
-Sắp có chiến tranh rồi!
-Phim hay! Phim hay! Phim hay!!!
........................
-Anh......
Hạ Quyên lo lắng nhìn Hải Thanh vẫn đang chìm trong cõi u mê nào đó. Chợt anh run lên, cảm giác như có 1 dòng điện chạy vụt qua. Thấy mặt Hạ Quyên hiện rõ sự lo lắng, anh cười trừ:
-Em cứ nhảy đi, anh ko sao.
-Nhưng......
-Hì....ngoan....lát mình sẽ nhảy bản khác!
-Vâng ạ!
Nguyên đưa tay mời Hạ Quyên, cô nắm lấy tay cậu từ từ bước ra giữa sân. Tiếng xì xào bây giờ còn rộn ràng hơn. Canon In D lại được phát ra. Hải Thanh như bị mất hết sức lực kéo ghế ngồi xuống ngắm cặp đôi nổi bật trước mặt. Anh ko thể giải thích được vì sao mình lại đồng ý để cho Hạ Quyên khiêu vũ với Nguyên, đúng ra thì ko được đồng ý. Hạ Quyên là của anh, ko phải của ai khác, anh ko muốn thấy có một người khác giới nào quá thân thiết với người yêu mình. Ích kỷ! Ừ thì ích kỷ, nhưng vì anh yêu Hạ Quyên, anh ko muốn mất cô. Người con trai kia chắc cũng như vậy, cậu ta yêu Hạ Quyên ko kém gì anh. Đã vậy, nếu muốn cạnh tranh, anh sẵn sàng bất cứ lúc nào Nguyên muốn!
Bàn tay Hải Thanh bóp chặt lại thành nắm đấm, chưa bao giờ anh có cái cảm giác này. Nó như đang sôi sục và muốn bùng nổ ra ngoài.............
“RẦM”
Vài người khách nghe thấy tiếng động quá lớn liền dáo dác, ngó đông ngó tây xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng mãi vẫn ko thấy gì nên họ ko để ý nữa. Cạnh bàn ăn......có một chiếc ghế bị gãy nằm chổng chơ trên mặt đất......ngoài ra......còn lại chỉ toàn là bóng tối!
-Khó xử lắm à?
Nguyên bỗng nhiên lên tiếng làm Hạ Quyên khẽ run lên. Nãy giờ linh hồn cô đang vi vu theo gió tìm kiếm Hải Thanh. Cô cười cho có lệ:
-À, ko sao! Đâu có gì đâu.
-Vậy thì.....cô có thể khiêu vũ nhập tâm hơn được ko?
Nguyên mỉm cười ẩn ý. Cậu xiết nhẹ lấy bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng của Hạ Quyên. Cô cũng tập trung hơn vì sợ sẽ làm phật ý khách. Hai người thả hồn theo điệu nhạc, từng nhịp.....từng nhịp......vô tình tạo ra những điệu nhảy uyển chuyển đến mê mẩn lòng người. Ko có tiếng động nào ngoài tiếng nhạc sâu lắng, trầm lặng. Ai cũng đảo mắt nhìn th
Bài viết liên quan!