Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
át lớn:
-TẠI SAO HẠ QUYÊN TỈNH DẬY MÀY KO BÁO CHO TAO BIẾT!?? KỂ CẢ VIỆC CÔ ẤY ĐÃ LẤY LẠI TRÍ NHỚ!!!!
-Đó chẳng phải là điều tốt sao? – Dương bình thản trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình.
-Cái gì?
-Ko phải ngay từ đầu mày muốn Hạ Quyên nhớ lại ký ức hả? Giờ cô ấy nhớ lại rồi, mày nên mừng mới phải, cớ gì lại làm loạn lên!?
-Mày…..
-Hôm trước tao cũng đã nói: Bảo Trân và Hạ Quyên là hai con người hoàn toàn khác nhau…….
Nguyên đưa tay lên tỏ ý chặn lại câu nói của Dương, cậu nhếch môi:
-Mày đã quên, sau ngày hôm đó tao đã vào phòng mày và nói gì à? Chưa già mà lẩm cẩm cũng tội nghiệp thật đấy. Tao nói tao sẽ ko từ bỏ Hạ Quyên, cho dù có phải đối đầu với Nguyễn Hải Thanh!!!!!
-Tất nhiên tao ko quên. Nhưng giờ mày biết cô ấy như thế nào ko? Những ký ức xưa đều trở về, nhưng những ký ức về mày và tao thì cô ta quên hết rồi. Mày sẽ tiếp cận Hạ Quyên bằng cách nào đây?
-……
-Hạ Quyên sẽ được xuất viện vào thứ 7 tuần sau, tức là còn đến 10 ngày. Trong thời gian này, mày hãy về căn nhà ở Macdan thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà tao.
-Lý do?
Thật tình bây giờ Dương chỉ muốn đấm vào cái bản mặt ngu ko chịu được của Nguyên thôi. Anh dùng tay tán vào đầu cậu một cái đau điếng, làm bộ mặt tiếc nuối:
-Sao hôm nay mày ngu dữ vậy thằng kia? Con cục bông kia tao đem về nhà nuôi rồi, ba mẹ tao cũng ko thành vấn đề. Nếu mày ko muốn được gặp Hạ Quyên thì thôi, cứ ở căn nhà đó luôn đi!
Những kỉ niệm đẹp đẽ bỗng ùa về trong tâm trí của Nguyên. Nụ cười tinh nghịch, đáng yêu của cô gái được cậu cứu trên biển, những lần cãi vã trẻ con, vẻ mặt háo hức khi xem phim kinh dị của cô….v…v…. Tại sao bây giờ những giây phút ấy…..lại xa vời đến thế?
“Happy birthday to you! Happy birthday to you!......Happy birthday to Thanh Nguyên nè…..Happy birthday to you!”
“Anh ko biết àk? Trước khi thổi nến là phải ước!”
“Anh nói đó nha, sau này tôi mà về làm vợ anh Dương thì đừng có chạy theo níu kéo àk!”
“Bác ơi, anh Nguyên tốt lắm, bác đừng lo gì cả! Con sẽ cố gắng chăm sóc cho anh ấy! Hihi.”
“Đồ cây sào di động!!!”
“Nguyên, tới đây được rồi, ra xa nữa cá mập đớp đấy!”
“Có lẽ.....tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh, người rất quan trọng đối với tôi!”
………
-Tao.......sẽ về nhà của mày!
Sau một hồi chìm đắm trong những cơn sóng kỉ niệm, Nguyên ngẩng đầu lên nói ra quyết định của mình. Dương mỉm cười rồi vỗ vai cậu:
-Bây giờ mày về phòng thu dọn lại đồ đạc ở đây, tao sẽ viết giấy xuất viện đưa lên cho giám đốc. Sau đó sẽ đưa mày về Macdan thăm gia đình lão ngư rồi về nhà! OK?
-Ừm!
-Tao chuẩn bị đồ sẵn rồi, mày hãy đem về phòng thay đi, ngồi đợi cho đến khi nào tao đến nhé!
Nguyên lẳng lặng cầm lấy bộ đồ trên tay Dương rồi đi thẳng ra khỏi cửa. Cậu bỗng thấy mọi căng thẳng phiền toái trong lòng như đã biến mất. Sự phấn khởi dâng trào lên, Nguyên vươn vai hét lớn với nụ cười vui tươi nhất:
-ĐẶNG THANH NGUYÊN, CỐ LÊN! HÃY ĐỢI TÔI NHÉ HẠ QUYÊN!!!!!!!
-Hạ Quyên, em mệt chưa?
-Hì, em có sao đâu mà, còn dư sức để quậy tung cái bệnh viện này đấy. Anh sắp biến thành ông cụ non rồi đó Hải Thanh!
-Thôi đi cô, trời cũng sắp tối rồi kìa, lên phòng nghỉ nhanh lên!
Hạ Quyên chu môi hờn dỗi, trông cô dễ thương lắm! Hải Thanh phì cười trước cử chỉ đáng yêu ấy của cô. Anh dịu dàng đẩy chiếc xe lăn của cô một cách thật cẩn thận. Khung trời màu vàng thanh tao với sự góp vui của một vài chiếc lá đồng màu nhẹ nhàng rơi làm cho hình ảnh cặp đôi tiên đồng ngọc nữ kia càng thêm phần lãng mạn. Bất chợt có hai người con trai đi ra khỏi bệnh viện thẳng tiến xuống nhà xe. Một trong hai người con trai đó làm Hạ Quyên ko thể ko rời mắt. Chàng trai có mái tóc màu đỏ, dáng người mảnh khảnh cao ráo càng được tôn thêm nhờ làn da trắng hơn cả con gái. Và chiếc áo sơ mi đen vừa làm nổi bật cho làn da ấy vừa tạo nên một vẻ thần bí cho cậu.……rất giống với người con trai tóc đỏ trong giấc mơ của Hạ Quyên!
Tự nhiên thấy Hạ Quyên ngẩn ngơ như người mất hồn, Hải Thanh khẽ lay vai cô:
-Em sao thế?
-À….ko ạ! – Cô giật mình, nhanh chóng nở nụ cười để Hải Thanh ko phải lo lắng cho mình.
Gạt nhanh mọi thứ ko đáng suy nghĩ ra khỏi đầu, Hạ Quyên tự trấn an mình chắc chẳng có liên quan gì đâu, ko nên bận tâm nhiều.
Cả hai vừa đến được hành lang của phòng VIP thì họ trông thấy từ xa có một đôi nam nữ đang đứng trước cửa phòng. Nhận ra khuôn mặt xinh đẹp đang ôm một bó hoa phong lan màu tím trên tay, mặt Hạ Quyên biến sắc khi khoảng cách đang dần được rút ngắn.
Bảo Kim Thư nhếch mép cười nham hiểm, bên cạnh cô ko phải ai khác mà chính là Minh Duy – kẻ hầu cận trung thành. Hạ Quyên ko thể tin được điều đang diễn ra ở đây. Cô biết Kim Thư vốn ko hề ưa cô, thì làm sao lại có việc đến thăm bệnh thế này?
-Xin chào! Hoàng tiểu thư khỏe rồi chứ?
Kim Thư ân cần hỏi thăm, cúi người đưa bó hoa thơm ngát cho Hạ Quyên, từng cử chỉ dịu dàng lúc này của cô thừa sức để có thể đánh lừa thị giác đối phương.
-Tôi…..cảm ơn! Đã đỡ rồi, thật là vinh hạnh khi được Bảo tiểu thư chiếu cố như thế này.
Hạ Quyên cười đáp lại, nhưng trong lời nói có ẩn chứa một ít mỉa mai. Nụ cười trên đôi môi đỏ mọng của Kim Thư tắt ngúm. Hải Thanh cảm giác có gì đó bất thường liền lên tiếng:
-Hai người vào ngồi chơi nhé, đã đến đây rồi chẳng lẽ lại ko vào!?
Kim Thư khẽ liếc nhìn Minh Duy như ra hiệu cái gì đó. Anh nói:
-Chúng tôi có việc đi qua đây, sẵn tiện vào thăm Hoàng tiểu thư một lúc thôi! Có thể lúc khác tiểu thư của tôi sẽ đến thăm khi có nhiều thời gian hơn, mong cậu Hải Thanh thông cảm!
-Ồ, thật tiếc quá! Thế thì đành để bữa khác vậy!
-Vâng, vậy bọn em xin phép!
Kim Thư yểu điệu, e lệ cúi chào rồi bước đi trước, sau đó Minh Duy cũng đi theo. Hải Thanh rời tay khỏi chiếc xe lăn để mở cửa phòng. Trong khi anh đang loay hoay kiếm chìa khóa thì Hạ Quyên bỗng cảm thấy rợn tóc gáy. Cô liếc mắt về phía Kim Thư, tiếng va chạm giữa nền nhà và đôi giày cao gót vang lên đều đặn. Ko khí lạnh lẽo ngột ngạt vừa rồi vẫn để lại dư âm ko ít nơi Kim Thư đã đứng. Hạ Quyên nhíu mày nhìn theo bóng cô tiểu thư khó hiểu đang dần khuất xa. Trong lòng nổi lên một dự cảm ko lành!
*Bờ Tây Macdan – nhà lão ngư:
-Bác ơi!
Nguyên vừa xuống khỏi xe là nhanh nhảu cất tiếng gọi vọng vào căn nhà nhỏ đơn sơ ở trước mặt. Một người phụ nữ có vóc dáng béo tốt từ trong nhà lật đật chạy ra, tay vẫn cầm lăm lăm con dao cỡ trung. Bà ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyên, thốt lên:
-Ô, cháu xuất viện rồi hả Nguyên!??
-Vâng, cháu mới bị đuổi vào lúc chiều thôi. Có cả bác sĩ nè bác! – Nguyên cười trả lễ, kéo tay Dương.
Dương lễ phép cúi đầu chào người phụ nữ ấy:
-Thưa cháu chào bác!
-Rồi rồi, 2 đứa khách sáo quá!
-Ông già đâu rồi ạ? Trời sắp tối rồi mà đi ra khơi chưa về sao?
Nguyên ngó đông ngó tây đảo mắt tìm kiếm lão ngư, nãy giờ chẳng thấy ông đâu.
-Ông ấy tắm ở sau nhà đó cháu. Chúng ta vào nhà đi kẻo lại trúng gió.
Dương và Nguyên chậm chạp đi vào trong nhà. Bên trong còn có người con trai của ông lão và vợ anh ta, thêm 2 đứa con trai nghịch ngợm nữa. Đứa lớn 7 tuổi, đứa nhỏ thì 5. Vừa thấy Nguyên là chúng chạy ùa vào lòng cậu hết bắt ẵm rồi thì cũng cõng. Nguyên bế bổng 2 đứa lên, chào hai vợ chồng kia rồi cùng với Dương ngồi xuống cái ghế gỗ nhỏ. Một lát sau, lão ngư ở trần lù lù như bóng ma đi ra, vắt cái khăn vào cổ, ông cười niềm nở:
-Chú mày bình phục rồi đấy à? Thấy khỏi hẳn hoàn toàn chưa?
-Rồi ạ! Ông vẫn ko chịu đổi cái giọng
-TẠI SAO HẠ QUYÊN TỈNH DẬY MÀY KO BÁO CHO TAO BIẾT!?? KỂ CẢ VIỆC CÔ ẤY ĐÃ LẤY LẠI TRÍ NHỚ!!!!
-Đó chẳng phải là điều tốt sao? – Dương bình thản trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình.
-Cái gì?
-Ko phải ngay từ đầu mày muốn Hạ Quyên nhớ lại ký ức hả? Giờ cô ấy nhớ lại rồi, mày nên mừng mới phải, cớ gì lại làm loạn lên!?
-Mày…..
-Hôm trước tao cũng đã nói: Bảo Trân và Hạ Quyên là hai con người hoàn toàn khác nhau…….
Nguyên đưa tay lên tỏ ý chặn lại câu nói của Dương, cậu nhếch môi:
-Mày đã quên, sau ngày hôm đó tao đã vào phòng mày và nói gì à? Chưa già mà lẩm cẩm cũng tội nghiệp thật đấy. Tao nói tao sẽ ko từ bỏ Hạ Quyên, cho dù có phải đối đầu với Nguyễn Hải Thanh!!!!!
-Tất nhiên tao ko quên. Nhưng giờ mày biết cô ấy như thế nào ko? Những ký ức xưa đều trở về, nhưng những ký ức về mày và tao thì cô ta quên hết rồi. Mày sẽ tiếp cận Hạ Quyên bằng cách nào đây?
-……
-Hạ Quyên sẽ được xuất viện vào thứ 7 tuần sau, tức là còn đến 10 ngày. Trong thời gian này, mày hãy về căn nhà ở Macdan thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà tao.
-Lý do?
Thật tình bây giờ Dương chỉ muốn đấm vào cái bản mặt ngu ko chịu được của Nguyên thôi. Anh dùng tay tán vào đầu cậu một cái đau điếng, làm bộ mặt tiếc nuối:
-Sao hôm nay mày ngu dữ vậy thằng kia? Con cục bông kia tao đem về nhà nuôi rồi, ba mẹ tao cũng ko thành vấn đề. Nếu mày ko muốn được gặp Hạ Quyên thì thôi, cứ ở căn nhà đó luôn đi!
Những kỉ niệm đẹp đẽ bỗng ùa về trong tâm trí của Nguyên. Nụ cười tinh nghịch, đáng yêu của cô gái được cậu cứu trên biển, những lần cãi vã trẻ con, vẻ mặt háo hức khi xem phim kinh dị của cô….v…v…. Tại sao bây giờ những giây phút ấy…..lại xa vời đến thế?
“Happy birthday to you! Happy birthday to you!......Happy birthday to Thanh Nguyên nè…..Happy birthday to you!”
“Anh ko biết àk? Trước khi thổi nến là phải ước!”
“Anh nói đó nha, sau này tôi mà về làm vợ anh Dương thì đừng có chạy theo níu kéo àk!”
“Bác ơi, anh Nguyên tốt lắm, bác đừng lo gì cả! Con sẽ cố gắng chăm sóc cho anh ấy! Hihi.”
“Đồ cây sào di động!!!”
“Nguyên, tới đây được rồi, ra xa nữa cá mập đớp đấy!”
“Có lẽ.....tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh, người rất quan trọng đối với tôi!”
………
-Tao.......sẽ về nhà của mày!
Sau một hồi chìm đắm trong những cơn sóng kỉ niệm, Nguyên ngẩng đầu lên nói ra quyết định của mình. Dương mỉm cười rồi vỗ vai cậu:
-Bây giờ mày về phòng thu dọn lại đồ đạc ở đây, tao sẽ viết giấy xuất viện đưa lên cho giám đốc. Sau đó sẽ đưa mày về Macdan thăm gia đình lão ngư rồi về nhà! OK?
-Ừm!
-Tao chuẩn bị đồ sẵn rồi, mày hãy đem về phòng thay đi, ngồi đợi cho đến khi nào tao đến nhé!
Nguyên lẳng lặng cầm lấy bộ đồ trên tay Dương rồi đi thẳng ra khỏi cửa. Cậu bỗng thấy mọi căng thẳng phiền toái trong lòng như đã biến mất. Sự phấn khởi dâng trào lên, Nguyên vươn vai hét lớn với nụ cười vui tươi nhất:
-ĐẶNG THANH NGUYÊN, CỐ LÊN! HÃY ĐỢI TÔI NHÉ HẠ QUYÊN!!!!!!!
-Hạ Quyên, em mệt chưa?
-Hì, em có sao đâu mà, còn dư sức để quậy tung cái bệnh viện này đấy. Anh sắp biến thành ông cụ non rồi đó Hải Thanh!
-Thôi đi cô, trời cũng sắp tối rồi kìa, lên phòng nghỉ nhanh lên!
Hạ Quyên chu môi hờn dỗi, trông cô dễ thương lắm! Hải Thanh phì cười trước cử chỉ đáng yêu ấy của cô. Anh dịu dàng đẩy chiếc xe lăn của cô một cách thật cẩn thận. Khung trời màu vàng thanh tao với sự góp vui của một vài chiếc lá đồng màu nhẹ nhàng rơi làm cho hình ảnh cặp đôi tiên đồng ngọc nữ kia càng thêm phần lãng mạn. Bất chợt có hai người con trai đi ra khỏi bệnh viện thẳng tiến xuống nhà xe. Một trong hai người con trai đó làm Hạ Quyên ko thể ko rời mắt. Chàng trai có mái tóc màu đỏ, dáng người mảnh khảnh cao ráo càng được tôn thêm nhờ làn da trắng hơn cả con gái. Và chiếc áo sơ mi đen vừa làm nổi bật cho làn da ấy vừa tạo nên một vẻ thần bí cho cậu.……rất giống với người con trai tóc đỏ trong giấc mơ của Hạ Quyên!
Tự nhiên thấy Hạ Quyên ngẩn ngơ như người mất hồn, Hải Thanh khẽ lay vai cô:
-Em sao thế?
-À….ko ạ! – Cô giật mình, nhanh chóng nở nụ cười để Hải Thanh ko phải lo lắng cho mình.
Gạt nhanh mọi thứ ko đáng suy nghĩ ra khỏi đầu, Hạ Quyên tự trấn an mình chắc chẳng có liên quan gì đâu, ko nên bận tâm nhiều.
Cả hai vừa đến được hành lang của phòng VIP thì họ trông thấy từ xa có một đôi nam nữ đang đứng trước cửa phòng. Nhận ra khuôn mặt xinh đẹp đang ôm một bó hoa phong lan màu tím trên tay, mặt Hạ Quyên biến sắc khi khoảng cách đang dần được rút ngắn.
Bảo Kim Thư nhếch mép cười nham hiểm, bên cạnh cô ko phải ai khác mà chính là Minh Duy – kẻ hầu cận trung thành. Hạ Quyên ko thể tin được điều đang diễn ra ở đây. Cô biết Kim Thư vốn ko hề ưa cô, thì làm sao lại có việc đến thăm bệnh thế này?
-Xin chào! Hoàng tiểu thư khỏe rồi chứ?
Kim Thư ân cần hỏi thăm, cúi người đưa bó hoa thơm ngát cho Hạ Quyên, từng cử chỉ dịu dàng lúc này của cô thừa sức để có thể đánh lừa thị giác đối phương.
-Tôi…..cảm ơn! Đã đỡ rồi, thật là vinh hạnh khi được Bảo tiểu thư chiếu cố như thế này.
Hạ Quyên cười đáp lại, nhưng trong lời nói có ẩn chứa một ít mỉa mai. Nụ cười trên đôi môi đỏ mọng của Kim Thư tắt ngúm. Hải Thanh cảm giác có gì đó bất thường liền lên tiếng:
-Hai người vào ngồi chơi nhé, đã đến đây rồi chẳng lẽ lại ko vào!?
Kim Thư khẽ liếc nhìn Minh Duy như ra hiệu cái gì đó. Anh nói:
-Chúng tôi có việc đi qua đây, sẵn tiện vào thăm Hoàng tiểu thư một lúc thôi! Có thể lúc khác tiểu thư của tôi sẽ đến thăm khi có nhiều thời gian hơn, mong cậu Hải Thanh thông cảm!
-Ồ, thật tiếc quá! Thế thì đành để bữa khác vậy!
-Vâng, vậy bọn em xin phép!
Kim Thư yểu điệu, e lệ cúi chào rồi bước đi trước, sau đó Minh Duy cũng đi theo. Hải Thanh rời tay khỏi chiếc xe lăn để mở cửa phòng. Trong khi anh đang loay hoay kiếm chìa khóa thì Hạ Quyên bỗng cảm thấy rợn tóc gáy. Cô liếc mắt về phía Kim Thư, tiếng va chạm giữa nền nhà và đôi giày cao gót vang lên đều đặn. Ko khí lạnh lẽo ngột ngạt vừa rồi vẫn để lại dư âm ko ít nơi Kim Thư đã đứng. Hạ Quyên nhíu mày nhìn theo bóng cô tiểu thư khó hiểu đang dần khuất xa. Trong lòng nổi lên một dự cảm ko lành!
*Bờ Tây Macdan – nhà lão ngư:
-Bác ơi!
Nguyên vừa xuống khỏi xe là nhanh nhảu cất tiếng gọi vọng vào căn nhà nhỏ đơn sơ ở trước mặt. Một người phụ nữ có vóc dáng béo tốt từ trong nhà lật đật chạy ra, tay vẫn cầm lăm lăm con dao cỡ trung. Bà ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyên, thốt lên:
-Ô, cháu xuất viện rồi hả Nguyên!??
-Vâng, cháu mới bị đuổi vào lúc chiều thôi. Có cả bác sĩ nè bác! – Nguyên cười trả lễ, kéo tay Dương.
Dương lễ phép cúi đầu chào người phụ nữ ấy:
-Thưa cháu chào bác!
-Rồi rồi, 2 đứa khách sáo quá!
-Ông già đâu rồi ạ? Trời sắp tối rồi mà đi ra khơi chưa về sao?
Nguyên ngó đông ngó tây đảo mắt tìm kiếm lão ngư, nãy giờ chẳng thấy ông đâu.
-Ông ấy tắm ở sau nhà đó cháu. Chúng ta vào nhà đi kẻo lại trúng gió.
Dương và Nguyên chậm chạp đi vào trong nhà. Bên trong còn có người con trai của ông lão và vợ anh ta, thêm 2 đứa con trai nghịch ngợm nữa. Đứa lớn 7 tuổi, đứa nhỏ thì 5. Vừa thấy Nguyên là chúng chạy ùa vào lòng cậu hết bắt ẵm rồi thì cũng cõng. Nguyên bế bổng 2 đứa lên, chào hai vợ chồng kia rồi cùng với Dương ngồi xuống cái ghế gỗ nhỏ. Một lát sau, lão ngư ở trần lù lù như bóng ma đi ra, vắt cái khăn vào cổ, ông cười niềm nở:
-Chú mày bình phục rồi đấy à? Thấy khỏi hẳn hoàn toàn chưa?
-Rồi ạ! Ông vẫn ko chịu đổi cái giọng
Bài viết liên quan!